Thiên Hạ

Chương 616



Thiên Hạ
Chương 616 : Việc nước việc nhà Hạ
gacsach.com

Như Thi nhẹ nhàng khoan thai đi về phía nội phủ, tâm trạng của nàng rất tốt. nàng cảm thấy mình thật may mắn. già cho một đấng lang quân tốt. cũng không phải bởi vì Lý Khánh An quyền khuynh thiên hạ. mà là sự thương yêu bảo bọc của Lý Khánh An đối với nàng và muội muội, hắn không giống những quyền quỷ khác, xem nữ nhân như hàng hóa. lúc mới bắt đầu có cảm giác mới mẻ. đợi đến khi chán rồi thì bị cho vào lành phòng. hoặc là tặng người khác, những chuyện như vậy nàng đã nghe nhiều lắm rồi. nhưng Lý Khánh An không là như vậy, mình và muội muội theo hắn mau mười năm rồi. hắn vẫn yêu thương như xưa. không có nửa chút ghét bỏ, điều này khiến cho Như Thi vừa cảm động lại vô cùng hạnh phúc, đêm nay nàng nhất định phải hầu hạ trượng phu cho thật tốt. tận tâm mà hầu hạ.

Phòng của Minh Nguyệt nằm ở chính giữa của nội trạch, cũng là một sân viện độc lập, tuy rằng chiếm đất rất lớn. nhưng bố trí rất đơn giản, không có kỳ hoa dị thảo, không có hồ nước hòn giả sơn. cũng không có đình đài lầu các. thì cũng chỉ có hai dãy phòng vô cùng đơn giản như vậy thôi, hơn nữa mức tiêu dùng hằng ngày cũng giống như những gia đình bình thường vậy, những trang sức son phấn của nàng cũng đều là mua từ tây thị. mà không phải từ từ chợ đông nơi chuyên buôn bán những món hàng xa xì mua.

Tất cả những phu nhân của các đại thân đến bái phông nàng cũng đều cảm thấy vô cùng xấu hồ, có người kính nể. nhưng cũng có người châm chọc nàng học theo thê tứ Vương Màng Kinh, kỳ thật Như Thi hiểu Minh Nguyệt nhất, nàng biết Minh Ngaiyệt cũng không phải là do trời sinh cần kiệm, nàng cũng là thiên kim tiêu thư của gia đình giàu có, sinh ra đã cao quý, nàng cố gắng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, từ lúc trước ở An Tây. nàng đã sống vô cùng đạm bạc. đối xử tử tế với người hầu, quần áo của Lý Khánh An đều do tự tay nàng may, mỗi năm đến mùa đông còn dẫn dắt phụ nữ gia quyến An Tây may giày vớ cho tướng sĩ. rất được tướng sĩ quân An Tây kính yêu.

Nếu nói Minh Nguyệt cố tình làm như thế. kỳ thật cũng không sai, nàng chính là muốn mình trở thành hoàng hậu. mẫu nghi thiên hạ. trở thành người vợ hiền của Lý Khánh An.

Nhưng Như Thi cũng hiểu được, Minh Nguyệt tuy rằng đối xử tử tế với kẻ dưới, đối xử tử tế với gia đình quân nhân, đối xử tử tế với dân chúng, nhưng tính cách của nàng cũng có mặt rất ương ngạnh của mình, ranh giới tận cùng của nàng chính là không để cho người khác uy hiếp đến địa vị vợ chính thất của nàng. Như Thi còn nhớ rõ năm ấy vì chuyện của Ngọc Nô, Minh Nguyệt và Vũ Y đã trở mặt nhau rồi. nguyên nhân căn bản chính là hôn sự của Ngọc Nô nên do ai đến quyết định, sau đó Vù Y chủ động nhận sai, Minh Nguyệt cũng liền thuận ý của nàng, đem Ngọc Nô tác hợp cho Lôi Vạn Xuân.

