Thiên Hạ

Chương 651



Thiên Hạ 2
Q.15 - Chương 651 - Soái Trướng Tàng Kiều
gacsach.com

Hai ngày sau đại quân của Lý Khánh An đã đến huyện Thái Cốc Thái Nguyên phủ. Sắc trời đã tối. Hăn bèn lệnh đại quân căm trại nghi ngoi. Lúc này đã là đầu tháng tư. Là tiết trời hoa phai sắc hồng mận còn xanh, gió thối hiu hiu. Trong không khí dạt dào mùi thơm ngọt ngào của hoa cỏ.

Trong đại trướng đèn đuốc sáng trung, Lý Khánh An ngồi trước bàn đọc gách, thần thái ung dung. Trời đã dẩn có chút nóng, sau khi đại chiến kết thúc, hắn cũng không mấy mặc bộ chiến giáp hầm hơi nặng trĩu ấy, mà thay vào đó là bộ quân phục nhẹ nhàng.

Lẩn này đến Thái Nguyên. Lý Khánh An cũng không có mục đích 21 đặc biệt, hắn cũng không muốn đoạt quân quyền của Quách Tử Nghi, một là thời cơ cHứa chín mùi. Hai nữa là cũng không cẩn thiết. Trước mặt quân đội trong tay hắn đà lên đến sáu mươi vạn. Hắn cũng chẳng để vào mắt làm gì bày vạn quân vỏn vẹn của Quách Từ Nghi.

Trong lúc Lý Khánh An vừa đọc gách vừa ngẫm nghĩ việc của phía Thái Nguyên, một tên thân binh bèn chạy đến cửa báo: “Đại tướng quân, phu nhân phái người đưa đồ đến.”

“Để hắn vào đây!”

Thân binh do dự một hồi, nhung cũng quay người đi ra. Một lát sau. Mấy tên thân binh dẫn một tiêu tướng trê đi vào, thấy hắn đầu đội mũ bạc, thân bạc giáp bạc. Thân hình cao ráo, đặc biệt là hai chân thon dài, trông rất có dáng anh vũ. Nhung trong cái anh tư đó lại là nét mặt thanh tú. Cặp mắt mỹ miều lại có vài phần ai oán. Trong tay hắn cằm một cái tay nải to.

“Vụ Nương!”

Lý Khánh An thất thanh thốt lên. Không ngờ tiểu tướng đến đưa đồ lại là Cao Vụ!

Hắn vội đứng dậy, có phần trờ tay không kịp, “Nàng... Nàng sao lại đến đây?”

Cao Vụ trừng mắt lườm hắn một cái. Đặt tay nải lên bàn. “Phụng lệnh của phu nhân, đến đưa đồ cho huynh!”

“Ồ! Đa tạ nàng, nàng mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

Nhung Cao Vụ cử bò lơ hắn. Tự mờ tay nải ra. Bên trong là mấy chiếc giỏ ta. Nàng rút từ món đồ trong giỏ ra. Là mấy bộ áo ngủ mỏng, ba đôi giày, tất, và một chiếc gối rất mềm. Trà thượng hạng, vào còn không ít đồ ăn. Nhưng thứ này đều do mấy thê thiếp hắn chuẩn bị, khiến hắn vui nhất là trong đó còn có mấy bức tranh do các con hắn vẽ.

Lý Khánh An cầm một bức tranh lên. Đó là do con trai hắn Lý Đàn vẽ, trong tranh là một tưởng quân, mình mặt chiến giáp, cao to tráng kiện, anh vũ oai nghiêm, chi là cặp mắt vẽ có phần hơi to, trông cứ như cái chuông đồng, cùng bốn chừ nguệch ngoạc đề trên tranh “phụ thân của con”.

“Cái tên tiểu từ thối này, vẽ ta chẳng giống gì cả!”

Lý Khánh An cười cười, nhung lại không thấy Cao Vụ trả lời. Hắn vừa ngầng đầu lên thì lại không thấy nàng đâu. Hớt hải quay minh thì thấy nàng đang thu dọn quẩn áo bân của hắn nhét vào trong giò.

