Thiên Hạ

Chương 578



Thiên Hạ
Chương 578 : Lấy gì đáp đền
gacsach.com

Lát sau, hiệu úy đương trực dẫn theo Ngưu Tấn vội vàng đi vào trong đại trướng. Ngưu Tấn khom người thi lễ nói: “Hà Nam đạo tình báo phân đường đường chủ Ngưu Tấn tham kiến Lý tướng quân.”

Lý Thịnh biết rằng Hà Nam đạo tình báo phân đường là thiết lập ở huyện Trần Lưu, mà Ngưu Tấn đích thân từ Trần Lưu chạy đến Tề Châu, chứng tỏ việc mà hắn muốn mình giúp không phải chuyện thường, hắn bèn vội vàng nói: “Ngưu đường chủ không cần đa lễ, nếu tình thế khẩn cấp thì mời nói thẳng.”

“Đa tạ sự sảng khoái của Lý tướng quân!”

Ngưu Tấn bèn nói: “Sự việc là như vậy, bọn ta phụng mệnh lệnh của tổng đường Trường An, toàn lực điều tra việc An Lộc Sơn ở Hà Nam đạo thu mua lưu huỳnh, trải qua sự truy tra mấy ngày, bọn ta đã điều tra ra ba toán thương đội do An Lộc Sơn phái ra ở ba vùng Thanh Châu. Duyện Châu và Nghi Châu đã thu mua được hàng vạn cân lưu huỳnh, trong đó hai toán thương đội của Duyện Châu và Nghi Châu đã hội họp ở huyện Chúc A, chuẩn bị vượt sông bắc tiến, người tiếp ứng cho bọn họ rất đông, trên năm trăm người, là quân đội của An Lộc Sơn áả trang, xin Lý tướng quân xuất binh hiệp trợ bọn ta ngãn cản hai toán người và hàng hóa này.”

Lý Thịnh nhướng mày nói: “Nhưng mà hai ngày nay trên sông Hoàng Hà sóng gió rất to, qua sông không dễ a!”

“Đúng vậy, vì vậy bọn họ đang chờ đợi ở huyện Chúc Á, vẫn còn chưa qua sông, đây là cơ hội của chúng ta.”

“Vậy còn thương đội của Thanh Châu đâu? Không lẽ không cần đến ta giúp đỡ sao?” Lý Thịnh lại hỏi.

“Hồi bẩm Lý tướng quân, thương đội của Thanh Châu lúc qua Tế Thủy bị người của bọn ta chọc thủng thuyền, hơn ba nghìn cân lưu huỳnh đã toàn bộ chìm xuống đáy sông.”

“Vậy lần thử hai bọn họ lại phái người đến mua lưu huỳnh thì sao? Các ngươi sẽ ứng đối thế nào?” Lý Thịnh suy nghĩ rất chu toàn, muốn giúp thì hắn sẽ phải giúp đến cùng, ý của hắn là định triệt để phá hùy mỏ lưu huỳnh, chặt đứt nguồn hàng của An Lộc Sơn.

“Cái này... Bọn ta chuẩn bị kiếm một lô lưu huỳnh giả, nếu như An Lộc Sơn lần thứ hai phái người đến mua, bọn ta sẽ bán lưu huỳnh giả cho hắn, để hắn dùng lưu huỳnh giả đi làm thiên lôi, chỉ là lô lưu huỳnh giả này bọn ta chưa chuẩn bị kịp, vẫn xing tướng quân dốc sức chi viện!”

Lý Thịnh cười ha hả: “Được! Ta lập tức xuất binh trợ ngươi.”

Lý Thịnh lập tức điểm đủ năm nghìn kỵ binh, hắn đích thân dẫn đội, rầm rộ hiên ngang đánh về phía huyện Chúc A.

