Thiên Hạ
Chương 603 : Rút quân Hà Đông
gacsach.com
Lý Khánh An ba ngày sau được tin Tương Châu thất thủ. Lúc này hắn đã không còn ở Lạc Dương, mà trên đường trở lại Trường An. Trường An vừa xảy ra một đại sự, hữu tướng Bùi Tuân Khánh gặp thích khách thân vong, hung thủ đã bỏ trốn, chủ mưu đằng sau vẫn chưa rõ.
Việc Bùi Tuân Khánh bất ngờ bị ám sát khiến cả triều đình lâm vào hỗn loạn, cũng làm loạn bố trí chính cục mà Lý Khánh An đã sắp sẵn, hắn không thể không quay về Trường An để xử lý triều vụ.
Đêm đến. đoàn người Lý Khánh An dừng lại tá túc tại dịch quán Tây Đình Thiểm Châu, lần này vội về Trường An hắn không dẫn theo Dương Ngọc Hoàn, mà để lại nàng tại Lạc Dương.
Ánh đèn dịu dàng, trong phòng thoang thoảng làn hương đàn khe khẽ, Lý Khánh An ngồi trước bàn viết lách gì đây, chốc chốc lại dừng lại nghĩ ngợi, thỉnh thoáng lại thở dài. Nếu nói Trình Thiên Lý là tử địch của hắn hồi ở An Tây, nhưng giờ đây tất cả bất hòa ân oán giữa hai người họ cũng tiêu tan theo cái chết của Trình Thiên Lý. Trong lòng Lý Khánh An chỉ còn lại lòng tôn kính với bậc liệt sĩ.
Hắn phải thượng thư triều đình phải cho trung thần Đại Đường đã từ thủ Tương Châu này đủ vinh dự mà hắn đáng được hưởng, bái thái úy, ban tước đại đô đốc Ưu Châu, và còn những quân Đường đã chiến tử. hắn phải cho họ cũng được hưởng bổ trợ như An Tây.
Lòng Lý Khánh An cũng đầy tiếc nuối, tuy hắn đã sớm nhìn ra ý đồ chiến lược của An Lộc Sơn, đã không ngừng phát cảnh báo cho Quách Tử Nghi và Trình Thiên Lý, thậm chí còn dùng cả danh nghĩa thiên hạ đại nguyên soái hạ lệnh cho họ, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn không tiếp nhận, vẫn dùng sự im lặng để đối phó lại Lý Khánh An.
Đương nhiên Lý Khánh An biết Quách Tử Nghi là vì muốn có thể di dời nhiều dân chúng Hà Bắc hơn nữa. về lý mà nói, hắn làm như thế là không chê trách vào đâu được, nhưng xét về mật quân sự. đây chẳng khác gì cách làm không sáng suốt, bình không hi sinh năm vạn tinh duệ không nói, còn khiến quân Sóc Phương bị lâm vào tình hình bị động. Giờ đây mười lăm vạn đại quân của Quách Tử Nghi bị lôi đến Hà Bắc, Hà Đông thì trống vắng, chỉ có vài vạn binh sĩ dân đoàn vừa mới được chuyên vào quân chính quy, binh lực yếu ớt. giờ một đội quân của An Lộc Sơn đã từ Phủ Khẩu Hinh đi vào Hà Đông, đánh thẳng Thái Nguyên. Một khi Thái Nguyên thất thủ. đường lui của Quách Tử Nghi bị cắt đứt, hiện rất có khả năng sẽ bị tiêu diệt cả đội quân.
Lý Khánh An đứng dậy từ từ đi ra đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra thấy bên ngoài đang tuyết rơi liên miên, khắp nơi được phủ một màu trắng xóa. Ánh mắt hắn rất ư phức tạp, tận trong sâu thăm hắn vẫn thầm hi vọng quân Quách Tử Nghi gặp phải thảm bại, mượn tay An Lộc Sơn trừ đi đối thủ quân sự duy nhất trong triều giúp hắn. nhưng một mặt khác, hắn lại không hi vọng quân Đường bị giết thảm khốc, trở thành vật tế chính trị.
