Thiên Hạ 2
Q.15 - Chương 667 - Toàn Thành Rà Soát
gacsach.com
Cũng giống như Trường An, Thành Đô cũng có chợ Nam và chợ Bắc, trong đó chợ Nam cũng tương đương chợ Tây Trường An, là nơi tập trung tất cả các món hàng dân sinh đại tông như lương thực, trà, vải vóc, súc vật... Các loại hàng hóa đại tông có trên trăm loại, đều được vận chuyển đến và bán ra tại đây. Noi đây đã trờ thành nơi tập trung các thương nhân Thành Đô.
Góc đông bắc của chợ Nam là hàng Mà. Cũng là nơi bán đủ các loại gia súc, tuy gọi là hàng Mà. Nhung nó lại chủ yếu bán trâu bò là chính. Do đất đai trong bồn địa Ba Thục phì nhiêu, nguồn nước lại dồi dào, sản lượng lương thực rất cao, cộng thêm nông dân Ba Thục tương đối giàu có hơn so với nông dân phương bắc, vì thế việc dùng sức kéo của gia súc cũng tương đối phổ biến, gẩn như nhà nhà cũng đều có mua một con trâu cày.
Việc buôn bán tại hàng Mà cũng đặc biệt đắt đò, chốc chốc lại có một đám đông nông dân từ ngoại tinh kéo đến mua trâu.
Cửa tiệm bán ngựa trong hàng Mà chi có mỗi một nhà, gọi là tiệm ngựa Thiên Lý. Đấy cũng chăng phải vùng Ba Thục núi đồi nhiều, phóng ngựa không tiện, bồn địa Ba Thục cũng đồng trắng ngàn dặm. Địa thế bằng phẳng, không có tiệm bán ngựa nhiều chủ yếu là vì hai năm nay Nam Đường mặc sức mờ rộng quân đội, cường bức trưng thu ngựa từ dân gian, dẫn đến số lượng ngựa bị giảm hàng loạt, rất nhiều cửa tiệm không tìm được nguồn ngựa, bèn đổi sang bán trâu hoặc dê.
Tiệm ngựa Thiên Lý này sờ dĩ còn tổn tại được đến ngày hôm nay là vì có quan hệ mật thiết với bối cảnh sau lưng nó. Có người từng loan truyền rằng đông chủ tiệm ngựa này là con trai của tướng quốc Thôi Viên. Tuy chi là tin đồn, nhưng Thôi Viên mỗi lẩn
Đến thị sát chợ Nam, cửa tiệm đầu tiên hắn vào chắc chắn sẽ là tiệm ngựa này, hơn nữa còn có người nhận ra chưởng quỹ tiền nhiệm của tiệm ngựa này chính là nhị quản gia của Thôi phủ. Hàng loạt các chi tiết ngẫu nhiên nay cũng phần nào phàn ánh được tiệm ngựa này có quan hệ dây mơ rễ má với Thôi gia. Cũng chính vì thế mà quan phú chẳng bao giờ đến điều tra cửa tiệm này.
Nhung không ai ngờ đến, tiệm ngựa này còn có một thân phận khác, nó là nơi sở tại của tình báo đường Kiếm Nam, không những tiệm ngựa này, mà cà hai tiệm bán trâu ở bên cạnh cũng là sàn nghiệp của tinh báo đường, từ chưởng quỹ ở trên cho đến giúp việc ở dưới đều là thành viên của tinh báo đường.
