Thiên Hạ
Chương 579 : Hỏa thiêu Chợ Đông
gacsach.com
Phường Bình Khang Trường An, nơi đây nổi tiếng tập cư nhiều người ngoại lai nhất, nơi đây cũng là khu giải trí lớn nhất của Trường An, sở hữu hàng trăm kỹ viện thanh lâu, từu tứ, khách điếm cũng nhiều vô số kê, Mỗi năm vào thời điêm thi khoa cử đều có mười mấy vạn sĩ tử từ khắp nơi trên toàn quốc đến tụ tập tại đây, chi dân khẩu thường trú tại đây đã có mười mấy vạn, đó cũng là phường đông dân nhất của Trường An, trong phường rồng rắn hỗn tạp, quan phủ cực khó quản lý. Trong phường Bình Khang có một thanh lâu tên là Thiên Thúy lâu, là một thanh lâu lâu năm có lịch sử gần trăm năm, có danh tiếng rất tốt, và cũng là thanh lâu số một số hai trong phường. Nhưng vào mùa xuân năm nay, thanh lâu này đã bí mật đổi chủ.
Vào lúc ráng chiều, dòng người vãng lai trong phường bắt đầu tăng vọt, các đại thanh lâu đều bắt đầu đắt khách hẳn, trước đại môn Thiên Thúy lâu đã dòng người qua lại đông đảo, phần lớn đều là các tử đệ của nhà phú quý ăn mặc sáng láng, các tú bà cười tươi như hoa đang nhiệt tình chào mời khách. Trong Thiên Thúy lâu đèn sáng lung linh, trong đại đường mỗi người một vẻ, náo nhiệt vô cùng.
Tại lầu năm của Thiên Thúy lâu, rèm cửa sổ đang từ từ được vén lên một góc, nam tử trung niên đang nhìn chằm chằm quan sát tình hình dưới lầu. Chủ lâu của Thiên Thúy lâu rất cao, đây là một đặc điểm của nó, đứng trên nóc lầu có thể nhìn ra rất xa, bất kỳ manh động nào tại phường Bình Khang từ đây đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nam tử kéo rèm xuống, quay người lại từ từ nói: “Đây là mệnh lệnh của đại soái, ngươi dám không phục tùng ư?”
Tên nam tử trung niên này là Trương Thông Nho vừa mới từ U Châu đến đây. Hắn vốn là thủ lĩnh tình báo của An Lộc Sơn, nhưng vì sự kiện công trường hỏa dược bị nổ mà bị An Lộc Sơn miễn chức, lại bị phái đến Trường An chấp hành kế hoạch trả đũa Lý Khánh An. Trương Thông Nho cũng từng có vài phi vụ tuyệt mỹ, như Quân khí ai ám Trường An năm Thiên Bào thứ mười hai bị cháy chính là kiệt tác của hắn, vài chục vạn món binh khí đã bị hắn thiêu húy.
Chính vì thành công của Quân khí ai ám. Trương Thông Nho mới được An Lộc Sơn đề bạt lên làm thủ lĩnh tình báo, trở thành một trong các tâm phúc của hắn. Tuy Trương Thông Nho đã bị Cao Thượng thay thế, nhưng An Lộc Sơn vẫn cho hắn một cơ hội, lệnh hắn vào Kinh thành lên kế hoạch trả đũa lại Lý Khánh An, An Lộc Sơn cả bụng da đầy lửa giận, nếu hắn không trút được cơn giận này ra chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của Yến quân, An Lộc Sơn rất coi trọng việc này, phái Trương Thông Nho đến Trường An toàn quyền phụ trách việc này.
