Thiên Hạ
Chương 565 : Uyển Nhi vào cửa nhà
gacsach.com
Triệu vương phủ vô cùng tĩnh lặng chìm trong bóng đêm, người vãng lai trên phố đã không còn mấy, có chăng chỉ là các binh sĩ chốc chốc qua lại, ánh trăng mờ nhạt nhuốm một màu ảm đạm lên mặt đất. Tiếu kiệu của Bùi Uyển Nhi không đi cửa chính, mà vòng một vòng từ cửa bên hông vào phủ.
Bùi Uyển Nhi trong kiệu đã ăn mặc chỉnh tề, nàng hôm nay mặc một bộ váy rộng tử phúc màu xanh nước hồ, tóc búi cao cao tạo dáng nhìn đám mây, trên đấy được cắm đủ các loại vàng ngọc châu báu, trên đinh của tóc mây là nghiêng nghiêng một cây trâm thúy vũ, Mặt nàng được phủ phấn trắng xóa, mày ngài cong cong, mắt tựa thu thùy, trông xinh đẹp lạ thường.
Nàng hôm nay sẽ trở thành tân phụ, sẽ là bước ngoặc lớn trong cuộc đời, nhưng trong mắt nàng lại không có bao nhiêu niềm nỡ. Bao nhiêu dấu ấn chính trị đè nặng lên cuộc hôn nhân này đã che mất đi sự mong mỏi và niềm vui vốn có của nàng về cuộc sống hôn nhân.
Bên cạnh nàng là thị nữ tùy thân Châu Nhi đã lớn cùng nàng. Châu Nhi dắt tay tân phụ, khẽ giọng an ủi Uyển Nhi: “Tiểu thư đừng quá lo lắng như thế, kỳ thực cô gia vẫn rất thích tiêu thư đấy thôi, hơn nữa cô gia còn rất trẻ, chỉ mới hơn ba mươi, tiéu thư rất may mắn đó.”
“Ôi!” Uyển Nhi thiểu não khẽ thở dài. Nàng cũng thích Lý Khánh An, chỉ là nàng không thích cuộc hôn nhân như thế, lợi ích gia tộc như gồng xiềng đè nặng lên vai nàng, nặng trĩu đè lên tim nàng, khiến nàng không thở nổi. Nàng từng không chỉ một lần mơ rằng mình đã mặc chiếc váy lục phúc của tân nương, hưởng thụ sự ngọt ngào trong một hôn lễ thịnh đại vào một ngày trời xanh mây trắng, trăm hoa đua nở.
Nhưng bây giờ, trong bóng tối, dưới ánh trăng âm u, nàng lẳng lặng từ một cửa nhỏ đi vào nhà mới của mình. Bao nhiêu hi vọng cuối cùng chỉ là một giấc mơ.
Tiểu kiệu lúc này đã đi qua cửa chính. Bùi Uyển Nhi không kiềm nổi mình lại vén rèm lên lén lút nhìn ra ngoài, chỉ thấy cánh cửa lớn cao vời kia đang đóng kín, hai chiếc lồng đèn to trước cửa chẳng có chút không khí hân hoan gì; hai bên là tường rào cao vút, đen ngòm đầy tù túng. Nghĩ đến sau này mình sẽ phải sống cả cuộc đời ở trong đây. Bùi Uyển Nhi không khỏi thấy chua xót sống mũi, xém chút rơi lệ.
Kiệu dừng lại trước cửa hông, cánh cửa này đã được mờ sẵn, năm sáu lồng đèn được chong sáng, trước cửa đã có mấy ả nữ nhân to khỏe đứng đợi sẵn. Đại quản gia Triệu vương phủ Phan Tiểu Lương cũng đã đứng đợi trước cửa. Bọn họ đến để rước kiệu hoa, kiệu vừa đặt xuống thì Bùi Vân đưa tân phụ cũng khẽ giọng nói với Uyển Nhi: “Uyển Nhi, huynh trưởng về đây, hi vọng ba ngày sau muội có thể vui vẻ hồi môn.”
Phen này Bùi Uyển Nhi cuối cùng cũng không kiềm được, nước mắt chảy dài trên má, nàng nghẹn ngào ừ một tiếng, trơ mắt nhìn đường huynh và người của Bùi gia càng lúc càng đi xa.