Đương nhiên, một nguyên nhân quan trọng khác mà ai cũng không ngờ được nó là cơ quan tình báo của Bấc Đường là vi mấy cửa tiệm này đã có lịch sử từ hơn trăm năm nay. Đấy kỳ thực đều là sàn nghiệp của Hán Đường Hội. Hán Đường Hội phân bố khắp noi trên đất Đại Đường, chủ yếu lấy việc buôn bán kinh thương là chính, Thành Đô là đô thị thương nghiệp lớn thứ ba Đại Đường, nên nơi này đương nhiên sẽ trở thành trọng địa mà Hán Đường Hội phái đặc biệt quan tâm. Hơn trăm năm nay Hắn Đường Hội đã gầy dựng được mười lãm điểm kinh doanh tại các nơi Ba Thục, trong đó có cửa tiệm, tửu tứ, quán bạc (nơi chơi bài bạc), thanh lâu, khách điếm, thuyền hàng, cầu càng... Nhà nhà đều làm ăn phát đạt, trờ thành nguồn vốn chú yếu của Hán Đường Hội. Ở Thành Đô này thì có tiệm ngựa Thiên Lý, trà trang Hồi Xuân, tửu lâu cẩm Tú và quán bạc Tây Vực... Bốn đại điếm danh tiếng hiển hách.
Hiện nay Ẩn Long Hội đã giãi tán, Hán Đường Hội vươn mình biến đổi thành tình báo đường An Tây, hiện tại lại đối thành tình báo đường Bắc Đường. Hán Đường Hội Thành Đô cũng trờ thành tình báo đường Kiếm Nam, tổng cộng có ba trăm năm mươi bốn thành viên.
Đương nhiên ngoài thành viên tinh báo đường ra, Bắc Đường còn có một số nhân vật đặc biệt, với thân phân đặc biệt của mình họ hoặc đi vào quan trường Nam Đường, hoặc đi vào trong phù quyền quý làm mạc liêu, có thể nói là thẩm thấu vào bằng đủ mọi cách, chi là do họ đã tiềm tàng vào quá sâu, đến thời khấc quan trọng mới phát huy tác dụng. Lại thêm một số người thuộc phái thân Bắc Đường, nhung lại không chịu khống chế của Bắc Đường, chi trong lúc cẩn thiết sẽ lộ diện giúp Bắc Đường một tay, như tà tướng Thôi Viên, ngự sứ trung thừa Trương Khởi Ninh...
Thân phận của những người đặc biệt này thông thưởng đều thông qua tinh báo đường liên hệ Trường An, nhưng không thuộc thành viên tình báo đường.
Đường chủ tinh báo đường Kiếm Nam gọi là Thi Cảnh Trung, là người bàn địa Thành Đô, nguyên là một trung lang tướng của Lũng Hữu, đi theo Ca Thư Hàn vào Thục, sau khi Ca Thư Hàn được phong Lưỡng Hồ, hắn không nguyện rời khỏi cố thủ, bèn thoát ly khỏi quân Lũng Hữu, nhung chẳng bao lâu sau lại dẫn một bộ phận quân đội về Lũng Hữu, nương nhờ Lý Quang Bật, khá được Lý Quang Bật thưởng thức.
Hắn đã tham gia chiến dịch cuối cùng với quân Thồ Phồn tranh đoạt được Đại Phi Xuyên. Sau chiến tranh Lý Quang Bật vốn dĩ có dự định trực tiếp tiến công Thành Đô, nên bèn phái hắn dẫn một đội xích hầu lẩn vào Thành Đô. Tuy cuối cùng kế hoạch đã hủy bỏ, nhung Thi Cành Trung lại bị giữ lại Thành Đô, đám nhiệm vai trò thủ lĩnh tinh báo đường.
Thi Cành Trung năm nay chừng bốn mươi tuổi, hắn cũng có thân hình vạm vỡ, tướng mạo uy vũ, chi thoạt nhìn bèn biết đây là người thăng thắng trượng nghĩa. Hắn là đại chưởng quỹ của tiệm ngựa Thiên Lý, nhung thông thưởng đều chẳng mấy khi nhúng tay vào việc kinh doanh của tiệm.
