Thiên Hạ 2
Q.15 - Chương 671 - Liệp Hồ
gacsach.com
Phủ trạch của Lệnh Hồ Phi cách cửa thành đông không xa, nằm trong phường Hoán Sa, là một đại trạch diện tích gần ba mươi mẫu. Vốn dĩ có tên gọi là Quế Trạch, vì trong phù có trồng mười cây quế ba trăm tuổi mà được tên, là một phủ đệ đẹp nổi tiếng của Thành Đô. Do Lý Hanh lúc mới đến Thành Đô cực tín nhiệm Lệnh Hồ Phi, bèn ban phủ đệ này cho hắn. Và cũng từng khiến bao người phải ngưỡng mộ.
Lệnh Hồ Phi quan bái Hộ bộ thượng thư. Nắm trong tay quyền tài chính của Nam Đường. Chức cao quyền trọng không ngừng được các đại thần khác tìm đủ cách nịnh nọt lôi kéo, nhất là lúc ngày nghi triều, cơ hồ từ sáng đến tối đều không ngừng có quan viên đến tặng lề bái phòng, đặc biệt là quan địa phương lại càng xem trọng đại quyền tài chính của Lênh Hồ Phi.
Bản thân Lệnh Hồ Phi không phải quan viên liêm khiết tự luật gì, ngược lại, hắn cực kỳ tham lam. Lúc trẻ hắn nghèo khó lận đận, chính vì đà trải qua nỗi khắc cốt ghi tâm của cái nghèo, nên hắn đặc biệt xem trọng tiền tài. Các quan viên đến tặng lễ hắn đều nhất mực nhiệt tình tiếp đài, chi trong vỏng một năm ngắn ngủi, mỗi việc nhận lề từ quan viên thôi đà giúp hắn tích lũy được vài vạn quan tiền.
Trùng họp hôm nay cũng là ngày nghi, nhưng ngày này Nam Đường đà xảy ra quá nhiều biến cố, lời đồn vời đại quân Lý Khánh An sắp tấn công Nam Đường, khiến tất cả quan viên đều như thót cả tim, nghĩ trăm phương nghìn cách tìm tin tức mật bên trong. Tối qua lại vừa xảy ra việc Lệnh Hồ Phi vào cung khuyên gián, hơn nữa thánh thượng gần như đã nghe theo, khiến Lệnh Hồ Phi bỗng chốc trờ thành tiêu điểm quan tâm của bá quan, ai cũng muốn đến chỗ Lệnh Hồ Phi để được biết thái độ của thánh thượng, thánh thượng Rõt cuộc có đối gách gì. Đó sẽ liên quan mật thiết đến lợi ích của mỗi người, nếu có được các tin mật đằng sau, thì có thể nghĩ cách ứng phó trước.
Từ lúc trời mới tò mò sáng. Ngoài phù Lệnh Hồ Phi đã đậu đầy xe ngựa. Có rất nhiều quan viên cầm theo lề vật đến bái phòng, ai cũng đều biết nếu đến tay không, Lệnh Hồ Phi sẽ không tiếp kiến.
Lệnh Hồ Phi hôm nay hình như khá rảnh rỗi. Hắn biết lời nói quý hồ tinh chứ bất quý hồ đa, hắn đà nói hết nhưng lời nên nói với thánh thượng, hôm nay chắc sẽ là lúc thánh thượng tự minh ngẫm nghĩ lại, trong lòng hắn biết rõ muộn nhất ngày mai. Thánh thượng nhất định sẽ lại tìm hắn đến nói chuyện kỹ. Hắn rất tự cao, trước đâỵ hắn là quân sư của Lý Hanh, sau này cũng sẽ thế. Lý Hanh không thé nào tách khỏi hắn được.
Chính vi tự tin này, Lệnh Hồ Phi mới dám tự tiện nhận hối lộ, từ sáng hôm nay bất đầu ai đến hắn cũng không từ chối, mỗi quan viên đến cầu kiến hắn đều gặp nói chuyện một chút, chi điểm chút ít cho những người này, hắn cũng giống như đại pháp sự của tôn giáo, tiếp nhận sự sùng bái của tín đồ.