Lúc này Phan Tiểu Lương mới đi lên khẽ giọng nói: “Uyển Nhi cô nương, chúng ta vào cửa thôi.”
Bùi Uyển Nhi lao nước mắt đi. Châu Nhi bên cạnh nàng vội hỏi: “Tiểu thư của ta có phải đi xuống không?”
“Không! Không cần xuống đâu, một một hồi nữa mới cần cô nương xuống kiệu.”
Phan Tiểu Lương vừa vẫy tay một cái, ngay lập tức sáu ả phụ nhân khỏe mạnh cùng đến khiêng kiệu lên, tiếng kiệu 2ỗ cót két dẫn tiến vào trong vương phủ. Hai nha đầu cầu lòng đèn đỏ chói đi trước dẫn đường. Nỗi bi ai trong lòng Bùi Uyển Nhi cũng dẫn tiêu tan, lúc này hội hộp lại tràn ngập tim nàng, nó không chịu nghe lời nàng mà cứ đập nhịp loạn xạ. Dù cho đây không phải lần đầu nàng đến Triệu vương phủ, nhưng Triệu vương phủ tối nay lại khiến nàng thấy xa lạ làm sao, điện đường nguy nga, các quần thể kiến trúc khổng lồ, cùng đình đài đền các tinh tế, cây cối xum xuê, hay con sông nhỏ mọc đầy kỳ hoa dị thảo hai bên. Chính cái dòng sông nhỏ này đã chia Triệu vương phủ ra làm hai, bên trong chính là nội phủ.
Sáu phụ nhân kia lướt đi như gió, bước nhanh đến bên sông bèn dừng lại, Phan Tiểu Lương lúc này mới nói: “Uyển Nhi cô nương, mời cô nương xuống đón thuyền qua sông.”
Bùi Uyển Nhi lúc này mới ngờ ra, hóa ra nơi nàng thành hôn tối nay ở Bồng Lai các, đó là nơi có phong cảnh đẹp nhất trong Triệu vương phủ. Nghĩ thế trong lòng này giờ cũng bắt đầu có phần mong đợi.
Thị nữ Châu Nhi vội dìu nàng ra khỏi tiều kiệu, một chiếc thuyền nhỏ đã đậu sẵn bên bờ, trên thuyền đèn sáng quang đãng chiếu rọi cả bốn bề, chỉ thấy Như Họa cười tủm tỉm đứng chờ nàng. Nhìn thấy Như Họa. Bùi Uyển Nhi phảng phất có cảm giác như gặp lại người thân xa cách đã lâu.
“Như Họa!” Nàng đi nhanh lên trước, giọng nói run run vì kích động.
Như Họa vội đỡ lấy Uyển Nhi, cẩn thận nhìn nhìn mặt nàng, xong lại trêu nàng: “Tân phụ uất ức quá khóc rồi à?”
“Không có, đường huynh vừa mới trở về, trong lòng tự dưng thấy buồn não quá.”
“Yên tâm đi! Mọi người đợi muội đã lâu rồi, sẽ không để muội phải khổ đâu, nào, theo ta lên thuyền nào.”
Như Họa đỡ nàng lên thuyền đưa vào trong khoang ngồi, hai thuyền nương bắt đầu chèo thuyền xa bờ. Chiếc thuyền nhỏ đung đưa mình đi dẫn vào lòng sông.
Ánh sáng trong thuyền rất dịu nhẹ, trong thuyền còn được trải đầy lãng la tơ lụa, giữa là cặp nến hỉ to tướng. Bùi Uyển Nhi đang ngồi sát cạnh cửa sổ, Giờ bên ngoài thấp thoáng đã nghe vọng lại tiếng nhạc tiếng kèn. Như Họa nhìn nàng cười nói: “Kỳ thực bọn ta ba ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị rồi, để muội thành hôn tại Bồng Lai các còn do ta nghĩ ra nữa đấy nhé, Vũ Y thì mời một đoàn nữ nhạc công đến, còn thuyền nương và cung nữ đều được mời từ trong cung ra. Khách khứa cũng không có người ngoài, đều là tỷ muội chúng ta cả, mọi người cùng đến chung vui cho náo nhiệt.”
Nói đến đây Như Họa nhìn thấy Châu Nhi đang ngồi ngắm cảnh ngoài thuyền, nàng bèn ghé sát tai Ưyén Nhi thủ thì cười nói: “Về cái sự việc ấy thì mẫu thân của muội đã dạy muội chưa? Đợi một hồi để Như Thi dậy lại muội nhé.”
