Thiên Hạ

Chương 642



Thiên Hạ 2
Q.15 - Chương 642 - Chiến Dịch Thượng Đảng (4)
gacsach.com

Ban đêm đã đến thời gian canh một. Trên quan đạo cách huyện Phủ Dương một quăng hai mươi dặm về phía bắc có một đội xe ngựa đang đứng đó, khoảng hơn năm trăm chiếc, trên xe ngựa chờ đầy cỏ khô, từng có một khoảng thời gian, cỏ khô của Hà Bắc còn quỷ giá hơn cả lương thực.

Các binh sĩ và phu xe đều núp trong xe ngựa mà ngủ. Bọn họ sẽ nghỉ ngơi hai canh giờ, rồi sau đó tiếp tục đi vội về phía nam. Nhiệm vụ của đội xe ngựa này chính là vận chuyển lương thảo, đi đi lại lại. Không biết đi được bao nhiêu chuyến, người cũng trờ nên mệt mòi. Ngay cả lính gác bắc buộc cũng không biết trốn ở nơi nào đi tìm tới giấc ngủ.

Xe ngựa trên quan đạo đỗ lại bắn ngang loạn xạ. Ngựa cũng đã ăn cỏ khô và uống nước xong, đứng lại ở trước xe ngựa ngủ. Bốn bề trờ nên vắng lặng, ngập chìm trong tiếng rả rít của côn trùng đua nhau vang lên.

Ngay lúc này, một mũi tên lửa "rít! Một tiếng bắn qua. Trúng ngay vào đống cỏ trên một chiếc xe ngựa. Mồi lừa nhanh chóng bít bác đốt cháy lên. Nương theo thế gió, một chốc lát bèn đã trôi vụt lên trời, phu xe núp ngủ trong đống cò thảm kêu rơi từ trên xe ngựa xuống, ngọn lửa lớn đã bốc cháy trên đầu tóc của hắn.

Hòa tiền bắn tới đầy trời, chi trong phút chốc, hơn ba trăm chiếc xe ngựa đều bị đốt cháy, trên quan đạo trờ nên hỗn loạn, các binh sĩ hộ vệ trờ mình lên ngựa, hớt hải kéo lấy dây cương. Nhưng mong ồn định lại nhưng con ngựa chiến đã bị kinh sợ.

“Giết!”

Lý Quang Bật một tiếng Rõng to, hai ngàn kỵ binh như mành hổ từ trong rừng rậm lao ra. Lao thẳng tới đoàn xe. Thẳng xả chiến đấu kịch liệt với Yến quân hộ vệ, tiếng leng keng của binh khí chạm vào nhau, kỵ binh bị chém trúng kêu thảm rơi xuống ngựa. Yến quân rõ ràng không phải là đối thủ của quân Đường, chi trong thoáng chốc hộ vệ binh của xe ngựa đã chết hơn phân nửa. Nhưng hộ vệ kỵ binh còn lại chạy trốn tán loạn về bốn phía, tất cả xe ngựa đã hoàn toàn bị cơn lửa to nuốt sống. Vô số chiếc xe ngựa chạy thục mạng trên quan đạo và trong ruộng hoang. Rất nhanh liền bị lật nhào trên mặt đất. Ngựa kéo xe cũng bị vùi đầu lấp thân bời nhưng đống cò khô đã bốc cháy hừng hực.

Lúc này, ánh mắt của Lý Quang Bật lạnh lùng nhìn sang bốn bề rừng rậm. Hắn đã nghe thấy tiếng thét giết và tiếng vó ngựa như sấm rền từ trước sau trái phải truyền đến. Chi thấy Yến quân đông như kiến cò từ bốn phương tám hướng xuất hiện, tuyệt đại đa số đều là kỵ binh, dựa vào kinh nghiệm của Lý Quang Bật mà phán đoán, ắt hẳn không thấp hơn ba vạn người.

Lý Quang Bật đã phán đoán thật sự rất chính xác. Ba vạn năm nghìn người. Lý Quy Nhơn. Thái Hy Đức, Lý Hoài Tiên mỗi người ra một vạn người, còn có năm ngàn quân hộ do An Thủ Trung suất lĩnh nữa.