Trên lầu hai một tửu tứ cách nhà Lệnh Hồ Phi chừng hai dặm tại phường Hoán Sa, Thi Cành Trung ngồi sát cửa sổ, từ vị trí này có thể nhìn rõ cửa phủ Lệnh Hồ Phi. Hắn đã ngồi đây cả buổi sáng, nhung vẫn không chút sốt ruột, bọn họ vẫn đang đợi cơ hội.
Nhiệm vụ của tình báo đường rất nhiều, thám thính quân tình, dân tình, tim ra tinh báo quan trọng của Nam Đường... Trong đó có một nhiệm vụ chinh là giám sát động tĩnh cao quan Nam Đường, bao gồm cà việc mò rõ tình hình tài sàn của họ, tìm kiếm sơ hở của họ. Lệnh Hồ Phi là Hộ bộ thượng thư Nam Đường, là người đứng đầu cai quản tài chinh, tất nhiên cũng nằm trong danh gách những người được tinh báo đường trọng điểm quan tâm.
Tinh báo đường vốn vẫn chăm chú tất cả hành động của Lệnh Hồ Phi, Thi Cành Trung sở dĩ dám nhận lời Diêm Khải trừ khử được người này vào ngày hôm sau cũng chính là vì Thi Cành Trung biết, hôm nay sẽ có một cơ hội xuất hiện.
Ngày mai sẽ là ngày quyết đinh cuối cùng các nhà buôn muối của Nam Đường. Muối ăn của Nam Đường chú yếu đến từ gần giếng muối nhà quan ở Vinh Châu, Nam Đường áp dụng biện pháp khoán dành cho ngành muối, cũng giống như việc độc quyền muối ăn của ngày nay, quan phủ lũng đoạn tất cả giếng muối, trực tiếp bán cho các đại thương gia trong ngành một trăm mười văn tiền một đấu, sau đó sẽ do họ tiến hành phân phối kinh doanh, vì thế một khoảng lớn trước tiên bị quan phủ hớt đi, nữa là các đại thương gia ngành muối. Vi thế đề tranh được cái tên trong danh mục những nhà buôn muối, các lộ đại thương nhân đã phái dùng hết tất cả thù đoạn mình có thể.
Trong đó có một thú đoạn hữu hiệu nhất đó là hối lộ Lệnh Hồ Phi. Lệnh Hồ Phi kiêm nhiệm chức diêm (muối) thiết sứ Nam Đường, có quyền quyết định trực tiếp. Ngày mai là ngày cuối cùng xác định thương buôn muối, tối nay chắc chắn sẽ có một người đại thương muối từ Thục Châu đến tận nhà bái phỏng Lệnh Hồ Phi.
Tối qua Thi Cành Trung đã ngồi tra hết một đêm tình báo, hắn cũng đã phát hiện ra quy luật, cứ phàm ai đến tặng lễ quá hai ngàn quan, thái độ của Lệnh Hồ Phi sẽ rất ư nhiệt tình, thông thưởng đều sẽ đích thân đưa tiễn khách ra đến tận cửa. Tên đại thương buôn đến tò Thục Châu này nếu muốn có được danh ngạch buôn muối, quà hắn tặng nhất định không được dưới một vạn quan.
Thời gian cứ thế tò tò qua đi, giờ đã sắp đến lúc ráng chiều, có lẽ do Lệnh Hồ Phi không còn tiếp đãi khách đến bái phòng nữa, xe ngựa trước cửa phú hắn cũng dẩn tHứa
Đi, chi còn một hai tên quan viên sống chết không chịu rời, tay vẫn cằm lề vật. Đợi chờ cơ hội cuối cùng.
Thi Cảnh Trung trong tửu tứ vẫn kiên nhẫn đợi chờ, hắn từ từ nâng rượu lên, ánh mắt mài vẫn không rời khỏi cửa phù Lệnh Hồ Phi. Dưới lầu tửu tứ có xe ngựa hấn đỗ, hắn đã đợi chờ từ lâu, lúc này một thủ hạ bước nhanh vào phòng. Kề sát tai hắn nói nhỏ: “Phía thành môn đã có tin đến. Đại thương nhân Thục Châu đã vào thành rồi.”
Thi Cánh Trung tinh thằn phấn chấn, hắn lại hòi: “Vậy phía nhà đã chuẩn bị xong cHứa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi, huynh đệ tiếp ứng cũng đã đợi ở ngoài bờ tường rào phường.”