Huyện Chúc A lúc này không chỉ có hai toán thương đội, còn có năm trăm quân xích hầu do An Lộc Sơn tăng cường thêm sau vụ nổ công trường hỏa dược xảy ra, bây giờ số lưu huỳnh mua ở bên ngoài này là toàn bộ hi vọng của hắn rồi, ngoài ra hắn còn phái đến một mạc liêu của bản thân đến toàn quyền chỉ huy lần hành động này, mạc liêu tên La Thanh Chính, tuổi trạc khoảng bốn mươi mấy, là một văn nhân năm ngoái đi nương nhờ An Lộc Sơn, người này suy nghĩ vấn đề rất chu toàn, đã bù đắp lại khuyết điểm tuy dũng nhưng vô mưu của năm trăm xích hầu.

Lúc này, hơn bảy nghìn cân lưu huỳnh và tất cả mọi người đều đã rời khỏi huyện Chúc A, bọn họ vừa mới nhận được tin tức của Thanh Châu, một toán thương đội khác đã xảy ra chuyện, hơn ba nghìn cân lưu huỳnh toàn bộ lật chìm xuống đáy sông, cho dù tin tức nói chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng La Thanh Chính vẫn là nhạy bén mà ý thức được rằng, điều này không phải là sự cố ngoài ý muốn gì cả. Tế Thủy không rộng lắm, hơn nữa mặt nước tĩnh lặng, làm sao có thuyền đi tới nửa dòng bị lật chìm được, đây ắt hãn là bị người ta âm thầm ra tay phá hoại rồi, hắn đồng thời cũng ý thức được, chắc là hành tung của bọn họ đã bị quân Bắc Đường phát hiện rồi.

Trong màn đêm, mấy trăm kỵ binh hộ tống lấy một trăm mấy cỗ xe ngựa men theo quan đạo ven bờ sông Hoàng Hà đi vội, bọn họ phải nhân đêm đen mà qua sông, nhưng mấy người chủ thuyền lại bởi vì trong đêm sóng gió trên sông quá lớn, nằng nặc không chịu qua sông, cho bao nhiêu tiền cũng không nhận lời, nhanh nhất cũng phải sáng ngày mai, còn một chủ thuyền khác thì lại động lòng, nhận lời chờ bọn họ qua sông, tuy nhiên thuyền của hắn không ở nơi đây, mà là trên một bến đỏ ở ngoài xa năm mươi dậm, tông cộng có ba chiếc thuyền to, ra giá ba nghìn quan chờ người và hàng của bọn họ qua sông, trước khi lên thuyền liền phải trả hết số tiền, cho dù đây là giá trên trời gấp cả trăm lần, nhưng La Thanh Chính vẫn là một lời đáp ửng ngay, chỉ cần đem lưu huỳnh vận chuyển về U Châu, bao nhiêu tiền hắn cũng chịu, đợi qua sông đã rồi mới quay lại tính sổ với tên chủ thuyền này.

Một canh giờ sau, quân đội đã đi tới bến tàu Tề Bắc, nơi đây là bến tàu quy mô cỡ trung, vị trí rất hẻo lánh, bình thường người qua sông không nhiều, đậu mười mấy chiếc thuyền to, đêm đen gió lộng, trên mặt sông đem ngòm sóng vỗ ầm ầm, từng đợt từng đợt sóng nước vỗ đánh vào thành bờ, vang lên ‘rào rào!

5

, thuyền lớn trên sông trên dưới nhấp nhô, trên thuyền không có một ai, đã hai ngày không thể qua sông rồi, trên bến tàu chỉ có hai người trẻ tuổi canh giữ thuyền.

La Thanh Chính chau mày một cái, bất mãn nói với chủ thuyền: “Ngươi năm lần bảy lượt bảo đảm với ta có thể qua sông, bây giờ thuyền thì ta nhìn thấy rồi, nhưng còn thuyền viên đâu? Thuyền viên của ngươi đi đâu rồi?”

Chủ thuyền vội vàng nói: “Đợt chút, ta lập tức đi tìm ngay.”

Hắn chạy lên trên hỏi hai người thuyền viên nói: “Những người khác đi đâu hết rồi?”

