Thiên Hạ 2
Q.15 - Chương 652 - Vương Tử Bột Hải
gacsach.com
Quý Thắng trờ thành quân y của quân Yến đã mau một tháng rưỡi rồi. Hắn là một người toàn năng. Không nhưng nấu ăn giòi, mà y thuật cũng biết một chút, các bệnh của binh lính phần lớn là trật đả bong gân hoặc là cảm mạo phong hàn. Nhưng căn bệnh nhỏ nhặt đó đối với hắn mà nói không thành vấn đề. Một tháng rưỡi này hắn làm rất thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn có chút danh tiếng nữa là. Một số tướng lănh cao cấp cũng tìm hắn xem bệnh.
Cái lợi lớn nhắt của việc làm quân ychính là ra vào quân doanh rất tự do, đó là đặc quyền chi có quân y và hỏa đầu binh (*binh lính phụ trách việc bếp núc) mới có.
Buổi sáng hôm nay, Quý Thắng lấy danh nghĩa ra bên ngoài mua thuốc, rời khỏi quân doanh, trước tiên hắn tới một khách điếm ở thành đông để gặp trợ thù Kỳ Yến.
Kỳ Yến vừa mới từ Hà Đông quay về, hắn lẩn này không nhưng mang đến hai nhiệm vụ quan trọng, mà còn mang đến một trăm viên thám báo của Liệp Ưng doanh, trước mắt các xích hầu được Tạ Lộng Kiếm mang đi Bạch Dương Điến rồi. Hội hợp cùng với dân đoàn của Trương Tuần. Kỳ Yến liền chạy tới rồi gặp Quý Thắng.
Trong phòng, hai người vừa uống rượu, vừa chậm rãi nói chuyện.
Quý Thắng uống một chén rượu, trầm ngâm giây lát nói: “Ý của Đại tướng quân, là để ta từ bò việc ám sát An Lộc Sơn sao?”
“Vâng! Đại tướng quân nói, nếu ám sát An Lộc Sơn rồi. Sẽ khiến cho Sử Tư Minh nhanh chóng thống nhất Hà Bắc. Bất lợi cho đại cục.”
Quý Thắng gật gật đầu. Kỳ thật hắn ở quân doanh của quân Yến. Cũng đã nghe nói không ít chuyện. An Khánh Tự cũng không được mọi người phục, nếu An Lộc Sơn bị ám sát. Quân Yến nhất định sẽ xảy ra chia rẽ, quả thật khi không mà quá hời cho Sử Tư Minh.
Hắn cười nói: “May mắn là ngươi tới kịp lúc. Ta đã được sắp xếp hôm tới sẽ đi xem bệnh cho An Lộc Sơn. Vốn định khi đó sẽ ám sát hắn. Nếu Đại tướng quân đã nói rồi, vậy thì ta bèn thay đổi kế hoạch, thật sự đi xem bệnh cho An Lộc Sơn đó.”
“Không chì phải thay đổi kế hoạch, chúng ta lại có nhiệm vụ mới rồi.”
“Nhiệm vụ mới gì?” Quý Thắng đứng chén rượu lại.
“Là hai việc, một việc là hiệp trợ tình báo đường Hà Bắc giãi cửu vương từ Bột Hải đang bị giữ làm con tin ở u Châu, còn một việc khác là hiệp trợ Trương Tuần giúp dân chúng Hà Bắc rút đi. Càng nhiều càng tốt. Lẩn này là rút theo đường biển.”
“Vương tử Bột Hải?”
Quý Thắng cầm chén rượu trầm tư giây lát. Hắn hình như đã từng nghe nói qua. Chính là ở trong quân doanh.
“Chúng ta trước tiên hãy làm từng việc từng việc một. Trước hết hãy từ vương tử Bột Hải mà ra tay.”
Hai người lại thương nghị một số chi tiết, liền đứng dậy đi đến một tiệm tạp hóa ở thành nam.
Tiệm tạp hóa đó là tiệm tạp hóa Phúc Kỷ, đó là tổng bộ của tình báo đường Hà Bắc, do Hà Bắc xảy ra một cuộc đột biến lớn. Dân chúng các châu các huyện cơ hồ đều trốn đi hết cả rồi. Vốn dĩ có mười chi đường dưới sự quản hạch tại đó. Hiện tại cũng chi còn lại có hai cái. Một cái là tình báo đường U Châu, một cái là tình báo đường Ngụy Châu, vả lại hai bên rất khó liên lạc với nhau, trên thực tế đã là hai nơi độc lập rồi.
