Thiên Hạ

Chương 562



Thiên Hạ
Chương 562 : Cơ hội bất ngờ
gacsach.com

TThôi Hoán tổng cộng sinh được năm người con trai, trong đó thử tử chết non, ba người trong bốn người con trai còn lại làm quan ở ngoại địa, chỉ có con trai nhỏ nhất Thôi Quần đi theo bên cạnh hắn. Thôi Quần năm nay mới chỉ có mười tám tuổi, theo học ở Thái học, chuẩn bị tham gia khoa cử của năm sau. Cũng giống như những tử đệ của mọi danh môn thế gia khác. Thôi Quần cần cù hiếu học, trong Thái học cầm cờ đi trước, cộng thêm là hắn khiêm tốn khắc kỷ, chính trực lương thiện, có thể nói là phẩm học đều tốt, rất được sự yêu thích của phụ thân hắn. Thôi Hoán thường hay nói với người khác rằng, trong bốn người con trai của hắn, chỉ có con út là giống hắn hồi còn trẻ nhất.

Một thanh niên ưu tú tiền đồ như gấm như vậy, lại làm ra một việc ngu xuẩn vô cùng hoang đường, hắn đã yêu muội muội của bạn thân cùng trường, dẫn theo nàng ấy bỏ trốn.

Cô gái họ Dư, là một nữ nhi của một nhà tiểu hộ ở Trường An, tên là Dư Ấu Nương, năm nay chỉ có mười bốn tuổi, tuổi tác tuy nhỏ, nhưng nàng từ nhỏ đã hứa hôn cho anh họ, có thể nói là hoa đã có chủ, cô gái bộ dạng xinh đẹp thanh tú, thường đi Thái học thăm nom huynh trưởng, qua lại nhiều lần, nàng bèn làm quen với bạn tốt đồng môn Thôi Quần của huynh trưởng, cả hai gần như là cùng lúc rơi vào lưới tình, yêu đến mức chết đi sống lại, nhưng Dư Ắu Nương tử nhỏ đã hứa hôn cho anh họ, hối hôn không thể được, hơn nữa biểu huynh đã đi qua cầu hôn. Dư Ấu Nương trong lòng hoảng sợ, bèn cầu cửu với tình lang Thôi Quần, tình yêu của người trẻ tuổi như lừa, đã chiến thắng lý trí. Thôi Quần dưới tình thế bức bách, bèn dẫn theo Dư Ấu Nương bỏ trốn.

Hai người trẻ tuổi chạy trốn là xong chuyện, nhưng lại đem lại cho người nhà của bọn họ những rắc rối vô cùng vô tận, phụ mẫu của Dư Ấu Nương dẫn theo mấy chục gia nhân thân thích lên cửa đòi người, đối với danh môn thế gia, danh tiếng là điều quan trọng hàng đầu, cho dù Thôi Hoán vị cao quyền trọng, nhưng quyền lực của hắn lại không thế nhảy qua được một chữ ‘lý\ hắn chỉ đành tạ lễ nhận lỗi, không ngừng bảo đảm là sẽ đem cô gái nguyên vẹn không chút tổn hại mà đưa trở về.

Nhưng trong lòng của Thôi Hoán quả thật cực kỳ lo lắng, hai người nếu đã là bỏ trốn, cô gái có còn giữ được tấm thân trong trắng nữa không? Hắn sắp xếp gia nhân đi khắp nơi tìm kiếm, liên tiếp hai ngày, hai người chẳng có dấu vết gì. Thôi Hoán đã chìm đắm trong nỗi ưu tư sốt ruột sâu sắc.

Đồng Châu Cáp Dương huyện, nơi đây là một huyện khá xa của phía đông bắc Quan Trung, đây là một huyện nhỏ, dân số không đông, huyện thành cũng không lớn, thuộc một loại huyện mà đốt một nén nhang có thểrảo quanh thành một vòng, ơ phía tây bắc huyện thành có một khách điếm nhỏ, gọi là Thuận Phong khách sạn, do một đôi lão phu thê trông coi, bình thường khách khứa cũng không nhiều, trông rất là vắng vẻ. Hai hôm nay, trong khách điếm có một đôi tiểu phu thê trẻ tuổi dọn vào ở, người nam ra tay rộng rãi, lập tức đã đưa ra mười lăm đồng tiền bạc, tiêu khách sạn một tháng cũng không kiếm được nhiều như vậy, làm cho phu thê hai người mờ khách sạn mừng rỡ khôn xiết, cho dù đôi tiểu phu thê này hành tích có điểm khả nghi, giống như nam nữ từ nhà đại hộ chạy ra vậy, nhưng nế tình của đồng tiền bạc, bọn họ bèn giữ sự im lặng.