Hai người thuyền viên nhìn nhau nói: “Những người khác đều đã mạnh ai về nhà người nấy rồi, dù sao cũng không thế qua sông, mọi người ở đây cũng không có việc gì.”

Chủ thuyền lại quay lại gật đầu khúm núm cười nói với La Thanh Chính: “Vị lão gia này, các thuyền viên đều đã về nhà cả rồi, nhưng mà bọn họ đều sống ở gần đây, ta lập tức gọi bọn họ tới đây, nhiều nhất là nửa canh giờ, lão gia hãy đợi a!”

“Hừ!” La Thanh Chính hừ một tiếng thật mạnh, trách mắng: “Đi nhanh về nhanh!”

“Ta lập tức sẽ trở lại!” Chủ tàu nhanh chân liền chạy mất hút sau bóng đêm, lát sau đã không còn thấy bóng dáng nữa.

Chờ được khoảng một khắc giờ, mọi người đều đã chịu không nổi nữa, đứng ngồi ngả nghiêng khắp nơi. La Thanh Chính cũng ngồi trên một phiến đá lớn, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn về phía nam, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo âu sốt ruột, lại một khắc giờ trôi qua, đã đến giờ hẹn, nhưng bóng dáng của chủ thuyền cũng chăng thấy đâu.

Lúc này, một hiệu úy bên cạnh cuối cùng đã không nhịn được nữa, tiến lên thấp giọng nói: “Tiên sinh, ta lo là bên trong này có âm mưu gì a!”

“Ngươi làm sao biết có âm mưu?”

“Ty chức cũng là lớn lên ở bên bờ sông Hoàng Hà, căn cứ theo sóng nước bây giờ mà xem, trong đêm qua sông Hoàng Hà vô cùng nguy hiểm, trong lòng sông mạch nước xoáy chảy xiết vỗ mạnh, trong đêm mắt thường khó mà phát hiện, mười phần thì hết chín phải lật thuyền, nếu không thuyền của người khác tại sao lại không chịu nhổ ngo chứ? Phải biết rằng giá mà tiên sinh đưa ra là gấp trăm lần giá qua sông ngày thường; những người này lại vẫn không chịu làm, ty chức hoài nghi tên này có vấn đề, dụ chúng ta đến một nơi hẻo lánh như vậy.”

La Thanh Chính trầm tư trong chốc lát, nói: “Có lẽ cũng giống như lời ngươi nói, ban đêm qua sông quá nguy hiểm, vì vậy các thuyền viên đều không chịu đến, thật ra ta cũng biết, đêm nay chưa chắc có thể qua sông, nhưng ít ra phải rời xa huyện Chúc A, không bị bọn họ tìm được, ở bến tàu hẻo lánh này chờ đến sáng sớm ngày mai, cũng không hãn không phải là một biện pháp.”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng dây cung vang, một mũi tên bắn lén ‘vít!’ một cái bắn đến, hiệu úy không đề phòng, hắn tránh đi không kịp, một tiễn trúng ngay vào yết hầu của hắn, hắn hự lên một tiếng ngã nhào xuống đất, mũi tên này đã làm cho tất cả mọi người đều sửng sờ. La Thanh Chính là người đầu tiên sực phản ửng lại, hắn ngã phắt người lăn lốc trên mặt đất, núp sau tảng đá lớn, sợ đến toàn thân run rấy.

Trong bóng đêm tên như mưa rào, tiếng tháo chạy hỗn tạp từ bốn phương tám hướng truyền đến, xích hầu Yến quân trên bến tàu trở nên hỗn loạn, mọi người trốn đông trốn tây, tìm kiếm một nơi có thể tránh khỏi làn tên, cung tên vũ khí của bọn họ đều ở trong túi trên thân ngựa, nhất thời không lấy ra được, không thể nào hình thành sự trả đòn, vô cùng bị động.