“Nàng... Nàng đang làm gì thế?”

“Đi giặt quẩn áo cho huynh, trước cửa có cái giếng, vừa nãy muội vào có nhìn thấy.”

Cao Vụ trả lời lạnh băng. Xem ra nàng đang cáu bực gì đấy.

“Nàng để xuống đi! Thân binh sẽ đi giặt.”

Cao Vụ vẫn mặc kệ hắn. Lại quay đi rót áo gối của hắn. Lý Khánh An cũng có phần không vui, kéo dài giọng hạ lệnh nói: ""Nàng có nghe chưa, đặt chúng xuống!"

Cao Vụ đứng tay một lát lại nhanh chóng lột áo gối xuống, nhét vào trong giỏ. Nàng đặt giỏ tại một bên. Quay phắt lưng lại về phía hăn một cách dỗi hờn. Lý Khánh An có phần buồn cười, Vụ Nương này bị uất ức gì rồi đây, hay do hắn không đủ quan tâm nàng?

Lý Khánh An đi đến sau lưng nàng cười nói: “Nàng từ Thổ Phồn về lúc nào thế?”

Lúc này. Lý Khánh An mới kịp nhớ ra. Dạo trước hắn có viết thư cho mỗi một người trong nhà. Vốn ngờ nàng còn cHứa quay về. Duy không viết cho Cao Vụ, xem ra vấn đề chính là tại đây rồi.

Hắn thấy Cao Vụ vẫn không nói không rằng, bèn lại cười nói: “Phụ thân của nàng thế nào rồi. Có thích nghi được với cao ngaiyên Thồ Phồn không? Nếu không được, ta sẽ cho điều về vậy.”

Cao Vụ là một hiếu nữ có tiếng, nàng có giận hờn gì Lý Khánh An đi chăng nữa. Nhưng nhắc đến phụ thân mình, nàng lại không thể tiếp tục giờ tính khí ra.

“Ừm! Cha vẫn khỏe, muội cũng hi vọng cha có thể trờ về, nhưng cha lại không chịu, xem ra cha thật sự rất muốn ở lại nơi ấy.”

“Vậy để ta điều hắn về đây.”

“Không!”

Cao Vụ vội quay người lại nói: “Tính khí ấy của cha muội huynh đâu phải không biết, khó khăn lắm mới có việc cha thích làm. Thôi thì cử theo ý cha vậy!”

“Vậy nàng thì sao?”

Lý Khánh An cười tít mắt nhìn nàng nói: “Nàng có thích giặt quẩn áo cho ta không?”

Giặt quẩn áo từ cồ chí kim vẫn có hàm ý hơi ám muội, trong cung đình có tẩy y cục, tên thì nghe hay ho, nhưng kỳ thực cũng chi là cung cấp dịch vụ đó mà thôi. Cũng như người ta lúc đi nhà vệ sinh cũng nói giảm nói tránh là vào phòng thay đồ, kẻ có tiền thích nữ tử xinh đẹp bán thân nào đấy cũng sẽ nói: Vậy nàng hãy ở lại giặt quẩn áo cho ta đi! (E hèm. Đúng là tác giả không nói thì đâu ai biết nó có nghĩa này chứ!)

Lý Khánh An vừa nói câu treo này xong trong lòng đã hối không kịp, Cao Vụ còn bất màn trong lòng, sợ nàng sẽ bỏ đi thẳng.

Không ngờ hắn lại phán đoán sai lầm. Cao Vụ vốn không phải là nữ tử có thủ đoạn thâm sâu. Gặp Lý Khánh An trong lòng nàng vui mừng khôn xiết, chi vì Lý Khánh An viết thư cho mọi người trong nhà. Duy không có của nàng, cho nên lúc gặp Lý Khánh An nàng không khỏi có chút dỗi hờn. Nhưng Lý Khánh An lại can hệ đến cha nàng, dồi hờn trong lòng nàng cũng lập tức tan biến theo.