Đôi tiểu phu thê này dĩ nhiên chính là Thôi Quần và Dư Ấu Nương bỏ trốn ra đây, hai người vốn là thương lượng trốn đến một vùng Giang Nam, nhưng Thôi Quần lo lắng Đồng Quan có dán hình truy bắt bọn họ, bèn quyết định lưu lại ở một tiểu huyện xa xôi sống khoảng một năm sáu tháng gì đó5 đợi sau khi sự tình lắng dịu lại, mới lặng lẽ rời khỏi Quan Trung.

Hai người bọn họ bị ngọn lừa tình yêu thiêu đốt đến phát ngất, một người là đích tứ của thiên hạ đệ nhất danh môn thế gia, biết rằng phụ thân sẽ không nhận lời hắn lấy nữ tử của nhà tiểu hộ làm vợ, hơn nữa nữ tử này còn có hôn ước, một người còn lại là tiểu gia bích ngọc, tự biết là không với tới danh môn Thôi gia, nhưng nàng lại cực yêu tình lang; không muốn sả cho người biéu ca tính cách nóng nảy dễ giận, vì tình yêu, nàng thà bỏ cái giá của cả đời, đi theo tình lang đi khắp chân trời góc biển.

Hai người cũng không ra khỏi cửa, suốt ngày nhốt minh trong phòng của khách sạn, bọn họ sớm đã hành lễ phu thê, nhưng keo như sơn, ân ái dị thường.

Cho dù hai người hành tung bí mật, nhưng bọn họ vẫn là không thoát khỏi tai mắt của nội vụ phủ quân An Tây vốn được xưng là thiên la địa võng, ngày thứ ba khi bọn họ trốn ở Cáp Dương, bèn bị thám tử của trạm Cáp Dương phát hiện ra, lập tức đem hành tung của bọn họ dùng phi cáp truyền về Trường An, truyền đến trong tay của Lý Khánh An.

Đối với Lý Khánh An mà nói, sự bỏ trốn của con út Thôi Hoán có thể nói là tới vô cùng đúng lúc, cho dù việc nhỏ như vậy không đủ đế lật đô được Thôi Hoán, nhưng nó lại có thể dung hòa quan hệ giữa Thôi Hoán và Thôi Bình, đây chính là điều kiện mà Lý Khánh An phải tạo ra cho Thôi Bình.

Một canh giờ ngay sau khi Lý Khánh An nhận được mật báo Cáp Dương. Thôi Bình bèn dẫn theo mười mấy người tùy tùng kéo đến Cáp Dương.

Vào ngày thứ tư sống trong khách sạn. Thôi Quần cuối cùng cũng cảm thấy có chút buồn đến phát hoảng; đồng thời hắn cũng muốn nghe ngóng một chút về tình hình Trường An, nơi nghe ngóng tình hình tốt nhất chính là từu tứ và trà quán, ở một nơi không xa khách sạn hắn đang ở, bèn có một tửu tử. Thôi Quần bèn một mình đi đến chỗ đó.

Gọi một bình rượu xong, gọi thêm vài món ăn, khi một chén rượu vào bụng, nỗi nhớ quê bèn trào dâng trong lòng hắn, bỏ trốn đã được sáu bảy ngày rồi, sự cuồng nhiệt ban đầu của hắn cũng từ từ bình lặng trở lại, cùng với việc hắn bắt đầu có chút trở về lý trí. Thôi Quần cuối cùng cũng ý thức được sự hoang đường của mình, hắn cũng có chút hối hận rồi, nếu như hắn theo quỹ tích vốn có mà tiến về trước, vậy thì hắn sẽ thi lên tiến sĩ, ra làm quan, thăng tiến, dưới sự sắp xếp của phụ thân hắn, hắn sẽ từng bước thăng tiến lên cao, có lẽ cuối cùng hắn có thể trở thành tướng quốc của Đại Đường, điều này rất có khả năng xảy ra, mà bây giờ, tiền đồ của hắn bị sự không lý trí của hắn vùi lấp đi mất.

Thôi Quần trong lòng buồn bực, liên tiếp uống hết mấy chén rượu buồn, khi hắn lại chuẩn bị rót tiếp chén thứ năm, tay của hắn lại bị người ta ấn lại: “Đừng uống thêm nữa, uống rượu không giải quyết được gì đâu.”

