Thiên Hạ
Chương 560 : Bái phỏng Thôi Gia
gacsach.com
Huyết án Báo Ân tự rất nhanh bèn đã truyền đến chỗ quan phủ. Trường An huyện tân nhiệm huyện lệnh Từ Diệc Minh nghe nói người bị giết là mười mấy tên du hiệp (*kẻ ăn không ngồi rồi) nức tiếng của huyện Trường An, nhưng ké giết người lại là hai nữ nhân, nghe nói có thể là gia quyến của Triệu vương Lý Khánh An, sợ đến Từ Diệc Minh hấp tấp cuống cuồng dẫn theo hơn trăm tên nha dịch xông đến phường Sùng Đức.
Nhưng lúc này, phường Sùng Đức đã bị quân đội của Thiên Ngưu vệ khống chế lại, với số lượng hàng nghìn binh sĩ Thiên Ngưu vệ từ bốn phương tám hướng kéo đến, đóng chật cửa phường lại. Nam Tề Vân đích thân dẫn đội, gõ cửa từng nhà từng hộ mà lục soát mười mấy tên du hiệp kia.
Từ Diệc Minh lúc này mới ý thức được rằng, tin đồn là có thật, người mà mười mấy tên du hiệp kia trêu ghẹo đích thị là gia quyến của Lý Khánh An, nếu không sẽ không huy động số đông rầm rộ đến thế. Từ Diệc Minh trong lòng vừa hối vừa hận, thật ra mười mấy tên du hiệp này đã rất nhiều người tố cáo tội trạng của bọn họ rồi, đặc biệt là đầu năm nay, bọn họ còn bị hiềm nghi là đã thiêu hủy đi Táo vương điện của Báo Ân tự, cũng chính vì trong số bọn họ có hai người thân thích của huyện úy, cộng thêm vào đó là không gây nên án mạng, vì thế nên việc đó cũng bỏ ngang và lặng đi, cũng chính vì sự dung túng của bọn họ, cuối cùng mới gây ra đại vạ của ngày hôm nay, trong lòng Từ Diệc Minh hối hận đến cực điểm, việc này không khéo sẽ hoàn toàn tiễn biệt cả sĩ đồ của hắn.
Hắn dẫn theo hơn trăm người kéo tới phường Sùng Đức, nhưng cửa phường đã đóng chật, bất kỳ ai cũng không được ra vào, người giữ cửa phường đã đồi thành binh sĩ Thiên Ngưu vệ, bất luận Từ Diệc Minh có gọi cửa thế nào, bên trong căn bản là không thèm ngó ngàng tới.
Lúc này một đầu lĩnh bộ khoái có chút sực phản ứng ra, hắn thấp giọng nói với Từ Diệc Minh: “Từ huyện lệnh, chúng ta đi làm cái gì?”
Từ Diệc Minh ngơ ngác, đúng vậy! Hắn đi làm cái gì? Không lẽ còn muốn đem ké sát nhân truy bắt quy án ư? Hắn vừa muốn hạ lệnh quay đầu trở về, nhưng chuyển niệm lại nghĩ, việc này nếu dửng dưng không quan tâm đến, một khi chính sự đường hoặc Lý Khánh An bắt tay vào điều tra, hắn lại vướng phải mối hiềm nghi tắc trách.
Từ Diệc Minh cảm thấy vô cùng khó xử, lúc này. Nam Tề Vân nghe tin kéo đến trước cửa phường, cao giọng nói với hắn: “Từ huyện lệnh, việc này có Thiên Ngưu vệ bọn ta giãi quyết, ngươi hãy quay về đi!”
Từ Diệc Minh cúi đầu trầm tư chốc lát. Thiên Ngưu vệ đem việc này ôm qua phía họ giải quyết là không còn gì có thể tốt hơn nữa, hắn cũng có thể giao phó lại với chính sự đường. Thiên Ngưu vệ nhúng tay vào, làm cho chức quyền của hắn không thể thi hành, chính sự đường cũng sẽ không thể nói hắn điều gì, ai cũng đều biết rằng. Thiên Ngưu vệ mới là ké chủ đạo thật sự của hai huyện Trường An Vạn Niên. Nghĩ vậy, hắn vừa định mở miệng, lúc này, phía sau lưng truyền đến một tiếng vó ngựa dồn dập, chỉ nghe có người la to: “Mở cửa, đại tướng quân giá đáo!”
