Thiên Hạ
Chương 573 : Liệp Ưng hành động II
gacsach.com
ở thành đông thành U Châu có một tửu tứ nổi tiếng gọi là Bắc Yến tửu tử. Dân gian có lời đồn rằng đây là từu tử do mưu sĩ Cao Thượng của An Lộc Sơn mờ, từng có mười mấy người Hồ Khiết Đơn sau khi uống say nhiễu sự tại đây, nhưng chẳng bao lâu sau bèn bị quân đội đến bắt đi, vì thế lời đồn về hậu thuẫn hùng hậu của tửu tử càng được chửng thực.
Bắc Yến tửu tử có quy mô rất lớn, diện tích của nó hơn mười mẫu, phía trước là lầu phía sau là trướng, tửu lâu trong huy hoàng tráng lệ, đã thế bên trong còn được trang trí tinh tế không mất phần tao nhã. Còn hậu viện là lều trướng của người Hồ, từng miếng từng miếng thịt dê thịt bỏ to tướng đang nướng trên giá, lại còn có cả rượu sữa ngựa chính tông, Vì thế dù là người Hán hay người Hồ đều rất thích đến ủng hộ tửu tử này. Nó cũng vì thế mà trở thành từu tứ nổi tiếng nhất của thành U Châu, được mỹ danh là “ở tại U Châu, ăn tại Bắc Yến.”
Vì thế được đến từu tử Bắc Yến ăn một bữa cơm bèn trở thành tâm nguyện của rất nhiều người U Châu, và cả người Hà Bắc. Trưa ngày hôm đó
5
trong tửu tử Bắc Yến khách khứa náo nhiệt, thực khách đầy quán, trong một gian nhã thất cạnh cửa sổ tại lầu hai có hai người nam tử ngồi dùng cơm, bên cạnh mỗi người họ đều có một vị mỹ nữ tuyệt sắc ngồi hầu hạ.
Một trong số họ hình như có vẻ đã hơi quá chén, hắn giờ nói năng còn không được lưu loát, đầu cử cúi sầm xuống, tay khoát liên hồi cự tuyệt nói: “Hảo ý của Triệu huynh ta quả thật rất đa tạ, ta.. ta. thực sự không thể nào uống tiếp được nữa, đợi tí hồi ta còn phải quay về, sư phụ mà thấy thế nào cũng mắng chết ta!”
Tên nam tử có phần say xin này tuy đã khoác lên người bộ trường bào bằng lụa là sáng sủa, nhưng phía chân áo vẫn đê lộ một góc đạo bào. Người này tên là Từ Trần Tử, hắn vốn dĩ là một đạo sĩ trong Sùng Nguyên quán Triệu Châu, nửa tháng trước vì theo sư phụ đến U Châu hiến công thức hỏa dược mà đến đây. Đám đạo sĩ này vì có công hiến hỏa dược mà bỗng chốc phát tài to, không những ăn mặc bắt đầu sa hoa, đã thế còn bắt đầu động phàm tâm, không ít người trong số họ lến lút đến thanh lâu kỹ quán mua vui.
Tên Từ Trần Tử này vốn dĩ phụ trách 20 chuông trong đạo quán, là người vô tích sự nhất trong đám sư huynh đệ của hắn, công việc như chế tạo hỏa dược hắn căn bản không được rờ đến, chỉ là phụ trách tạp dịch, giặt áo quét nhà, cùng lắm là phụ trách dựng nhà gỗ thí nghiệm hỏa dược cho các sư huynh đệ. Trong mắt sư phụ hắn là người không có địa vị nhất, có điều sư phụ Sử Sùng Minh của hắn sau khi được trọng thưởng cũng đã chia cho hắn được vài trăm quan tiền, Với Từ Trần Từ tích góp mấy năm nay còn chưa đến năm trăm tiền mà nói thì đây đúng là việc có mơ cũng không dám thấy, số tiền đã chẳng mấy chốc đã khiến hắn lâm vào con đường sa đọa phung phí, ăn chơi gái gú, cái nào hắn cũng đều thử qua. Hắn vốn dĩ chỉ là một tờ giấy trắng, nhưng giờ cuộc sống sa ngã đã khiến khiến nó bị nhuốm đủ các sắc màu loang lồ. Hắn thích nhất là cái tửu lâu Bắc Yến này, mỗi ngày bữa trưa hắn đều phải đến đây để dùng cơm.