Chính vì tâm lý thấp thỏm này mà hắn đã mấy lần không kiềm được nhắc nhở Quách Tử Nghi tránh mạo hiểm, hắn lại lo lắng Thái Nguyên thất thủ, đã cấp lệnh Vân Châu đô đốc Lôi Vạn Xuân và thái thủ Đại Châu Tân Vân Kinh dẫn hai vạn quân khân cấp đến Thái Nguyên, chiếm Thái Nguyên trước quân Lý Quy Nhân.
Lý Khánh An thở dài một tiếng, hi vọng Quách Tử Nghi sau khi nhận được tin Tương Châu thất thủ có thể kịp thời rút về Hà Đông, nếu không hậu quả khó lường.
Lúc này ngoài phòng bỗng vọng lại tiếp bước chân vội vã. hắn không khỏi kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thân binh cấp báo bên ngoài: “Đại tướng quân, có tình báo khẩn cấp của Hằng Châu.”
“Vào đây nói chuyện!”
Lòng Lý Khánh An bỗng chốc như bị treo lủng lẳng lên cao, Hằng Châu lại xảy ra việc gì ư?
Một thân binh đi vào quỳ xuống nói: “Cấp kiện Hà Bắc, Quách Tử Nghi đại bại Sử Tư Minh tại Chân Định, giết địch hơn bốn vạn người. Quân Sử Tư Minh đã bại lùi về Định Châu Đường Xương huyện! Đại quân Quách Tử Nghi đuổi sát theo sau. giờ đã quả khỏi huyện Vô Cực.”
“Á!” Lý Khánh An kinh ngạc, hắn bước nhanh đến bên bàn, mờ vội bản đồ ra cái xoạch. Huyện Đường Xương cách Chân Định chừng ba trăm dặm, còn huyện Vô Cực cách huyện Chân Định chí ít hai trăm năm mươi dặm. Lý Khánh An không khói thầm kêu khổ. Đây chắc chắn là do Sử Tư Minh đã biết Lý Quy Nhân dẫn binh vào Hà Đông, giả vờ thua để nhử địch, lừa đại quân Quách Tử Nghi đi sâu vào, một khi hắn phái một đội quân khác vòng quay Triệu Châu vào Chân Định chặn lại đường lui của Quách Tử Nghi, thì dù cho quân của Quách Tử Nghi có thủ được Thố Môn Quan cũng không ích gì. cất đường lui của hắn rồi, khi đại quân An Lộc Sơn bắc thượng, Quách Tử Nghi rất có khả năng sẽ bị diệt toàn quân.
Nghĩ đến đây Lý Khánh An lập tức hạ lệnh: “Khẩn cấp truyền lệnh Lý Quang Bật, đại quân đi vào Hà Bắc, nhất thiết phải giữ chân đại quân An Lộc Sơn lại. ”
Xong hắn lại hạ lệnh: “Lại tức gửi thư câu cho Quách Tử Nghi. lệnh hắn lập tức rút trở lại Hà Đông. ”
Chiến dịch tại Hẳng Châu hết trở ngại này đến trở ngại khác, đầy trùng hợp và quái gở. Lý Khánh An có một điêm đoán chưa đúng. Quách Tử Nghi đại bại Sử Tư Minh không phải do Sử Tư Minh giả vòi bại, mà là do Quách Tử Nghi xuất binh đêm bão tuyết đánh cho Sử Tư Minh trở tay không kịp. Quân Sử Tư Minh bị đại bại, kẻ bị giết, hay tự giết lẫn nhau đã lên đến con số hơn bốn vạn. vừa đi vừa vứt chiến giáp, cả lương thực và lều trại lại càng toàn bộ vứt bỏ. Sử Tư Minh mãi bại lùi đến vùng Định Châu mới chỉnh đốn lại được tàn quân.