Thi Cành Trung tuy bề ngoài trông hơi cao to thô lỗ, nhưng một mặt khác của hắn lại là người cực cấn thận. Hành động nghênh cứu gia quyến hai nhà Tịch, Triệu lẩn này chinh do một tay hắn lên kế hoạch, mỗi một tiều tiết đều được ngẫm nghĩ đến. Vi kế hoạch lẩn này mà hắn đã phải chuẩn bị gần hai tháng, thấy mới có thể một lẩn thành công gọn nhẹ như vậy.
Lúc này Thi Cành Trung đương ngồi ngay ngắn ở hậu viện để lắng nghe thù hạ báo cáo tình hình giải cứu lẩn này. Người báo cáo chính là nam từ thân hình thấp bé gầy gầy kia. Hắn là người phụ trách cả hành động lẩn này, tên là Chu Bình, là một lão xích hầu của quân An Tây, quân chức là hiệu úy, kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú, hắn cũng là một trong năm phân đường chủ của tình báo đường Thành Đô.
“Hành động tối qua vô cùng thuận lợi, từ đầu chí cuối đều không kinh động đến người canh gác, sau đó người hai nhà đà lên thuyền, đi thẳng vào sông Dân Giang, theo đúng kế hoạch thì họ chắc chắn đã đến Kim Đường huyện, ở đó có khách điếm của chúng ta, chắc sẽ có thế tạm lánh đi một thời gian.”
Thi Cảnh Trung gật gật đầu, “Việc này tuy đà làm rất gọn gàng, nhung vô hình chung đó cũng là một đòn cảnh báo với Nam Đường, Thành Đô có bọn thám tử như chúng ta tổn tại. Bọn chúng nhất định sẽ ra sức truy bắt. Ngươi hãy đi nói với các huynh đệ, tạm thời đứng lại tất cả hành động, đợi qua mấy ngày dầu sôi lừa bông này đà rồi tính.”
Hắn vừa dứt lời thì đà nghe tiếng vó ngựa kịch liệt từ bên ngoài vọng vào, chi nghe thự thừa chợ Nam lớn tiếng hô hào bên ngoài: “Các nhà các hộ hãy nghe cho rõ đây, quân đội lập tức đến đây truy tìm đào phạm, mọi người hãy mau thu gọn lại tiền tài lại, phục tùng rà sát!”
Thi Cảnh Trung lập tức đứng dậy, “Quả nhiên bắt đầu rồi, ngươi lập tức đi thông báo các huynh đệ mau cất kỹ vũ khí lại. Phải nhanh, lẩn này rà soát tuyệt không phải đủa đâu.”
“Bọn thuộc hạ đã đem tất cả nhưng gì đáng nghi cất giấu hết rồi.”
“Không được! Hãy nói tất cả mọi người kiểm tra lại lẩn nữa. Một tí một li sơ hờ cũng tuyệt không được đê lòi ra. Mau đi!”
Xích hầu Chu Bình không dám chậm trễ, lập tức quay lung đi chấp hành mệnh lệnh. Thi Cảnh Trung từ dưới giường rút ra thanh hoành đao cùng cung nỏ vội và chạy về phía hậu viện.
Cuộc rà soát quy mô lớn tại Thành Đô đã được triển khai toàn thành, con tin của hai nhà Tịch, Triệu trốn thoát khiến Lý Hanh nổi cơn lôi đình, hắn không những hạ lệnh xử tử mười tám tên Lính gác, và còn cách chức hỏi tội Đại lý tự thiếu khanh toàn quyền phụ trách vụ này, nhưng lửa giận của hắn còn chưa kịp nguôi ngoai, hắn lại hạ lệnh tiến hành toàn thành truy bắt, dù không bắt được phạm nhân trốn thoát thi hắn cũng phái bắt cho kỳ được thám tử Bắc Đường tiềm tàng tại thành Thành Đò.
Lẩn truy soát này rất ư nghiêm khắc, mỗi hộ gia đình đều không được bò qua, lằn này Lý Hanh đã hạ quyết tâm, không tiếc điều động tám vạn đại quân vào thành rà soát.