Trước mắt Đường chủ tình báo đường U Châu vẫn là độc tý nữ Tề Vũ Hoa. Nàng bèn ẩn thân ở trong tiệm tạp hóa Phúc Ký, từ khi Tương Châu bị quân Yến công phá. Phần lớn thành viên của tình báo đường Hà Bắc đều cùng bại binh trốn ra khỏi Tương Châu, một bộ phận người đến Hà Nam đạo. Tề Vũ Hoa thì suất lĩnh hơn hai mươi người lại quay trờ về U Châuthành, ở U Châuthành tái lập cơ quan tình báo.
Trước mắt sự quản hạt và khống chế đối với bên trong U Châuthành cực kỳ nghiêm ngặt. Các loài chim như bồ câu và ưng... Có thê dùng làm phương tiện thông tin cũng đều không được phép xuất hiện ở trong dân gian. Tề Vũ Hoa bất đắc dĩ. Đánh phải ra lệnh cho thủ hạ đến u Châu bắc bộ, Mật Vân huyện Đàn Châu nơi quản hạt và khống chết hơi yếu để nuôi ung. Dùng ung đến làm phương tiện thông tin. Chia đều ra mười ngày thì thả ung một lẩn.
Mười ngày trước Tề Vũ Hoa nhận được mệnh lệnh của tình báo tổng đường Trường An. Mệnh lệnh bọn họ mau chóng cửu ra con tin Bột Hài quận vương đang làm bị bắt làm con tin ở u Châu.
Qua mười ngày cố gắng nỗ lực, Tề Vũ Hoa Rõt cục cũng tra được tung tích của chất tử Bột Hải quận vương Đại Anh Tuấn, hắn bị giam lòng ở bên trong quân doanh U Châu, được trông coi vô cùng nghiêm ngặt kỹ lường.
Nếu là ở nhưng nơi khác của thành U Châu, có lẽ bọn họ còn có thể nghĩ ra biện pháp, nhung con tin bị giam lõng ở trong quân doanh, khiến cho bọn họ hết đường xoay xờ.
Tiệm tạp hóa Phúc Kỷ là tiệm gồm hai tầng lầu. Một chưởng quỹ, ba tiểu nhị, cũng đều là nhân viên tình báo dưới trướng của Tề Vũ Hoa. Tề Vũ Hoa ở tại lầu hai, tự xung là con gái của chưởng quỹ.
Do Hà Bắc vật tư khuyết thiếu, tiệm tạp hóa phần lớn là bán đồ dùng trong nhà. Việc buôn bán tương đối tốt. Thinh thoảng có khách hàng đến mua đồ dùng.
Tề Vũ Hoa đang ở trong phòng suy nghĩ cách giải cứu con tin. Bỗng nhiên nghe thấy chưởng quầy ở dưới la to gọi nàng: “Vũ Hoa. Có hai người tìm con!”
Tề Vũ Hoa thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, chi thấy bên ngoài có hai chàng trai trẻ đang đứng, một người có gương mặt non choẹt, một người khác dung mạo anh tuấn, từ khí chất hai người liền có thể nhìn ra bọn họ không phải là dân thưởng. Ánh mắt của Tề Vũ Hoa lại tập trung trên người chàng trai có gương mặt non choẹt, nàng dường như ở nơi nào đó đã gặp qua người này, nàng bỗng nhiên thấy chàng trai kia làm một dấu tay, đó là ám hiệu của nhân viên tình báo khi gặp nhau, nếu chưởng quỹ đã gọi nàng. Thì nhắt định đã kiểm tra qua thân phận của hai người này rồi.
Nàng lập tức hô: “Vương đại thúc, mời bọn họ đi lên đi!”
Lát sau. Quỷ Thắng và Kỳ Yến lên lầu đi vào phòng, kỳ thật bọn họ từng ở tình báo tổng đường Trường An gặp qua một lẩn rồi. Lúc ấy Quỷ Thắng là được mượn đến huấn luyện tình báo viên mới.
“Tề Đường chủ. Còn nhớ ta sao?”