Còn đại quân của Quách Tử Nghi sau khi đuổi đến huyện Vô Cực Định Châu cũng không còn đuổi tiếp, các binh sĩ của hắn đều đã mệt mỏi, nhất định phải được nghỉ ngơi đầy đủ mới mong có thể tiếp tục tiến công đội quân của Sử Tư Minh.
Đêm. đại quân của Quách Tử Nghi đã đi vào trú thủ tại huyện thành Vô Cực. Sau một ngày một đêm tác chiến, các binh sĩ đều đã sức cùng lực kiệt, vừa nằm xuống là ai ai cũng ngủ thiếp đi, xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ còn vài trăm lính gác đi lại tuần tra trên thành đầu. nhưng Quách Tử Nghi lại mãi không ngủ được. Hắn khoát tay ra sau đi đến trên thành đầu. nhìn màn đêm nặng trĩu mà dần trầm tư.
Tương Châu đã giữ lại ba mươi vạn đại quân chủ lực của An Lộc Sơn, đó đã mang lại cơ hội tác chiến cho hắn tại phía bắc. Lần này Sử Tư Minh đại bại, phía Lý Hoài Tiên nhất định sẽ chia một phần binh đến tăng viện, về danh nghĩa hắn sờ hữu mười vạn quân thủ Ưu Châu, điều này Quách Tử Nghi biết, trên thực tế chỉ có sáu vạn quân, hơn nửa hắn còn phải thủ Ưu Châu, quân đội tăng viện chắc sẽ không được bao nhiêu. Càng có lợi cho Quách Tử Nghi từ từ ăn bớt. để cuối cùng tiến thẳng vào sào huyệt An Lộc Sơn, cắt đứt lương thảo của hắn, làm lung lay gốc rễ của hắn. An Lộc Sơn sẽ không thể không rút quân khỏi Tương Châu.
Đấy là sách lược của An Lộc Sơn. hắn biết mười vạn quân của Thái Hy Đức đã đoạt được Tương Châu, An Lộc Sơn chắc chắn sẽ xuất trọng binh nam hạ.Như thế này một Tương Châu đã có thể hạn chế đại bộ phận quân đội của An Lộc Sơn. mà chủ lực của hắn lại ra khỏi Tinh Hình vào Hà Bắc, đánh cho hắn te tua tại Hà Bắc.
Có thề nói. sách lược của Quách Tử Nghi cũng không có vấn đề, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là thời gian, ai có thể chiến thành thời gian, thì ai sẽ có thể nắm giữ được chủ động trong chiến tranh.
Tiếng vó ngựa vội vã làm Quách Tử Nghi giật mình khỏi trầm tư của mình, hắn quay đầu lại nhìn xuống, chỉ thấy hai kỵ binh một trước một sau đang phóng vội về phía thành môn. Đấy là kỵ binh đưa tin.
“Đã xảy ra việc gì thế?”
Quách Tử Nghi lớn tiếng hỏi, trong bóng đêm hắn nhìn rõ sắc mặt bàng hoàng của hai tên kỵ binh này, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác bất an.
Kỵ binh phía trước giọng rung rung nói: “Lão tướng quân, tin tức từ Tương Châu, đại quân của An Lộc Sơn đã công phá Tương Châu, năm vạn quân thủ đã trận vong hơn nửa. Trình tướng quân đã tự sát thân vong.”
“Trình Thiên Lý...” Quách Tử Nghi đau khổ nhắm mắt lại, hắn trầm trầm hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Còn có tin từ Hà Đông, bộ của Lý Quy nhân đã đánh bại ba vạn quan thủ của Vương Thừa Nghiệp lưu thủ Thái Nguyên tại huyện Thái Cốc, sáu vạn quân áặc đương tiến quân về Thái Nguyên!”