Mặt Uyển Nhi bỗng chốc đỏ bừng, nàng biết đấy là việc gì, tối qua mẫu thận đã nói tường tận với nàng, Việc ấy kỳ thực cũng là điều nàng hồi hộp và sợ hãi nhất. Suốt đêm qua và cả ngày hôm nay nó cứ như bóng ma chập chờn trong lòng nàng, chi nghĩ đến thôi thì lòng nàng đã đầy sợ hãi. Tay nàng bất giác bấu chặt gấu váy, cắn chặt môi, cúi đầu chăng nói lời nào.
Như Họa thấy nàng thẹn thùng không khỏi bụm miệng cười thầm.
Triệu vương phủ của Lý Khánh An được trùng tu lại trên cơ sở phủ cũ của Thái Bình công chúa, Phủ Thái Bình công chúa có thể nói là phủ đệ nguy nga tráng lệ nhất ngoại trừ các cung điện lớn như Đại Minh cung. Khánh Hưng cung... Nó rộng đến hai trăm mẫu đất, trong đó các phòng ốc đại điện các loại lên đến năm sáu trăm gian, cột thẳng hiên xéo, khí thế vô cùng hùng vĩ. Thái Bình điện lớn nhất có thể chứa chừng vài ngàn người, nhất là trong phủ nội còn có một hồ nước diện tích ba mươi mẫu, gọi là Ngọc Phụng trì, giữa hồ còn có một hòn đảo nhỏ rộng hai mẫu. Kiến trúc trên đảo được xây dựng mô phòng theo Thái Dịch trì của Đại Minh cung, cũng cho xây một Bồng Lai các. Sau này Thái Bình công chúa bị tru di, trong đó có tội danh chính là mưu đồ phạm thượng vượt quyền.
Thái Bình công chúa bị tru, nhưng phủ đệ của nàng lại được giữ lại, giờ trở thành Triệu vương phủ của Lý Khánh An, Lý Khánh An dọn đến cũng chưa được bao lâu. Bồng Lai mãi đến giờ vẫn chưa được sử dụng, nhưng hôm nay cưới Bùi Uyển Nhi. Bồng Lai các cũng coi như khai trương sử dụng lần đầu.
Chiếc thuyền nhỏ đã rời sông, mái chèo xuôi làn thu thùy từ từ đưa thuyền vào Ngọc Phụng trì, hướng về phía Bồng Lai các giữa đảo mà đi. Lúc này, tiếng kèn càng lúc càng gần, trong tiếng nhạc đầy hỉ khí, tất cả đèn trong Bồng Lai cát đều được đốt sáng, ánh sáng chiếu rọi nghiễm nhiên như bảo tháp thiên cung vừa giáng trần gian.
Trên bến cảng của Bồng Lai cát có một đám nữ nhân đợi chờ đã lâu, tiếng cười cử từng tràn từng tràn giòn giã vọng vào tai. Người đứng đầu đương nhiên là Độc Cô Minh Nguyệt, nàng cũng đang mang váy dài cung trang lục phúc, đầu đeo đủ loại trang sức châu thúy, khí thế tao nhã mà quý phái. Hôm nay không có khách đến, đều là người trong nhà, thậm chí cả một người khách nam cũng không có, người nam nhân duy nhất trên đảo chính là tân lang Lý Khánh An, ngoài ra còn có Lý tiểu công tử đang ú ở tập nói đang nằm trong lòng của vũ nương.
Sau lưng Minh Nguyệt là các tỷ muội của nàng như Vũ Y. Như Thi, Minh Châu. Cao Vụ. Tiểu Liên. Bùi Vũ.. và còn có thêm mấy mươi cung nữ nhạc cơ. Ngoài ra còn có một người khách đặc biệt - thái hậu Thẩm Trân Châu. Theo lễ tiết sẽ là ngày mai Minh Nguyệt sẽ dẫn Uyển Nhi vào cung, tiếp nhận sắc phong của thái hậu, nhưng thái hậu lại lặng lẽ đưa ra yêu cầu này với Minh Nguyệt. Nàng muốn dùng thân phận cá nhân đến tham dự hôn lễ nội bộ Lý phủ lần này. Dù cảm thấy có phần không ổn lắm, nhưng cuối cùng Minh Nguyệt cũng đã nhận lời.