Đó chính là nguyên tắc của Minh Nguyệt, chỉ cần không đụng chạm đến ranh giới của nàng, nàng hết thảy đều rất khoan dung, hết thảy đều dễ nói chuyện, nhưng một khi đã động chạm đến ranh giới của nàng, nàng liền kiên quyết không nhượng bộ, lần này Bùi Uyển Nhi chính là một ví dụ, trên việc của Bùi Uyển Nhi. Như Thi lại kiên quyết đứng về phía Minh Nguyệt. nàng cũng cho rằng Bùi gia đã làm quá đáng, mới vừa gả con gái sang, đã muốn đoạt vị trí chính thê của người ta. việc này gọi là gì.

Như Thi vừa nghĩ. vừa đi vào sân viện của Minh Nguyệt, hai viên nha hoàn vội vàng thi lễ: “Tứ phu nhân đã tới!”

“Chủ mẫu của các ngươi có ở đây không?”

“Dạ có, đang ở trong sương phòng nói chuyện với Dung cô nương.”

Như Thi gật gật đầu. liền đi về hướng sương phòng, chỉ cần Minh Nguyệt không ở tẩm phòng, thường thì Như Thi đến đều không cần bẩm báo, sương phòng là trong ngoài hai gian, phòng trong đèn sáng, Minh Nguyệt do thân thể nặng nề. dễ dàng mệt mỏi. thông thường sớm đã ngủ rồi. nhưng mấy ngày nay Lý Khánh An trở về, nàng cũng aượng mình, để cho mình ngủ tối một chút.

Như Thi đi vào gian ngoài, vừa muốn đầy cửa đi vào. nhưng lại nghe thấy câu hỏi của Minh Nguyệt: “Ngươi khẳng định là Vương gia đã đem nữ nhân đó giấu ở Lạc Dương rồi sao?”

Như Thi cả kinh, rụt tay lại, chỉ nghe nữ hộ vệ Lý Dung nói: “Thuộc hạ cũng chỉ nghe thân binh của Vương gia nói thôi. Vương gia lần trước đi đến Lạc Dương, đem nữ nhân dẫn đi rồi. liền giấu ở Lạc Dương.”

Như Thi tâm niệm đột chuyền, chẳng lẽ là nói Dương quý phi, lúc này, lại nghe trong phòng Minh Nguyệt cúi đầu thở dài: “Hắn làm sao lại có thể làm như vậy được!”

Lý Dung lại nói: “Phu nhân, không bằng thừa dịp lần này Vương gia xuất chinh Giang Nam. thuộc hạ đi Lạc Dương một chuyến, đem nữ nhân đó giết đi, xong hết mọi chuyện.”

Như Thi chấn động, trong lòng la thầm: “Đừng!”

Chỉ nghe Minh Nguyệt lại thở dài: “Chuyện này hãy để ta suy nghĩ lại, ngươi đi trước đi!”

“Vâng ạ!”

Lý Dung xoay người đi ra, Như Thi vội vàng trốn ra phía sau bình phong, một lát sau, chờ Lý Dung đi xa rồi, nàng mới đi ra, bình tĩnh lại một chút.

Gõ gõ cửa: “Đại tỷ, là muội!”

“Như Thi. vào đi!”

Như Thi đẩy cừa đi vào, chỉ thấy Minh Nguyệt ngồi ở trên ghế bành ngẩn người ra, thấy nàng tiến vào, cũng có chút tinh thần lơ đểnh, Như Thi tiến lên ngồi xuống nói: “Đại tỷ, vừa rồi muội đã nghe thấy các người nói chuyện rồi.”

“Ai!” Minh Nguyệt thở dài một tiếng nói: “Như Thi, muội nói xem. hắn về nhà mới vài ngày, lại phải vội vã xuất chinh, thực sự có aấp như vậy không? Ta hoài nghi là hắn không nỡ người phụ nữ ở Lạc Dương đó, mới phải đi gấp như vậy.”