Thôi Quần vừa quay đầu lại, thấy phía sau lại là tộc huynh Thôi Bình của hắn đang đứng đó, hắn sợ đến lập tức đứng dậy, hắn đột nhiên ý thức được hành tung của mình đã bại lộ: “Huynh, huynh sao lại tới đây?”

Thôi Bình cười xòa, kéo hắn ngồi xuống, nói: “Ngươi yên tâm đi! Ta không phải đến bắt ngươi.”

Thôi Quần thần sắc thất kinh mới ồn lại, từ từ ngồi xuống, vẫn kinh ngạc hỏi: “Huynh làm sao mà biết được đệ ở nơi này?”

“Ta từng là Hà Tây hành quân tư mã, quan hệ rất tốt với nội vụ phủ Trường An, là bọn họ phát hiện ra tung tích của ngươi. Hồ Vân Bái đã thông báo cho ta, ta tự nhiên là biết rồi.”

Thôi Bình không hề dấu hắn, hắn cũng biết là sẽ không dấu được Thôi Hoán, vậy thì cử nói thẳng ra dứt khoát. Thôi Quần không hề quan tâm đến chuyện này, hắn quan tâm minh sau này sẽ ra sao? Hắn thở dài, vô cùng chán chường nói: “Không dấu gì huynh, đệ thật sự có chút hối hận rồi, trên minh đệ tông cộng chỉ có năm mươi đồng tiền bạc, bây giờ còn có ba mươi đồng, sau khi đi Giang Nam đệ sẽ sống thế nào đây? Vai không thế gánh, tay không thể khiêng, cũng không biết cày cuốc, làm thương nhân lại càng không bé mặt được, Ấu Nương nói nàng ấy có thể đi hát rong, thật sự là điên rồi, đường đường là con dâu của Thôi gia mà lại đi hát rong, phụ thân nghe được thì thổ huyết mất thôi.”

“Đệ chuẩn bị làm sao? Là muốn quay về tạ lỗi với phụ thân, bắt đầu lại từ đầu, hay là ta cho đệ một món tiền, giúp đệ trốn đến Giang Nam?”

“Ta, ta...”

Thôi Quần cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Đệ muốn trở về, nhưng lại sợ phụ thân không thể tha thứ cho đệ, đệ sợ người không thể đón nhận Ấu Nương.”

“Dư Ấu Nương cũng là gia đình trong sạch, đệ lấy nàng cũng không phải là không được, ta nghĩ nếu như hai người đã gạo nấu thành cơm rồi, phụ thân đệ cũng chỉ có thể đón nhận mà thôi.”

“Nhưng mà, nhưng mà Ấu Nương có hôn ước trong người, phụ thân sao có thể đáp ứng được!”

Đây là việc mà Thôi Quần lo lắng nhất. Dư Ấu Nương tử nhỏ đã hứa hôn cho biểu huynh, theo nàng nói, đối phương vô cùng cứng rắn, kiên quyết sẽ không giải trừ hôn ước, hơn nữa nhà của nàng còn nợ đối phương một món tiền, phụ thân nàng cũng không chịu giải trừ hôn ước. Thôi Quần trong lòng vô cùng lo lắng; hắn biết phụ thân mình tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà đi giao thiệp với đối phương.

Thôi Bình vỗ vỗ vào vai hắn, cười nói: “Yên tâm trở về đi! Hôn ước của Dư Ấu Nương ta đã thay đệ giải trừ, chỉ cần ngươi muốn kiên trì lấy nàng, ta nghĩ phụ thân đệ cuối cùng ắt sẽ nhận lời đệ thôi.”

“Huynh...”

Thôi Quần ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn vào vị tộc huynh trước giờ vẫn có quan hệ không tốt với nhà mình này, ở thời khắc mấu chốt này, lại là hắn ra tay giúp đỡ mình, trong lòng Thôi Quần vô cùng cảm động, hắn có một cảm giác muốn khóc.

“Đi thôi! Mang theo Ấu Nương của đệ, theo ta quay về đi! ở bên phía phụ thân đệ, ta sẽ nói rõ với hắn.”

Thôi Bình kéo vị tộc đệ lang bạt này của mình dậy, đem hắn dẫn lên xe ngựa, lập tức lại đi khách sạn, đem một cô gái đáng thương trơ trọi khác cũng đón lên xe, để bọn họ ở riêng một xe, bản thân hắn thì cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, một dòng người nhanh chóng đi về phía Trường An.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.