“Đến rồi! Đến rồi!”
Mắt Minh Châu tinh nhất, nàng là người đầu tiên nhìn thấy thuyền nhỏ, hưng phấn kêu rú lên: “Mau đi thông báo cho tân lang biết đi, tân nương tử đến rồi.”
“Đi chỗ khác chơi!”
Minh Nguyệt trừng mắt lườm muội muội minh một cái: “Ngươi có ở đó mà phá đám, tối nay là dịp tỷ muội ta náo nhiệt, không có việc của hắn.”
Minh Châu bị chị mắng cho, hĩnh môi lên, không vui nói nhỏ: “Vốn dĩ thế mà! Tân nương tử đến rồi, sao lại không có việc của tân lang được?”
Như Thi khoát lấy vai nàng, khe khẽ giải thích nói: “Uyển Nhi không phải cưới chính, không phải bái đường, tân lang không thể xuất diện, phải đợi khi đại phụ đồng ý cho nàng ấy vào cửa rồi thì nàng ấy mới được gặp tân lang. Náo nhiệt là náo nhiệt, nhưng quy củ là quy củ, muội đã hiểu chưa?”
“ồ..Minh Châu gật gật đầu, lúc này nàng mới biết hóa ra là vậy.
Thuyền nhỏ đã cập bến, hai thuyền nương đã cột lại dây thuyền, hai nữ nhạc công tỷ bà đi lên lướt nhẹ dây huyền, cầm thanh tỷ bà vang vảng như mời gọi tân nương lên bờ.
Bùi Uyển Nhi từ trong thuyền bước ra, thị nữ Châu Nhi và Như Họa mỗi người một bên đỡ Uyển Nhi lên bờ, Mọi người nhìn thấy nàng trang điểm lên xinh đẹp dị thường, không khỏi ồ lên tán thường.
Bùi Uyển Nhi đỏ bừng cả mặt, nàng e thẹn đi lên trước thi lễ với Minh Nguyệt chào hỏi: “Uyển Nhi tham kiến đại tỷ.”
Minh Châu cười cười gật đầu nói: “Hôm nay thật là thiệt thòi cho muội quá, để muội phải vào cửa lúc đêm khuya thế này, mong muội sẽ không để bụng việc này.”
“Uyển Nhi không dám!”
Bùi Uyển Nhi lại quay sang thi lễ với mọi người: “Uyển Nhi tham kiến các vị tỷ tỷ.”
Minh Châu lại nói: “Mọi người ngày thường đều đã biết nhau hết rồi, muội không cần phải khách sáo như thế nữa, có điều có một một muội chắc chắn phải đi gặp. Chắc đây cũng là lần đầu tiên muội gặp người đó.”
Minh Châu dắt tay Uyển Nhi đi đến trước mặt Cao Vụ, vừa cười vừa giới thiệu: “Đây là Vụ Nương, muội có thể gọi nàng là Vụ Nương, Vụ Nương là con gái của Cao Tiên Chi tướng quân.”
Bùi Uyển Nhi đã từng nghe Tiểu Liên nhắc đến Vụ Nương, đấy là một nữ trung hào kiệt, nàng vội thi lễ nói: “Uyển Nhi tham kiến Vụ tỷ.”
Cao Vụ mặt hơi đỏ, nàng thò tay mò mò người mình, cuối cùng rút ra một cây đoản kiếm vàng ròng có khảm bảo thạch đưa cho Bùi Ưyén Nhi nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, ta không có gì tặng muội, cây đoản kiếm này là vật ta yêu quý nhất, ta giờ tặng cho nàng.”
Hai thuyền nương đứng bên cạnh không nhịn nổi phì cười. Cái ả nữ nhân này đúng là không hiểu chút nhân tình thế thái gì, có ai lại tặng đao kiếm cho tân nương đêm tân hôn cơ chứ?
Minh Nguyệt biết đây là tấm lòng hảo tâm của Cao Vũ cũng không nỡ nói gì, bèn nhanh tay nhận lấy đoản kiếm bỏ vào trong hộp đựng quả ngũ sắc, nói với mọi người: “Thời gian đã không còn sớm nữa, mọi người mau vào trong đi!”