Trong phòng còn có thêm hai người khác, một tên Từ Anh Kiệt, là thủ lĩnh tình báo của An Lộc Sơn tại Trường An, hắn năm nay chừng ba mươi tuổi, mật vuông tai to, trông vẫn còn dáng vẻ của người lính, nên lại càng thấy rõ tướng mạo đường đường. Từ Anh Kiệt nguyên là hiệu úy thân binh của An Lộc Sơn, cuối năm ngoái hắn được bổ nhiệm đến Trường An nhậm chức. Lần này Trương Thông Nho đến Trường An thực tế chính là thay thế chức vụ của Từ Anh Kiệt. Dù cho chỉ là lâm thời, nhưng việc này khiến Từ Anh Kiệt cực kỳ không phục. Hắn trước giờ quan hệ không mấy tốt với tên Trương Thông Nho này, hiện giờ cấp trên trực thuộc của hắn lại đổi thành Cao Thượng, nên lại càng khôngxem tên Trương ThôngNho này ra gì. Trương ThôngNho này vừa đến đã ra dáng vênh váo của cấp trên, dùng người của An Lộc Sơn trấn áp hắn, đúng là cáo mượn oai hùm, dám lệnh cho hắn lập tức lên kế hoạch cho hành động trả đũa. Từ Anh Kiệt tuy không dám ra mặt phản đối, nhưng hắn lại dùng im lặng để chống đối. Hắn tựa minh vào một sóc, trầm mặt lại không nói một lời.
Người còn lại tên Cốc vấn Đạo, cũng là đại chưởng quỹ của Thiên Thúy lâu, tuổi hơn tứ tuần chút ít, tướng mạo trắng trắng tròn tròn, mật rất ư phúc hậu hòa khí. Hắn cũng chà phải xuất thân quân lữ hay thuộc văn quan của Phạm Dương, mà là mộ liêu tư nhân của An Lộc Sơn, An Lộc Sơn có một đại tiền trang tại Lạc Dương, bèn để Cốc Vấn Đạo quản lý. Lần này An Lộc Sơn mua Thiên Thúy lâu một mặt vì muốn kiếm tiền, mật khác cũng đặt nó làm cứ điểm tình báo của Trường An. Tên Cốc vấn Đạo này phụ trách cả hai bên.
Cũng chính vì Cốc vấn Đạo không thuộc về cả quân hay chính, vì thế hắn bèn trở thành dầu bôi trơn cho mâu thuẫn giữa Trương Thông Nho và Từ Anh Kiệt.
Hắn thấy không khí trong phòng quá căng thẳng bèn cười ha hả nói giúp: “Trương tướng quân có phần không biết. Từ thống lĩnh là do lo lắng một khi thất bại sẽ liên lụy mạng lưới tình báo khó khăn lắm mới xây dựng được của chúng ta bị tiêu hủy, đó không phải mất cả chỉ lẫn chải sao?”
Trương Thông Nho không chấp nhận với giải thích này, hắn hừ mạnh một tiếng nói: “Hừ! Dù có khó thì có khó bằng việc năm xưa ta đã đốt kho binh khí không? Ta còn làm được vì sao các ngươi không làm được?”
‘Thế ư?”
Từ Anh Kiệt vẫn im bặt nãy giờ bỗng mở miệng mỉa mai: “Việc đó thì ta không biết, chỉ biết lúc trước tập kích Hoa Thanh cung, mấy trăm tinh nhuệ bị tiêu diệt sạch sẽ, không biết đó là kiệt tác của ai đây?”
Thảm bại Hoa Thanh cung vốn dĩ là mối nhục lớn nhất đời của Trương Thông Nho, hắn không cho phép người khác nhắc đến, nhưng câu nói này của Từ Anh Kiệt lại vừa chạm đúng vào chỗ đau của hắn. Trương Thông Nho bỗng chốc lửa giận đùng đùng, hắn đi lên trước trợn tròn mắt nói phẫn nộ: ‘Tên họ Từ kia, việc này là lệnh của đại soái, ngươi không muốn làm cũng phải làm, nếu ngươi dám cự tuyệt nữa ta có thể lập tức chém đầu ngươi!”
“Ta không nói là ta không làm, nhưng muốn ta làm thì nhất định phải theo ý của ta, ngươi không được phép nhúng tay vào. Nếu không ta có thể nhường cho ngươi, có thất bại thì cũng không liên can gì ta.”
“Ngươi...”
Hai người họ găng nhau như hai chú gà trống sửng cổ không ai chịu nhường ai. Đây kỳ thực cũng là do An Lộc Sơn xử lý không chính đáng, hắn lệnh Trương Thông Nho đến Trường An toàn quyền phụ trách hành động lần này, nhưng đồng thời hắn lại không bãi miễn quan chức của Từ Anh Kiệt, hay ít ra là thầm hạ một mệnh lệnh nào với hắn để hắn toàn lực phối hợp, Vì An Lộc Sơn không có hạ lệnh, nên Trường An giờ bỗng có hai thủ lĩnh tình báo, hơn nữa lại còn là hai người không vừa mắt nhau.