Quỷ Thắng chắp tay thi lễ với nàng, cười nói: “Tháng ba năm trước, lúc Tề đường chủ quay về Trường An thuật chức, chúng ta ở trong sảnh diễn võ của tình báo đường từng gặp qua một lẩn.”
“Ngươi là... Quý tướng quân!”
Tề Vũ Hoa bỗng nhiên nhớ ra. Lúc ấy nàng ở sảnh diễn võ quả thật đã từng gặp qua mấy viên tướng lănh xích hầu. Bời vì lúc ấy nhiều người. Nàng nhất thời không có nhớ ra. Nhung hiện tại nàng nghĩ ra rồi.
“Thì ra là Quý tướng quân, mau mời ngồi!”
Tề Vũ Hoa mừng rờ, có thể ở trong sào huyệt quân Yến gặp được người trong nhà. Cũng là việc thật đáng mừng. Tề Vù Hoa tuy rằng là một người lạnh như băng, nhưng nàng phân biệt được việc nào nặng việc nào nhẹ việc nào nên gắp việc nào nên chậm. Quý tướng quân này chính là thủ lĩnh liệp ưng doanh, đó là một chi đội tinh nhuệ nhất trong quân An Tây, sự xuất hiện của hắn nhất định sẽ rất có ích cho nhiệm vụ của mình.
Tề Vũ Hoa trái ngược với sự lạnh lùng của ngày thưởng, bắt đầu nhiệt tình mà tiếp đón bọn họ, còn đích thân rót hai chén trà mát cho bọn hắn.
Quý Thắng hai người ngồi xuống. Hắn giới thiệu với Tề Vũ Hoa về người bạn đồng hành của mình nói: “Vị này chính là liệp ưng doanh phó úy Kỳ Yến tướng quân, vừa mới từ Hà Đông trờ về.”
Kỳ Yến vừa cười vừa gật đầu với nàng: “Nghe uy danh của Tề đường chủ đã lâu.”
Tề Vũ Hoa biết hai người này một là hiệu úy, một là phó úy, nhưng quân chức trên thực tế cũng đều là trên mức trung lang tướng. Địa vị không thấp, nàng cũng ngồi xuống cười khổ nói: “Ta nào có uy danh gì đâu. Tương Châu thành bị phá. Tình báo đường tổn thất thảm trọng, ta đã không còn mặt mũi quay về Trường An rồi.”
“Tương Châu thành bị phá đâu có can hệ gì đến Tề Đường chù đâu? Hà Bắc gian nan như vậy, Tề đường chủ vẫn ở lại U Châu, dũng khí đó khiến người ta kính nể.”
Quý Thắng khen ngợi hai câu. Đề tài xoay chuyển: “Chúng tôi cũng nhận được mệnh lệnh của Đại tướng quân, lệnh chúng tôi hiệp trợ tình báo đường Hà Bắc cửu vương từ Bột Hải về. Hôm nay đặc biệc vì việc này mà đến đây để bàn bạc.”
Tề Vũ Hoa mừng rờ, có liệp ưng doanh tương trợ, thì sự việc đã có hi vọng rồi. Nàng vội vàng nói: “Con tin kia chúng tôi đã điều tra ra được tung tích rồi. Bên trong quân doanh của quân Yến. Nếu có thể tìm cách đưa được hắn ra khỏi đó, ta bèn có cách đưa hắn đi được, vấn đề khó khăn nhất là quân doanh, ta có một thù hạ đã trà trộn vào quân doanh, nhưng muốn cửu con tin ra. Thật sự là vô cùng khó khăn.”
“Có lẽ ta có biện pháp?” Quỷ Thắng khẽ cười nói.
“Ngươi?” Tề Vũ Hoa có chút không tin mà nhìn hắn.
Kỳ Yến ở bên cạnh cười nói: “Tề đường chủ có thề còn không biết, quý tướng quân hiện tại là quân y trong đại doanh U Châucủa quân Yến.”
“Phải không? Chúng ta cùng ở u Châu, thế nhung một chút cũng không hề hay biết.”
Tề Vũ Hoa phấn chấn hẳn lên: “Tốt lắm. Chúng ta hãy thương nghị phần chi tiết đi, làm thế nào cửu người, làm thế nào đưa người đi khỏi.”