Mọi người bèn lập tức hộ tống Bùi Uyển Nhi đi vào trong Bồng Lai các. Trong Bồng Lai các được bày biện rực rỡ sắc màu, mười tám cái lồng đèn đỏ to được treo cao trên đại đường. Trên bước tường chính diện là một chữ “Hỷ” to tướng ở dán, phía dưới là chiếc bản dài bày biện đủ các loại lễ phẩm, chính diện có đặt một chiếc giường ngồi, chính giữa giường là chiếc bản nhỏ, trên bản là một chiếc bình ngọc và hai chiếc chén ngọc. Lúc này cạnh bản đã có một người đang ngồi chờ, nàng đang từ từ bưng ly trà lên, người đó chính là thái hậu Thẩm Trân Châu.
Thẩm Trân Châu tuổi còn chưa đến ba mươi, nhưng đã một mình ở một Đại Minh cung thênh thang trống trải, cái nỗi cô đơn trong lòng khó lời lẽ nào tả nổi trong lòng khiến nàng ngày một già đi. Hôm nay nghe nói Lý Khánh An cưới Bùi Uyển Nhi, đều là nữ quyên, hơn nữa lại không có người ngoài đến dự, nên cũng động lòng lặng lẽ thỉnh cầu Minh Nguyệt cho phép nàng tham gia, Minh Nguyệt có thể hiểu được sự trơ trọi của nàng, nên cũng vui vẻ nhận lời.
Thẩm Trân Châu đã đến dự hôn lễ lần này với thân phận cá nhân. Do thân phận của nàng không tiện ra nghênh tiếp Bùi Uyển Nhi, nên nàng chỉ ngồi dùng trà bên trong đợi chờ mọi người vào. Ngồi dưới chữ “Hỷ”, cùng nến đỏ long phụng ngày hạnh phúc của đôi tân nhân rọi vào mặt nàng, nàng phảng phất như quay về đêm động phòng hoa chúc năm xưa của mình.
Lúc này Bùi Uyển Nhi đã đi vào cùng với sự bao vây xung quanh của mọi người, Vào đến đại đường, Uyển Nhi đã nhìn thấy Thầm Trân Châu, trong lòng không khỏi ngỡ ngàng, nàng có phần không biết ứng phó thế nào, may mà Minh Nguyệt khẽ giọng nhắc: “Thái hậu đến dự với thân phận cá nhân, muội muội cũng không cần phải quá câu nệ.”
Bùi Uyển Nhi vội đi lên thi lễ nói: “Uyển Nhi tham kiến thái hậu.”
Thẩm Trân Châu dịu dàng nói: “Uyển Nhi cô nương không phải khách sáo, cô nương cứ xem ta là tỷ tỷ của cô nương là được rồi.”
Kỳ thực nói là tỷ tỷ thì cũng có phần không đúng, người mà Lý Khánh An mạo danh là Lý Đình, cùng vai vế với Lý Hanh, còn Thẩm Trân Châu lại là thê tử của Lý Dự, giờ Thâm Trân Châu tự xung làm tỷ tỷ, khiến người ta có cảm giác gượng gạo thế nào.
Nhất là Minh Nguyệt, trong lòng nàng rất nhạy cảm, nàng biết phu quân minh từng một mình vào cung gặp riêng Thẩm Trân Châu vài lần, giờ nghe thế bất giác lại liếc sang nhìn Thẩm Trân Châu một cái.
Như Thi là người tổ chức của tối nay, nàng biết Lý Khánh An vẫn đang đợi tân nương trên lầu, bèn cười nói: “Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, tân lang trên lầu vẫn còn trơ mắt ngồi chờ, thôi chúng ta bắt đầu đi thôi.”
Mọi người cùng cười phá lên xong vội lũ lượt ngồi vào chỗ, Minh Nguyệt cũng ngồi đến bên còn lại của Thầm Trân Châu. Lúc này Bùi Uyển Nhi đầu đội phượng quan, được hai hi nương trùm khăn đội đỏ lên đầu, giờ dẫn nàng đi qua hai chiếc chậu nhỏ trong đó đựng đầy táo và lê, và còn có vài hạt đậu đầy đặn, đấy là hi vọng Bùi Uyển Nhi có thể sớm sinh quý tử cho Lý gia.
Cuối cùng dẫn nàng đi đến trước mặt Minh Nguyệt. Như Thi bèn cao giọng nói: ‘Tân phụ kính trà!”