Mặt nàng ửng đò, có phần ngượng ngủng cúi đầu xuống. Lẩn này nàng mang đồ cho Lý Khánh An là do Minh Nguyệt đặc biệt sắp xếp. Nàng đương nhiên biết rõ sẽ có việc gì xảy ra.

Một nữ tử anh tư uy dũng thẹn thùng cúi đầu. Cảm giác này thật không tầm thưởng chút nào, trong lòng Lý Khánh An không khỏi lung lay, hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Nhìn làn môi rõ nét đỏ tươi của nàng. Hắn từ từ áp mặt tiến gần. Cao Vụ muốn tránh đi. Nhung nàng thấy toàn thân bủn rủn. Chút dũng khí cũng không còn.

Ngay tại lúc hai cặp môi vừa chạm nhau, chi nghe tiếng oang oang của Lệ Phi Nguyên Lề bên ngoài. “Đại tướng quân có việc tìm ta. Ta đặc biệt đến để yết kiến.”

Lý Khánh An lập tức quay về chỗ cũ. Nói: “Vào đây!”

Vụ Nương mặt đỏ bừng. Hắn vội đứng dậy tìm một chỗ ẩn minh, nhưng trong doanh trại tạm thòi này của Lý Khánh An căn bản không có thêm buồng trong, trong đại trướng trống trơ làm sao có chỗ để trú. Nên nàng chi đành quay lưng đi.

Lệ Phi Nguyên Lễ từ bên ngoài vào, quỳ một chân thi lề nói: “Ty chức tham kiến đại tướng quân.”

“Lệ Phi tướng quân miền lề!”

Lệ Phi Nguyên Lễ đứng dậy, hắn bỗng phát hiện ra Cao Vụ đang quay lưng lại với mình mà không khỏi ngờ ngàng. Ai cũng có thể thoạt nhìn nhận ra ngay, đây là một nữ nhân, trong trướng của Lý Khánh An có chửa một nữ nhân, đấy cũng là lẩn đầu Lệ Phi Nguyên Lễ thấy.

Lý Khánh An cười cười. “Nàng là Vụ Nương. Từ Trường An đến mang đồ cho ta.”

Cao Vụ nghe Lý Khánh An vạch trần thân phận mình trong lòng không khỏi hận tức anh ách. Cũng đành quay lưng lại. Mặt đò bừng chào Lệ Phi Nguyên Lễ: “Lệ Phi đại ca. Đã lâu không gặp!”

“Hóa ra là Vụ Nương!”

Lệ Phi Nguyên Lề kinh ngạc há hốc mồm. Các tướng sĩ già của quân An Tây ai mà chẳng biết Cao Vụ. Năm xưa Cao Vụ còn có biệt hiệu là gà chân dài trong quân An Tây, vì nàng có cặp chân vừa dài vừa thon.

Hắn gãi gãi đầu, cười khờ khạo, “Sao nàng lại ở đây?”

Lý Khánh An chi vào đống đồ trên bàn cười nói: “Vụ Nương từ Trường An đến đây để đưa chút đồ cho ta.”

Câu nói này của Lý Khánh An chẳng khác chi đã thừa nhận quan hệ giữa hăn và Vụ Nương. Lệ Phi Nguyên Lễ đột nhiên hiểu ra. Hắn nhìn Cao Vụ mặt đò bừng, trong lòng lại càng hiên hơn.

“Thế... Đại tướng quân, ty chức ngày mai đến sau.”

Hắn vừa quay lưng định bỏ chạy thì Lý Khánh An lại gọi theo, “Ngươi đứng lại cho ta!”

Lệ Phi Nguyên Lễ không dám động đậy, hắn từ từ quay lại. Nghe Lý Khánh An từ từ nói: “Tổng đốc Sindh và Thồ Hỏa La. Ngươi thích vị trí nào hơn?”

Vé ngượng ngạo trên mặt Lệ Phi Nguyên Lễ bỗng chốc tan biến, quyết định hệ trọng này liên quan đến cả đời hắn. Hắn trầm tư một lúc bèn nói: “Ty chức chọn tổng đốc Sindh!”

