Thiên Hạ

Chương 553



Thiên Hạ
Chương 553 : Ác hiến Nhậm Khâu
gacsach.com

Hứa Thúc Ký tuy rằng trong lòng có chút tài học. nhưng hắn dù sao cũng là quan văn. không có chút kinh nghiệm thực chiến nào, kiến thức liên quan về mặt quân sự của hắn đều đến từ trong sách, ví dụ như một hồi trống làm bừng lòng tướng sĩ. hắn đã nhận được tình báo quân An Tây ở ngay ở phía trước, lúc này hắn kích động muôn vàn. chỉ lo lắng sĩ khí suy kiệt, muốn một hồi trống vực dậy sĩ khí đánh bại quân An Tây, hắn cho rằng mình có ba vạn quân, còn đối phương chỉ có một vạn. chỉ cần khí thế cao vút. thì hắn sẽ có thể tóm gọn quân An Tây mà tiêu diệt.

Hắn lại không biết rằng. điều quan trọng nhất trong chiến tranh không chỉ là sĩ khí. còn có thể lực. Trong đại chiến thời gian dài. thể lực chính là điều kiện mấu chốt quyết định thắng thua cuối cùng, hắn xuất quân từ Hoạt Châu lặn lội đường xa đến tập kích, cả một ngày trời đều không được nghỉ ngơi. nhất là ở năm mươi dặm cuối cùng. khi hắn nghe nói quân An Tây đang ở ngay phía trước mặt. hắn càng hạ lệnh gia tăng tốc độ, đồng thời hứa hẹn với binh sĩ. đánh bại quân An Tây, ai cũng được trọng thường.

Sĩ khí tuy là được vực dậy, nhưng thề lực của binh sĩ lại bị vắt cạn trong tích tắc, về điểm này, Hứa Thúc Ký lại không ý thức được, lúc này sự chú tâm của hắn lại là dán chặt vào tiền phương, ở phía trước, hắn cũng đã nhìn thấy rõ một toán kỵ binh vạn người đông nghịt lặng lẽ dàn binh trên quan đạok. dưới ánh trăng cô quạnh, phảng phất như một bầy sói dữ đang chờ đợi con mồi đi tới. thử khí thế sát khí đằng trời đó làm cho Hứa Thúc Ký cũng không khỏi cảm thấy sởn gai óc. trong lòng hắn cũng cảm giác được một sự hốt hoảng khó tả.

Lúc này. hắn cũng không nhịn được quay đầu nhìn về phía quân đội của mình, ba vạn quân đội của hắn cũng choáng ngợp đất trời, xem ra cũng tựa hồ có một sức mạnh dời non lấp bể, điều này làm cho Hứa Thúc Ký khẽ yên tâm trở lại.

Lúc này quân đội của hắn đã thả chậm bước chân lại. lúc này một thân binh của hắn cả kinh kêu lên: “Sứ quân mau nhìn xem! Quân An Tây đã phát động rồi.”

Hứa Thúc Ký vội vàng nhìn ra hướng xa xa. An Tây quả nhiên đã phát động rồi. siống như một tiếng sấm rền giữa chốn đất bằng, trên mặt đất đột nhiên trở nên rung chuyển nhẹ. chỉ thấy quân An Tây như nước lũ cuồn cuộn vồ đến. lại giống như sự u linh trong ánh trăng, từ ngoài năm dặm đánh tới về phía này.

Hứa Thúc Ký sợ đến mức luống cuống tay chân, hắn run giọng hô to: “Không được hoảng loạn! Chuẩn bị chiến đấu.”

Lúc này các binh sĩ thủ hạ của hắn đồng loạt lui về sau. trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Đây là quân An Tây đấy a! Khi uy danh của quân An Tây đã ăn sâu vào tận bên trong nội tâm của mỗi người, nỗi khiếp sợ theo phản xạ tự nhiên sinh ra bèn đã bao phủ lấy trong tim của mỗi người.

“Các huynh đệ đừng hoảng loạn. Hứa tướng quân có lệnh, giết một binh sĩ quân An Tây, thường năm mươi quan!”