Từng đội từng đội binh sĩ chạy ằm ầm trên phố, bắt đầu đi rà soát từng nhà. Một đội binh sĩ tông cửa một khách điếm đi vào, các binh sĩ xông vào, cánh tượng thật chi có thể nói là gà bay chó nhảy, chốc chốc lại nghe vọng ra tiếng chửi rủa của binh sĩ cùng tiếng van lậy của chưởng quỹ khách điếm...
Lại một đội binh sĩ khác xông vào một đại tửu tử khác, trong tửu tứ bỗng chốc loạn cả lên, chi nghe tiếng bàn ghế bị đánh đổ, bát đĩa lèng xẻng vỡ tan, không ít thực khách vội vã bò chạy, ai mà chạy chậm không khéo bị bọn binh sĩ này chặn lại đánh cho tơi tà, máu chảy đầy mặt...
Thậm chí một phường quỹ cạnh chợ Bắc còn xuất hiện tinh cánh binh sĩ vào cướp bóc trầm trọng...
Chi sau khi thị thự đến vừa đến thông báo một hồi một đội binh sĩ ba ngàn người đã tiến vào chợ Nam. Chợ Nam là nơi có thương nhân khắp nơi tụ tập, là khu vực trọng điểm để rà soát. Cùng với việc quân đội vào thành, cửa lớn bắt đầu ầm ầm đóng lại, tất cả mọi người không được phép ra vào, ba ngàn quân đội bắt đầu phân theo đội, cử năm mươi người làm một đội, tống cộng có sáu mươi đội, bắt đầu đi vào chợ Nam triệt để rà soát mấy trăm cửa hiệu trong chợ.
Trong hàng Mã tổng cộng có hai mươi mốt cửa tiệm, có lẽ do hàng Mã không có nhiều lợi lộc như hàng Châu Báu. Lại hôi hám bẩn thiu, quân đội phụng mệnh đến đây kiểm tra có bốn đội, nhưng thực tế chi có hai đội đến đây, bắt đầu từ đầu hàng và cuối hàng kiêm tra, từng nhà từng nhà một tiếng hành rà soát.
Nhung binh sĩ này trước khi đến kiểm tra cũng đà được tập huấn sơ bộ, chủ yếu là họ được nói trước về một số trọng điểm trong lúc soát, như tầng hầm. Nhà kho, hầm cầu thang, gác, hậu viện độc lập...
Nhung giữa các binh sĩ với nhau lại có một bài bản khi rà. Như phòng tài vụ, nếu trong đó mà có rương gỗ lớn có viền vàng nhất định phải mờ ra. Trong đó thế nào cũng có đựng tiền; Phòng chưởng quỹ, chù yếu là chú ý lục tủ. Hộc bàn, gầm giường, và một số hộp đựng nhỏ có khóa, dù không có tiền tài thì cũng có văn thư quan trọng, lấy được nhưng văn thư này thì người trong tiệm thế nào ắt cũng phải bò tiền ra chuộc thôi; Tầng hầm. Đó là nơi được cất đủ thứ linh tinh, nhất là tiệm bán châu báu, hay sành sử, tất cả các món hàng thượng hạng trấn tiệm đều chù yếu được cất trong tầng hầm; Và một nữa là phòng của nữ quyên lại càng có nhiều thử béo bờ nói không hết lời, có thể thừa cơ rà soát thân thề nữ quyên, ra sức sàm sờ, đã thế còn có thể lấy đi một số nữ trang vàng bạc.
Vì thế tiến hành rà soát khắp thành, kỳ thực đây cũng là cơ hội để cho các binh sĩ có thể kiếm chác phát tài chút đinh, mỗi nhà mỗi hộ chí ít cũng sẽ cho chúng ít tiền. Cho tiền rồi thì công việc rà soát cũng lỏng lèo hơn, không có tiền, rà soát đương nhiên phải khắt khe, e là cái cuốc con dao cũng bị vu là binh khí quản chế thôi.