Từ Diệc Minh cuống quít vọt qua một bên, cửa phường cũng đã mờ toang ngay cửa lớn, chỉ thấy mấy trăm kỵ binh yểm hộ lấy một chiếc xe ngựa phi nhanh tới, trên xe ngựa có cắm một lá cờ tím, đây là Lý Khánh An đã tới.
Lý Khánh An là vừa mới nhận được tin báo nhanh. Cao Vụ và Minh Châu ở Báo Ân tự xảy ra chuyện, suýt nữa là gặp phải sự hạ nhục của ác bá, hắn nhất thời đùng đùng nổi giận, đích thân kéo đến phường Sùng Đức, xe ngựa phi chạy mà tới, đột nhiên ‘két’ một tiếng dừng ngay trước mặt Từ Diệc Minh, Lý Khánh An vén màn cửa xe ra lạnh lùng hỏi: “Từ huyện lệnh, ngươi đến là để thụ án sao?”
Lý Khánh An lúc này bất mãn vô cùng đối với quan phủ địa phương, những tên du côn ác bá này ức hiếp nữ nhân đã lâu, chính là sự tắc trách của quan phủ địa phương. Từ Diệc Minh nghe giọng điệu Lý Khánh An lạnh lùng lành đạm, sợ đến mức luống cuống tiến lên khom người nói: “Nghe nói có du hiệp lộng hành, ty chức đặc biệt đến truy bắt!”
Lý Khánh An gật gật đầu, sắc mặt hơi dịu đi một chút, nói: “Ta nghe nói những địa bá lộng hành cũng không phải là một ngày hai ngày rồi, quan phủ địa phương các ngươi phải điều tra kỹ càng một chút, bọn họ còn phạm phải những vụ án nào, hết thảy xử lý nghiêm khắc!”
“Ty chức hiểu rồi, lập tức bắt tay vào điều tra ngay.”
‘Thôi được! Ngươi cũng có thể đi vào.”
Lý Khánh An buông màn xe xuống, xe ngựa tăng tốc độ nhanh hơn, trực tiếp hướng Báo Ân tự mà đi...
Trong Báo Ân tự. Cao Vụ và Minh Châu được an trí trong phòng khách quý tạm thời nghỉ ngơi, Minh Châu an ủi Cao Vụ nói: “Vụ tỷ, chắc chắn không có vấn đề, nếu là Thiên Ngưu vệ đã khống chế phường Sùng Đức rồi, vậy Vụ tỷ đã không sao nữa, nói không chừng còn phải truy cửu tội trạng của đám khốn nạn kia.”
Lúc này lửa giận trong lòng Cao Vụ mới dịu trở lại, liên tiếp giết năm người, nàng cũng có chút hối hận rồi, tuy rằng những tên ác bá này khiến người ta căm hận, nhưng tội không đáng chết, bản thân mình lại giết đi năm người trong bọn họ, không biết thê nhi của bọn họ sẽ đau khổ đến dường nào?
Cao Vụ cúi đầu không nói tiếng nào, trong lòng lại âm thầm hối hận, nhưng người cũng đã giết rồi, nàng cũng không có cách giải quyết nào.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn tạp, chỉ nghe tiếng nói của phương trượng Báo Ân tự: “Điện hạ, đám du hiệp này lộng hành đã nhiều năm, những phụ nữ nhà lành bị bọn chúng vấy bẩn đông vô số kể, bọn họ chết không đáng tiếc, phật ta có câu: Trừ ác chính là dương thiện (*phát huy cái thiện), tăng chúng toàn tự chúng tôi nguyện tụng kinh một tháng cho Vụ cô nương, để tiêu trừ sát nghiệt của nàng.”
“Vậy thì khổ nhọc cho tăng chúĩia của quỷ tự rồi, ta tự khắc sẽ bố thí hậu hĩnh cho quỷ tự.”
Đây là tiếng nói của Lý Khánh An, Minh Châu và Cao Vụ nhất loạt đứng dậy hết, cửa đã mở, đi vào một đám đông người, có hòa thượng và binh sĩ, người dẫn đầu chính là Lý Khánh An, hắn đi vào phòng, nói với hai nàng: “Hai muội không sao chứ?”
Minh Châu lanh mồm lanh miệng, vội vàng bước lên phía trước, giống như một con chim sẽ ríu ra ríu rít nói: “Nếu không phải là Vụ tỷ đã từng ra trận đánh giặc, hôm nay bọn muội sẽ phải chết ở nơi này rồi!”