Có điều An Lộc Sơn lại cho Cốc vấn Đạo một đạo mật chi, để hắn giám sát nhất cử nhất động của Trương ThôngNho. Cốc vấn Đạo cũng biết An Lộc Sơn đã giao nhiệm vụ này cho Trương Thông Nho, nếu thật sự có gây thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng chỉ bất lợi cho Từ Anh Kiệt. Trương Thông Nho thật sự sẽ giết Từ Anh Kiệt. Cốc Vấn Đạo tư giao với Từ Anh Kiệt quan hệ rất tốt, nên giờ chỉ đành lên khuyên giải: “Hay là thế này, nếu Trương tướng quân là do thọ mệnh của Yến vương đến đây. Từ thống soái tạm thời tránh đi một lúc, vì đại cuộc mọi người đều nhượng một bước.”
Từ Anh Kiệt thấy Cốc vắn Đạo đang nháy mắt với mình trong lòng không khỏi thở dài. Hắn biết lần này mình đã thất thế, bèn rút kinh bài phát lệnh từ trong lòng ra đặt mạnh xuống bản, xong liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Trương Thông Nho không chút khách sáo cầm kim bài lên cẩn thận quan sát một hồi. Hắn không khỏi đắc ý cười to, có kim bài này rồi thì ba trăm thám tử Trường An đều toàn bộ thuộc quản lý của hắn.
Cốc Vấn Đạo chấp tay cười nói: “Chúc mừng Trương tướng quân đã tay nắm đại quyền, không biết Trương tướng quân đã có phương án cụ thề nào chưa?”
“Có!”
Trương Thông Nho rút ra một xấp xổ nhỏ thở dài nói: “Đại soái lệnh ta trong vòng ba ngày nhất định phải có kết quả, áp lực quá nặng, ta đã có cách nghĩ sơ bộ. Cốc chưởng quỹ đừng ngại góp ý thêm cho ta.”
Từ Anh Kiệt đưa kim bài điều binh cho Trương Thông Nho xong bèn lập tức rời khỏi Thiên Thúy lâu, hắn một mình cưỡi ngựa từ từ đi trên đường cái, trong lòng hắn thất vọng vô cùng. Kỳ thực hắn cũng biết An Lộc Sơn muốn giao đại quyền lần hành động này cho Trương Thông Nho. Dù cho An Lộc Sơn không nói hắn phải phóng quyền, nhưng hai chữ “toàn quyền” trong lệnh đã đủ nói rõ tất cả, toàn quyền này bao gồm cả quyền cho phép Trương Thông Nho giết hắn.
Từ Anh Kiệt cũng chẳng phải tiếc chi buông quyền xuống mà hắn phản đối hành động này của An Lộc Sơn. Nếu chi muốn trả đũa mà hạ quyết định này thì có phần quá dễ dãi tré con, và quan trọng hơn nữa là quyết định này rất có khả năng làm bại lộ lực lượng của họ tại Trường An, mà bị Lý Khánh An nhố cả gốc lẫn ngọn. Trong lòng Từ Anh Kiệt đầy lo âu. Tên Trương Thông Nho này quá ngạo mạn, thất bại tại Thanh Hoa cung lần trước đã lộ rõ sự vô dụng của hắn, hắn làm sao có thể đấu nổi với tình báo đường Bắc Đường đã được thăng cấp làm nội vệ?
Trương Thông Nho cứ mở miệng lại nhắc đến huy hoàng thiêu hủy kho binh khí năm xưa, đấy chẳng qua lúc đó do Lý Long Cơ chấp chính, hơn nữa lúc đó nếu không có Binh bộ thị lang Cát ôn hỗ trợ thì họ làm sao có thểvào được hoàng thành? Giờ hắn còn mang việc này ra đề khoe khoang, đại soái cũng thật hồ đồ, sao lại không nhìn thấu được tên Trương Thông Nho bất tài này?