Người nam tử ngồi đối diện với hắn chính là bạn bạc mà hắn quen lần đầu tiên đi chơi bạc, tên là Triệu Gia Câu. Theo như Triệu Gia Câu tự giới thiệu thì hắn là một tên cậu ấm quý từ của một đại hộ trong thành nội U Châu, từ nhô đã hướng đạo, nên hai người nói chuyện rất hợp, chăng mấy chốc đã trở thành bạn thân chí cốt, cùng đi chơi bạc, cùng đi thanh lâu. Hơn nữa tên Triệu Gia Câu này ra tay rất rộng rãi, có rất nhiều khoản chi lớn đều do hắn trả giúp, nếu không, chi dựa vào mấy trăm quan tiền trong tay Từ Trần Tử thì không biết đã tiêu sạch từ thuờ nào.
Tên Từ Trần Tử này vì chỉ làm việc tạp nham trong am, lại chẳng biết gì về việc của hỏa dược, hắn cũng chẳng bao giờ mò đến công phường chế tạo hỏa dược làm gì; nên so với các sư huynh đệ của hắn thì hắn tự do hơn nhiều.Ngoài thời gian chiều và tối hắn nhất thiết phải về làm việc ra, tất cả thời gian còn lại sư phụ căn bản không quản gì hắn, quân đội trú thủ tại nơi ở của các đạo sĩ cũng cho phép hắn ra vào, đương nhiên là tuyệt không cho phép dẫn theo người vào, cả phụ nữ cũng không được.
Trên thực tế, sau khi đám đạo sĩ này đã dâng công thức chế tạo trong tay ra, giá trị của họ trong mắt An Lộc Sơn cũng bị giảm vọt đáng kê, giờ họ đã chăng khác gì mấy thợ chế tạo hỏa dược khác, sáng sớm mỗi ngày đều phải đến công phường làm việc, phải làm đến rất khuya mới được trở về nghỉ ngơi. Chỉ có sư phụ của họ cùng mấy tên đệ từ ruột thì còn được đảm nhiệm trọng trách nghiên cửu hỏa dược, vì thế họ đã bị quản thúc rất ư nghiêm ngặt, thật uổng công cho họ có được vài vạn quan tiền, nhưng cũng không thể ra khỏi cửa một bước.
“Xuất Trần, nói như thế này thì sư phụ ngươi và các sư huynh đệ chủ chốt khác phải đến giờ hợi mới có thểđược ăn cơm tối, như thế này họ không thấy đói là sao?”
“Đâu còn cách nào khác, thời gian này họ đều rất ư bận rộn. Haiz! Thôi thế thì sao không ở lại công trường cho rồi có phải tiện hơn không chứ, nhưng An Lộc Sơn lại không chịu, hắn nói công trường về đêm không ai được phép ở, nên lại đành phải bôn ba trở về.”
“Vậy sớm tinh mơ trời còn chưa sáng hẳn thì lại đi làm ư? Thế không mệt sao?”
“Việc này cũng đâu còn cách nào khác, An Lộc Sơn yêu cầu trong vòng một tháng phải sản xuất ra ba vạn cái thiên lôi giấy, tất cả mọi người đều phải tăng giờ tăng ca làm ngày làm đêm thôi. Nghe nói đại sư huynh nói trong kho đã chất đầy đủ các loại nguyên vật liệu, cả đá tiêu và lưu huynh của vùng Hà Bắc đạo đều bị mua sách, và còn phái thêm người đến vùng Thanh Châu mua lưu huỳnh nữa, nghe nói là lưu huỳnh khôngđù.”
“Vì sao lại phải đi mua lưu huỳnh, tự mình khai thác không được sao?”
“Đâu có dễ dàng thế này, trước đây ta từng nghe sư phụ nói vùng Hà Bắc đạo này căn bản không có mò lưu huỳnh, mà hiện giờ họ lại phải dùng gấp, nên đành phải phái người đi khắp nơi để thu mua vậy.”
Triệu Gia Câu nghe xong gật gật đầu, nhớ lại chi tiết đầu đuôi lời của hắn, Xong hắn lại làm như không có việc gì xảy ra, lại nâng chén lên nói: “Nào! Nào! Chúng ta uống thêm rượu nữa đi!”
Từ Trần Tử đã có phần không tỉnh táo, hắn chiều còn phải chạy về làm cơm cho các sư huynh đệ, quả thực không thể uống thêm nữa, bèn mờ lời xin tha: “Triệu huynh, ngươi tha cho ta đi! Ta thật sự phải quay về ngay, nếu không chọc giận sư phụ, lần sau ta sẽ bị cấm cửa không được đi ra nữa!”