Lý Khánh An mỉm cười với Cao Vụ, giơ ngón cái lên khen nói: “Lấy sức của một người chống chọi với mười lãm người, quả nhiên không hồ là nữ nhân trong trung lang tướng.”
Cao Vụ mặt đỏ ửng, cúi đầu nói: “Lúc ấy tình thế cấp bách, cái gì cũng không chú ý được nữa, bây giờ nghĩ lại cũng là có chút sợ hãi, không dũng mãnh được như lời huynh nói đâu.”
Lý Khánh An cười ha hả, quay đầu lại nói với phương trượng: “Thỉnh cầu đại sư ở ngoài cửa chờ một chút trước nhé!”
Vị phương trượng kia sợ nhất là Cao Vụ ở phía sau tố cáo tội trạng đen của hắn, nhưng hắn cũng không thể làm gì khác, chỉ đành trơ mắt mà nhìn Cao Vụ một cái, rồi lui xuống, Lý Khánh An ra hiệu mắt với thân binh, thân binh lập tức đóng cửa lại, hắn lúc này mới hỏi hai nàng nói: “Bọn muội tại sao lại không có hộ vệ?”
Minh Châu nháy mắt mấy cái, không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ nàng cũng có tư cách mang theo vệ binh sao? Cao Vụ lại thấp giọng nói: “Vốn dĩ đại tỷ là muốn phái hai người đi theo muội, nhưng đã bị muội cự tuyệt
“Vì sao?”
Không đợi Cao Vụ nói chuyện, Minh Châu lại cướp lời nói: “Vụ tỷ chỉ là ở nhờ trên phủ huynh, không phải là gia quyến của huynh, tỷ ấy dẫn theo thân vệ của huynh, rất không ôn, hơn nữa muội xuất môn tại ngoại, khi nào có mang theo vệ binh bao giờ, Vụ Tỷ cũng vậy, trước giờ vẫn là một mình ngang dọc quen rồi, cần đến hộ vệ gì đâu?”
“Là nguyên nhân này sao?” Lý Khánh An nhìn Cao Vụ chăm chú hỏi.
Cao Vụ lẳng lặng gật đầu: “Minh Châu nói không sai, muội quả thực không có tư cách dẫn theo hộ vệ của huynh, hơn nữa muội nếu mang theo hộ vệ của huynh, tin tức mà truyền tới Trường An, sẽ bất lợi đối với phụ thân muội. Thất Lang, việc hôm nay muội bằng lòng chịu trách nhiệm.”
“Muội phải chịu trách nhiệm gì?”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng, nói: “Những tên địa bá đó tội ác chồng chất, chết còn chưa hết tội, ta đã hạ lệnh tiếp tục truy bắt những con cá lọt lưới còn lại, mỗi một tên ta đều phải nghiêm khắc xử tội!”
Cao Vụ thở dài nói: “Bọn họ mặc dù có tội, nhưng không đến nỗi phải chết, mong Thất Lang xử trí công chính.”
“Ta biết rồi, ta sẽ đem đem tội ác của chúng nhất nhất công thị.”
Nói đến đây, Lý Khánh An lại hỏi: “Ta nghe có người nói, muội đã gặp người quen, là ai?”
“Là Hữu tướng quân Thôi Viên ở Thành Đô và con trai hắn, bọn họ vừa mới rời khỏi tự viện không lâu.”
“Thôi Viên?” Lý Khánh An ngẩn người một chút, hắn đến Trường An rồi sao? Mình tại sao là không biết gì hết vậy, hắn lại vội vàng hỏi: “Bọn họ sống ở đâu?”
“Điều này muội không biết, nhưng mà Thất Lang có thể hỏi thăm phương trượng, bọn họ hình như rất thân, có lẽ phương trượng biết được nơi ở của hắn.”
Lý Khánh An nóng vội, hắn mở cửa bèn định đi ra hỏi phương trượng, đi được hai bước lại quay đầu nói: “Xe ngựa của ta đang đỗ ở ngoài cửa chờ, bọn muội hãy đi về trước, sau này ra ngoài nhất định phải mang theo hai người, ít nhất phải có người báo tin.”
Cao Vụ thi một lễ, nói: “Đa tạ Thất Lang rồi, vậy bọn muội đi về trước đây.”