Hành động của đợt vây bắt quân Đường lẩn này do hắn phụ trách dẫn đầu. Chú ý là dẫn đầu. Mà không phải thống soái, trước hết là quân của Lý Hoài Tiên thôi thì hắn đã không thế thống soái được rồi. Lý Hoài Tiên có thế ửng lệnh của An Khánh Tự mà xuất binh, nhung quyền chi huy tuyệt đối không giao ra cho ai.

Ba đội quân tựa như một chiếc lưới săn khổng lồ, đang nhanh chóng hướng con mồi mà vây thắt lại, nhung khi còn cách quân đội Lý Quang Bật ước chừng bốn trăm bước, hơn ba vạn quân Yến đã đứng bước lại.

Giống như con mồi là một con sư từ hung mành, các thợ săn không ai dám tiến lên đi bắt con thú săn. Trong tình hình thông thưởng. Cũng đều là chờ cho con hùng sư tự vì đói khát mà ngã thẳng ra. Huống chi đây lại là ba thợ săn ai nấy đều có ý đồ riêng, ai cũng không muốn mạo hiểm đi bắt con mồi. Nhưng ai cũng muốn có chiến lợi phẩm tốt nhất, đầu người Lý Quang Bật.

Bên trong sự vây khốn của trọng quân, hai ngàn quân của Lý Quang Bật nhanh chóng kết thành vỏng trận, hình thành trong ngoài hai cái vỏng tròn lớn. Bên vỏng ngoài các con ngựa cách xa nhau một bước, còn bên trong vỏng thì chiến mã cũng cách xa nhau một bước như thế, cùng vỏng ngoài lẩn lượt sắp xếp xen kẻ nhau, như vậy song phương có thể vừa tiến ra vừa tiến vô, hình thành hai đoạn tầm bắn.

Trên tay mỗi một kỵ binh cũng đều cầm một loại kỵ nỏ tối tân nhất.

Đây là một loại kỵ nỏ vừa mới nghiên cửu chế tạo ra chuyên dùng cho kỵ binh, khá giống với thần tí nỏ sau này, thân cung dài ba thước ba. Dây cung dài hai thước năm. Tầm bắn xa đến ba trăm bước, tầm bắn có hiệu lực sát thương trong phạm vi là một trăm tám mươi bước.

Nó chủ yếu khác ở chỗ cách thức lên dây cung. Nhưng nỏ tiễn thông thưởng cũng đều là dùng sức phía sau kéo ra. Dùng chân nhún hoặc là lực cánh tay, nhưng loại nỏ tiễn này lại có một que gậy như đòn bẩy vậy, từ phía dưới kéo ra trước để kéo que gậy bật ra. Lợi dung nguyên Lý đòn bẩy, có thể kéo dây cung ra rất dề dàng.

Đối với bộ binh, phương thức kéo dây cung ngược lên này không quá thực dụng, nhưng với kỵ binh thì lại khác, cung nỏ có cán bằng gỗ, kỵ binh có thề một tay cầm khiêng. Một tay khác cầm cán lên dây cung. Bên trên bàn đạp của yên ngựa có một vật tựa vỏng sắt tròn, vỏng sắt tròn đó chính là mấu chốt lên dây cung, phối hợp với loại kỵ nỏ này mà chuyên môn thêm vào, chi cẩn đem gậy bấy cắm vào bên trong vỏng sắt. Một tay hướng về phía trên dùng sức nhấc lên. Chi nghe "Răng rắc một tiếng, thì đã hoàn thành việc kéo dây cung rồi.

Các mũi tên cũng là dùng hộp nỏ đựng, một hộp nỏ chứa hai mươi mũi tên, chi cẩn cầm nỏ ngang với mặt đất, dùng ngón trỏđẩy tấm chắn nắp tên, một chiến nỏ tiễn bèn sẽ chính xác roi vào trong chỗ lên tên. Cho dù có chút lệch đi, cũng có thế dùng tay điều chinh, tên chi có bảy tấc. Nhung lại sắc bén hơn. Tốc độ càng nhanh hơn. Sức xuyên giáp tốt hơn. Loại kỵ nỏ này tiện lợi. Nhanh nhẹn, uy lực lớn mạnh, một vạn chiếc kỵ nỏ vừa mới trang bị trong quân đội, bèn rất được sự ưa chuộng sâu sắc của các kỵ binh, do hộp tên cực giống như Sửng bò tót, vì vậy các kỵ binh lại gọi nó là “Tê ngưu vọng nguyệt nỏ” (nỏ bò tót ngắm trăng).