“Vì sao không chọn Thồ Hòa La?”

Lệ Phi Nguyên Lễ lại gãi gãi đầu nhoèn miệng cười nói: “Nghe nói nữ nhân Sindh biết cách hầu hạ đàn ông hơn.”

“Ngươi đúng là chó không sửa được tật ăn phân!”

Lý Khánh An cũng phì cưòị mắng hắn: “Vậy được rồi, hời cho ngươi rồi. Đề Hạ Lâu Dư Nhuận làm tổng đốc Thồ Hòa La vậy.”

Lệ Phi Nguyên Lề đại hi. “Ty chức đa tạ đại tướng quân!”

“Đi đi! Đi chuẩn bị mọi thử. Ngày mai thì có thể xuất phát rồi, có điều ta kiến nghị ngươi nên đến cảng muối Dương Châu, nơi ấy còn có mấy mươi chiếc thuyền lớn dự định sẽ đến Sindh. Ngươi có thể ngồi thuyền đi.”

Lệ Phi Nguyên Lề trịnh trọng thi một lễ. Xong lại nhìn Cao Vụ cười cười rồi mới từ từ lui ra ngoài. Lúc hắn đi đến bên cửa trướng. Lý Khánh An bỗng cười nói: “Ngươi kín miệng chút cho ta. Nếu không ta điều ngươi đến Thổ Hòa La bây giờ.”

“Ty chức ắt biết làm gì. Chúc mừng Vụ Nương, chúc mừng đại tướng quân.”

Lệ Phi Nguyên Lề ôm đầu bò chạy như bay.

Trong đại trướng lại chi còn lại Lý Khánh An và Cao Vụ hai người. Vụ Nương đò mặt. Xong lại lạnh lùng nói: “Ý huynh là thế nào, muội với huynh có quan hệ gì đâu.”

Lý Khánh An hơi hếch mày lên cười nói: “Ta làm sì có ý sì. Tại cái tên lỗ măng này nghĩ lung tung thôi. Ưm! Để ta chuẩn bị cho nàng một doanh trướng, nàng nghỉ ngơi sớm. Sáng sớm mai ta sẽ phái người đưa nàng quay về.”

Cao Vụ vẫn không nhúc nhích gì. Lý Khánh An lại cười nói: “Sao? Nàng không muốn về ư?”

“Cái tên này... Thật là!”

Cao Vụ thờ dài một tiếng, ai oán nói: "Huynh nghĩ muội muốn đến sao? Nói thật với huynh nhé, phu nhân danh nghĩa là để muội đến đưa đồ cho huynh, thực chất là muốn đế muội giám sát huynh, xem huynh có dắt cả một đám nữ nhân về nhà không, cho nên muội mới miễn cường đến doanh của huynh mà thôi...

Nói đến đây, nàng như cười cười liếc sang Lý Khánh An. Môi bất giác bặm lại.

“Như dự liệu của ta mà!”

Lý Khánh An nhún nhún vai. Cười nói: “Cái chiêu này của nàng ấy đã được nhiều người làm giúp rồi. Như Thi Như Họa này, nàng là tay mới, cho nên đê nàng đến. Có điều...”

Lý Khánh An cố tình lấp lửng, không nói nữa. Quả nhiên. Cao Vụ không nhịn nổi, bèn hỏi: “Có điều gì? Huynh nói rõ ra nghe xem?”

“Có điều vào thời tác chiến, trong doanh của ta chẳng bao giờ mang theo nữ nhân, nàng khiến ta khó xử quá!”

Cao Vụ cúi sầm mặt xuống; Mãi một lúc sau nàng mới khẽ giọng nói: “Huynh quên rồi sao? Muội cũng là trung lang tướng của quân Đường, có đăng ký tại Binh bộ.”