Từ Anh Kiệt là người Dịch Châu Hà Bắc đạo, gia cảnh bần hàn nên đã nhập ngũ tòng quân năm mười sáu. Trong một trận chiến với người Khiết Đơn năm thử ba Thiên Bảo hắn từng cứu mạng An Lộc Sơn, được An Lộc Sơn đưa vào đội thân binh. Năm Thiên Bảo thứ mười hắn đã trở thành hiệu úy thân binh của An Lộc Sơn, hắn một lòng trung thành với An Lộc Sơn. Nhưng hai năm trước hắn lại bị một tâm phúc khác của An Lộc Sơn - Lý Trư Nhi bài xích, mất đi sự tín nhiệm của An Lộc Sơn. Tháng hai năm nay hắn bị phái đến Trường An tổ chức lại cơ quan tình báo của An Lộc Sơn. Dưới nỗ lực hơn nửa năm trời của hắn mà cơ quan tình báo Trường An đã dẫn hiện hình, hình thành được quy mô ba trăm năm mươi thám tử.
Hiện giờ chỉ một lệnh An Lộc Sơn hạ xuống bèn khiến hắn mất đi tất cả, trong lòng Từ Anh Kiệt đầy bất mãn và thất vọng.
Từ Anh Kiệt nhà ở phường Tịnh An, cách phường Binh Khang chừng bảy tám dặm đường. Từ Anh Kiệt có phần lo lắng Trương Thông Nho sau khi chấp quyền sẽ không tha cho mình, hắn quyết định tạm thời rời khỏi Trường An, tạm lánh đi một thời gian. Nghĩ thế hắn vội vã chạy về chỗ ở của mình. Nhà hắn chỉ là một tiểu trạch chừng bốn năm gian nhà, ngoài hắn ra, còn có một lão bộc chuyên dọn dẹp phòng ốc cho hắn. Từ Anh Kiệt đến nay vẫn chưa thành thân, chỉ còn người mẹ già ở quê.
Hắn đẩy cửa đi vào, trong sân rất yên tĩnh, trước đây quay về đều thường thấy lão bộc đứng dọn dẹp sân, nhưng hôm nay lại chả thấy bóng dáng đâu cả.
“Chú Hạ! Chú Hạ!”
Hắn gọi liền hai tiếng cũng không ai trả lời. Theo thời gian mà tính thì lão bộc của hắn giờ này sẽ đi chợ, nhưng sự nhạy cảm của nghề nghiệp khiến Từ Anh Kiệt cảm thấy không ôn, hắn vội quay người định bỏ chạy, nhưng ngay trong lúc hắn quay mình thì đau hắn bỗng đau nhói, hắn vừa cảm giác thấy sau lưng hình như có ai đó thì mắt đã tối sầm lại, ngă lăn xuống đất.
Không biết bao lâu sau Từ Anh Kiệt cuối cùng cũng tinh dậy, Ánh sáng chói lọi khiến mắt mờ không nổi, hắn nheo mắt lại, nhưng thấm thoát vẫn phát hiện được mình đang ở trong một căn phòng rộng rãi, và đang bị trói trên một trụ gỗ. Thân trên cũng hắn trần truồng, dưới chân cũng bị xiết ngông sắt. Bên cạnh hắn là một đám đại hán to khỏe, bọn chúng đang khoát tay trước ngực lạnh lùng nhìn hắn.
“Từ thủ lĩnh, ngươi đã tinh lại rồi ư?”
Có âm thanh từ trên đinh đầu hắn vọng xuống, hắn gắng sức ngẩng đầu lên. Đầu hắn giờ vẫn âm i đau như búa bổ, thế mới phát hiện trên đầu minh còn có lầu hai. Cạnh cầu thang đang có một người ngồi đấy, tuổi tác cũng chạc hắn, cũng chừng ba mươi hơn, trong tay đang cầm ly trà, mặt nờ nụ kỳ bí ần nhìn hắn.
“Thế nào? Từ thống lĩnh không còn nhận ra ta sao?”
Từ Anh Kiệt bỗng nhận ra người này, đường chủ tình báo đường nội vệ Hồ Vân Bái, hóa ra là thủ lĩnh của tình báo quân An Tây: “Hóa ra là ngươi!”
“Là ta!” Hồ Vân Bái đặt ly trà xuống từng bước từng bước đi xuống, đi mãi đến trước mặt hắn, dùng một giọng lười thương hại nói: “Thật đáng thương quá đi! Chỉ một Trương Thông Nho đã đánh cho người bỏ binh bỏ giáp, lại chủ động nhượng quân quyền ra, để ba trăm năm mươi huynh đệ thủ hạ của người phải làm sao đây?”