Đây là một đại tướng ba mươi mấy tuổi, dáng người cao to vạm vờ, nét mặt đen đúa. mặt mọc đầy râu xồm. Hắn tên là Dư Tụ Uyên, nguyên là chủ tướng thống soái ba vạn quân Quan Trung. Lý Hanh đã đem ba vạn quân Quan Trung giao cho Hứa Thúc Ký, Dư Tụ Uyên cũng đi theo đến Hà Nam. quân Quan Trung bị sửa tên thành quân Biện Hoạt, hắn cũng bị Hứa Thúc Ký đoạt đi quân quyền. Nếu không phải sợ Lý Hanh truy cửu trách nhiệm. Hứa Thúc Ký đã giết hắn đi từ lâu. Dư Tụ Uyên tuy rằng thoát được một mạng, lại bị hoàn toàn tước hết quyền, vô binh vô chức, trở thành một người nhàn rỗi, lần này Hứa Thúc Ký đánh lén Trần Lưu. lại sợ hắn ở Hoạt Châu sinh sự. bèn đem hắn cũng mang theo bên mình.

Lúc này, Dư Tụ Uyên thấy tình thế nguy cấp, còn Hứa Thúc Ký không biết chỉ huy chiến đấu. hắn bèn chủ động dấn thân ra mặt. Dư Tụ Uyên giục ngựa phi chạy trong quân đội, tiếng hắn vang như chuông đồng. ong ong truyền đến trong tai của mỗi binh sĩ.

“Cung thủ tiến lên. chuẩn bị bắn tên. kỵ binh ở đằng sau. chuẩn bị xuất kích, trường thương binh dàn đội!”

Nhừng binh sĩ này đa số đều là quân Quan Trung, đều chịu qua sự chỉ huy của hắn. sau sự rối loạn ngắn ngùi. bèn bắt đầu theo bản năng mà dàn trận theo chỉ huy của hắn. năm nghìn cung binh đứng ra đội ngũ. trương cung cải tên. đầu tên khẽ chếch lên trên, nhắm thẳng vào quân An Tây vạn ngựa tung vó mà đến.

Còn sáu nghìn kỵ binh cũng sửa sang chờ phát động, ghìm chặt dây cương chiến mă. vó ngựa không ngừng chấm gót lên mặt đất. nhiều nhất là một vạn tám nghìn thương binh, bọn họ sáu nghìn người một phương trận, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Đại chiến sắp triển khai...

Một vạn kỵ binh An Tây chia làm ba đội. phảng phất như ba thanh trường mâu sắc nhọn, chọc thẳng vào quân Biện Hoạt của Hứa Thúc Ký. trang bị của quân An Tây cực kỳ hoàn thiện, đồng loạt là một kiểu áo giáp Minh Quang, mỗi một kỵ binh đều có trang bị Đại Uyên chiến mã. hoành đao, cung tiễn, trường mâu. ngay cả đôn bài cầm trên tay của bọn họ cũng đều là dùng thép nhẹ luyện thành, bên ngoài bọc thêm hai lớp da trâu thật dày.

Cho dù quân số của quân Hứa Thúc Ký gấp ba lần bọn họ. nhưng quân An Tây vẫn không hề do dự mà chọn lựa việc chủ động xuất kích, uy lực của kỵ binh nằm ở chỗ xông kích, lấy một sự sắc nhọn không thể đỡ nổi xông phá phòng tuyến của quân địch, xé toạt trận tuyến của bọn họ.

Lúc xông kích gặp phải mưa tên sẽ không tránh khỏi phải hi sinh, nhưng hi sinh chiến trường là đích đến của chiến sĩ. tướng sĩ quân An Tây không hề sợ hãi. bọn họ ôm quyết tâm quyết tử. xông vào đại đội quân địch phía trước.

Ba trăm bước... Hai trăm bước... Một trăm hai mươi bước...

Quán An Tây đã xông đến trong cự ly bắn của quân Biện Hoạt, ánh mắt của Dư Tụ Uyên dối theo sát sao quân An Tây, cắn chặt vào môi miệng, hắn rất rõ khôi giáp và đôn bài của quân An Tây đều không phải là quân Đường Trung Nguyên có thể so sánh được, cực kỳ kiên cố, một trăm bước tuy rằng đã lọt vào xạ cự. nhưng dù sao cũng là dài hơn một chút, tên rất khó bắn xuyên qua đồ phòng thủ của đối phương, chỉ có khi bọn họ xông vào trong bảy mươi bước, mới là tầm bắn tốt nhất, nếu không với mã tốc của quân Đường, bọn họ sẽ không kịp cải tên ở ngoài năm mươi bước, trong năm mươi bước cho dù tiếp tục bắn một đợt tên nữa. điều đó cũng giống như đồng nghĩa với việc sẽ gây thương vong trọng đại cho cung binh.