Những con ngựa vận chuyền hàng và còn dư chưa cỡi đều đồng loạt trúng tên, hí lên ngã xuống mặt đất, mười mấy chiếc xe ngựa ngã nhào, từng túi lưu huỳnh vung vãi dưới đất, lúc này tên mưa càng lúc càng dày đặc, từ ba hướng đông, tây nam bắn đến, làm cho người ta không chỗ náu mình, tiếng thảm kêu không ngớt, từng lớp người bị tên bắn ngã.

Năm nghìn quân Bắc Đường hoàn toàn bao vây lấy bến tàu, bọn họ ở ngoài xa sáu mươi bước bắn tên, vây thành một nửa hình vòng tròn, làn tên ngập trời lấp đất bắn sang bến tàu, khi lọ tên của mỗi binh sĩ đều đã bắn hết, làn mưa tên dày đặc cuối cùng đã ngừng hẳn, trên bến tàu không chút tăm hơi, đã không còn chút vết tích của sự sống nào nữa.

Từng ngọn đuốc bắt đầu được đốt lên, rất nhanh đã hình thành nên một biển đuốc, mấy nghìn cây đuốc từ từ áp sát vào bến tàu, rọi sáng bến tàu như ban ngày, chỉ thấy trên bến tàu giống như bãi tên, mấy chục vạn mũi tên trút xuống trên mảnh đất trống mấy mẫu lớn này, trên đất ngển ngang nằm đầy thi thể, máu chảy thành sông, rất nhiều người cho dù nằm vất vưởng trên mặt đất, cũng khó mà thoát khỏi một cái chết, mấy trăm người toàn bộ bị bắn chết, không một người nào sống sót, cho dù mưu sĩ La Thanh Chính cũng đang trúng mười mấy mũi tên trên người, ngồi rúc phía sau đá lớn chết đi.

Các binh sĩ nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, rút tên đi, thi thể ném vào trong Hoàng Hà, lúc này, ánh lửa đã né ra một con đường, đại tướng Lý Thịnh cưỡi ngựa từ từ đi tới, phía sau đi theo tình báo đường đường chủ Ngưu Tắn.

Trong lòng hắn vô cùng khâm phục, đối phương năm sáu trăm người, đều là xích hầu tinh nhuệ của An Lộc Sơn, lại toàn bộ bị tên bắn chết, ngay cả mặt của đối phương đều không phải gặp được.

Hắn trong lòng bội phục không thôi, đối phương năm sáu trăm người, đều là An Lộc Sơn tinh nhuệ thám báo, thế nhưng toàn bộ bị tiễn bắn chết, ngay cả đối phương mặt cũng không dùng nhìn thấy.

Lý Thịnh giục ngựa tiến lên, nhìn vào hơn một trăm chiếc xe ngựa chờ đầy lưu huỳnh, cười nói với Ngưu Tấn: “Những thứ này có cần ta giúp ngươi xử lý luôn khong?”

Ngưu Tấn vội vàng tạ ơn nói: “Đa tại tướng quân trợ giúp, số lưu huỳnh này ta sẽ một ngọn lửa là thiêu hết.”

“Tốt lắm, triệt!”

Lý Thịnh một tiếng hạ lệnh, mấy nghìn viên quân sĩ trong chốc lát bèn đã rút đến mức sạch sẽ, trên bến tàu chỉ có bốn mươi mấy người lưu lại ở tình báo đường, các binh sĩ ở trong khu rừng không xa lấy chiến mã về, đồng loạt trở mình lên ngựa, đi về phía phương hướng Lịch Thành, đi ra khỏi mấy dặm, Lý Thịnh không nhịn được quay đầu ngóng ra xa, chỉ thấy trên bến tàu đã là ánh lửa ngút trời, bốc lên khói trắng ngùn ngụt.

Hắn quật mạnh roi vào chiến mã, chiến mã như tên phóng nước đại về phía bóng đêm.