Câu nói này của Hồ Vân Bái như đẳy Từ Anh Kiệt vào hố băng vạn trượng, mình một canh giờ trước giao binh quyền cho Trương Thông Nho sao họ lại có thể biết được? Hơn nữa nhất cử nhất động của mình hình như đều nằm trong tầm tay của họ.
Từ Anh Kiệt đau khổ nhắm tịt mắt lại, nỗi đau thất bại đâm sâu vào tim hắn, Mạng lưới tình báo ba trăm năm mươi người mà hắn vất vả xây dựng bấy lâu, vùng vẫy bấy lâu rốt cuộc chăng qua là miếng thịt nằm sẵn trong thớt của người ta mà thôi.
“Từ thống lĩnh, ngươi muốn biết rốt cuộc ai đã là người bán đứng ngươi không?”
Từ Anh Kiệt trầm giọng lại hỏi: “Là Vương Hoành. Trương Lưu Ba hay Hứa Lạc?’
Ba người này đều là chủ sự thủ hạ của hắn, trong một thời gian ngắn thế này thì Trương Thông Nho chỉ có thể thương lượng cùng ba người này: “Bách! Bách!” Hồ Vân Bái vỗ tay hai tiếng cô động cười nói: “Thông minh! Chỉ một chốc người đã tìm đúng được phạm vi. Không sai, chính là một trong số họ, có điều hắn không có phản bội, hắn từ đầu chí cuối cũng là người của bọn ta.”
“Là Trương Lưu Ba đúng chứ?”
Từ Anh Kiệt chỉ một chốc đã đoán ra là hắn, người này là thám tử của Ca Thư Hàn lưu tại Trường An, sau nay chuyển sang nương nhờ Từ Anh Kiệt, vì hắn rất bản lĩnh thông minh nên được đề bạt làm chủ sự, hơn nữa hai người đều từ U Châu đến nên rất được tín dụng.
“ừm! về căn bản thì đúng thế.”
Hồ Vân Bái gật gật đầu xong lại cười nhạt nói: “Từ thống lĩnh có muốn biết kế hoạch của Trương Thông Nho là muốn hạ thủ ở đâu không?”
Từ Anh Kiệt cười khổ một tiếng. Trương Thông Nho còn muốn bản bạc hành động gì nữa? Đã bị người ta điều tra rõ ràng như thế rồi, hắn lắc lắc đầu, biểu thị mình không biết.
“Nói như thế này đi! Nếu như là Từ thống lĩnh thì ngươi sẽ từ đâu hạ thủ?”
“Kho lương Hàm Dương!” Từ Anh Kiệt khẽ giọng nói.
“Quả nhiên là anh hùng có chung chí hướng.”
Hồ Vân Bái giơ cao ngón cái tán thường: “Nếu như là ta thì ta cũng sẽ chọn nơi ấy.”
Kho lương Hàm Dương có hai mươi vạn thạch lương thực, nhưng lại không bị trú thủ nghiêm ngặt như Trường An, không những dễ đắc thủ, mà đại doanh quân An Tây lại năm ở Hàm Dương, nếu một ngọn lửa lớn thiêu hủy kho lương Hàm Dương sẽ là một đòn đả kích trầm trọng lên sĩ khí.
Hồ Vân Bái lắc lắc đầu thở dài: “Tiếc thật! An Lộc Sơn dùng ngươi không đúng, lại không để Từ thủ lĩnh được chủ trì việc này, mà để cái tên ngốc Trương Thông Nho đó toàn quyền phụ trách. Hắn rồi cũng sẽ làm đứt luôn chút lực lượng cuối cùng của An Lộc Sơn tại Kinh thành thôi. Từ Thống lĩnh biết không? Kế hoạch của Trương Thông Nho lại là hỏa thiêu chợ Đông.”
Trong lòng Từ Anh Kiệt ta thán, cái tên Trương Thông Nho dốt nát này lại muốn thiêu chợ Đông ư? Hắn phải biết rằng Thiêu Ngưu vệ đã cho trú tại chợ Đông, chợ Tây mỗi nơi hai ngàn quân sĩ, nghiêm ngặt bảo vệ hai chợ Đông Tây, đừng nói là họ căn bản khó mà hạ thủ, cho dù có đốt lửa thành công thì cũng chẳng mấy chốc bị binh sĩ dập tắt. Có lẽ Trương Thông Nho cho rằng hòa thiêu chợ Đông sẽ ảnh hưởng rất lớn, nhưng trên thực tế hòa hoạn chợ Đông lại chẳng ảnh hưởng gì đến quân đội, cùng lắm chỉ có một số thương nhân bị tồn thất mà thôi.