Dư Tụ Uyên nén lấy ý muốn hạ lệnh đang cào xé trong lòng. nhưng Hứa Thúc Ký gấp đến điên cuồng mà rống lên: “Mau bắn tên! Bắn tên!”

Dư Tụ Uyên vội vã quay đầu kêu lên: “Sứ quân, bây giờ không thể bắn tên!”

“Khốn nạn!” Hứa Thúc Ký dùng kiếm chi vào mặt hắn chửi lớn nói: “Ta khi nào mệnh ngươi chường quân thế? Ngươi còn nhiều lời nữa. ta chém chết ngươi!”

Dư Tụ Uyên căm hận mà cắn răng một cái. không ngó ngàng hắn nữa. Hứa Thúc Ký lại lần nữa hạ lệnh nói: “Bắn tên. kẻ trái lệnh trảm!”

Tiếng trống bắn tên đã gióng vang, quân lệnh như núi, cung binh của quân Biện Hoạt đồng loạt bắn tên. nhất thời năm nghìn mũi tên như mảnh mây đen dưới ánh trăng, che lấp đi ánh trăng, chụp lấy quân An Tây ngoài xa trăm bước.

Tên là bắn về phía tả quân quân An Tây chạy lên đầu tiên, lúc này ba nghìn kỵ binh quân An Tây đồng thời giơ khiêng tròn lên. rạp người phía sau cổ của chiến mã. khiêng tròn của bọn họ đa phần là bảo vệ cho chiến mã.

Chi nghe một tràng tiếng vang ‘rắc! rắc!”, tên như mưa rào, bắn vào trong đám đông kỵ binh quân An Tây, giống như sự phán đoán của Dư Tụ Uyên, ở ngoài trăm bước, mưa tên gần như là bắn không thủng đôn bài thép nhẹ của quân An Tây, cũng đồng thời rất khó bắn thủng áo giáp Quang Minh, nhưng cho dù áo giáp của quân An Tây chắc dày vô song, nhưng vẫn là có hơn trăm binh sĩ bị bắn trúng, lăn lóc ngã ngựa, hoặc là chiến mã bị bắn trúng, ngã nhào xuống đất, đem binh sĩ ném ra xa. bị chiến mã dẫm đạp mà chết...

Khi cung binh của quân Biện Hoạt đã bắn xong đợt đầu tiên, kỵ binh của quân An Tây đã xông đến ngoài sáu mươi bước, lúc này, Hứa Thúc Ký vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đã đến. hắn vẫn tiếp tục la to nói: “Nổi trống, bắn tiếp!”

“Không thể bắn thêm nữa!”

Dư Tụ Uyên gấp đến thét lớn nói: “Cung binh tốc lui về phía sau. kỵ binh tiến lên nghênh chiến!”

Trong lần này, Dư Tụ Uyên không thèm ngó ngàng đến ánh mắt bén như đao của Hứa Thúc Ký, hắn xông lên cung binh trận, thét to với các binh sĩ: “Các huynh đệ tức tốc lui về sau!”

Nhưng lúc này, tiếng trống bắn tên một lần nữa nổi lên. một người mệnh lệnh lui ra sau. một người mệnh lệnh bắn tên. làm cho các binh sĩ khôngbiết phải theo ai. các binh sĩ ở gần Dư Tụ Uyên một chút bắt đầu lùi ra sau. nhưng cung binh cách hắn xa hơn lại không nghe thấy vẫn giương cung cải tên. bắn đi về phía quân An Tây. đợt này tuy có không ít binh sĩ từ bỏ, nhưng vẫn có hơn ba nghìn tên bắn ra. quân An Tây đă xông đến ngoài xa bốn mươi bước rồi. sức bật mũi tên mạnh mẽ. xuyên thấu cả áo giáp, đã gây cho quân An Tây sự thương vong mấy trăm người, chỉ thấy kỵ binh xông pha ở phía trước toàn cảnh người ngã ngựa nhào, tiếng rú của chiến mã. tiếng thảm kêu của binh sĩ. máu bắn tung tóe, trận tuyến đã xảy ra sự hỗn loạn.