Lý Khánh An bờ ngỡ, nói nãy giờ hóa ra nàng muốn ở lại quân doanh của minh, trong lòng hắn lập tức nhẹ nhàng hăn. Cao Vụ làm sao có thế không thích mình cơ

Chứ? Lòng nàng trăm nghìn lẩn nguyện ý, chi là do tiểu cô nương mắc cỡ, lòng tự trọng lại cao, không chịu dễ dàng thừa nhận. Dầu sao thời gian còn nhiều, hắn cũng chẳng miễn cường nàng.

“Nàng không nói, ta cũng quên mất nàng là trung lang tướng.”

Lý Khánh An nghĩ ngợi một lúc nói: “Thế này đi! Ta nghe nói nàng từng có một đội nữ binh, ta cũng định sẽ cho thành lập một đội nữ hộ binh, đấy là truyền thống của quân An Tây, có điều trung lang tướng của quân An Tây không dễ, đều phải tích lũy không biết bao nhiêu công cán mới đổi được, nên chịu thiệt thòi một chút, làm hiệu úy nữ binh cho ta đi!”

Trong lòng Cao Vụ mừng hớn hờ, nàng chẳng bao giờ quan tâm mình sẽ làm chức vụ gì trong quân đội. Nàng chi có một ý nghĩ duy nhắt là ở bên Lý Khánh An. Cho dù để nàng làm một nữ binh, nàng cũng cam tâm tình nguyện. Niềm vui trong lòng nàng có muốn giấu cũng không giấu được, nàng bèn cầm giò tre đứng dậy cười tít mắt nói: “Muội đi giặt đồ đây.”

“Không phải nói sẽ có thân binh giặt rồi mà!”

Cao Vụ bĩu môi lườm hắn. Xong bèn vác giỏ đi vội ra ngoài.

Lý Khánh An nhìn đôi chân vừa dài vừa thon của nàng, trong lòng bỗng có cảm giác, hình như hắn đã thích Vụ Nương thẳng thắn khả ái này rồi.

Đêm hôm đó, cạnh đại trướng của Lý Khánh An lại mọc thêm một tiểu trướng, cùng được quy vào phạm vị bào vệ của thân binh Lý Khánh An.

“Đại tướng quân! Đại tướng quân!”

Nửa đêm. Lý Khánh An giật mình tinh giấc bời tiếng gọi vội vã bên ngoài, hắn ngồi bật dậy theo phản xạ. “Đã xảy ra việc sì?”

“Quỷ Thắng tướng quân Hà Bắc đã phái người đến.”

“Để hắn vào đây!”

Một lát sau. Thân binh dẫn hai người đi vào, họ đều mặc áo đen. Toàn thân bụi bặm. Nam tử đi đầu là phó úy đệ nhất xích hầu doanh Kỳ Yến. Người ở phía sau hắn không quen, thân hình nhỏ nhắn, chắc chắn là một nữ nhân.

Hai người đi vào quỳ một chân hành lễ, phó úy Kỳ Yến trầm giọng nói: “Ty chức Kỳ Yến tham kiến đại tướng quân.”

“Kỳ tướng quân vất vả rồi.”

Lý Khánh An ôn hòa đờ hắn dậy. Tiểu đội xích hầu mà Quỷ Thắng dẫn đã nhiều lẩn lập kỳ công tại Hà Bắc, trước là đốt công trường hòa dược của An Lộc Sơn. Tiếp theo lại đốt kho cô khô, có thể nói lập không ít công lao to lớn để đời. Lý Khánh An đã chuẩn bị sẵn phong thưởng hậu hĩnh để chờ họ.

Hắn nhìn nhìn nữ tử theo sau. Lại cười hòi: “Vị này là?”

“Đây là nghĩa muội của Quý tướng quân, nhất lộ đi theo bọn thuộc hạ. Đã lập nhiều công lao, Lý Khâm Tấu chính là do nàng giết.”

Kỳ Yến vội quay đầu nháy mắt ra hiệu với nàng. Tạ Lộng Kiếm vội vã lên trước quỳ xuống: “Dân nữ Tạ Lộng Kiếm khấu kiến Triệu vương điện hạ!”