Nếu muốn cứu ra con tin. Đầu tiên phải gặp được hắn đã. Quý Thắng sau khi trờ về quân doanh liền đi tìm Ngụy Nhừ Quẩn, muốn đem suy nghĩ của chính mình cùng bàn bạc với Ngụy Nhừ Quẩn. Ngụy Nhừ Quẩn cũng chính là vị quân y đã giới thiệu hắn vào quân doanh, hắn đã nhận được thư nhà của vợ con. Bọn họ cũng đều ở Trường An. Ở nhờ trong nhà cậu, thê từ hắn dùng ba mươi lượng vàng đó ở gần kinh thành mua năm mươi mẫu thượng điền, giao cho người khác thuê để trồng trọt, cuộc sống cũng có nguồn thu nhập.
Ngụy Nhừ Quẩn vô cùng cảm kích Quỷ Thắng, hắn cũng nhớ nhà lắm. Một lòng muốn đến Trường An đoàn tụ với vợ con. Nhung muốn rời khỏi Hà Bắc, cũng không có dễ dàng như vậy đâu.
Quý Thắng cũng hiểu được tâm tư của hắn. Trờ về quân doanh liền tìm hắn thương nghị.
Lều của quân y nằm ở góc tây nam của đại doanh, do ba cái lều độc lập một lớn hai nhỏ hợp thành, lều lớn là nơi xem bệnh bắt mạch, lều nhỏ là để đật các loại dược phẩm khí cụ cùng với nơi nghỉ ngơi của quân y.
Quý Thắng về tới nơi là lúc giữa trưa, trong lều lớn không có người bệnh, chi có đám người Ngụy Nhừ Quẩn đang rầu rĩ mà ngồi ở trước bàn ngần người ra. Trên bàn đang bày ra lá thư nhà mà vợ con hắn viết tới.
Quý Thắng đi vào lều lớn liền cười nói: “Nói cho ngươi một tin tốt. Ngươi có lẽ sẽ có cơ hội rời khỏi Hà Bắc rồi.”
Ánh mắt Ngụy Nhừ Quẩn đều trợn tròn cả lên. Vội vàng bò dậy, xúm lên mà lạy dài rồi cười trừ nói: “Có thể nói cụ thể hơn cho ta được không, làm thế nào mới có thể rời khỏi Hà Bắc? Van cầu tướng quân mà!”
“Đừng gọi ta tướng quân!”
Quỷ Thắng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ta đã nói với ngươi bao nhiều lẩn rồi?”
Ngụy Nhừ Quẩn sợ tới mức vội vàng giải thích: “Là ta đã quên. Quý quân y đừng có trách mà.”
“Đi theo ta!”
Quỷ Thắng đi vào lều nhô mà bọn họ ờ, nói với hắn: “Ngươi hiện tại quả thật có một cơ hội. Chúng ta phải cứu một người ra. Ngươi liền có thể cùng người kia cùng lúc rời khỏi Hà Bắc.”
“Vương tử Bột Hải!”
“Là hắn!”
Ngụy Nhừ Quẩn nhảy dựng lên: “Ngươi không nói sớm. Buổi sáng nay ta còn nhìn thấy hắn đấy!”
Quý Thắng nắm lấy vạt áo hắn. Hung tợn mà thấp giọng nói: “Điều ngươi nói chính là thạt sao?”
“Ta lừa ngươi làm cái gì! Hắn sinh bệnh rồi. Hôm nay ta đi xem bệnh cho hắn. Vốn dĩ muốn để cho ngươi đi, ngươi lại không ở đây.”
Quý Thắng chậm rãi buông vạt áo hắn ra. Thầm nghĩ: "Như thế thật là quá tình cờ chẳng lẽ là ý trời.
Hắn lại hôi: “Vương từ Bột Hải bị bệnh gì?”
“Kỳ thật cũng không phải bệnh gì nặng lắm. Hắn đau bụng do ngộ độc thức ăn. Đã kê hai thang thuốc cho hắn. Chắc là ngày mai là không sao rồi.”
Quý Thắng trầm tư trong chốc lát. Trong đầu hắn dần dần đã xuất hiện ra một kế hoạch thật táo bạo, hắn liền hỏi Ngụy Nhừ Quẩn: “Ta hôi ngươi. Có loại thuốc gì. Sau khi hắn dùng xong, bệnh tình thêm nặng, hơn nữa trông có vẻ là rất ư nghiêm trọng.”