Hứa Thúc Ký đắc ý mà ngẩng mặt lên trời cười ha hả. đúng lúc này, phương xa bỗng dưng truyền đến tiếng còi hiệu trầm thắp, vang vọng dưới ánh trăng. đây là tiếng còi hiệu tiến công do quân An Tây chủ tướng Lý Thịnh đích thân thối vang, tả quân ban nãy xảy ra sự hỗn loạn, lập tức đã ổn định lại trận tuyến, giống như một cơn lốc xoáy quét ngang mặt đất. càn quét về phía cung binh Biện Hoạt một cách sắc bén kinh khủng.

Cự ly của ba mươi bước đối với kỵ binh khác có lẽ còn có thời gian trong chốc lát, nhưng đối với quân An Tây sở hữu được chiến mã ưu tú nhất thiên hạ mà nói lại chỉ là thời gian trong nháy mắt. các cung binh lúc này mới phát hiện tốc độ của quân An Tây nhanh vượt quá mức bình thường. rất nhiều người đều khiếp hãi mà la thét lên, Hứa Thúc Ký sợ đến mức trắng bệch cả mặt, hắn lúc này mới ý thức được bản thân đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn vô cùng, cung binh triệt lui đã không còn kịp nữa.

Hơn hai nghìn năm trăm kỵ binh cánh tả giống như phong ba bão táp mãnh liệt nhất, trong tích tắc đã xông vào trong cung binh trận, hoành đao bổ ra, đầu người bay chếch, trường mâu chọc ra. xuyên tim mà qua. trong thoáng chốc thi thể chất đầy mặt đất, máu chảy thành sông, sự giết chóc tàn khốc như bẻ gãy nghiền nát của quân An Tây, làm cho cung binh sợ đến mức bỏ chạy tán loạn, mà lúc này, cánh hữu của quân An Tây cũng đã ập tới, bọn họ và quân cánh tả giống như hai thanh đao nhọn, một trái một phải, đem cung binh tàn sát đến nỗi máu chảy thành sông.

Hứa Thúc Ký kinh sợ đến mồm há hốc mắt trợn trừng, cũng quên đi hạ lệnh kỵ binh xuất kích, đúng lúc này, một phần đội kỵ binh của quân Biện Hoạt lại chú động xuất kích rồi. không nhận được quân lệnh, chỉ thấy Dư Tụ Uyên một ngựa dẫn đầu, suất lĩnh hai nghìn kỵ binh chạy ra nghênh chiến cánh tà An Tây, trong lòng Dư Tụ Uyên sốt ruột hơn bất kỳ ai, sự thất thế của đội cung binh ất sẽ tạo nên đòn giáng nặng nề cho toàn chiến dịch, nhất là trận chiến về đêm. hắn nhìn ra kỵ binh An Tây vô cùng thích ứng với dạ chiến, trong dạ chiến ắt phải trải qua sự tôi luyện trăm nghìn lần, mà quân đội của bọn họ quân số tuy đông, nhưng trên cơ bản không có kinh nghiệm đánh đêm. một sức chiến đấu cực mạnh và một khả năng đánh đêm cực kỳ phong phú bèn đũ đê triệt tiêu ưu thế quân đội của bọn họ rồi.

Nếu như tiếp tục không ngăn chặn được khí thế như ché tre của quân An Tây, trận chiến này của bọn họ ắt sẽ thám bại là điều chắc chắn, cho dù Dư Tụ Uyên biết rằng sau việc này Hứa Thúc Ký sẽ không tha cho hắn, nhưng đê bào toàn tính mạng của các huynh đệ. hắn cũng chỉ đành liều mạng một phen vậy.

Dư Tụ Uyên vung trường mâu lên. thét lên suất lĩnh hai nghìn kỵ binh chống đỡ lấy kỵ binh cánh tà của quân An Tây, lúc này tướng lĩnh của những đội kỵ binh khác mới như bừng tinh áấc mộng. cũng không đợi tiếng trống quân lệnh nữa, hạ lệnh quân đội của riêng mình xông lên chống đỡ lấy kỵ binh quân An Tây.

Sáu nghìn kỵ binh đối đầu sáu nghìn kỵ binh, cát vàng cuồn cuộn, màn đêm àm đạm, chỉ thấy bóng người thấp thoáng, chiến mã xoay chuyển nhanh như chiếc đèn kéo quân, tiếng chém giết rung chuyển cả bầu trời...

Ánh mắt của Hứa Thúc Ký lạnh lùng nham hiểm dán chật vào Dư Tụ Uyên, hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.