Thêm vào đó nó có chỗ độc đáo của cán tay cầm, rất nhiều binh sĩ thông binh bèn lợi dụng chỗ lõm trên bề mật khiên đỡ phối họp sử dụng với loại nỏ này, có thề dùng một tay xạ kích, phương thức xạ kích này rất nhanh đã thịnh hành ở quân doanh, cũng gây được sự chú ý với các quân tượng, bất đầu nghiên cứu sự phối họp giữa khiên chắn và nỏ tiễn.

Hai nghìn kỵ binh vây thành hai vỏng tròn to ở bên trong và bên ngoài, hai nghìn chiếc kỵ nỏ lạnh lùng nhắm thẳng vào quân địch ở ngoài ba trăm bước, song phương đã hình thành nên cục diện giằng co.

Nhưng cục diện giằng co này cũng chi duy trì được trong chốc lát, quân đội Lý Quy Nhơn phía tây nam đã phát động sự công kích đầu tiên, tiếp theo sau là Thái Hy Đức bộ ở phía đông cũng phát động công kích theo, năm nghìn hộ lương quân của An Thủ Trung cũng đánh tới, nhưng một vạn quân Lý Hoài Tiên ở phía bắc lại không động đậy, bọn họ phất cờ reo hò, nổi trống trợ uy, nhung không một ai đánh ra.

Thủ hạ mănh tướng Lý Nhật Việt của Lý Hoài Tiên nhận được sự chi thị của chủ soái: Xuất binh không xuất lực, nhằm để bào toàn thực lực.

Hai vạn năm nghìn Yến quân từ ba phía nhanh chóng đánh ập tới. Khí thế như dỡi non lấp bể, khiến người ta kinh hoàng, nhưng Lý Quang Bật lại chẳng nhúc nhích chút

Nào, hắn có mang theo vũ khí bí mật. Không chút hoang mang. Lý Quang Bật thấy quân đội phía bắc tuy rằng tiếng thét giết ùn trời, vậy mà thực tế lại không tiến công, trong lòng hắn có chút sờ ngộ, bèn tức tốc điều chinh trận hình, từ trận tròn biến thành trận bán nguyệt, mặt bắn phát càng lớn hơn nữa.

t r u y e n c u a t u i N e t

Cho dù quân Đường chi có hai nghìn người, nhưng bọn họ lại ngưng tụ trầm vững như thái sơn. Ai nấy ánh mắt sắc lạnh, tay cầm kỵ nỏ, nhắm thẳng vào Yến quân đập ngay trước mắt. Bọn họ không có chút sì là hoảng sợ và mong muốn thoái lui, sát khí lớn mạnh do hai nghìn quân đội tụ lại phát ra. Lại chẳng mảy may thua kém với hai vạn năm nghìn Yến quân.

Yến quân đang tức tốc lao thẳng vào quân Đường, ba trăm bước... Hai trăm năm mươi bước... Hai trăm bước... Một trăm tám mươi bước, kỵ binh đã dẫn đầu bước vào cự ly sát thương, một tiếng mõ dồn dập trong đội ngũ quân Đường đột ngột vang lên. Theo tiếng mõ vang, một nghìn nỏ tiễn như mưa bão bắn ra. Ập thẳng vào kỵ binh Yến quân đông nghịt, chi thấy một lớp người ngựa ngã người bay, mấy trăm kỵ binh Yến quân bị bắn trúng, ngã nhào xuống đất. Trờ nên Rối loạn, ngay sau đó kỵ binh vỏng trong giục ngựa tiến lên. Lại là một nghìn chiếc nỏ tiễn bắn bật mạnh ra. Dày đặc như mưa rào, lại là ba bốn trăm kỵ binh trúng tên ngã quỵ.

Ngoài ra một nghìn kỵ binh đã lên nỏ tiền xong, một lẩn nữa bắn phát ra. Binh sĩ quân Đường đã từ từ ăn ý nhau, bọn họ không còn là một trước một sau nữa. Mà là cùng hàng phát tên. Mỗi người đều hình thành sai lệch thòi gian với chiến Hữu bên cạnh, một lượt tên phát ra. Lại một lượt tên khác lại lập tức bắn phát.