“Chưởng quỹ của tiệm ngựa này là ai?”
Trong tiệm ngựa vừa mới kiểm tra xong thì bên ngoài bèn vọng đến tiếng nói hung hăng, một hiệu úy dẫn theo năm mươi binh sĩ khí thế hừng hực xuất hiện trước cửa lớn.
Tiệm ngựa nằm ở khúc giữa hàng Mã, theo đúng thử tự nó sẽ là nơi bị kiểm tra cuối
Cùng, nhung tên hiệu úy này tương đối tinh anh, hắn chi thoạt nhìn đã nhìn ra tiệm này không giống với các cửa tiệm khác, nhà người ta bán trâu, bán lừa. Chi duy tiệm này bán ngựa.
Điểm khác thưởng sẽ nói rõ nó là nơi béo bờ có thể kiếm chác, tên hiệu úy này bèn dẫn thù hạ phóng đến trước cửa tiệm ngựa. Thi Cảnh Trung thấy đội rà soát đã đến trước cửa, bèn nháy mắt ra hiệu với nhị chưởng quỹ, nhị chưởng quỹ hiểu ý vội đi ra nghênh đón.
“Quân gia, tiểu nhân là chưởng quỹ của cửa hiệu này, tiểu nhân họ Hàn.”
Hiệu úy mắt liếc nhìn một cái, nhìn thấy ngoài cửa có cột một con ngựa tốt trấn tiệm, bèn rờ rờ cái mũi máng rượu của minh nói: “Mẹ kiếp sao hôi thế, hóa ra là một tiệm ngựa. Các ngươi có tự ý buôn lậu chiến mã không đấy?”
Hàn chưởng quỹ vội cười huề xoa xuýt: “Quân gia khéo nói đủa, tiểu tiệm chi bán ngựa lấy sức kéo, làm sao dám bán chiến mà!”
“Việc này khó nói lắm, tiệm của các ngươi có nhiều điểm đáng ngờ lắm, phải rà soát cho cẩn thân!”
Hiệu úy lại huơ huơ bắp tay to của mình, năm mươi tên binh sĩ lập tức xông vào tiệm ngựa, bắt đầu lật thùng mờ tủ rà soát, sắc mặt hiệu úy tối sầm. Có rót trà mòi hắn cũng chăng thèm uống. Lẩn rà soát này khác với mấy lẩn trước, dù thế nào cũng phải giả vờ cho ra mật uy nghiêm chút ít, có muốn vòi tiền cũng phải đợi đến sau cùng đà. Trong lòng hiệu úy biết rõ, phải rà một lẩn đà xem có kiếm chác được gì không nếu quả thực không hóng hớt được gì thì hắn sẽ lấy ngựa đế làm cớ. Tự hắn biết rõ, có phải chiến mà hay không là toàn do miệng hắn nói cả.
Hắn trực tiếp đi đến hậu viện, hậu viện là hai chuồng ngựa lớn. Giữa chuồng ngự có một cánh cửa nhỏ, hắn dùng đao chi vào cửa hòi: “Đằng sau cửa là gì thế?”
Hàn chưởng quỹ đi cùng bên cạnh vội trả lời: “Đằng sau tiệm ngựa là một con sông nhỏ, cánh cửa này thông đến con sông đó.”
Cánh cửa được úp hờ, hiệu úy đi đến một chân đá tung cửa ra. Chi thấy bên ngoài đều là cỏ hoang, ở giữa có con đường mòn nho nhỏ thông thẳng đến con sông nhỏ cách
Đấy ngoài ba trượng, bên ngoài còn có một bến đổ nhỏ, có cột chiếc thuyền bên cạnh.