Nghe hắn nói thế. Triệu Gia Câu cũng gật gật đầu cười nói: “Thôi được rồi! Ta để xe ngựa đưa ngươi quay về vậy!”
Nói dứt, hắn bèn để tiểu nhị tính tiền, xong bèn dìu tên Từ Trần Tử đã say ngà ngà xuống dưới lầu, Xe ngựa của hắn đậu dưới lầu chờ sẵn, sau khi đưa Từ Trần Tử lên xe, hắn mới dặn dò phu xe: “Đến Sùng Dương quán.”
Xa ngựa bắt đầu lăn bánh từ từ phóng về phía Sùng Dương quán tại thành ngoại.
Triệu Gia Câu dõi theo bóng xe ngựa ngày càng xa dẫn, nụ cười trên mặt hắn cũng từ từ biến mất, rồi tức tốc quay lưng rời khỏi Bắc Yến tửu tứ.
Nửa canh giờ sau. Triệu Gia Câu đi đến Diệu Thú Hồi Xuân đường. Trước cửa Diệu Thủ Hồi Xuân đường vẫn đứng đầy người đến nhờ chữa bệnh, bên cạnh hắn là một con ngõ nhỏ đế đi vào. Đi đến trước cửa một cánh cửa nhỏ, hắn vừa giơ tay gõ nhẹ thì cửa đã được hé ra.
“Là ta, Gia Câu!”
Cửa mở ra. Triệu Gia Câu vội lánh mình nhanh vào cửa nhỏ, xong cửa nhanh chóng được đóng một cái sầm lại.
Trên tịnh thất của nội đường. Triệu Gia Câu đương ngồi uống trà thì ngoài cửa bỗng vọng lại tiếng bước chân vội vã, đại chưởng quỹ Trương Việt bước nhanh đi vào.
Triệu Gia Câu lập tức đứng dậy khom người thi lễ nói: “Tham kiến đường chủ!”
“ừm! Ngồi xuống đi!”
Nói xong. Trương Việt tự ngồi xuống cũng rót cho mình ly trà, cười nói: “Thế nào rồi, hôm nay ngươi lại có thêm thu hoạch gì nữa rồi?”
Triệu Gia Câu rút ra hai xấp tình báo đã chinh lý gọn gàng đưa cho Trương Việt cười nói: “Thu hoạch của ngày hôm nay cũng không đến nỗi nào, cái tên gia hóa ấy cứ uống nhiều rượu vào bụng xong thì cái gì cũng nói tuột ra hết!”
Trương Việt nhận lấy tình báo lướt nhìn một lượt, mất hắn bỗng sáng bừng lên, lưu huỳnh không đủ? Đây quả thực là một tình báo quan trọng đây!
Triệu Gia Câu lại nói: “Thói quen và thời gian sinh hoạt của đám đạo sĩ kia thuộc hạ đã hoàn toàn nắm hết rồi, hơn nữa theo như Từ Trần Tử nói, người thật sự nắm giữ kỹ thuật chế tạo hỏa dược không phải sư phụ của bọn hắn, mà đại đại sư huynh của hắn Vong Trần Tử, hắn là một chuyên gia luyện đơn, mấy tháng trước vẫn chi hắn phụ trách điều chế, nghiên cứu hỏa dược. Bí mật này hình như cả An Lộc Sơn cũng không biết được, bọn chúng cứ tường rằng do Sử Sùng Minh nắm giữ kỹ thuật này.”
“ừm! Đây cũng là một thông tin quan trọng.”
Lúc này. Trương Việt bèn rút một cuốn sổ nhỏ ra ghi lại tường tận những tình báo thu được của ngày hôm nay vào sổ, Xong xuôi, hắn đặt bút xuống, rồi lại nhìn nhìn cái đồng hồ cát ở góc nhà. Thời gian đã gần kề rồi, cũng nên xuất phát đây. Hắn thu dọn lại sổ sách đứng dậy nói: “Ngươi cũng vẫn cứ như mọi khi, ngày mai vẫn tiếp tục đến tiếp cận tên đạo sĩ kia, hãy cố gắng moi thêm nhiều thông tin hơn. Ta bây giờ có việc phải đi ra ngoài, ngươi hãy cứ ở lại đây, hãy xếp lại trong đầu tất cả tình báo của mấy ngày nay, đừng để sót lại bất kỳ thông tin nào.”