“Thuốc chi có thể trị khỏi bệnh thôi, làm sao có thể làm bệnh tình thêm nặng được chứ?”
“Đừng nhiều lời, ta chi hòi ngươi có hay không?”
“Có thì đúng là có thật, chi là...”
Quý Thắng khoát tay cắt ngang lời hắn nói. “Không chi là gì hết, ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của ta.”
Quý Thắng đè chặt vai của hắn. Dán chặt vào mắt hắn nói: “Ta nói cho ngươi biết, đây là cơ hội duy nhất để ngươi rời khỏi Hà Bắc đạo, và cũng là vinh hoa phú quỷ cho nửa quàng đời còn lại của ngươi, đều quyết định trên người của người này, không lẽ ngươi còn cHứa hiểu nữa sao?”
Đôi mắt của Ngụy Nhừ Quẩn dần dần vụt sáng, hắn hiểu rõ ỷ của Quỷ Thắng rồi, hắn đi theo tên vương từ Bột Hải này về nước, tên quốc vương kia ắt hẳn sẽ ban thưởng rất nhiều cho hắn. Sau đó mới tìm cơ hội trờ về lại Trường An, hắn thật sự sẽ trờ thành phú ông rồi.
Miệng môi hắn run run nói: “Được! Ta bằng lòng nghe theo ngươi. Ngươi nói sì ta làm đó.”
“Tốt lắm. Bây giờ chúng ta đi chỗ của hắn thêm chuyến nữa. Đi xem bệnh cho hắn một chút.”
Con tin Bột Hài quận vương Đại Khâm Mậu tên là Đại Anh Tuấn, là đứa con trai thứ ba của hắn. Bắt đầu từ năm mười lăm tuổi đã làm con tin ở u Châu, nhung lúc đó hắn là con tin của triều Đường, do sự tạo phản của An Lộc Sơn. Đại Anh Tuấn từ con tin của triều Đường biến thành con tin của An Lộc Sơn. An Lộc Sơn bèn lợi dụng người con tin này không ngừng tạo áp lực, bức bách người Mohe Sumo ra binh ra lương, tuy rằng người Mohe Sumo không có xuất binh, nhung vẫn là bị bách bất đắc dĩ, đã chi viện không ít lương thực cho An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn sợ người khác giải cửu đi người con tin này, bèn đem hắn ai am lòng trong quân doanh, cả ngày có người tiến hành giám sát nghiêm ngặt, nhung quàng thời gian này cục thế Hà Bắc hỗn loạn. An Lộc Sơn cũng nhất thời không còn hơi sức tâm trí bận tâm đến người con tin vương tứ Mohe Sumo này.
Do Đại Anh Tuấn bị trông giữ đến mức nghiêm ngặt dị thưởng. Sức khỏe cũng không tổi. Quý Thắng đến nay vẫn cHứa có cơ hội gặp mặt với Đại Anh Tuấn, thế nhưng trong sự rung rủi đều khắc có ý trời, hắn hôm nay vừa mới nhận được nhiệm vụ. Cơ hội đã tới rồi.
Quý Thắng và Ngụy Nhừ Quẩn hai người xách theo hòm thuốc, một lẩn nữa đi tới doanh trướng mà Đại Anh Tuấn bị giam giữ. Doanh trướng của Đại Anh Tuấn và quân y trướng của Quý Thắng đều nằm trong cùng một tòa đại doanh, thế nhưng cách nhau khá xa. Một người ở tây nam. Một người ở tây bắc. Vừa lúc là nằm trên một đường chéo nhau.
Tòa đại doanh mà bọn họ đang ở là một trong năm tòa quân doanh trực thuộc của An Lộc Sơn. Có khoáng hai vạn trú quân, do tam thái bảo An Vĩnh Chân trong mười hai thái bảo của An Lộc Sơn thống lĩnh.
Địa vị của quân y trong quân doanh không cao, nhưng mối quan hệ với mọi người lại rất tốt. Cơ hồ là mỗi một binh sĩ nhìn thấy bọn hắn đều phải chào hòi. Còn có một số nhét một ít tiền đồng, đừng xem thưởng một ít tiền đồng này, mai này có lẽ có thê cửu sống một mạng của bọn họ, Ngụy Nhừ Quẩn cũng không khách sáo, nhất nhất mà sẵn lòng đón nhận.