Thi Cảnh Trung nâng ly rượu lên nốc một hơi cạn sạch, ưên phố lớn ngoài cửa sổ bỗng chốc vọng đến tiếng vó ngựa, chi thấy mười mấy tên vệ sĩ cưỡi ngựa đang hộ vệ một chiếc xe ngựa tráng lệ đến trước cửa phường, chính tên đại thương nhân Thục Châu đã đến.
Thi Cánh Trung đứng dậy đi nhanh xuống dưới lầu, cơ hội sắp đến rồi, hắn chui vào xe ngựa dưới lầu, dặn dò: “Xe ngựa đi lẽn, dùng ở cách trăm bước.”
Xe ngựa từ từ lăn bánh đi về phía phủ đệ Lệnh Hồ Phi, và đứng lại bên bờ tường cách phủ hắn chừng trăm bước. Thi Cảnh Trung từ đấy xe rút cây nỏ của minh ra, kéo huyền lên nỏ, bắn thử một phát không, chi nghe tiếng “bụt” vang vọng, lực bắn rất manh.
Thi Cành Trung lại rút trong hộp tiền ra cây tiễn độc, đầu tiền ánh lên ánh xanh long lanh. Loại tiễn này rất bá đạo, được mệnh danh là thấy máu là phong hầu, lập tức chi mạng.
Thi Cành Trung cũng là nỏ thủ xuất thân, năm xưa dù là dưới thù hạ Vương Tự Trung hay Cao Tiên Chi đi chăng nữa hắn cũng đều là nỏ thù cực có tiếng trong quân Lũng Hữu. Tiền pháp của hắn tinh tuyệt. Sau khi được thăng trung lang tướng, hắn cũng thống soái doanh cung nỏ của quân Lũng Hữu. Hôm nay hắn phải đích thân hạ thủ.
Hắn cẩn trọng đặt độc tiễn vào khe tiền, ánh mắt lại một lẩn nữa nhìn về phía cửa phủ, chi chờ đọd cơ hội cuối cùng nữa thôi.
Lệnh Hồ Phi quả nhiên đã đi ra, hắn nhiệt tình đi ra cửa phủ nghênh đón, đưa đại thương nhân đến từ Thục Trung vào phủ nội, hai quan viên đợi sẵn bên ngoài không
Biết điều, cử muốn đi lên xu nịnh, nhung lại bị Lệnh Hồ Phi đuổi về không nể nang gì. Bọn này đúng là không có mắt nhìn, cứ thấy thần tài đến thi định đến hóng hớt sao?
Dù cho Lệnh Hồ Phi đi ra ngoai cửa phủ đón là một cơ hội, nhung đây không phải cơ hội Thi Cảnh Trung đợi chờ, có thủy thì tất có chung, với lòng yêu tiền Lệnh Hồ Phi, và sự phóng khoáng rộng rãi của tên đại thương nhân này, hắn nhất định cung cung kính kính đưa hắn ra ngoài phù.
Cửa phù Lệnh Hồ Phi được đủng đủng đóng lại, trước cửa bỗng chốc trờ nên vắng lặng, chi còn lại xe ngựa cùng mười mấy thị vệ của đại thương hân.
Trời đà tối rồi. Chắc chừng nửa canh giờ qua đi, cửa chính phủ đệ Lệnh Hồ Phi lại được mờ ra, đó là cửa chính được mờ, cả ngày hôm nay đều là cửa nhỏ bên cạnh mờ, mắt Thi Cảnh Trung nheo lại thành một đường ngang, tay hắn từ từ nắm chặt cán nỏ...
Tâm trạng Lệnh Hồ Phi cực kỳ sảng khoái, tên đại thương nhân Thục Trung này ra taỵ quả thực rộng rãi, khiến hấn có phần hơn cả sự mong đợi, một vạn năm ngàn quan đẩy chứ! Hắn chi nghĩ đối phương cùng lắm ra được một vạn quan, vậy hắn cũng đã thỏa nguyện lắm rồi, nhưng không ngờ đối phương lại ra một vạn năm ngàn quan, lòng hắn vui như nổ pháo.