Trương Gia Câu vội đứng dậy nói: “Ty chức tuân lệnh!”
Trương Việt gật gật đầu xong bèn rời khởi Diệu Thủ Hồi Xuân đường, hắn dẫn theo một tiểu dược đồng tâm phúc cùng ngồi lên xe ngựa chuyên dùng đề đi khách bệnh ở ngoại phóng thăng về phía thành ngoại U Châu.
Biểu tượng đặc biệt của xe ngựa Diệu Thủ Hồi Xuân đường là một đóa hoa sen màu trắng. Biểu tượng này có uy vọng cực kỳ cao tại vùng U Châu này. Dù cho trong thành U Châu bản tra rất ư nghiêm ngặt, nhưng binh sĩ gác thành nhìn thấy chiếc xe ngựa có vẽ biểu tượng hoa sen trắng này đều không khỏi lòng sinh kính nể, tuyệt không dám đi lên kiém tra tra hỏi gì, Xe ngựa dễ dàng thông qua thành môn đi thăng về phía đông.
Chừng một canh giờ sau, xe ngựa đã đến được Quảng Bình trấn. Đây là một tòa tiểu trấn nằm sát sông Tang Can, trong trấn có khoàng hai ba trăm hộ gia đình sinh sống. Nơi đây là con đường buộc phải đi qua khi muốn đến Tây Sơn, thường có không ít thương giả vãng lai. Do nó cũng không yếu đạo chiến lược nên quân đội An Lộc Sơn khống chế nơi đây không đến nỗi nghiêm ngặt, chỉ có một đội binh sĩ trú thú tại tiểu trấn mà thôi.
Xe ngựa của Trương Việt đã đi vào một tiểu trấn và dừng lại trước cửa một khách điếm. Khách điếm này có tên gọi là Tây Sơn khách điếm, kỳ thực đó chỉ là một khách điếm nho nhỏ, nhiều lắm chi chứa được hai ba mươi khách ở trọ là cùng, do một cặp phu thê già kinh doanh. Lúc này trước cửa khách điếm đã treo một tấm biển bài nhỏ ghi: “Khách đầy”. Tình hình này thường khá hiếm thấy, khách điếm đã bị mười mấy người thương nhân bao cả tiệm lại.
Trương Việt vừa từ trên xe ngựa đi xuống, trong khách điếm lập tức có hai đại hán ăn mặc như thương nhân chạy ra đón, một trong hai người họ đã đi lên chấp tay thi lễ nói: “Tiên sinh có phải là Trương chưởng quỹ của Diệu Thủ Hồi Xuân đường
Ánh mắt hai bên vừa trao nhau đều lập tức hiểu ý, đại hán bèn đưa tay lên nói: “Trương chưởng quỹ mời vào!”
“Chính là tại hạ, tại hạ đặc biệt đến xem bệnh cho Tần lão gia của Trường An đây!”
Trương Việt quay đầu khẽ tiếng căn dặn tiểu đồng vài câu, để hắn ngồi chờ mình trên xe, còn Trương Việt thì tự minh cầm hộp thuốc đi thẳng vào khách điếm. Trong khách điếm cứ cách mỗi năm bước thì lại có một đại hán đứng chực chờ, trông ai cũng cao to vạm vỡ, ánh mắt lạnh lùng, khiến người nhìn không khỏi lòng sinh hãi ý.
Nhưng Trương Việt lại khá ư từ tốn bình tĩnh, hắn bình thản đi theo nhưng đại hán này đi đến tiểu viện ở trong cùng nhất. Trước cửa vào tiểu viện cũng lại có hai đại hán vai hổ lưng hùm đứng trực sẵn, xa xa nôm cứ như Hanh Cáp nhị tướng (*Hai thần tướng giữ cửa trước miếu phật, hai nhân vật này cũng từng được xuất hiện trong truyện “Bảng phong thần” đời Minh. Hai người này dáng vẻ đều rất ư uy dũng hung hãn, một người tên Trịnh Luân, mũi có thể hừ ra khói trắng chế phục địch, một người tên Trần Kỳ, miệng có thể hà hơi vàng để bắt tướng.) trước cửa miếu đại phật, ung mạo hung hàn dị thường.
Đại hán đi vào trong nhà bẩm báo một câu trước, xong hắn lại đi ra nói với Trương Việt: “Trương tiên sinh mời vào. Tần lão gia đang chờ tiên sinh trong phòng rồi!”