Nàng khác với các xích hầu. Xích hầu là quân An Tây chính thức, còn nàng chi là một dân nữ bình thưởng. Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Ta chính thức phê chuẩn ngươi làm quân xích hầu của An Tây đệ nhất xích hầu doanh. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi cũng là một thành viên của quân An Tây.”

Tạ Lộng Kiếm kích động vô cùng. Nàng đi theo Kỳ Yến đến Thái Nguyên chính vì việc này, tuy nàng cũng vào sinh ra tứ cùng bọn Quý Thắng, nhưng thân phận của nàng mãi chi là một dân nữ. Khiến nàng cứ canh cánh trong lòng, thời gian lâu dẩn bèn trờ thành một tâm bệnh ăn sâu trong lòng nàng.

Nàng kích động khấu đầu liền liền. Lý Khánh An nhàn nhạt nói: “Đứng dậy đi! Lùi ra một bên.”

Giọng nói tuy nhỏ nhẹ, nhung lại cho người ta một cảm giác uy nghiêm khó mà kháng cự lại. Tạ Lộng Kiếm hơi thừ người ra. Nàng bỗng phản ứng kịp, khẽ giọng nói: “Tuân lệnh!” Xong bèn lui ra một bên. Nàng giờ đã là một thành viên của quân An Tây, mệnh lệnh của thống soái cao nhất, nàng làm sao dám không nghe?

Trong lòng Tạ Lộng Kiếm bỗng nảy sinh một cảm giác khó tả. Trước giờtrong lòng nàng. Lý Khánh An là Triệu vương quyền khuynh thiên hạ. Là một nhân vật cao cao tại thương trong lòng dân chúng, nhung vừa rồi khi nàng mới bước vào trướng lại cảm thấy Lý Khánh An chẳng qua chi là một người bình thưởng, rất thân thiết, nụ cười của hắn trông cứ dịu dàng giống của anh hàng xóm. Nhưng lúc này, nàng lại bỗng thấy Lý Khánh An uy nghiêm vô cùng, khiến nàng cảm giác minh nhỏ bé hơn bao giờ, chính hai cảm giác cực đoan này khiến nàng cứ thấy không thực sao sao.

Lúc này nàng bồng cảm thấy có người đang kéo tay nàng, đó là một quân quan trẻ tuổi tuấn tú, trong lòng nàng chợt giận. Đương đinh lôi tay hắn ra. Thì bỗng thấy quân quan nhìn nàng cười diễm lệ. Tạ Lộng Kiếm bỗng hiểu ra. Hóa ra đây là một nữ tử, nộ khí trong lòng nàng bỗng chốc tan biến. Cao Vụ kéo nhẹ tay nàng, nàng bèn biết điều đi theo ra ngoài.

Cao Vụ ở lại trong doanh đã lâu. Nàng cũng có biết chút quy cử trong quân đội. Khi thượng cấp bàn quân vụ. Quân quan hạ cấp tốt nhất đừng đứng bên cạnh.

Lý Khánh An không mấy để tâm việc Tạ Lộng Kiếm lui ra. Hắn vẫn còn có quân vụ quân trọng phải bàn giao với phó úy Kỳ Yến.

“Quý tướng quân đâu? Vì sao lẩn này hắn lại không đến?”

“Hồi bẩm đại tướng quân. Quý tướng quân giờ đang ở trong quân doanh u Châu, giờ hắn đã là một quan quân y trong Yến quân.”

“Quan quân y?”

Lý Khánh An ngờ ngàn. Quỷ Thắng trà trộn vào trong Yến quân làm sì?

“Hắn có mục đích gì không?”

“Quý tướng quân phụng mệnh đại tướng quân đi ám sát An Lộc Sơn, hắn nói hắn chẳng bao lâu sau sẽ có cơ hội đi khám bệnh cho An Lộc Sơn.”

Lý Khánh An lúc này mới thấp thoáng có chút ấn tượng, lúc trước hắn giao nhiệm vụ đột kho cỏ khô cho Quý Thắng có nói một câu, “Nếu có thề cà An Lộc Sơn cũng giết luôn, vậy sẽ là ba đại cộng lao.” Hóa ra Quý Thắng là vì câu nói nàỵ của mình mà vào Yến quân. Người trẻ tuổi này quả thật không đơn giản. Vì muốn giết An Lộc Sơn mà lại vỏng một vỏng to này.