“ửm, đi đi!”
“Tý phu, lần trước muội đi An Tây báo tin, hình như sự đền bù của huynh cho muội không đủ.. Ài! Vụ tỷ, hãy đế muội nói hết đã.5
Không đợi Minh Châu nói xong. Cao Vụ liền kéo nàng đi khỏi.
Lý Khánh An trong lòng ngẫm nghĩ việc của Thôi Viên, bèn ra khỏi cửa hỏi phương trượng: “Xin hỏi phương trượng, có biết nơi ở của Thôi Viên không?”
“Cái này...” phương trượng do dự một chút, vẫn là nói ra: “Cả nhà bọn họ sống ở ngay phường An Nghiệp ở sát vách bên.”
Thôi Viên ở Trường An đã không còn trạch tử nữa, cả nhà bèn ở nhờ trên phủ của tộc đệ Thôi Ngụ. Thôi Ngụ lúc ban đầu từng là thái thú Lũng Châu, sau này điều vào triều làm Ngự sử trung thừa, bây giờ hiện nhiệm Thái thường tự khanh, là cao quan triều đình chi xếp sau Thôi Hoán của Thôi gia.
Hôm nay Thôi Ngụ cũng không có thượng triều, hắn đã xin nghỉ bệnh nghỉ ngơi ở nhà, lúc này, hắn đang ngồi trao đổi với Thôi Viên về chuyện xảy tra ở Báo Ân tự, bọn họ không hề bận tâm đến chuyện Cao Vụ giết người, điều mà bọn họ bận tâm là quan hệ của Cao Vụ và Lý Khánh An.
Thôi Viên và Thôi Ngụ đều đã là lão chính khách, nhất là Thôi Viên. Cao Vụ suýt nữa đã là con dâu của hắn, nhưng bản thân Cao Vụ lại thà chết cũng không ưng. Thôi Viên cũng có chút không hiểu, theo tuổi tác của Cao Vụ, nàng đã rất khó xuất giá nữa rồi, gả cho thứ tử của mình, từ môn đệ mà nói là nàng ấy đã trèo cao, hơn nữa nhi tử của mình còn rất thích nàng, nhưng nàng lại làm sao cũng không chịu xuất giá, không tiếc trở mặt với phụ thân, nếu như nói là nàng muốn xuất giá hoàng thất làm phi, nhưng lúc Lý Long Cơ chuẩn bị đem nàng gả làm thân vương phi, nàng lại bỏ chạy, điều này luôn làm cho Thôi Viên suy tư trăm bận cũng không tài nào hiểu được, mãi đến bây giờ hắn mới vỡ nhẽ ra, thì ra là Cao Vụ là thích Lý Khánh An.
Điều này cũng khó trách a! Lý Khánh An trước kia chính là đại tướng thủ hạ của Cao Tiên Chi. Cao Vụ thích hắn cũng là chuyện rất bình thường, nếu như Cao Vụ thật sự gả cho Lý Khánh An, như vậy cục thế của Nam Đường sẽ trở nên rất kỳ diệu, bên trong đó mấu chốt chính là ở Cao Tiên Chi.
Thôi Viên thở một hơi dài nói: “Nếu như Cao Tiên Chi nương nhờ Lý Khánh An, vậy thì quân đội của Nam Đường ít ra sẽ bị Lý Khánh An đoạt đi một nửa, đừng thấy Lý Hanh muốn dùng con trai minh để thay thế Cao Tiên Chi, đoạt quân quyền của hắn, trên thật tế rất khó, uy danh của Cao Tiên Chỉ trong quân đội cực lớn, cho dù là không có mấy viên đại tướng tâm phúc như Tịch Nguyên Khánh, chỉ cần hắn vung tay hô lên một cái, trên một nửa quan quân cũng đều sẽ ngã giáo về phía hắn.”
“Vậy giết hắn đi có được không?”
Thôi Ngụ hớp một ngụm trà nóng hói; “Nếu như Lý Hanh biết Cao Vụ gà cho Lý Khánh An, hắn ắt sẽ không thể dung thêm Cao Tiên Chi được nữa, sẽ lừa hắn đến Thành Đô giết chết, như vậy, ngươi thấy thế nào?”
Thôi Viên lắc đầu nói: “Làm sao mà giết dễ như vậy được, nếu giết Cao Tiên Chi đi, quân đội sẽ bất ngờ làm phản, nếu như có thể giết, Lý Hanh đã giết hắn từ lâu rồi, sợ ném chuột vỡ đồ a!”