Trương Việt vừa đẩy cửa đi vào phòng thì đã thấy trong đó có hai người ngồi chờ sẵn, một người là văn sĩ thanh bào, còn người còn lại là một nam tử cao cao gầy gầy chạc ba mươi tuổi, nhưng ánh mắt hắn khá sắc bén, hai tay lại hơi dài và khá xương xẩu, chi nhìn sơ qua đã biết đây là một người cực tinh anh mạnh mẽ. Thật ra người nam tử này chính là hữu tướng quân Tần Hải Dương tay nắm một vạn nội vệ quân, và hắn cũng từng là thủ lĩnh của xích hầu quân An Tây.
Trương Việt năm trước lúc trở về Toái Hiệp từng gặp qua Tần Hải Dương một lần, hắn thấm thoát vẫn còn chút ít ấn tượng với Tần Hải Dương. Dù cho cấp trên trực tiếp của Trương Việt là Hồ Vân Bái, chứ không phải Tần Hải Dương, nhưng dẫu sao thì Tần Hải Dương vẫn cao hơn hắn một cấp bậc trong nội vệ, nói không chừng tương lai Tần Hải Dương còn làm cả đại tướng quân nội vệ, lúc ấy sẽ là cấp trên của hắn. Đầu nghĩ vu vơ thế, nhưng hắn cũng vội đi lên cúi xuống thi lễ không chút chậm trễ: “Thuộc hạ Trương Việt tham kiến Tần tướng quân!”
Tần Hải Dương biết Trương Việt cũng là người của Ẩn Long hội, thân phận đặc biệt, hơn nữa nhiệm vụ lần này muốn hoàn thành thì hoàn toàn phải dự vào trợ giúp của tình báo đường Hà Bắc. Nghĩ thế hắn cũng vội đứng dậy hồi lễ nói: “Trương đường chủ không phải quá khách sáo, mời ngồi!”
Trương Việt vừa ngồi xuống, ánh mắt hắn bất giác liếc sang nhìn vị văn sĩ trung niên ngồi bên cạnh, càng nhìn vãn sĩ này càng thấy hắn quen mắt. Trương Việt chọt sực nhớ ra, hắn kinh ngạc vạn phần chỉ vào văn sĩ lắp bắp nói: “NGươi... ngươi là Nghiêm Trang?!”
Nam tử trung niên này chính là Nghiêm Trang quân sư của Lý Khánh An, năm xưa khi còn ở U Châu. Nghiêm Trang đã từng không chỉ một lần ghé qua Diệu Thú Hồi Xuân đường, bây giờ hắn thấy Trương Việt nhận ra mình bèn chấp tay mỉm mỉm cười nói: “Đúng là đời người nơi nào chăng tương phùng. Trương chưởng quỹ, đã nhiều năm không gặp, chưởng quỹ vẫn khỏe chứ?”
Trương Việt cũng từng nghe nói Nghiêm Trang đã là mộ liêu tâm phúc của Lý Khánh An, hắn cũng không dám thất lễ, cũng chấp tay cười nói: “Đúng rồi, chúng ta đã tám năm rồi không gặp! Ta nhớ Nghiêm tiên sinh dạ dày không mấy tốt, không biết giờ đã có khá hơn không?”
“Đa tạ Trương chưởng quỹ vẫn còn nhớ đến bệnh tình của ta, đó cũng là bệnh cũ lâu năm rồi, ngày thường chỉ cần chú ý ăn uống điều dưỡng thì về căn bản cũng không có việc gì lớn cả.”
Ba người họ hàn thuyên được vài câu bèn từ từ chuyển vấn đề sang việc chính.
Trương Việt đặt câu hỏi trước: “Thuộc hạ có nhận được tin tức từ Trường An, nói Tần tướng quân sẽ dẫn năm trăm quân tinh nhuệ đến đây, không biết giờ người đã đến đông đủ chưa?”
Tần Hải Dương đã làm xích hầu lâu năm, hắn biết rõ khi chấp hành nhiệm vụ trọng đại, với quân bạn nhất định phải thẳng thắn đối đãi, như thế hai bên mới có thể phối hợp nhịp nhàng. Nghe Trương Việt hỏi. Tần Hải Dương gật gật đầu, hắn không chút giấu giếm nói với Trương Việt: “Lần này ta đến có dẫn theo năm trăm binh sĩ của đệ nhất liệp ưng doanh, bọn ta đều chia nhau lên đường. Theo thống kế của ta hôm qua thì giờ tất cả binh sĩ đều có mặt đông đủ rồi, không thiếu một ai cả. Bây giờ họ đang ần mình tại Tây Sơn, trong vòng nửa canh giờ có thể toàn bộ đến đây.”