Nếu nói Tương Châu thất thủ khiến Quách Tử Nghi cảm thấy đau khổ, vậy phán quân Lý Quy Nhân đã ập đến Thái Nguyên khiến hắn cảm thấy bàng hoàng.
Quách Tử Nghi cũng từng nghĩ Tương Châu có khả năng thất thủ, nếu thất thủ hắn sẽ lập tức rút về Hà Đông, nhưng hắn không ngờ được An Lộc Sơn sẽ thật sự phân binh vào tiến công Hà Đông, cành cáo của Lý Khánh An đã không may thành thật.
Quách Tử Nghi tự dưng thấy chua xót vì bao công sức bỏ công bỏ biển, chỉ cần cho hắn thêm hai ngày nữa thôi, hắn đã có thể xoay chuyển chiến cục rồi.
Nhưng ngay chinh lúc này. lại một tên lính báo tin từ xa phóng đến, từ xa đã hô to: “Lão tướng quân, đại sự không hay rồi!”
“Lại xảy ra việc gì thế này?”
“An Khánh Thụy đột ngột ập đến, giờ đã tiến đến huyện Loan Thành Triệu Châu, bị Nhan thái thủ dẫn hai ngàn dẫn đoàn nam hạ chặn lại. tình hình nguy cấp, lão tướng quân hãy tức tốc rút quân!”
Tiếp liền ba tin bất lợi khiến sắc mặt Quách Tử Nghi đại biến, nhất là khi bộ của An Khánh Thụy đã nam hạ lại đột ngột ùa về, đã đến huyện Loan Thành cách Thổ Môn quan không đến trăm dặm. Hắn còn không rút. đường lui bị cẳt đứt. Đại quân An Lộc Sơn bắc thượng, hắn sẽ có nguy cơ bị tiêu diệt toàn bộ quân đội.
Quách Tử Nghi bất đắc dĩ. đành phải hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta xuống, toàn quân chuẩn bị rút.”
Đại quân Quách Tử Nghi buộc phải rút lui, mà cùng lúc đó, Sử Tư Minh bị đánh bại rút về huyện Đường Xương cũng được gia tăng chi viện. Lý Hoài Tiên lệnh bộ tướng Lý Bão Trung thủ thành Ưu Châu, hắn đích thân dẫn bốn vạn thiết kỵ Ưu Châu đến Định Châu. Sử Tư Minh lập tức chỉnh đốn binh mã. phối hợp Lý Hoài Tiên phản công lại quân Quách Tử Nghi. Tại huyện Vô Cực đông, Yến quân một trận đánh bại hai vạn hậu quân của Quách Tử Nghi. Đại tướng Lý Quốc Lương bị Sử Tư Minh một tiễn bắn thương mắt trái, mang thương bỏ chạy về phía tây.
Lý Hoài Tiên dẫn bốn vạn thiết kỵ Ưu Châu đuổi bám theo sát, tại huyện Cừu Môn đuổi kịp hữu quân đại tướng Vi Bá Ngọc bộ, hai quân kịch chiến, Vi Bá Ngọc không địch nổi thiết kỵ Ưu Châu, quân Đường đại bại.
Cùng lúc đó, huyện Loan Thành cũng có tin bất lợi truyền đến. hai ngàn dân đoàn của Nhan Cảo Khanh sau một ngày chống chọi cùng hai vạn đại quân, huyện thành bị công phá. Tường Hiếu Thông. Mã Tuấn tử chiến trong trận. Nhan Cào Khanh cùng con trai Nhan Quý Minh, trưởng sứ Viên Phú Khiêm mười mấy người bị bắt mà không chịu khuất phục, cuối cùng bị An Khánh Thụy tàn nhẫn ngược sát. An Khánh Thụy dẫn quân thẳng tiến, đường lui nguy cấp.