Hai người đều trở nên lặng thỉnh, lúc này. Thôi Ngụ thở dài một hơi nói: “Cao Vụ gà cho Lý Khánh An. Bùi Uyển Nhi cũng rất nhanh sẽ thành thân với hắn, cây đại thụ Lý Khánh An này, ai ai cũng muốn nương nhờ, hôm qua ta còn nói tới với đại ca, hay là cũng đem nữ nhi của Thôi gia aà cho hắn!”
“Tại sao Thôi gia cũng phải kết thứ liên hôn này.”
Thôi Viên có chút không vui nói, hắn trước giờ luôn không thích loại liên hôn chính trị này, nhất là nổi gót theo Bùi gia, lại càng khiến hắn khinh bi, nhưng hắn thấy Thôi Ngụ có chút lo âu trĩu nặng, bèn hỏi: “Sao nào, nhất định phải liên hôn sao?”
Thôi Ngụ lắc đầu nói: “Liên không liên hôn lại không quan trọng, mấu chốt là bây giờ thế tiến của Bùi gia rất mạnh, nhất là sau khi Bùi Tuân Khánh làm hữu tướng, lão già đó huynh cũng biết rồi, kẻ môn phái thế gia thực thụ, điên cuồng không dè dặt kiêng nể mà khuếch trương lấy thế lực của Bùi gia, hôm qua ta đã thống kê một chút, vốn dĩ thế lực của Bùi gia còn kém Thôi gia chúng ta một chút chút, nhưng trải qua sự khuếch trương của Bùi Tuân Khánh, bây giờ đã vượt qua Thôi gia rồi, mới có thời gian hai tháng thôi, nếu như hắn làm hữu tướng được một năm sau thì sao? Lúc đó. Bùi gia chúng ta chắc chắn sẽ không còn chốn dung thân nữa, cả triều đình và địa phương đều sẽ bị Bùi gia hắn nắm giữ hết, ài!”
Thôi Ngụ thở mạnh ra một tiếng. Thôi Viên lại cười nói: “Ta lại thấy là đệ có chút lo bỏ trắng răng rồi.”
“Vì sao?” Thôi Ngụ ngơ ngác.
Thôi Viên vuốt râu cười nói: “Ngươi tường rằng Lý Khánh An là tên ngốc sao? Sẽ để cho cả nhà Bùi gia lớn mạnh một mình một cõi sao? Ta nói đệ biết, điều này tuyệt đối là không thể, vốn dĩ hắn lấy Bùi Uyển Nhi chính là để áp chế Độc Cô gia. Độc Cô gia thế lực nhỏ, dễ bị áp chế, nhưng Bùi gia lại khác, nếu như một khi phóng túng Bùi gia, sẽ đem lại di họa vô cùng cho hắn về sau, xuất hiện cục diện ‘Vương và Mã, cộng thiên hạ’ năm xưa, đây tuyệt đối không phải là điều mà hắn Lý Khánh An muốn nhìn thấy, vì vậy huynh dám nói, rất nhanh hắn bèn sẽ nâng đỡ kẻ đối đầu với Bùi gia.”
Thôi Viên vừa mới nói xong, chỉ nghe ngoài cửa có gia nhân vội vã bẩm báo nói: “Lão gia. Triệu vương điện hạ đến rồi, muốn gặp lão gia!”
Thôi Ngụ sửng sốt cả người, vội vàng nói với Thôi Viên: “Nhị ca, huynh mau trốn đi.”
Thôi Viên lại lắc đầu, hắn trong lòng biết rất rõ, Lý Khánh An chắc chắn là biết hắn đang ở đây rồi, thật ra chính là đến bái phỏng hắn: “Tam đệ, đây có lẽ chính là cơ hội Thôi gia mà ta nói, đệ đi ra ngoài nghênh tiếp hắn đi! Ta sẽ cùng đệ đi gặp hắn một lượt.”
Trên bục thang ngoài cửa phủ, Lý Khánh An đang chắp tay ra sau, từ phía ngoài quan sát tòa đại trạch của Thôi Ngụ, chiếm đất đến năm mươi mấy mẫu, tường viện cao ngất, ngói đen tường trắng, khá có chút phong cách của đời Minh Thanh hậu thế.