Minh Nguyệt là chính thê, nàng vào Lý gia phải kính trưởng bối của Lý Khánh An, nhưng Uyển Nhi là thiếp của Lý Khánh An, nàng chỉ cần kính trà cho Minh Nguyệt là đủ.
Minh Châu lại đóng vai đồng tử rót trà, nàng cầm bình ngọc trên bản lên rót một ly trà rồi đưa cho Bùi Uyển Nhi, Uyển Nhi quỳ xuống giơ cao chén trà, khẽ giọng nói: “Uyển Nhi xin kính trà đại tỷ!”
Đây là bước quan trọng nhất trong lúc cưới thiếp, nếu Minh Nguyệt không đồng ý nhận chén trà này thì Bùi Uyển Nhi sẽ phải lập tức quay về nhà mẹ đẻ, lúc nào Minh Nguyệt chịu tiếp chén trà này thì Bùi Uyển Nhi mới được vào Lý gia.
Có điều cũng hiếm khi có bà cả không chịu tiếp trà, dẫu sao thì các bà cả cũng phải nể mặt phu quân mình, đời thường có câu “thê không bằng thiếp”, nếu chọc giận các ông chồng thật, thì cũng chẳng khó khăn gì kiếm cớ cho từ vợ, chỉ sợ lúc ấy mất cả chỉ lẫn chải.
Minh Nguyệt nhận lấy chén trà hớp một ngụm, rồi nhìn nàng cười nói: “Đứng dậy đi! Bắt đầu từ bây giờ, muội cũng là muội muội tốt của ta rồi í”
Trong đại đường bỗng chốc vỡ òa tiếng nói cười hoan hỉ, mọi người bắt đầu chúc tụng nhau, nói cười vui vẻ. Còn Như Thi thì dẫn Bùi Uyển Nhi đi vào buồng sau. Nàng phải dạy cho Bùi Uyển Nhi thuật sinh con trai, còn Minh Châu và Như Thi lại phấn khởi xông lên lầu chuẩn bị đi đại náo động phòng.
Lúc này, Minh Nguyệt lại nhìn Thẩm Trân Châu cười nói: “Sắc trời đã không còn sớm nữa, thôi tối nay thái hậu lưu lại trong phủ đi! Đêm nay ta sẽ nói chuyện thâu đêm cùng thái hậu, sáng sớm ngày mai sẽ đưa thái hậu trở lại trong cung.”
Thẩm Trân Châu tức nhiên không muốn về Đại Minh cung hiu quạnh, tuy có phần không ôn lắm, nhưng cuối cùng nàng vẫn gật gật đầu cười nói: “Vậy tối nay phải làm phiền hoàng phi rồi.”
Bỗng nhiên trên lầu vọng lại tiếng cười của Như Họa và Minh Châu, hai nàng cùng chạy ầm ầm xuống nhìn Minh Nguyệt cười nói: “Tân lang nói là hắn đã mệt rồi, nói tân nương phải vào động phòng ngay đuổi hết bọn muội xuống.”
Minh Nguyệt cười cười lắc đầu, xong bèn quay sang nói với mọi người: “Nếu tân lang đã sốt ruột thế rồi thì thôi chúng ta cũng phải biết điều chút, đừng làm phiền người ta động phòng hoa trúc đêm nay nữa, đi thôi các tỷ muội!”
Mọi người cùng lũ lượt tắt đèn lòng rời khỏi Bồng Lai các, đóng cửa lớn lại. Lúc này cả Bồng Lai các, thậm chí cả đảo chỉ còn lại Lý Khánh An và Bùi Uyển Nhi hai người. Các nữ nhân khác đều dừng lại trên chuyến thuyền lớn cạnh bờ, thuyền từ từ rời bến quay về hướng nội phủ. Dù cho trên đảo không còn ai, nhưng giữa hồ vẫn có mười mấy chiếc thuyền nhỏ qua lại tuần tra. Đấy đều là thân binh của Lý Khánh An, cai bị rất ư nghiêm ngặt.
Lúc này, tất cả ánh mắt của bọn nữ nhân đều chăm chú nhìn lên căn phòng đang sáng của lầu ba, các nàng vừa nhìn thấy nến long phụng ngày hỉ phụt tắt, lúc này thuyền mới rời đảo không đến ba mươi bước, các nàng không khỏi cùng ôm bụng cười phá lên.
“Cái tên gia hỏa này, đúng là có phần vội vàng quá đấy!”