Hai ngày sau, mật báo của tình báo đường Hà Nam đạo đã truyền đến Trường An, Lý Khánh An đã nhận được tình báo ngay thời khắc đầu tiên, cho dù trong trận chiến cản trở hỏa được, Lý Khánh An đã giành được sự thắng lợi mang tính quyết định, giáng một đòn đà kích nặng nề cho giấc mơ hóa dược thiên lôi của An Lộc Sơn, nhưng An Lộc Sơn lại không hề vui mừng, cái chết của Trương Việt đồng thời cũng đã mang lại cho hắn một sự đả kích trầm trọng.

Lý Khánh An là ở sau ngày thứ bảy mới nhận được tin tức việc Diệu Thủ Hồi Xuân đường thành U Châu xảy ra chuyện, lúc này năm trăm xích hầu tinh nhuệ của hắn đã triệt đến thái nguyên, đang trên đường quay về Trường An, mà Diệu Thú Hồi Xuân đường lại bị phá húy rồi, ngoại trừ Trương Việt và Triệu Gia Câu tự vẫn, bốn mươi ba người giúp việc bị bắt, trong số này có hai mươi bảy người là thành viên của tình báo đường, đồng thời, bao gồm mười lăm hội viên Hán Đường hội quân trung có quan hệ trực tiếp với Diệu Thủ Hồi Xuân đường cũng bị bắt, bao gồm cả hiệu úy Trần Tư Minh người đầu tiên phát hiện An Lộc Sơn sử dụng hỏa dược.

Xe ngựa của Lý Khánh An ở trong thành Trường An lộc cộc tiến lên trước, mấy trăm thân binh cầm kích hộ tống ở hai bên, ở bên cạnh xe ngựa, nội vệ tả tướng quân Hồ Vân Bái ngăn cách bởi cửa sổ xe đang báo cáo với Lý Khánh An tình báo mới nhất của Hà Bắc: “Hà Bắc vừa mới truyền đến tin tức, An Lộc Sơn đã hạ lệnh nghiêm cấm U Châu và mấy châu huyện phụ cận nuôi bồ câu trong dân gian, chỉ cần bị phát hiện ra, toàn gia xử trảm, đồng thời nghiêm cấm những dân chúng châu huyện khác tiến vào U Châu, người từ trong U Châu đi ra cũng phải lục soát người nghiêm ngặt, bây giờ chúng ta đã rất khó có được tin tức của U Châu rồi.”

Lý Khánh An chậm rãi nói: “Bồ câu không thể nuôi, có thể dùng chim ung, cố gắng kín đáo một chút, tóm lại là tình báo không thế nào đoạn tuyệt, có thểnhậm mệnh Dực Châu chi đường đường chủ Tề Vũ Hoa làm Hà Bắc đạo tình báo phân đường đường chú, mệnh nàng xây dựng lại Hà Bắc tình báo đường, phải hấp thu bài học của Diệu Thủ Hồi Xuân đường lần này, không thế có chút sơ suất thêm nữa, ngoài ra, phải tăng cường sự theo dõi đối với Trường An, ta nghi ngờ An Lộc Sơn sẽ trà thủ Trường An, hắn ở Trường An nhất định cũng có cơ quan tình báo, tốt nhất có thể lợi dụng cơ hội bọn họ trà thủ Trường An, nhất cử phá hủy hết tai mắt mà An Lộc Sơn cải ở Trường An, đi đi!”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Hồ Vân Bái thi một lễ, bèn vội vàng rời khỏi.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, sau một lúc lâu, Lý Khánh An thở ra một hơi thật dài, gia tộc Trương Việt bốn đời trung thành, cuối cùng trước khi chết lấy tiết khí của Quý Bố. Hầu Doanh mà tỏ lòng, bộ thuộc một lòng trung thành đến vậy, hắn lấy gì đáp đền?

Bên trong xe ngựa ngoài Lý Khánh An ra, còn có thử phi Khương Vũ Y của hắn đang ngồi, Vũ Y không biết trượng phu vì sao lại dẫn minh đi cùng, trong lòng nàng nghi hoặc, nhưng thấy trượng phu thần sắc ngưng trọng, nàng cũng không dám hỏi nhiều.