Lúc này Tương Châu thất thủ, Hà Đông binh bại, đường lui bị An Khánh Thụy cắt đã truyền khắp quân Đường, quân Đường sĩ khí hạ tụt. thân thế thì mói mệt, cộng thêm bốn vạn thiết kỵ của Lý Hoài Tiên đuổi sát sau đuôi, cục diện cực kỳ bất lợi với Quách Tử Nghi. Quân đội của hắn mắt thấy đã đến bờ sống chết.
Binh doanh bắc ngoại thành Ưu Châu, nơi đây là khu kho có hai trăm mấy tòa kho, là trọng địa đồn tích lương thảo của An Lộc Sơn. Bốn vạn thiết kỵ tinh duệ nhất của An Lộc Sơn chính là đóng quân tại đây, đồng thời cũng do bốn vạn thiết kỵ Ưu Châu đàm nhiệm việc phòng thủ kho lương.
Kho lương thảo chiếm diện tích rất rộng, được vây lại bởi hàng rào khổng lồ, được phân làm hai bên đông tây, kho lương phía đông, kho cỏ phía tây, ngày thường do bốn vạn thiết kỵ ngày đêm tuần tra. thủ vệ dị thường. Một lý do chính mà lần này An Lộc Sơn không có dẫn thiết kỵ Ưu Châu nam hạ chính là lo kho lương thảo có tổn thất gì.
Nhưng Quách Tử Nghi lại đại bại Sử Tư Minh bộ tại Hằng Châu, khiến phòng ngự Ưu Châu xuất hiện hỗn loạn tạm thời, chính như tình báo của Quách Tử Nghi. Lý Hoài Tiên thật chất chỉ có sáu vạn người tại Ưu Châu, không đủ mười vạn. nguyên do là hai đội quân Khiết Đơn và Hề chừng bốn vạn người áp giải lượng lớn chiến quả Hà Bắc về Nhiêu Lạc và Tùng Mạc. Trên thực tế, trú quân Ưu Châu chỉ còn lại chưa đến năm vạn, và còn một vạn quân bị Lý Hoài Tiên phái đến Tù Huyện tiêu diệt nghĩa quân đến nay chưa về.
Nhưng Sử Tư Minh binh bại khiến Lý Hoài Tiên không thề không xuất binh tương trợ, nếu không quân đội phía Sử Tư Minh có thể sẽ bị mất sạch. Ưu Châu của hắn đến lúc đó chưa chắc còn giữ lại được. Lý Hoài Tiên một mật phái người đến hối thúc đội quân Tù Huyện nhanh chóng trở lại, còn một mặt khác hắn lệnh cho bộ tướng tâm phúc Lý Bão Trung dẫn một vạn quân thủ Ưu Châu, còn bản thân hắn dẫn bốn vạn quân thiết kỵ vội đến Định Châu chi viện Sử Tư Minh.
Cả Ưu Châu rộng lớn giờ chỉ có một vạn quân thủ. Lý Hoài Tiên chi nghĩ vài ngày nữa sẽ về, Ưu Châu phụ cận không có quân Đường, huống chỉ còn có quân đội đương từ Tù Huyện trở về, một vạn quân đội chắc có thể ứng phó vài ngày.
Một vạn quân đội, năm ngàn người thủ thành Ưu Châu, hai ngàn ngươi phân bố tại các căn cứ quân sự trọng điểm, binh lực eo hẹp, còn chiếm địa mười mấy dặm, vốn dĩ do bốn vạn thiết kỵ Ưu Châu trấn thủ kho lương thảo bèn chỉ còn lại ba ngàn người trấn thủ. Ba ngàn người, đã là binh lực giới hạn lớn nhất có thể cho phép.
Ba ngàn người lại phân lại thành hai phần, trong đó hai ngàn người gác lương, một ngàn người còn lại gác kho cỏ, bọn họ chia làm hai ca, ngày đêm tuần tra.
Nhưng dù họ tận tâm cỡ nào thì vẫn không cách gì bù lại cho lỗ hổng phòng thủ lớn. Kho cỏ tổng cộng có tám mươi bốn kho, đồn tích gần sáu trăm gánh cỏ khô, là nguồn sống của bốn mươi vạn chiến mã của An Lộc Sơn.