“Thôi đi, ta không vòng vo với ngươi nữa, ta muốn có toàn bộ danh sách của ba trăm năm mươi người đó, sau vụ này ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, nếu không ta sẽ để ngươi sống không bằng chết.”
Hồ Vân Bái đã cắm một nhân viên quan trọng vào trong mạng tình báo Trường An của An Lộc Sơn, người này tên Trương Lưu Ba, là chủ sự đảm nhiệm tổ hai, thủ hạ có tám mươi thám từ. Danh sách của tám mươi thám tứ này Hồ Vân Bái có, nhưng còn của hai trăm bảy mươi người còn lại thì hắn vẫn chưa nắm, nếu không toàn bộ tóm hết hai trăm bảy mươi người này sau này ắt sẽ là hậu hoạn, mà muốn bắt tất cả thì phải hạ thủ từ tay Từ Anh Kiệt.
Từ Anh Kiệt cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi nghe ư?”
“Đương nhiên, ngươi nhất định sẽ nói, ta biết được điểm yếu của ngươi, nếu không tin chúng ta cử chóng mắt chờ xem..
Hồ Vân Bái nháy mắt ra hiệu với mấy mươi tên đại hán tráng kiện kia xong bèn rời phòng, xa xa hắn đã nghe tiếng thét thất thanh thảm thiết của Từ Anh Kiệt. Hồ Vân Bái chi lắc lắc đầu bước nhanh rời đi.
Hai canh giờ sau, một tên quan chủ thầm vội vã chạy đến trước cửa Hồ Vân Bái khom người thi lễ nói: “Hồi bẩm Hồ đường chủ, hắn đã khai rồi!”
“ừm!” Hồ Vân Bái dừng bút hỏi: “Do bị đánh mà khai ư? Hay dùng mẫu thân hắn để uy hiếp?”
“Bẩm đường chủ, người này rất là cứng đầu cứng cổ hoàn toàn không sợ gì hành hạ của chúng ta, nhưng sau khi bọn thuộc hạ để hắn nhìn thấy mẫu thân hắn, hắn đã suy sụp, tất cả các vấn đề của bọn thuộc hạ hắn đều lần lượt trả lời.”
“Danh sách đâu?”
“ở ngay trong nhà của hắn, được giấu rất ư kín đáo.” “Đi! Lập tức phái người mang danh sách về!”
Một khắc giờ sau, mấy mươi tên quân Đường cùng đi đến nhà của Từ Anh Kiệt, nhà này bọn họ đã rà hết ba lượt nhưng đều không có kết quả gì, hiện giờ họ mới biết danh sách được cất giấu ở đâu.
Bọn họ chạy thẳng đến thư phòng, tìm đến chiếc bản cạnh cửa sổ, lật bản lại dùng đao khều hết cả mặt dưới của bản lên, nó được cất sau lưng mặt bản. Các binh sĩ cẩn thận dùng đao vạch ra, chỉ thấy kẹp giữa ván mặt bản có năm tấm vải trắng, trên mỗi mảnh vải đều có chữ viết chi chít, đây chính là danh sách toàn bộ thành viên, cả họ tên, địa chi và thân phận.
Hồ Vân Bái lấy được danh sách lại lập tức vội vã đến quân nha đại nguyên soái trên hoàng thành, Quân nha đại nguyên soái được sửa lại từ nha môn đại tướng quân Kim Ngô vệ lúc trước, giờ trở thành trung tâm chỉ huy tác chiến bố trí quân sự thiên hạ của Lý Khánh An, Lý Khánh An làm việc tại đây, trong quân nha có hàng ngàn thủ vệ, giới bị nghiêm ngặt. Hồ Vân Bái có được kim bài thân phận của Lý Khánh An phát cho nên không cần phải bẩm báo đã có thể trực tiếp đi vào yết kiến. Hắn không ai ngãn trở đi thăng một mạch đến trước cửa triều phòng Lý Khánh An, nhưng lại bị thân binh Lý Khánh An ngăn lại: “Hồ đường chủ xin đợi cho một lát!”