Lúc này, cửa phủ mở ra. Thôi Ngụ rảo bước nhanh ra nghênh đón, khom người nói: “Đã để Triệu vương điện hạ đợi lâu rồi, ty chức tội đáng muôn chết.”
Lý Khánh An cũng mỉm cười hồi lại một lễ, nói: “Thôi sứ quân có tội gì đâu, là ta không mời mà tự đến mới đúng.”
“Ài! Điện hạ khách sáo rồi, mau mời vào phủ.”
Lý Khánh An cũng không khách sáo nữa, chắp tay ra sau lập tức đi ngay vào cửa lớn của Thôi phủ.
“Nghe nói Thôi sứ quân ngã bệnh, hiện tại đã đỡ được một chút chưa?”
“Một chút bệnh kinh niên, hễ đến mùa thu là ho khan thở dốc, nghỉ ngơi một ngày là khòithôi.”
“ừm! Vậy ta cũng tùy ý trò chuyện một chút với ngươi, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.”
“Không có! Không có! Điện hạ mời.”
Hai người đi tới thư phòng, Lý Khánh An đi theo Thôi Ngụ vào thư phòng, nhưng lại bắt gặp Thôi Viên đang hướng minh thi lễ thật sâu: “Tội thần Thôi Viên, tham kiến Triệu vương điện hạ!”
Mắt của Lý Khánh An cũng híp lại, hắn đến Thôi gia, chính là muốn gặp người này.
“Hóa ra là Thôi tướng quốc, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, thật đúng là đời người không đâu là không tương phùng!”
Lý Khánh An chấp tay chào nói, nụ cười của hắn phảng phất như tràn trề hân hoan của người gặp lại bạn cũ.
“Người ở Trường An làm sao dám nhận là tướng quốc, điện hạ đừng có nói móc ta thế chứ.”
Nụ cười Thôi Viên có phần gượng gạo, hắn không ngờ Lý Khánh An lại lươn lẹo thế, căn bản không chịu thừa nhận đến tìm minh. Thôi Ngụ dửng bên cạnh thấy thế bèn đứng ra làm người trung hòa, cười cười giải thích với Lý Khánh An: “Điện hạ có phần khôngbiết, nhị ca đến Trường An là để dự siỗ tổ Thôi thị với thân phận cá nhân, rất ít lộ diện. Hôm nay bị điện hạ bắt gặp quả thật là trùng hợp mà thôi.”
“Ha ha, đúng là trùng hợp.”
Lý Khánh An cười cười hai tiếng, ba người nhìn nhau bèn cùng cười phá lên. Cũng không phải nói rõ quá làm chi, mọi ngươi trong lòng tự hiéu ắt được, không khí trong phòng bỗng chốc cũng thoải mái hơn. Ba người họ cùng ngồi xuống, có thị nữ dâng trà lên, Lý Khánh An cầm chén trà lên uống một ngụm, hỏi Thôi Viên: “Thôi tướng quốc, không biết dân sinh phía Thành Đô thế nào?”
Lý Khánh An không nhắc gì đến quân sự, cũng chẳng hỏi han gì người trong triều đình, chi nói dân sinh. Chủ đề này nhẹ nhàng hơn nhiều. Thôi Viên là hữu tướng Nam Đường; đây cũng là phạm vi hắn phụ trách. Hắn khẽ thở dài nói: “Phương nam đất đai trù phú, khí hậu dễ chịu, vốn dĩ mọi thứ đều tốt, nhất là Thiên phủ chi quốc (*thường chi vùng Tử Xuyên), vốn dĩ đều an cư lạc nghiệp, nhưng mấy năm nay... Haiz!”
Thôi Viên lắc lắc đầu, chủ đề Lý Khánh An hỏi tuy nhẹ nhàng nhưng đáp án lại quá trầm trọng. Từ khi Lý Long Cơ dời đô đến vùng miền nam, phần lớn tông thất quyền quý Trường An đều cùng đi theo đến Thành Đô, bao nhiêu đất đai họ bị mất tại Trường An giờ họ đều có ý tìm lại những gì đã mất tại vùng Ba Thục, cộng thêm thái độ im lặng của Lý Long Cơ và thậm chí là ủng hộ, hai năm nay tình hình thâu tóm ruộng đất các châu huyện phụ cận Thành Đô càng ngày càng gay gắt, dân oán sôi sục, tướng quốc như Thôi Viên càng ngày càng gian truân.