Rất nhanh, xe ngựa đã tiến vào trong phường SÙNG Nhân, ngừng lại ở trước một tòa trạch từ không lớn, một thành viên Ân Long hội khác, đồng thời cũng là Lễ bộ Lang trung của triều đình Vương Hi An tiến lên gọi cửa.

Tòa trạch tử này chính là một tòa phòng sản của Trương Việt mua được ở Trường An. Trương Việt là một trong những thành viên hạch tâm của Ẩn Long hội, ba đời đều chỉ có một con nối dõi, con một của Trương Việt ở mười năm trước đã bất hạnh bệnh vong, dưới 2ối bèn không còn con cái, hai năm trước một tiểu thiếp của hắn hạ sinh cho hắn một đứa con gái, không lâu sau vị tiểu thiếp này cũng nhiễm bệnh mà qua đời. Trương Việt bèn đem con gái của mình đưa đến Trường An, giao cho nhũ nương của mình Cừu thị nuôi nấng thay.

Vú nuôi Cừu Thị một nhà bèn dẫn theo con gái hai tuổi của Trương Việt sinh sống trong tòa trạch từ này.

Cửa đã mở, một viên nam tử ba mươi mấy tuổi đã đi ra, hắn bèn là con trai của nhũ nương Trương Việt, tên là Cừu Viền Nhi, là một thương nhân da lông, tới lui giữa hai nơi An Tây và Trường An.

Hắn vừa mở cửa, thấy bên ngoài lại có nhiều quân đội đến thế, làm hắn sợ đến giật nảy người, hồi hộp hỏi: “Các ngươi.. tìm ai?”

Vương Hi An và Trương Việt quan hệ cực tốt, hắn quen biết cả nhà nhũ nương, bèn cười nói: “Cừu Viễn Nhi, ngươi không nhận ra ta rồi sao?”

Cừu Viễn Nhi ngơ ngác một chút: “Ngươi là.. A! Ngươi là Vương lang trung.”

“vẫn may, ngươi vẫn còn nhớ đến ta.”

Lý Khánh An xuống xe ngựa, Vương Hi An liền vội vàng giới thiệu với hắn nói: “Điện hạ, đây chính là con trai Cừu Viễn Nhi của nhũ nương Trương Việt.”

“Điện hạ?”

Cừu Viễn Nhi ở An Tây gặp qua Lý Khánh An vài lần, hắn đột nhiên nhận ra, sợ đến mức hớt hãi quỳ xuống: “Thảo dân Cừu Viễn Nhi khấu kiến Triệu vương điện hạ!”

“Ngươi đứng lên đi! Ta đến thăm con gái của Trương Việt một chút.”

“A!” một tiếng. Cừu Viền Nhi vội vàng quay đầu la lên: “Nương tử, nàng mau ra đây.”

Chỉ thấy trong viện tứ một phụ nhân trẻ tuổi chầm chậm đi ra, vừa nhìn đã biết là cô gái người Hồ An Tây, nàng xương 20 má rất cao, môi miệng rất mỏng, không có chút màu máu, toàn thân vô cùng gầy, vóc dáng lại rất cao, dáng người cứ giống như một cây com-pa ở đời sau.

Trong lòng nàng đang ôm một đứa bé trai nhỏ tuổi, một tay dắt lấy một bé gái bốn năm tuổi, ở phía sau lưng hắn, còn đi theo một đứa bé gái khác, khoảng chừng hai tuổi, trông rất ngoan ngoãn đáng yêu, nó giữ lấy váy của phụ nhân, một đôi mắt to sợ sệt nhìn vào Lý Khánh An.

Lý Khánh An sống mũi cay cay, tiểu cô nương mắt to này giống Trương Việt vô cùng, hắn bèn biết rằng, đây chính là cốt nhục duy nhất mà Trương Việt đê lại trên đời này.