Hiệu úy không biết nghĩ gì, bèn đi lên trước ngắm nghía thuyền nhỏ một lúc. Đằng sau tiệm ngựa có một con thuyền nhỏ, quả thực khiến người khác thấy kỳ lạ, mà con thuyền này trông đã có phần cù kỹ, cảm giác là đi không được bao lâu nữa nó sẽ mục nát mà chìm xuống đáy sông thôi.
Hàn chưởng quỹ bên cạnh tim như muốn nhảy cả ra ngoài lồng ngực, tất cả vũ khi của họ đều giấu phía đáy sông này, nếu thật sự muốn rà soát chiếc thuyền này sẽ rất dễ
Tim ra.
“Tiệm ngựa các ngươi cẩn thuyền để làm gì?”
Quà nhiên, đối phương cũng cảm thấy có điềm đáng ngờ kỳ quái ở đây, Hàn chưởng quỹ vội cười nói: “Quân gia, thuyền này là dùng để vận chuyển cỏ khô đó, quân gia xem, trên thuyền còn có cỏ khô đây này!”
Hiệu úy thò đầu về phía trước nhìn nhìn, quả nhiên nhìn thấy giữa các khe ván đáy thuyền còn đọng lại chút ít cò khô, hình như đúng là như thế, mờ tiệm ngựa làm sao có thể không có cỏ, dùng xe vận chuyển cò khô vẫn thua xa tiện lợi việc dùng thuyền.
Hắn giơ chân đá đá thân thuyền, thuyền lắc lư một cái, xem ra vẫn còn khá chắc, có thể dùng để vận chuyển cỏ thật, nhung hắn lại không chú ý thấy Hàn chưởng quỹ bên cạnh đã sợ xanh cả mật. Và hắn càng không chú ý thấy một cọng dây đã từ từ lộ ra phía dưới đuôi thuyền. Nếu kéo sợi dây này lên, hắn sẽ phát hiện ra rất nhiều thử đủ để trấn động cả triều đình Nam Đường.
Ngay tại lúc này, một thù hạ gọi hắn từ hậu viện: “Hiệu úy, mời sang đây một chút!”
Hiệu úy bò lại việc chiếc thuyền, quay người đi vào trong hậu viện. Hàn chưởng quỹ thầm thờ phào, hắn lặng lẽ giơ tay lau bớt mồ hôi trên trán, hắn liếc liếc cọng dâỵ cột phía dưới đuôi thuyền, trong lòng không khỏi thầm nguyền rủa sao xui xéo thế, ngày thưởng căn bản không nhìn thấy gì, sao hôm nay lại lộ tẩy chứ? May mà ông trời còn chiếu cố, không bị đối phương phát hiện.
Kỳ thực không phải do ông trời chiếu có, mà là do Thi Cảnh Trung trên lầu hai thấy
Tình hình hơi nguy cấp, lập tức nghĩ ra cách ứng phó giải nguy, nên mới họa may. Hiệu úy đi vào hậu viện, hỏi: “Có việc gì?”
Thủ hạ của hắn lẳng lặng đưa một chiếc túi nhỏ cho hắn, hiệu úy nhận qua, thấy trên tay nặng trịch, xém chút đánh rơi xuống đất, “Thế này là thế nào?”
Thù hạ hắn khẽ nói bên tai hắn: “Hai trăm tiền bạc.”
Hắn không khỏi bàng hoàng, vội mờ ra liếc sơ, quả nhiên trong đó toàn là tiền bạc trắng. Mẹ bà nó, tiệm này chắc chắn làm ăn không chính đáng.
Thù hạ hắn chi vào Thi Cảnh Trung đứng ở cách đấy không xa, “Hắn chính là đại chưởng quỹ trong tiệm, cái này là do hắn đưa cho.”
Chi thấy Thi Cảnh Trung cười cười chấp tay nhìn hắn, Hàn chưởng quỹ bên cạnh cũng đi lên trước cười nói: “Đó là đại chưởng quỳ của bọn ta, là cháu của Thôi tướng quân.”