Vào khuyên, nâng nỏ, lên tên. Xạ kích, cơ hồ là một hơi liền mạch dứt khoát, động tác thuần thục dị thưởng, đến nỗi mà tên trận không có bất kỳ sự ngắt quàng nào, trôi chảy như nước chảy mây trôi, mũi tên ngập trời lấp đất từng đợt từng đợt bắn vào quân trận của quân địch, chi vỏn vẹn trong khoảng cách trăm bước ngắn ngủi, đã bắn ra sáu đợt một vạn hai nghìn mũi tên. Kỵ binh tử thương đã gần đến năm nghìn người, tám nghìn kỵ binh của Lý Quy Nhơn tan rã trước nhất, đã triệt ra khỏi sự vây công.

An Thù Trung cũng là một viên lão tướng kinh nghiệm phong phú. Hắn thấy nỏ tiễn của kỵ binh quân Đường lại lợi hại như vậy, khiến cho hắn sửng sốt thán phục, còn quân đội của Lý Hoài Tiên không hề tham dự vào sự vây công, hai bên như vậy thì sẽ xuất hiện lỗ hổng binh lực. Quân Đường có thể từ trong hai lỗ hổng này ung dung mà chạy khỏi ra.

Hắn lập tức hô lớn: “Thu binh!”

Tiếng chiêng thu binh "tang! Tang! Tang! Gõ vang. Yến quân cảm thấy bất lợi lui xuống như nước triều, lại lui đến ngoài ba trăm bước, khi sự xạ kích của quân Đường không hề đứng lại, mà là dày đặc bắn vào mặt đất. Hàng nghìn binh sĩ Yến quân bị thương đang giãy giụa trên mặt đất. CÙNG với nhưng con chiến mã nằm trên mặt đất chảy máu co giật, sau một chốc lát. Trên chiến trường trờ nên tĩnh lặng, tất cả thương binh thương mã toàn bộ đều đã bị bắn giết hết.

Còn binh sĩ quân Đường cũng bị thương ba mươi mấy người, bị mũi tên bắn từ đối phương sây thương tích, nhung không một ai trận vong, trên chiến trường trờ nên tĩnh lặng. Đối phương đã bước vào sự giằng co của một đợt mới.

An Thủ Trung phóng ngựa chạy vội đến phía bắc, giận mắng đại tướng Lý Nhật Việt nói: “Ba quân tướng sĩ đều chiến đấu quên mình, sao bộ ngươi lại không xuất?”

Lý Nhật Việt lạnh lùng đáp: “Thời cơ cHứa tới, xuất binh thương vong quá lớn. Mất nhiều hơn được.”

An Thủ Trung tức giận đến điếng người, chửi ầm lên nói: "Ngươi... Hỗn đản! Nếu

Không phải các ngươi không ra binh, bọn ta cũng không đến nỗi thương vong lớn đến như vậy, các ngươi ôm tư tâm trong lòng!"

“An tướng quân!”

Lý Nhật Việt vẫn khẩu khí lành đạm nói: “Ra binh hay không do bản thân bọn ta quyết định, ngươi không phải An thiếu vương gia. Không có quyền chi huy bọn ta. Vì vậy xin ngươi đừng có vượt quyền.”

“Ngươi!”

An Thù Trung tức giận đến cả người phát run. Hắn rút ra một mũi tên. Gập lại hai đoạn, xoay người giục ngựa bước đi. Lý Nhật Việt liếc mắt một cái nhìn tên gãy trên đất, khinh khinh cười lạnh lên một tiếng.

Trong quân Đường. Lý Quang Bật lại kích động vạn phần, hắn lớn tiếng cổ vũ các binh sĩ của mình: “Làm hay lắm. Không hô là quân An Tây, núi Thái sơn lờ ngay trước mặt mà không kinh sợ, để cho Yến quân cẩu tặc nhìn xem. Cái gì là thiên hạ đệ nhất quân, cái gì gọi là lấy một làm mười, các huynh đệ. Hôm nay bọn ta phải để người thiên hạ biết rằng, quân nhân bước ra từ chiến trường Thồ Hỏa La. Là không thể nào chiến thắng được!”