ở ngoài xa mấy trăm bước, Lý Thịnh tay cầm hoành đao, dõi theo sự ác chiến ở tiền phương, ánh trăng trong trèo nhưng lạnh lùng chiếu rọi trên khuôn mặt hắn. làm cho trên khuôn mặt rắn rỏi như đá hoa cương của hắn phủ lên một lớp sáng nhạt dìu dịu, thứ ánh sáng dịu này lại càng làm nổi bật sự tàn khốc và vô tình trong mắt hắn.

ở phía sau lưng hắn, bốn nghìn kỵ binh đã dàn thành phương trận, đội ngũ chỉnh tề tăm tắp, Lý Thịnh sở hữu một kinh nghiệm tác chiến phong phú, trong quá trình xông kích của hắn đã phát hiện ra trận thế của quân địch, cung binh, kỵ binh, thương binh dàn hàng theo thứ tự, hắn đột ngột bắt thời cơ thay đổi sách lược tác chiến, dừng lại sự xông kích của bốn nghìn trung quân kỵ binh, bố nghìn kỵ binh này hắn phải dùng để đối phó với gần hai vạn thương binh của kẻ địch.

Lúc này, ánh mắt sắc bén của Lý Thịnh đã nhìn ra nhược điềm của quân địch, đó chính là chỉ huy bất lực. cung binh kẻ địch hỗn loạn không tả xiết, chính là do sự điều động của bọn họ đã xảy ra vấn đề, mà kỵ binh của bọn họ lại chưa có quân lệnh mà đã xuất kích rồi, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ đối phương tồn tại hai người chỉ huy.

Ánh mắt của Lý Thịnh híp lại thành một sợi chỉ. hắn rất muốn biết rốt cuộc là ai đang đối đầu với Hứa Thúc Ký. nhưng trên chiến trường cát bụi mù mịt, chi nhìn thấy một sự ác chiến bóng đen nhấp nhô, nhìn không ra ngọn ngành nào, lúc này, hắn đảo mắt một cái, chọt này ra một kế, lẳng lặng dặn dò một viên tướng lĩnh, tướng lĩnh mượn sự yểm hộ của đêm đen, lặng lẽ dẫn theo một nghìn người đi khỏi.

Lý Thịnh bỗng nhiên hạ lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta. kỵ binh cánh tả hữu rút lui!”

Tiếng còi hiệu triệt quân thổi vang, kỵ binh cánh tả hữu lập tức hoán chuyển thành tác chiến triệt lui, vừa đánh vừa rút, giống như sóng biên thoái trào, thoáng chốc, bèn đã triệt lui sạch sành sanh. Hứa Thúc Ký thấy thế mừng rỡ, hắn lập tức hạ lệnh nói: “Toàn quân truy kích, triệt đê đánh bại quân An Tây!”

Dư Tụ Uyên lại gấp đến rống to: “Không được truy kích! Không được truy kích!”

Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, quân An Tây căn bản là không phải bại lui. bọn họ rõ ràng đang chiếm thế thượng phong; lại đột ngột triệt đi. bên trong này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa đối phương còn có một toán bốn nghìn kỵ binh chưa tham chiến, đây làm sao có thể là bại lui được, cho dù Dư Tụ Uyên cũng không hiểu rõ đối phương tại sao lại triệt lui. nhưng chí ít có một điểm có thể chắc chắn là. bọn họ đuổi theo sẽ ắt bại, nếu như đuồi theo, kỵ binh và bộ binh của bọn họ sẽ chia ra. sẽ bị đối phương chia cắt tiêu diệt.

Dư Tụ Uyên suất lĩnh kỵ binh ác chiến với quân An Tây, đã xây dựng được uy tín trong quân, ngược lại. Hứa Thúc Ký mệnh cung binh không triệt lui. làm cho cung binh tồn thất thảm trọng, gần như là toàn quân bị diệt, các tướng lĩnh kỵ binh trong lòng đều hiéu rõ, quân An Tây là chiếm lấy thế thượng phong mới rút đi. nếu vậy, làm sao có thể đuồi theo.

Tiếng trống tiến quân truy kích nổi lên từng hồi một. nhưng đội kỵ binh lại không một ai động đậy, toàn bộ đều nghe theo sự chỉ huy của Dư Tụ Uyên.

Lúc này, Dư Tụ Uyên đột nhiên phát hiện, ở ngoài xa ba dặm về phía tây của quân An Tây đang triệt lui lại đi đến một đội kỵ binh khác, cờ hiệu phấp phới, hình như có đến mấy nghìn ngưòi.