Đương nhiên, quân y trong quân doanh cũng không chi có hai người bọn hắn. Nhung tiếng tăm của bọn hắn lại là lớn nhất, điều này còn nhờ ở y thuật tinh thâm của Ngụy Nhừ Quân, nhưng quân y khác đa phần là Hồ y.
“Ngụy quân y, vương tứ hình như đã khá khẩm hơn một chút rồi.”
Vừa mới đi tới trước quân doanh của Đại Anh Tuấn, một quan quân trông giữ hắn bèn đi lên nghênh đón cười nói.
Ngụy Nhừ Quẩn khinh khinh bĩu môi một cái nói: “Khá cái gì? Là ta tạm thời kìm lại bệnh của hắn thôi, vắn đề của hắn không nhô, nếu để mặc hắn. Nói không chừng mạnh nhỏ cũng bò mất luôn.”
Quan quân giật thót người. Nếu xảy ra chuyện hắn sẽ không thoát được trách nhiệm, hắn vội vàng nói: “Vậy hai vị quân y mau chóng đi xem cho hắn đi!”
Hắn lại chào hòi với Quý Thắng một cái. Hắn cũng quen biết Quý Thắng.
Hai người đi vào doanh trướng, một mùi thối rữa phà ngay vào mặt. Tên vương tử này quà thật rất thê thám, suốt ngày bị giam trong doanh trướng này. Ăn uống đi cầu đều ở trong này, không thề ra khỏi cửa một bước, hơn nữa nhất cử nhất động đều bị người ta dán chặt mắt mọi lúc. Lối sống như vậy đã sắp được hai năm rồi.
Đại Anh Tuấn năm nay ước chừng hai mươi ba bốn tuổi, trái ngược với tên của hắn. Bộ dạng của hắn chẳng anh tuấn chút nào, thậm chí có chút xấu xí. Dáng người nhỏ gầy, lỗ mũi đặc biệt to, cứ như một trái cà chua vậy, vì vậy hắn rất dễ nhận dạng, nếu hắn muốn trốn khỏi quân doanh, trừ khi là che mặt lại. Nhưng điều này lại cơ hồ là không thể nào.
Lúc này hắn nằm ngay trên giường, bời do bị bệnh, làm cho khuôn mặt hắn gầy rạc lại, làm cho lỗ mũi của hắn lại như càng to ra.
“Ngụy quân y... Ngươi đã đến rồi. Đa tạ!”
Hắn nói chuyện có hơi mà không sức. Chi vào bụng của minh: “Hình như đã đờ hơn một chút so với buổi sáng rồi.”
“Ta cảm thấy bệnh này của ngươi e là không phải do ngộ độc thức ăn đơn gián như vậy, ta gọi thêm Quý quân y cùng đến, cùng chán trị một phen.”
Quý Thắng cũng ngồi xổm xuống. Bắt mạch một chút cho hắn. Mạch tượng tuy rằng hơi yếu, nhưng vẫn xem như bình ổn. Đây xuất phát từ nguyên nhân hắn bị giam lỏng trong một thời gian dài. Điều kiện vệ sinh quá kém rồi.
Hắn gật gật đầu. Nói với Ngụy Nhừ Quẩn: “Ta nghi ngờ đây là triệu chửng ôn dịch tiền kỳ.”
“Ta cũng rất lo lắng, nghe nói trong quân đội mà tiểu vương gia mang về từ Hà Đông đã xảy ra ôn dịch, chúng ta phải cẩn thận.”
Giám thị quân ở phía sau lưng bọn họ sợ đến giật thót người, nếu thật sự là ôn dịch, bọn hắn đều toàn bộ bị chết sạch sành sanh, hơn nữa hắn cũng đã nghe nói, trong quân đội An Khánh Tự mang về là đã xảy ra ôn dịch, nhưng làm sao lại truyền nhiễm đến nơi này, tên vương tử này cũng cHứa từng đi ra khỏi trướng a!
Quý Thắng ra một hiệu mắt với Ngụy Nhữ Quẩn. Ngụy Nhữ Quẩn hiểu ý, bèn đứng lên nói với viên quan quân: “Ta có mấy lời muốn nói. Đi ra bên ngoài nói đi!”