Trên quan đạo, hai nghìn quân Đường đang giằng co với ba vạn Yến quân, còn trong kho lương Yến quân của huyện Lâm Minh lại là tiếng thét giết rung trời. Lâm Minh vốn dĩ có tám nghìn trọng binh Yến quân trú phòng, nhung An Thủ Trung mang đi năm nghìn người đi phục kích Lý Quang Bật. Ngoài ra còn có một nghìn kỵ binh đi ngụy trang áp tải lương thảo, trong kho lương chi còn lại có hai nghìn quân, binh lực rất ư yếu mánh.

Mà lúc này, một chi ba nghìn quân Đường do bộ tướng Ưng Hy Hạo của Lý Quang Bật suất lĩnh đã xông phá sự liều chết chống cự của hai nghìn hộ lương Yến quân, đánh

Thẳng vào trọng địa kho lương, từng túi hòa dầu phun bắn lên trên kho lương, từng ngọn đuốc đốt cháy hỏa dầu, ngọn lửa thổi bùng lên trên không trung, từng tòa từng tòa kho lương bị ngọn lửa lớn hừng hực nuốt chửng lấy, ánh lửa ngụt trời, chiếu sáng bầu trời đêm tăm tối, ngoài xa trăm dặm đều có thể nhìn thấy ngọn lửa sáng đò và khói đặc cuồn cuồn.

Trên quan đạo ngoài xa ba mươi dặm. Quân Đường và Yến quân vẫn còn đang giằng co, một viên quân Đường đột nhiên chi vào phương bắc la to: “Tướng quân. Ưng tướng quân đã thành công rồi!”

Yến quân cũng đã phát hiện sự bất thưởng, bỗng chốc trờ nên xao động, chúng quân ồ lên kinh hoàng, mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm. An Thủ Trung vỗ mạnh lên trán một cái. Trong mắt đau khổ tột cùng. Hắn đã trúng phải kế điệu hồ ly sơn của Lý Quang Bật rồi.

Lý Quang Bật thấy thời cơ đã chín mùi, bèn hô to một tiếng: “Chấn thiên lôi bắn ra!”

Lập tức có mười mấy viên công tượng quân Đường từ trên xe ngựa dỡ xuống một chiếc máy bắn đá loại nhỏ, máy bắn đá loại nhỏ chia làm bốn bộ phận khác nhau, trong chốc lát bèn đã lắp đật xong, mấy chục quân Đường đem máy bắn đá loại nhỏ khiêng đến ngoài mấy chục bước.

Loại máy bắn đá này giống như một chiếc giường nỏ loại to, dài đến một trường, dùng bàn kéo lên lực. Có thê đem vật thế nặng ba mươi cân bắn đến ngoài ba trăm bước.

Hai vạn người Yến quân đều ngơ ngác nhìn vào bọn họ đang hì hục bận rộn. Ai cũng không biết quân Đường đang làm gì. Sắp ném đá tác chiến ư? Nhung chi có một cái máy bắn đá. Có ý nghĩa gì chứ?

Một viên binh sĩ quân Đường đã đốt cháy chấn thiên lôi giống như quả bí đỏ màu đen vậy, mồi lửa nhanh chóng được đốt lên. Khi lửa cháy đến vạch mức ba trăm bước, máy bắn đã đã phát bắn ra. Một quả chấn thiên lôi đen ngòm ở giữa không trung vẽ ra

Một đường cong đẹp mất. Trong không trung "xè! Xè! Bốc khói trắng. Bắn đi về phía đỉnh đầu đám bộ binh dày đặc nhất của Yến quân, đây là bộ thuộc của Thái Hy Đức. Hơn một vạn Yến quân cùng nhau ngước đầu lên ngóng nhìn, trơ mắt ra nhìn vào vật thể hình cầu màu đen đập tới trên đinh đầu của bọn họ.

Lúc này hai nghìn quân Đường cùng nhau quay đầu vọt lẹ về hướng bắc. Một hơi xông ra khỏi một trăm năm mươi bước, đã chạy ra khỏi bán kính sát thương của chấn thiên lôi, rất nhiều người đều bịt chặt lấy lỗ tai, ngay cả lỗ tai của chiến mã cũng bịt chặt lại.

An Thù Trung đột nhiên ỷ thức được không ổn. Hắn hô to một tiếng. “Không hay!”

Vừa dứt lời. Chấn thiên lôi liền ở trong đám đông Yến quân phát nổ mạnh, chi thấy một ngọn lửa màu đỏ bắn ra. Ngay sau đó là tiếng phát nổ rung trời lờ đất. Ánh đỏ xẹt qua. Khói đặc cuồn cuồn, khói đặc màu trắng xám vụt thăng lên trời, nhanh chóng hình thành nên một đám mây hình nấm.