Trương Việt nghe xong không khỏi nề phục trong lòng, hắn biết sẽ phái năm trăm tinh nhuệ đến nay nhưng không ngờ người đến lại là đệ nhất liệp ưng doanh. Đệ nhất liệp ưng doanh vốn dĩ gọi là đệ nhất xích hầu doanh của quân An Tây, cũng chính là xích hầu daonh mà năm xưa Lý Khánh An xuất thân, xích hầu doanh đó được xem là đội quân tinh nhuệ nhất trong quân An Tây, tất cả xích hầu đều được tuyển chọn kỹ lưỡng từ trong vài chục vạn quân An Tây, thường một người có thể thay cho mười người, năm trăm người này có sức chiến đấu cũng tương đương năm ngàn quân đội, Xích hầu doanh này trước giờ không dễ dàng gì cùng tập thế lên trận, thế mà giờ Lý Khánh An lại có thể phái đội quân này đến đây, đủ thấy hắn coi trọng nhường nào hỏa khí của An Lộc Sơn.
Trong lòng Trương Việt cũng thấy nặng trịch, hắn cảm giác được trọng trách đặt nặng lên vai mình, hắn chỉ lặng lẽ gật đầu, rút ra một xấp sổ sách đưa cho Tần Hải Dương, nói: “Đây là toàn bộ tình báo phía thuộc hạ thu thập được trong vòng nửa tháng nay, xin mời Tần tướng quân và Nghiêm tiên sinh xem qua.”
Tần Hải Dương nhận lấy xấp sồ sách dày cộm đó lật lật vài trang, vẫn còn chưa nhìn thấy nội dung mà không khỏi thầm tán thương, nội dung trong cuốn sổ này được ghi chép đâu ra đấy rất gọn gàng, cũng rất ư là tường tận tỉ mỉ, như thế tình hình của mười mấy tên đạo sĩ kia chẳng hạn, như ăn ở, hay tập quán sinh hoạt.. còn bao sồm cả họ tên, năng lực, tướng mạo và cả mức độ hiểu biết về hỏa dược của bọn họ đều một một ghi có chú thích lại. Hơn nữa còn có cả vị trí của công trường sản xuất hỏa dược, số lượng nhà kho, số lượng công trượng, số quân trú thủ.. đều tường tận ghi chép, những tình báo có giá trị cao thì hắn đều dùng bút đỏ để ghi chép, khiến người ta dễ dàng nhận diện ngay.
Tần Hải Dương đưa xấp sổ nhỏ đó cho Nghiêm Trang, giơ cao ngón cái tán thường Trương Việt nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Ngươi đã ghi chép lại rất cẩn thận, hành động lần này mà thành công, công cán chúng ta đều ngang bằng.”
Trong lòng Trương Việt có phần đắc ý, hắn nghe nói Tần Hải Dương này rất hiếm khi khen ai, chi toàn thích bới lông tìm vết moi khuyết điểm người khác ra, hôm nay hắn khen mình như thế, nói rõ cả bầu tâm sức của mình bỏ ra thật không uổng công chút này. Bụng nghĩ thế nhưng Trương Việt vẫn vội tỏ thái độ khiêm tốn nói: “Tần tướng quân quá khen rồi, đây là bổn phận mà thuộc hạ nên làm, thuộc hạ đương nhiên phải làm tốt nó.”
Lúc này. Nghiêm Trang bên cạnh bỗng lên tiếng hỏi: “Hiện nay An Lộc Sơn không có đủ lượng lưu huỳnh ư?”
“Đúng thế. Hà Bắc không sản lưu huỳnh, lưu huỳnh của các châu huyện đều đã bị quân đội hắn quét sạch, nghe nói giờ vẫn chưa đủ, bọn chúng đã phái người đến các vùng ngoài Hà Bắc đạo để thu mua thêm.”
Nghiêm Trang và Tần Hải Dương nhìn nhau, đây đúng là một tình báo rất ư quan trọng, phải bẩm báo để Lý Khánh An cho ngăn chặn lại trên phạm vi toàn quốc.