Trong chính đêm Vệ Bá Ngọc đại bại Lý Hoài Tiên tại huyện Cửu Môn. hai mươi hai tên xích hầu quân Đường bọn Quý Thắng đã mai phục Ưu Châu gần mười ngày nay cuối cùng đã xuất động. Nói ra cũng có phần khó tin,bọn Quý Thắng thân phận đang có thân phận là lính gác trú thủ tại thủ bảo Lư Tư đài.Thủ bảo Lư Tư đài vốn có ba mươi thủ quân, bị bọn Quý Thắng giết, thế là bèn quay người một cái trở thành Yến quân vinh quang trong hang ồ An Lộc Sơn.
Nhiệm vụ trọng đại mà Lý Khánh An giao cho An Lộc Sơn chính là thiêu hủy kho cỏ của An Lộc Sơn. bọn họ vẫn đang chực chờ cơ hội. Giờ thời cơ ngàn vàng trời ban này, bốn vạn thiết kỵ rời khỏi Ưu Châu, cơ hội của họ đã đến.
Căn bản không cần ngụy trang gì. bọn họ mặc áo giáp của Yến quân, có lệnh bài hợp pháp của Yến quân, cứ ngang nhiên đi đến thành ưu Châu, dọc đường đi qua bàn tra của mấy trạm gác đều không chút trở ngại. “Phụng lệnh Lý tướng quân, tăng viện phòng bị kho lương thảo!”
Lý do mới ngang nhiên làm sao, lại là trú quân thủ bảo Lư Tư đài hợp pháp, sờ gác cũng không cách nào điện thoại vào trong thành xác định lại như đời sau. bọn họ cứ thế thẳng tiến.
Vào lúc canh hai. bọn Quỷ Thắng đã đến kho cỏ khô thành bắc thành Ưu Châu. Lúc này, kho cỏ khô diện tích gần mười dặm chỉ có năm trăm binh sĩ thủ vệ, sau hàng rào chính là bốn trăm mấy tòa trạm gác, chí ít có hai trăm tòa là không có người. Phòng thủ như vậy cũng như nhà không vườn trống.
Bóng đen chớp qua. Tiểu Tạ đi thám thính như con chim én xẹt qua. bọn Quý Thắng trốn trong khu rừng cách kho cỏ chừng trăm bước. Quý Thắng vội đi lên đón. “Sao thế này?”
Tiểu Tạ chép miệng. “Quỷ đầu. huynh nghĩ nhiều quá rồi. mười mấy trạm gác kia căn bản không có người, trực tiếp đi vào là được.”
Quỷ Thắng đại hi. nói với Tiểu Tạ: “Ngươi ở lại gác ngựa!”
Tiểu Tạ ngớ người: “Muội ở lại? Vì sao?”
“Không vì sao cả. đây là mệnh lệnh của ta! Ngươi dám không tuân lệnh ư?”
“Muội biết rồi, hừ!”
Tiểu Tạ bất đắc dĩ. chỉ đành trợn mắt với mấy đại ca đang làm mặt hề ghẹo minh, hậm hực gác thủ trong rùm
Quý Thắng khoát ta một cái. hai mươi huynh đệ cùng phóng đi như tiễn, thoãn thoắt leo vào bờ rào như vượn, mọi người cùng tụ lại.
“Mỗi người phụ trách một tòa kho, nếu có thể thì cố gắng đốt nhiều hơn. một khắc sau sẽ cùng tụ hợp tại đây. Hãy nhớ lấy, hai mươi mốt người chúng ta vào đây thì phải hai mươi mốt người cùng ra!”
Mọi người bắt đầu tản ra. rón rén phóng về phía kho. Bọn họ đều là xích hầu lão làng. là hai mươi tinh duệ nhất được chọn từ trong xích hầu doanh số một. mỗi người đều có thể độc lập tác chiến. Chỉ một hồi sau. bọn họ bèn cùng lẻn lần lượt lẻn vào kho chất đầy cỏ kho.