“Đại tỷ, muội cảm thấy người phụ nữ đó cũng đáng thương, một người cô đơn lè loi, người họ Dương cũng gần như chết sạch cả rồi, nếu đại lang thật sự thích nàng, tỷ hãy để cho nàng vào nhà đi!”

Minh Nguyệt lắc đầu: “Muội thật là khờ, nói ngốc như vậy, đồi lại là bất cứ một người phụ nữ nào ta đều có thể cho nàng vào nhà, nhưng người phụ nữ này là ai, Dương quý phi a! Ta nếu thật sự đế cho nàng vào nhà, thì đại lang không bị nước miếng của ké sĩ trong thiên hạ dìm chết mới là lạ. ai! Ta vì thanh danh của hắn. cả ngày khố công suy nghĩ. nhưng hắn lại không tự quản thúc được chính minh, đàn ông a!”

Trầm mặc một chút. Như Thi rốt cục cũng lấy hết can đàm hỏi: “Đại tỷ khôngphải thật sự để cho Lý Dung...”

“Điều này thì không đến mức, nếu thật sự giết nàng ấy, một khi bị đại lang biết được, muội cũng biết tính khí xấu của người đó rồi. hắn sẽ từ ta ngay, ta mới không ngốc như vậy, hơn nữa, trong bụng ta có con nhỏ, tùy tiện giết người, sẽ gây thêm tội nghiệt cho bọn nhỏ, ta chỉ khuyên bảo đại lang, hiện tại thì không thể làm đường hoàng rồi, đừng tường ở Lạc Dương là có thể dẫn nữ nhân rêu rao khắp nơi, đợi sau này nếu hắn thật sự đăng cơ rồi, có lẽ sẽ có biện pháp thôi.”

Như Thi thật sự rất thương cho Dương Ngọc Hoàn, nghe Minh Nguyệt không giết Dương Ngọc Hoàn, nàng liền yên tâm rồi. nhưng câu nói cuối cùng của Minh Nguyệt thì nàng lại sinh lòng hiếu kỳ, liền hỏi: “Vì sao sau khi đăng cơ rồi thì có biện pháp?”

“Đây là sự bển thiu trong hoàng cung, muội cũng đừng hỏi nữa.”

Như Thi tựa như con nít vậy, lắc lắc cánh tay của Minh Nguyệt, vừa cười vừa năn ni nói: “Đại tỷ, tỷ hãy nói với muội đi! Muội rất tỏ mò mà!”

Minh Nguyệt bị nàng dày vò đến không còn cách nào khác, đành phải cười nói: “Thôi được! Ta nói cho muội nghe, nhưng muội không được nói cho người khác biết.”

“Yên tâm đi! Miệng của muội rất kín tiếng!”

Minh Nguyệt suy nghĩ một hồi bèn nói: “Kỳ thật ta cũng chỉ là xem được từ trong một quyển dã sử bút ký thôi, trong đó nói, Tiêu hoàng hậu của Tùy Dương đế sau khi được Thái Tông hoàng đế từ Đột Quyết đón trở về, liền được nuôi dưỡng ở trong cung, Thái Tông thường xuyên đến hỏi thăm, trong sách nói Tiêu hoàng hậu đó dù đã hơn năm mươi tuổi. nhưng vẫn vô cùng kiều mỵ, mỹ mạo tuyệt luân, Thái Tông trước ở trước khi là thần từ của Tùy đã thầm ngưỡng mộ nàng, cái gọi là ở trong cung dường lão, chăng qua là dấu nhẹm không cho người ta biết...”

Như Thi lập tức che miệng lại, trong ánh mắt tràn ngập ý cười: “Đại tỷ, đây không phải là thật chứ!”