“Hóa ra là như thế, nếu như đây là cửa tiệm của Thôi tướng quốc, vậy sao không nói sớm? Hiểu làm thôi, hiểu lầm!”
Hiệu úy cười khan hai tiếng, lập tức huơ tay nói: "Gội các anh em rót lui thôi!'
Thù hạ của hắn lập tức đi gọi mọi người, ánh mắt của hiệu úỵ lại quét qua phía chuồng ngựa, thầm nghĩ: “Nếu trong số ngựa này mà không có chiến mà thi kêu lão tử viết ngược tên mình cũng dám, đúng là bọn gian thương!”
Lẩn rà soát tòa thành tại Thành Đô lẩn này là lằn khắt khe nhất từ sau khi Lý Long Cơ dỡi đô về miền nam, dù là dân đen hay quyền phú nhất luật đều bị rà soát, cả quan viên trong nội thành đều không ngoại lệ.
Nhung phàm việc gì cũng không có cái gọi là tuyệt đối, cũng có quan viên được miễn soát. Ngoài con trai của Lý Hanh ra, tất cả các quan viên được miễn rà soát cũng không quá mười người, chủ yếu là các tướng quốc của Chinh sự đường, như Hữu tướng Vương Cũng, tả tướng Thôi Viên... Trong đó Tông chính tự khanh Lý Trân cũng được nằm trong số các cao quan ít ỏi được miễn soát.
Tự Kỳ vương Lý Trân có thể được xem là tâm phúc của Lý Hanh, tuy phủ trạch của hắn tại Thành Đô được miền bị binh sĩ kiểm soát, nhung hắn lại vừa nhận được thư nhanh bồ câu đưa đến, phủ trạch của hắn tại Trường An đã bị triều đình tịch thu. Vạn khoảnh lương điền của hắn tại vùng Giang Hoài đà cũng khó mà thoát khỏi kết cục bị tịch thu của công.
Lý Trân không khỏi vừa kinh vừa nộ, vậy cũng có nghĩa là giờ ngoài gia sản tại Thành Đô ra, hắn không còn bất kỳ tài sản nào nữa.
Lý Trân khoát tay sau lưng đi đi lại lại trong thư phòng, tin này đối với hắn mà nói chăng khác nào tiếng sét ngang tai. Tuy hắn đã đến nương nhờ vào Nam Đường, nhưng hắn cũng như tất cả quan viên tông thất khác, cũng chẳng mấy tin tường vào tiền cảnh của Nam Đường. Nam Đường bị Lý Khánh An tiêu diệt chi là việc sớm muộn thôi, cho nên hắn phải tìm kiếm cho minh một đường lui khác, một khi Nam Đường thật sự không ổn nữa, hắn sẽ trờ về Trường An để làm ông vương gia nhàn hạ phú quỷ. Nhưng tin từ Trường An đưa đến khiến giấc mộng đẹp của hắn bỗng chốc tan vỡ.
Chính trong lúc hắn nôn nóng không yên thì quản gia nhà hắn lại chạy đến bầm báo: “Diêm tiên sinh đã đến!”
Diêm tiên sinh là Diêm Khải, hiện là mạc liêu của Bành vương Lý Cận. Hắn nguyên là mạc liêu của Khánh vương, sau khi Khánh vương chết tại An Tây, hắn từ An Tây trốn về, đến Thành Đô nương nhờ con trai của Khánh Vương, Lại bộ thị lang Lý cầu, sau lại được Lý cầu tiến cử cho Bành vương Lý Cận, dần dần có được sự tín nhiệm của Bành vương. Trờ thành quân sư mạc liêu của hắn.
Lý Trân nghe nói hắn đến không khỏi trong lòng kinh hoảng, vội nói: “Mau mau mời Diêm tiên sinh vào đây!”