Quý Thắng đi vào nhà kho số năm mươi bốn. đây là tòa kho lớ nhất của dãy nhà kho này, có hai mươi vạn gánh cô khô. Mỗi tòa kho đều có hai binh sĩ đửng gác. Lúc này bọn họ đã đóng chặt cửa lại. chui vào ngù trong đóng cô khô ấm áp. nhưng Quý Thắng không may, hắn vừa lèn vào kho cỏ khô thì nghe có hai binh sĩ đang nói chuyện.
“Ngũ lang. trên người ngươi còn bao nhiêu tiền, có thể cho ta vay một ít không.”
“Khỉ gió, lần trước ngươi vay của ta hai quan tiền còn chưa trả lại! Ta làm gì còn tiền cho ngươi.”
“Đừng nhỏ mọn như bọn đàn bà con gái thế chứ, hai hôm nay vận khí ta vượng lắm. nhất định có thể lấy lại vốn lẫn lãi, ngày mai ngươi đi tìm mối ruột của ta. để ả đền đáp lại ngươi. Giờ ngươi cho ta mượn một quan tiền đã. đi!”
“Để ngày mai ta nhìn thấy ả rồi hẳn nói! Khẩu vị của ngươi ta không dám nhận.”
Quý Thắng do dự một lúc, tòa nhà kho này rất lớn phảng phất như một tòa cung điện, hắn đi đến đầu bên kia cũng chẳng sao, nhưng hắn lại nghĩ lại. vẫn quyết định khử hai tên thủ vệ này. Xoẹt một tiếng, trong đống cỏ khô vọng lại tiếng động lạ.
“Ê! Đó là tiếng gì thế?”
“Ai biết được, chắc chuột thôi!”
“Chuột sẽ đi đến kho lương chứ. ngươi đi xem thừ. nói không chừng là một mỹ nhân trần truồng, he he!”
“Ngươi đi về mà làm mộng về mẹ ngươi đi. con rắn cái trần truồng còn có thể. Để ta đi xem thừ!”
Không dám đốt đèn lên. một tên lính gác mày mò đi trong bóng tối. đi được chừng mười mấy bước, cái gì cũng không thấy, hắn vừa đi vừa mắng, xong lại tìm một góc để tiểu tiện. Nhưng ngay cái khoảnh khắc hắn quay người. Quý Thắng nhanh như chốc bụm miệng hắn lại. một nhát đao cắt đứt cuống họng hắn.
Thủ vệ bủn rủn ngã xuống, một thủ vệ khác hỏi: “Có việc gì thế?”
“Không có gì!”
Quý Thắng tiếp tục xòe xòe đứng tiểu tiện, tên ấy mắng lại: “Tên tiểu tử này còn không đứng xa ra mà tè? Bộ ngươi muốn xông chết ta sao?”
Quý Thắng lại mày mò đi trở lại bên đống cỏ, thấy người kia quay lung lại với hắn. đã bắt đầu ngáy phì phò.
Quý Thắng vừa nằm xuống, bịt miệng hắn lại đâm thẳng một nhát vào tim hắn từ sau lung...
“Xoạch!” Một nhóm lửa nhỏ xuất hiện trong tay hắn. Hắn không chút do dự châm lửa lên. Cỏ khô nhanh chóng bùng cháy, phát ra tiếng tí tách, đợi khi cỏ chất đống đã cháy ra đến bán kính mười trượng, hắn mới trở minh từ cửa sồ thông hơi nhảy xuống, lại chạy tiếp đến một nhà kho khác. Lần này, hắn cả nhà kho cũng không thèm vào, chi châm một vò vải nhúng dầu. từ cửa sổ vứt vào trong đống cỏ khô, xong lại chạy vội đến một kho khác. Quỷ Thắng liên tục đốt liền bốn tòa kho.