Lời nói của y sĩ thông thưởng sẽ không có người cự tuyệt, viên quan quân kia bèn đi theo Ngụy Nhừ Quằn đi ra ngoài, trong doanh trướng thì chì còn lại Quý Thắng và con tin Đại Anh Tuấn hai người.
Quý Thắng nhanh chóng từ trong hộp thuốc lấy ra một chiếc nhẫn có chạm khắc hình vẽ, cằm tới trước mặt Đại Anh Tuấn cho hắn xem qua. Đại Anh Tuấn trước hết là ngớ người, rồi ngay lập tức trong mắt nháy lên ánh sáng bất thưởng, hắn đã nhận ra chiếc nhẫn này, đó là chiếc nhẫn của phụ vương, là tượng trưng của Bột Hài quận vương, hắn vừa muốn nói chuyện, Quý Thắng đã suỵt lên một tiếng, ghé sát bên tai hắn
Thấp giọng nói: “Ta là đến cửu ngươi, ngươi nhất định phải phối hợp!”
Đại Anh Tuấn gật gật đầu. Trong mắt hắn trờ nên kích động, lúc này Ngụy Nhừ Quẩn và quan quân đi vào: “Quý quân y có kinh nghiệm ôn dịch hơn ta. Bây giờ hắn cũng là nghi ngờ, quan trọng là xem đêm hôm nay, xem bệnh nhân có phát sốt không, nếu như phát sốt. Rất có thể sẽ là thật rồi. Ngươi nhất định phải lập tức thông báo cho ta. Đồng thời bất kỳ ai không được đến gần. Bây giờ ta cho hắn dùng thêm một thang thuốc, xem có thể khống chế được bệnh tình không.”
Quan quân tim đập nhanh mà gật gật đầu. Hắn đương nhiên biết rằng, nếu là ôn dịch, ai tới gần thì người đó phải chết, hắn lại thờ dài một hoi hòi: “Tại sao lại mắc phải vậy? Ta thật sự là không hiểu?”
“Bệnh căn của loại bệnh này rất khó nói rõ, nhung mà ta đoán là do hắn quá dơ, các ngươi phải để hắn dùng hai lều trướng, đề hắn chia ra đi ra đi vào, như vậy có lẽ có thể tránh khỏi, bây giờ cũng đã trễ rồi. Ngươi phải nhớ nói với các huynh đệ, phương pháp ta dạy ngươi, để mọi người đều có thể áp dụng.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào doanh trướng. Ngụy Nhừ Quẩn hòi: “Hắn thế nào rồi?”
Quý Thắng lắc đầu. Tỏ vẻ tình hình bất ổn.
“Thôi được! Ta sẽ sắc thuốc cho hắn trước, các ngươi lập tức đem đồ đạc của hắn lấy ra ngoài thiêu hủy toàn bộ, bao gồm chén hắn ăn cơm. Cũng phải đào hố chỗn thật sâu.”
Biện pháp tốt nhất để cho mọi người tin tường Đại Anh Tuấn mắc phải ôn dịch là hãy tạo ra sự hoảng sợ trước đã. Chi cẩn dấy lên sự hoảng sợ. Các binh sĩ canh giữ hắn cũng tự nhiên bất giác mà nói chuyện hộ cho bọn hắn. Phía trên có lẽ còn có ý nghĩ vớt vác hên xui, nhung bọn họ thật sự không muốn có.
Nhất thời, vùng đất trống bên ngoài đã đốt lên một đống lửa. Các binh sĩ một tay dùng vải ở lớp giữa có kẹp lấy bột than bịt chặt mũi miệng, một tay khác cầm lấy sào tre đem tất cả các vật dụng như chăn nệm. Y phục, gối ngủ v. V... Mà Đại Anh Tuấn sử dụng, đều kều vào trong lửa thiêu hủy.
Ban đêm. Quỷ Thắng và Ngụy Nhừ Quẩn vừa mới thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị đi ngủ. Đột nhiên có binh sĩ hớt hãi chạy tới báo cáo, Đại Anh Tuấn thượng thồ hạ tả. Cả người phát sốt. Tình hình nghiêm trọng rồi.
PS: Vị trí chiến lược của Bột Hải quốc quan trọng vô cùng, mọi người đi tra trên mạng một chút là biết ngay.