Triều phòng của Lý Khánh An do phòng đồ thư, phòng bản đồ, phòng hội nghị, phòng ngủ, phòng làm việc năm phòng tố thành, ngoài ra còn có một căn phòng của mộ liêu, do mấy mộ liêu của hắn phụ trách xử lý thay hắn văn thư các nơi đưa đến.
Lúc này thân binh vào cửa bẩm báo: “Đại tướng quân. Hồ đường chủ đã đến!”
“Mời hắn vào đây!”
Hồ Vân Bái vội vã đi vào phòng quỳ một chân xuống thi lễ: “Hồ Vân Bái tham kiến đại tướng quân!”
Lý Khánh An đương viết thư cho Lý Quang Bật, hắn nhìn nhìn Hồ Vân Bái buông bút cười cười nói: “Là mạng tình báo của An Lộc Sơn đã bị phá rồi ư?”
“Thưa đúng! Ty chức đã có được toàn bộ danh sách, lúc nào cũng có thể bắt gọn được chúng, ty chức đặc biệt đến đê thỉnh ý đại tướng quân, là lập tức bắt về hay để họ tụ tập đốt chợ Đông rồi bắt?”
Vừa nói. Hồ Vân Bái vừa đưa một cuốn sổ dày cọm đã chép danh sách ra đưa Lý Khánh An, Lý Khánh An mờ sổ ra lật lật vài trang mà cười mỉa nói: “Thế mà dám nghĩ sẽ lửa thiêu chợ Đông ư? Giấc mơ đẹp này cũng đã đến hồi tỉnh giấc đây!”
Hắn bèn đưa danh sách trả cho Hồ Vân Bái nói: ‘Ta dự định dùng bọn người này đi đồi lại thành viên tình báo đường Hà Bắc bị An Lộc Sơn bắt giữ, thời gian không thể chờ được nữa, hãy mau bắt giữ cho ta!”
“Ty chức tuân lệnh!”
Không khí cả thành Trường An bỗng chốc trở nên căng thẳng, tất cả thành môn, phường môn đều lâm thời bị đóng lại; hàng vạn binh sĩ nội vệ quân cùng xông lên phố bắt giam từng thám từ của An Lộc Sơn đang ần minh với thân phận thương nhân, binh sĩ, cư dán... Không đến một canh giờ mà ba trăm năm mươi ba thành viên toàn bộ bị bắt giữ. Ngoài ra khoảng ba ngàn binh sĩ cùng xông vào phường Bình Khang, chỉ trong một chốc đã trùng trùng bao vây lấy Thiêu Thúy lâu, trong đó bỗng chốc đại loạn, các binh sĩ cùng xông vào thanh lâu bắt đầu rà soát bắt người.
Hồ Vân Bái đích thân dẫn hàng trăm binh sĩ tức tốc xông lên lầu bốn một cách cơ hồ là không tiếng không tăm gì. Lúc này một tên giúp việc đang run lẩy bẩy chỉ vào cánh cửa nhỏ, mấy tên binh sĩ tay cầm khiên chắn một chân đá toang cửa phòng, chúng binh sĩ cùng ùa vào. Trong phòng Trương Thông Nho đương triệu tập sáu tám thành viên mấu chốt thương lượng kế hoạch hòa thiêu chợ Đông. Cửa sổ đóng kín, lớp màn dày cộm cũng đã hạ, bọn họ hoàn toàn chưa ý thức được là bên ngoài đã xảy ra chuyện.
“BinhrMột tiếng ầm vang, cửa bị tông ra, chỉ thấy vài trăm binh sĩ cùng xông vào, trong tay mỗi người đều đang cầm nỏ tiễn, chưa chi đã vây vòng quanh chúng, Mũi tiễn lạnh lùng đang nhằm thẳng vào đầu họ.
Mọi người từ từ đứng dậy, trong mắt đầy kinh hãi. Trương Thông Nho lại càng tròn mắt há mồm, trong tay hắn còn đây cầm bản kế hoạch tường tận về hòa thiêu chợ Đông, Mồm hắn há to mãi không ngậm lại được.
Lúc này. Hồ Vân Bái từ từ đi ra nhìn hắn mỉm cười nói: “Trương tướng quân, đã lâu không gặp rồi, vẫn khỏe chứ?”