Dưới ba lớp đả kích của hòa dược, khí áp và xác vụn vò sắt. Yến quân tử thương thảm trọng, trung tâm vụ nổ khắp nơi đều là xác chân tay ngồn ngang, đầu người bị nổ banh, thân thể bị nổ đứt. Còn có binh sĩ bị khí áp giật chết, binh sĩ bị thương nằm khắp trên mặt đất, khắp nơi là tiếng rên ri đau khổ, đám đông Yến quân quá tập trung đông đúc. Làm cho hiệu quả sát thương của quả chấn thiên lôi này phát huy đến cực độ, hơn một nghìn Yến quân bị nổ chết hoặc nổ thương.

Nhưng sự xông kích mà chấn thiên lôi mang lại càng đáng sợ hơn. Hơn hai vạn Yến quân có mật tại hiện trường đều bị dọa đến Sửng sờ, bọn họ cHứa bao giờ nhìn thấy qua thử vũ khí uy lực lớn như vậy, đây quả thật chính là lôi thần đang tức giận.

Đại bộ phận binh sĩ đều là người Hồ, bọn họ quỳ rạp xuống đất. Liều mạng dập đầu cầu xin tha thử. Đây là trời phạt, trời khiển phạt đối với sự tàn bạo của bọn họ.

Quân Đường cho dù có chuẩn bị, nhưng vẫn là bị tiếng nổ to đùng của chấn thiên lôi làm kinh sợ đến phát hoảng Rối loạn, nhung rất nhanh bèn đã khôi phục lại bình thưởng. Lý Quang Bật vung chiến đao một cái. Gào thét lớn: "Các huynh đệ! Thời khắc

Của anh hùng đã đến. Để quân giặc run rẩy dưới vó ngựa của chúng ta đi!"

Quân Đường đồng thanh Rõng lên. Hai nghìn thanh hoành đao vạch ra làn sát khí ngập trời, hai nghìn kỵ binh nhanh mà mạnh như sấm bồ, dùng một tư thế cuốn phăng mọi thử. Càn quét về phía Yến quân hồn bay phách lạc.

Yến quân đã quân tâm đại loạn, bọn họ không còn lòng dạ nào chống cự. Chi trong nháy mắt đã tan rã. Bọn họ tháo chạy tán loạn, khóc thét vút trời, đầu người thẳng lốc dưới vó ngựa của quân Đường, tiếng cầu xin trờ thành tiếng thảm kêu của chết chóc.

An Thủ Trung thấy Yến quân không sức nào chống đỡ, đặc biệt là kho lương mà hắn phụ trách đã bị quân Đường thiêu hủy, hắn tự biết Lý Quy Nhơn sẽ không bỏ qua cho minh, bèn suất lĩnh hai nghìn binh sĩ tâm phúc chạy trốn sang hướng đông nam. Đi nương nhờ Điền Thừa Tự, Lý Nhật Việt cũng bị chấn thiên lôi dọa đến Sửng người, hắn càng không lòng dạ nào tác chiến nữa. Một lòng muốn bảo toàn thực lực. Suất lĩnh một vạn bản bộ nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.

Thê thảm nhất là quân đội của Lý Quy Nhơn và Thái Hy Đức. Đặc biệt là quân của Lý Quy Nhơn, là trọng điểm quân Đường tiến công đồ sát. Trận chiến này, giết đến mức Yến quân máu chảy thành sông, thi thể phơi khắp ruộng hoang, ba vạn năm nghìn Yến quân trước sau bị chém giết đi hơn một vạn tám nghìn người, còn quân Đường chi có hai nghìn kỵ binh, cuối cùng hai nghìn kỵ binh quân Đường từ thương cHứa đến hai trăm người, đã sáng tạo ra một trận chiến huy hoàng nhất cho sự lấy ít thắng nhiều trong mối loạn An Sử.

Một trận chiến này đã làm cho Lý Quang Bật danh chấn thiên hạ. Được xưng tặng là “quân thần”, hào quang của hắn nhanh chóng vượt qua khỏi Lý Tự Nghiệp, trờ thành nhân vật xếp thứ hai của quân An Tây chi đứng sau Lý Khánh An.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.