“Khó nói, tuy rằng là dã sử. nhưng ta tin nó là sự thật, giống như đại lang, Dương Ngọc Hoàn đó cũng lớn hơn hắn vài tuổi lận, lại từng là quý phi. hắn không phải cũng mê mẩn đến chết đi được sao?”

“Đại tỷ, tỷ không phải đã nói. đem Dương Ngọc Hoàn cũng...”

Minh Nguyệt gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Thế biết phải làm sao bây giờ? Chỉ có như vậy, sau này đem Dương thái hậu dưỡng lão ở trong cung, hắn muốn đi thăm, thì cứ mặc hắn đi đi! Người ngoài cũng khó mà nói cái gì. ta là người ưa sĩ diện, nuôi ở bên ngoài, ta khó mà để mất mặt nổi.”

Hai người nói vài câu. Như Thi bỗng nhiên nhớ tới chính sự. vội vàng cười nói: “Tỳ xem ta trí nhớ của muội kìa. đem chính sự cũng bỏ quên rồi.”

“Chuyện gì?”

“Đại lang nói hắn ba ngày sau xuất chinh, muốn trước khi xuất chinh cùng tổ chức sinh nhật chung cho bọn nhỏ cùng một lúc. hắn kêu muội tới bàn với đại tỷ một chút, cụ thể nên tổ chức như thế nào?”

“ừm! Tên này còn nhớ đến con gái của mình, coi như còn có chút lương tâm. thôi được! Chuyện này chúng ta ngày mai cùng nhau thương lượng, ta thật sự có chút mệt mỏi, muốn ngủ rồi, đại lang liền nhờ cậy muội cả rồi.”

Như Thi vội vàng gọi nha hoàn của Minh Nguyệt tới hầu hạ. nàng nhớ tới việc phải nấu nước cho Lý Khánh An. liền vội vàng đi khỏi.

Lý Khánh An nếu đã quyết định ba ngày sau xuất chinh, hắn liền bắt đầu bận bịu công việc, trời còn chưa sáng liền thức dậy đi đến quân doanh ở bên ngoài thành, sau khi trời sáng hãn không bao lâu. Minh Nguyệt triệu tập gia nhân ở khách đường mờ cuộc họp. thương lượng việc tổ chức sinh nhật chung cho ba đứa nhỏ.

Đón sinh nhật là cách nói của Lý Khánh An, lúc mới bắt đầu mọi người đều cảm thấy quái dị. thời gian lâu rồi, cũng thành thói quen, đi theo mà cùng nhau nói sinh nhật, hơn nữa sinh nhật cũng không có thể tùy ý thay đổi. nhưng mà mọi người cũng biết đây là việc sắp đặt cho tiện thôi, cũng không so đo nữa.

“Mọi người hãy nghe ta nói, ta sớm đã xem xét ngày, ngày mai hoặc ngày mốt chính là ngày tốt. chúng ta sẽ định vào ngày mốt. cũng đúng vào ngày sinh nhật của Đóa Đóa. còn có hai ngày thời gian, mọi người chịu vất vả một chút, dựa theo biện pháp của năm trước tổ chức sinh nhật cho bọn nhỏ.”

Đề nghị của Minh Nguyệt được mọi người nhất trí tán thành. Vũ Y là lần đầu tiên tố chức sinh nhật cho con gái, nàng cũng đặc biệt tận tâm. liền cười nói: “Ta nói nếu đã là ba đứa nhỏ làm chung một lúc, vậy thì chúng ta hãy chuẩn bị nhiều bánh ngọt một chút, hãy đem biếu cho mỗi nhà mỗi hộ trong phường một phần, cũng giống như lúc trước ở Toái Hiệp vậy, đại tỷ xem như vậy được không?”

Minh Ngaiyệt suy nghĩ một lúc nói: “Được thì cũng được, ta chỉ lo lắng tin tức truyền ra ngoài rồi. sẽ có rất nhiều đại thần đến tặng lễ vật, như vậy thì không còn ý nghĩa nữa.”