Trong lòng hắn cả kinh, lập tức ý thức được, viện quân của cánh quân An Tây này đã đến. một vạn quân An Tây này đã làm cho bọn họ không địch lại rồi, bây giờ lại thêm viện quân đến. bọn họ sẽ thất bại không chút nghi ngờ gì.

Dư Tụ Uyên trong lòng rất lo lắng, hắn quay đầu ngựa lại, chạy đến trước mặt Hứa Thúc Ký, chắp tay nói gấp: “Sứ quân, viện quân quân địch đã đến. chúng ta nếu không triệt quânnữa. ắt sẽ đại bại!”

Hứa Thúc Ký lúc này đã hận hắn thấu xương, trong lòng hận không thể nuốt ngay hắn vào bụng. bây giờ lại nghe hắn bảo mình rút quân, điều này khiến cho Hứa Thúc Ký cuối cùng đã tìm được cơ hội. hắn ra hiệu mắt với thân binh hai bên. mấy chục viên thân binh ùa lên. đem Dư Tụ Uyên từ trên ngựa kéo xuống, đè xuống mặt đất.

Hứa Thúc Ký chi vào hắn mắng to nói: “Ác tặc lại dám làm dao động quân tâm ta. người đâu. chém chết cho ta!”

“Sứ quân, ngươi không thể giết ta!”

Dư Tụ Uyên liều mạng giãy dụa. nhưng hắn làm sao đấu lại với những cánh tay của mấy chục người, mấy chục người đè lấy hắn. hai người túm lấy tóc hắn kéo ra phía trước, để lộ cái cổ, hắn không có sự cứu trợ của thân binh, chi nghe một tiếng kêu thảm, đầu người của Dư Tụ Uyên bị một đao chặt đứt.

Trong quân Biện Hoạt trở nên im lặng, mấy nghìn người trơ mắt nhìn thấy Dư Tụ Uyên bị giết, rất nhiều ngưòi đều không dám nhìn thẳng, ngoảnh đầu sang chỗ khác.

Sự phẫn nộ trong lòng Hứa Thúc Ký vẫn chưa lắng dịu được, hắn hằn học hạ lệnh nói: “Dùng đầu người của hắn làm dùi trống, nổi trống xuất kích cho ta!”

“Tùng! Tùng! Tùng!” Tiếng trống làm tim người ta rúng động lại một lần nữa nổi lên. lần này đã không còn sự cản trở của Dư Tụ Uyên nữa. quân lệnh bắt đầu trở nên nặng hơn cả núi, các kỵ binh vô vàn bất đắc dL chỉ đành hét lên một tiếng, thúc giục chiến mã. bám đuôi quân An Tây mà đuổi đi. thương binh ở đằng sau cũng truy đuổi theo sau. nhưng bọn họ là bộ binh, tốc độ không thể nào đuồi kịp được với kỵ binh, chi sau một chốc lát. hai quân bị kéo giãn ra một khoảng cách năm sáu dặm đường xa.

Lúc này, quân An Tây đã dừng việc rút quân lại, Lý Thịnh một ngựa đi đầu. mặt mang nụ cười lạnh dõi theo kỵ binh truy đuổi tới. hắn biết rằng. chắc là người biết đánh trận kia đã bị thủ tiêu rồi.

“Toàn quân chuẩn bị! Tiếp tục xung kích một lần nữa.”

Hắn rút chiến đao ra. giơ lên cao cao, nghiêm giọng lớn tiếng hô to: “Hãy để chúng nếm thử sự lợi hại của kỵ binh quân An Tây! Giết!”

“Giết!”

Kỵ binh An Tây một lần nữa phát động, lần này, bọn họ không còn có nửa phần do dự. sát khí tràn trề phóng lên tận trời, một vạn kỵ binh với thế dời non lấp bế. hướng vào năm nghìn kỵ binh quân địch bị sợ ngây người dũng mãnh lao đi.

Một trận dạ chiến xảy ra vào tháng chính năm Khánh Bình nguyên niên. Lý Thịnh dẫn theo một vạn kỵ binh đại bại ba vạn quân Biện Hoạt của Hứa Thúc Ký, ba vạn quân đội bị chém giết hơn phân nửa. một vạn tám nghìn người bị bay đầu. lính hàng gần một vạn. Hứa Thúc Ký suất lĩnh không đến hai nghìn mấy người liều chết chạy trốn về Hoạt Châu, còn thương vong của quân An Tây chưa tới nghìn người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.