Lúc này, khói lửa cuồn cuộn trên dãy kho đã bao phủ trời trăng, ánh lửa trong khói nồng đã ngút trời, cơ hồ tất cả kho đều đã bị đốt cháy, tiếng mắng nhiếc, tiếng chuông chói tai inh ỏi, cùng tiếng vó ngựa vội vã. đâu đâu toàn binh sĩ đang bỏ chạy...
Một khắc sau.một đám đen đang từ bốn phương tám hương lại tụ lại với nhau. Quý Thắng nhìn quanh điêm danh một lược, cả hắn nữa là hai mươi mốt người, một người cũng không thiếu.
“Đi thôi!”
Mọi ngươi lại chui ra khỏi hàng rào, phóng vội về phía rừng...
“Quỷ đầu. lửa to quá!”
Tiểu Tạ đi lên nghênh đón cười nói: “Phen này cả Hà Bắc đạo đều có thể nhìn thấy rồi.”
“Tí hắn nói. giờ chúng ta rút!”
Mọi người cùng nhảy lên lưng ngựa. “Quý đầu!” Tiểu Tạ aọi hắn lại, phấn khởi nói: “Chúng ta có cần phải đốt cả kho lương luôn không?”
Quỷ Thắng kéo ngựa lại, chăm chú nhìn mắt nàng nói: “Ngươi phải nhớ, nguyên tắc đầu tiên của xích hầu quân là chấp hành mệnh lệnh. Lệnh của đại tướng quân rất rõ ràng, đốt kho cỏ khô, dù kho lương không có một người chúng ta cũng không được đi đốt. đấy là quy định sắt!”
Tiểu Tạ gật gật đầu. nàng đã có phần hiểu rồi.
“Rút! Đến huyện Đường Khánh.”
Hai mươi hai tên kỵ binh phóng ngựa vù vù. Quý Thắng quay đầu nhìn lại khu nhà kho, thấy thế lửa đã ngất trời, hòa diệm tận ba bốn mươi trượng. không thua gì vụ nồ lần trước, ngoài trăm dặm vẫn có thề nhìn thấy. Hắn cười cười, quất mạnh roi ngựa, chiến mã gia tốc phóng vội về phương nam.
Kho cỏ khô Ưu Châu đại họa đã dập tan giấc mộng diệt Quách Tử Nghi bộ của Lý Hoài Tiên. Hắn vạn phần bàng hoàng, giữa đêm dẫn binh vội trở lại Ưu Châu. Sử Tư Minh cũng không dám đuổi theo Quách Tử Nghi, dừng quân không phát.
Quân Quách Tử Nghi cũng vì thế mà thoát nạn. hắn nhanh chóng chỉnh đốn binh mã. phóng vội về Thổ Môn Quan. Lúc này mệnh lệnh của Lý Khánh An đã đến. Quách Tử Nghi tự biết Hà Bắc khó mà trông mong gì. bèn để lại hai ngàn người gác Thồ Môn Quan, đại quân rút về Hà Đông. Không lâu sau, Lý Quy Nhân cũng nhận được lệnh rút về Hà Bắc của An Lộc Sơn. hắn dọc đường cho người phóng hỏa giết cướp của. từ Lộ Châu rút về Hà Bắc.
Đầu tháng; mười một. một trận bão tuyết ập đến vùng Hà Bắc, dưới đất trời băng giá. binh mã khó hành, chiến tranh tạm thời lặng lại trong cơn bão tuyết, nhưng cỏ khô không đủ. khiếp sợ bắt đầu lan ra trong đại quân An Lộc Sơn. hơn tám vạn con chiến mã già yếu đã chết đi giữa đói rét. An Lộc Sơn vạn phần bắt đắc dĩ. chỉ đành đích thân đến thảo nguyên, cầu viện cỏ từ phía các bộ Đột Quyết. Khiết Đơn.