“Vậy thì treo cái bảng ở trước cửa. xin miễn tặng lễ!”

Mọi người người này một lời người kia một câu. lúc này, một ả nha hoàn tiến vào bẩm báo nói: “Phu nhân. Bùi lão phu nhân đã tới. đang ở trước cửa đó!”

Bùi lão phu nhân chính là mẫu thân của Minh Ngaiyệt Bùi phu nhân. Minh Nguyệt sửng sốt một chút, mẫu thân tới làm cái gì? Nàng vội vàng dặn dò nha hoàn tiếp mẫu thân đến phía sau trạch. Minh Châu cũng đòi đi. nhưng Minh Nguyệt ngăn nàng lại, cười nói: “Có rất nhiều việc của muội phải làm đây, muội hãy ở lại đây.”

Nàng lại nói với mọi người: “Cử dựa theo biện pháp của năm trước mà làm. Như Thi đi tìm ra tờ đơn ra. mọi người phân công nhau đi mà làm đi! Năm nay cố gắng náo nhiệt một chút.”

Minh Nguyệt dặn dò xong, liền vịn vào nha hoàn đi về phía sau trạch...

ở phía sau trạch. Bùi phu nhân đang vừa uống trà vừa suy nghL hôm nay bà có hai việc tìm đến con gái. hai việc cũng đều là việc khó giải quyết.

“Mầu thân, nương hôm nay sao lại qua đây vậy?”

Minh Nguyệt xuất hiện ở trước cửa. Bùi phu nhân vội vàng đứng dậy đi lên đờ lấy con gái cười nói: “Ta đến xem con a! Mắt thấy con sắp phải sinh rồi. ta chuẩn bị dọn tới chăm sóc cho con.”

“Nương chịu qua đây, thì còn gì bằng. ai! Lần này mang thai mệt hơn lần trước, con cảm giác lại là con trai rồi.”

Bùi phu nhân đờ con sái chậm rãi ngồi xuống. cười nói: “Là con trai thì tốt quá rồi. đại lang chính là ít con trai, con sinh cho hắn hai đứa con trai, là công thần của Lý gia hắn. thì sẽ không ai có thể uy hiếp địa vị của con rồi.”

Minh Nguyệt khó khăn mà ngồi xuống, lúc này thần sắc của Bùi phu nhân rất nghiêm túc nói: “Ngày hôm qua cậu của con tới tìm ta rồi. vì việc của Uyển Nhi.”

Minh Nguyệt cười xòa nói: “Uyển Nhi có chuyện gì a! Còn kinh động đến cả cậu nữa.”

“Cậu của con giải thích với ta. lần trước buộc tội phụ thân con là ý của Bùi Tuân Khánh. Uyển Nhi vốn không hề hay biết, cô ấy cũng không có ý đó5 con hiền lầm cô ấy rồi. cậu của con thỉnh cầu con đối xử tử tế với Uyển Nhi.”

Minh Nguyệt sa sầm mặt xuống, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: “Nói cử như là con ngược đãi nàng ấy vậy, xin mẫu thân thay con chuyển cáo với cậu. con đối với tất cả tỷ muội đều đối xử bình đăng như nhau cả. chuyện trong nhà con tự khắc con biết xử lý tốt. nếu nàng ấy đã gả đến Lý gia. vậy thì nhà bên mẹ đè cũng đừng có can thiệp chuyện của Lý gia. như vậy sẽ dễ gây hiếu lầm thêm.”

Bùi phu nhân thở dài nói: ‘Thanh quan khó xử việc nhà. cậu con cũng vậy, ai! Chuyện này ta mặc kệ rồi. nhưng mà còn có một việc, con nhất định phải nghe lời của mẹ.”

“Chuyện gì?”

“Về chuyện muội muội của con. tuổi của nó cũng thật sự là không thể kéo thêm được nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.