Hắn ngồi xổm xuống, đôi tay chìa ra cho tiểu cô nương, cười nói: “Con chính là Trương Linh Nhi phải không? Ta là thúc phụ của con, cha con bảo ta đến đón con.”

Tiểu cô nương núp ở đằng sau phụ nhân, không dám ra ngoài. Cừu Viền Nhi tiến lên khẽ nắm lấy cổ tay của nó, vừa dỗ vừa kéo nói với nó, thúc phụ của nó đến thãm nó rồi, kéo nó đến bên Lý Khánh An, Lý Khánh An lấy ra một xâu trân châu lắp lánh trong suốt, treo lên trên cố nó cười nói: “Đây là thúc thúc cho con, thích không?”

Tiểu cô nương đã bị trân châu đẹp đẽ thu hút đi ánh nhìn, bày tay nhỏ non mềm của nó nắm lấy một hạt trân châu, có chút thẹn thùng gật gật đầu, lúc này, một con gái khác của Cừu Viền Nhi bèn định qua đây giựt, nhưng bị Cừu Viền Nhi một bạt tay đánh trở về, cô bé nhất thời khóc to lên, nương tử của Cừu Viền Nhi hung dữ trừng mắt liếc trượng phu một cái, nổi giận đùng đùng mà kéo con gái đi về.

Cừu Viễn Nhi trong lòng cực kỳ sợ hãi, hắn vội vàng run run giải thích: “Cái này, điện hạ, nương tử ta là người Hồ, không biết lễ nghĩa.”

Lý Khánh An liếc mắt nhìn bóng dáng của người phụ nhân kia một cái, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không truy cửu các ngươi, nhưng đứa bé ta dẫn đi đây, xem như là đền đáp công lao các ngươi nuôi dưỡng nó một năm, tòa trạch tử này thuộc về ngươi.”

Lúc này, Vũ Y đi lên, nàng ngồi xổm xuống, lấy ra một chiếc gương đồng nhỏ khảm đầy bảo thạch, cho đứa bé soi một chút, đưa cho nó cười nói: “Có thích không?”

Tiểu cô nương bẽn lẽn cười lên một cái, khe khẽ gật gật đầu, vươn hai tay nhỏ ra bắt lấy chiếc sương, tỉ mỉ quan sát minh trong aương, lại cười lên khanh khách, Vũ Y cực kỳ thích nó, nàng bế tiếu cô nương lên, ở trên khuôn mặt nhỏ bé của nó hôn một cái.

Lúc này Vũ Y đã hoàn toàn hiểu rõ ý của Lý Khánh An, nàng thấy Lý Khánh An dùng một ánh mắt trưng cầu ý của nàng nhìn đến, bèn trịnh trọng mà gật gật đầu.

Lý Khánh An không còn ngó ngàng đến Cừu Viễn Nhi nữa, rảo bước đi nhanh đến chỗ xe ngựa, Vũ Y ôm lấy tiểu cô nương đi theo phía sau lưng trượng phu, đi lên xe ngựa, nàng chốc chốc lại trìu mến vuốt ve khuôn mặt nhỏ của đứa bé, trong lòng có một tâm trạng khó tả, Lý Khánh An vuốt nhẹ mái tóc đứa bé, nói: “Hãy dạy dỗ nó thật tốt, mai này nó sẽ là công chúa của đế quốc Đại Đường ta.”

Vũ Y lẳng lặng gật gật đầu, nàng cảm kích mà nhìn vào trượng phu, đôi mắt có chút đỏ đỏ, lúc này tiểu cô nương đã hoàn toàn bị chiếc gương đồng nhỏ tinh xảo hấp dẫn, mải mê lật qua lật lại mà nhìn, lại không có chút nào lưu luyến Cừu gia.

Cừu Viễn Nhi thẫn thờ nhìn vào xe ngựa đi xa, trong lòng hắn xen lẫn nhiều cảm giác, không biết là vui hay là buồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.