Vì một vạn năm ngàn quan này, hắn thậm chí còn mở cá cửa chính để tiễn đại thương nhân này ra ngoài cửa phủ.
"Lệnh Hồ thượng thư, vậy việc của ta trãm sự nhờ thượng thư rồi!'
“Ha ha! Mạc sử quân xin cử yên tâm, ta đã nhận lời rồi thi chắc chắn sẽ hoàn toàn giữ đúng lời hứa. Mạc sứ quân cử đợi chờ phát thôi nhé!”
Lệnh Hồ Phi đưa thương nhân xuống bậc thềm, xe ngựa của đại thương nhân cũng đã chạy lên đón, hắn chui vào xe ngựa rồi mờ cửa sổ xe cười nói: “Lệnh Hồ thượng thư mời quay lại thôi, ta cũng xin cáo lui đây!”
Lệnh Hồ Phi chấp tay cười nói: “Mạc sử quân nhất lộ bảo trọng.”
Lúc này, một chiếc xe ngựa đối diện không chậm không nhanh chạy đến, Lệnh Hồ Phi liếc nhìn một cái, xe ngựa trông rất ư bình thưởng, chăng khác gì nhưng chiếc xe ngựa chạy khắp phố, hắn cũng chẳng mấy bận tâm đến. Nhung ngay tại lúc này, phía sau hắn bỗng có người hô to: “Lệnh Hồ thượng thư, thánh chi đến!”
Lệnh Hồ Phi kinh hoảng vội quay đầu lại, nhung ngay trong khoảnh khắc quay đầu của hắn. “Crắc!” Một tiếng vang vọng từ cung nỏ, một cây độc tiễn như sấm chớp ập thẳng vào mặt hắn, ánh mắt hắn thờ thần, chi kịp thấy trong đêm một tia sáng xanh lóe qua.
Nỏ tiễn mạnh mẽ xuyên thấu qua chính gìừa trán Lệnh Hồ Phi, chi còn lại nửa khúc cây tiễn ở bên ngoài, hai mắt hắn đờ đờ, bắt đầu vô thần, sắc mặt dẩn chuyển màu đen sẫm, ngà bổ xuống đất. Mấy gia nhân trước cửa phủ hắn đà sợ khiếp vía, mải không ai kịp phản ứng gì.
Xe ngựa của Thi Cảnh Trung lại càng gia tốc. Nó không chạy về phía ngoài cửa phường, mà vỏng một vỏng, phóng sâu vào trong phía phường Hoán Sa, lúc này mới nghe phía phủ đệ Lệnh Hồ Phi có tiếng thét lớn vọng đến, “Người đâu? Người đâu? Thượng thư gặp thích khách, bớ người ta mau đến!”
Cửa một căn nhà sát tường phường được mờ to, xe ngựa trực tiếp phóng thẳng vào trong viện. Thi Cảnh Trung từ trên xe nhảy xuống bước nhanh về phía hậu viện. Hậu viện chính là tường phường, đà có một cây thang xếp sẵn bên tường, Thi Cảnh Trung leo qua thang ra khỏi tường phường. Bên ngoài tường phường. Một chiếc xe ngựa đà đợi sẵn từ lâu. Sau khi Thi Cảnh Trung chui vào trong xe, xe nhanh chóng cất bước phóng nhanh về phía cửa thành đông cách đấy không xa.
Lúc này, trong phường Hoán Sa đã loạn như to vò, nhung tin tức vẫn cHứa kịp truyền đến đây, cửa thành môn vẫn được mờ. Sau một ngày rà soát hôm qua, thủ vệ thành môn đã có phần lòng léo hơn nhiều, người đi lại tự do, căn bản không mấy bàn tra thêm.
Xe ngựa không chút trờ ngại gì ra khỏi thành đông, chẳng bao lâu sau bèn biến mất đằng sau màn đêm thâm trầm...
Hộ bộ thượng thư Lệnh Hồ Phi bị ám sát đã trấn động cả triều dà, cục thế vừa mới yên ồn cHứa được bao lâu tại Thành Đô lại trờ nên căng thẳng lại, nhất là cuộc chiến tranh vị thái tử Lý Hệ và Bành vương Lý cẩn cũng vì cái chết của Lệnh Hồ Phi coi như công khai trờ mặt.