Nhưng giờ với Lý Khánh An mà nói, An Lộc Son quà thực còn cHứa thể giết được, hắn còn cẩn An Lộc Sơn xâu xé với Sử Tư Minh thêm một thời nữa. Nghĩ thế hắn bèn cười nói: “Ngươi quay về, nói với Quý tướng quân. Sử Tư Minh đà tự lập, ta còn cẩn An Lộc Sơn đấu đá với hắn một thời gian nữa; Cho nên An Lộc Sơn nhất thiết phải giữ lại, nhưng ta lại có hai nhiệm vụ khác giao cho các ngươi.”

Kỳ Yến lập tức khom mình nói: “Xin đại tướng quân cứ dặn!”

Lý Khánh An nghĩ ngợi một lúc bèn nói: “Các ngươi có thể Hên hệ với Tề đường chủ tình báo đường Hà Bắc, nàng đã nhận được một nhiệm vụ của ta; Ta đoán chãc thực lực hiện tại của nàng vẫn cHứa đủ để hoàn thành, các ngươi có thề đi giúp họ một tay.”

“Ty chức đã hiểu, sẽ lập tức quay về nói với Quý tướng quân, liên hệ với Tề đường chú càng sớm càng tốt.”

“Ừm! Đây là nhiệm vụ thứ nhất, còn có nhiệm vụ thứ hai.”

Nói đến đây, Lý Khánh An lại không tiếp tục nữa. Mà lái sang vấn đề khác: “Tình hình phía Trương Tuần thế nào rồi?”

“Trương huyện lệnh giờ vẫn ở Bạch Dương Định, dân đoàn của hắn năm ngoái đã bị quân đội An Lộc Sơn càn quét, nhất độ chi còn lại hơn hai trăm người, nhưng hai tháng sẩn đây, có không ít người đến nương nhờ, giờ dần dần lại hồi phục thành năm trăm người, có điều ty chức đoán cũng khó mà tiếp tục cầm cự bao lâu.”

“Vì sao?”

Lý Khánh An có phần tò mò hỏi: “Là do lương thảo không đủ, hay do thiếu thốn thuốc thang?”

“Đều không phải!”

Kỳ Yến lắc lắc đầu nói: “Tại Bạch Dương Định không thiếu thức ăn, có Quý Thắng làm quân y, cũng chẳng thiếu thốn thuốc thang, quan trọng là vấn đề nội bộ của dân đoàn.”

Kỳ Yến thờ dai một hơi lại tiếp tục: “Vấn đề chính là ở chỗ ba trăm mấy người năm nay mới thu nạp, Trương huyện lệnh hoài nghi trong đó có thám tử của Yến quân, nhưng hắn lại nhất thời điều tra không ra là ai. Họ đã mấy lẩn xém chút bị Yến quân bao vây, mây mà Trương huyện lệnh am hiểu địa thế. Nên mới mấy lẩn thoát chết, nhung đi đêm lắm có ngày gặp ma, cho nên tình hình bây giờ cực kỳ không hay.”

“Ừm!” Lý Khánh An gật gật đầu, “Nếu như không tránh được thì hãy rời khỏi Hà Bắc đạo, nhung ta hi vọng Trương Tuần có thể đưa được càng nhiều dân chúng Hà Bắc đi càng tốt. Các ngươi sẽ chịu trách nhiệm hỗ trợ hắn.”

Nói đến đây, Lý Khánh An lại đi đến trước sa bàn. Dùng cán gỗ chi vào Thương Châu ngoại hài đạo nói: “Các ngươi và Trương huyện lệnh cố gắng tập họp lại dân chúng Hà Bắc càng nhiều càng tốt, lúc ấy ta sẽ phái đội thuyền cặp bến hải càng Thương Châu, các ngươi lên thuyền tại đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.