Thiên Hàng Yêu Nghiệt

Chương 40



Trong phòng khám, 1 lão bác sĩ tướng mạo đầy chất chuyên gia, nhìn 1 nam sinh ngồi xuống ghế, lại nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh, quay đầu cầm lấy ly trà thủy tinh, uống 2 hớp, sau đó hỏi : “ khó chịu ở đâu?”

" a`h ! không có cảm giác thèm ăn, ăn không tốt ! "

" ừ..thế ăn không tốt ở mức độ nào ? " .Lão bác sĩ hỏi xong, bèn bảo nam sinh kéo tay áo lên, lộ ra cổ tay để bắt mạch.

Nam sinh nhíu mày, nhăn nhó nói : " sáng nay ta chỉ ăn được 3… " còn chưa nói hết đã bị nam nhân đứng bên trầm giọng đánh gẫy : " Khụ… ăn ít hơn rất nhiều so với bình thường. "

Lão bác sĩ giương mắt nhìn nam nhân 1 lúc, sau đó đeo cái kính trên bàn lên mũi, chính xác là lên chóp mũi, sau đó nâng cằm nam sinh lên: “ Há mồm ra để ta xem”

Năm nhân đứng bên nhìn chằm chằm bàn tay của lão Bác sĩ, biểu tình có chút khó chịu.

Lão bác sĩ rụt tay lại, lấy ống nghe trên cổ nhét vào lỗ tai, 1 tay thì cầm lấy đầu kia, nói với nam sinh : “ cởi áo.”

Nam sinh kia nghe vậy, đầu tiên là quay đầu nhìn nam nhân cao lớn đứng bên, hình như là trưng cầu ý kiến, sau khi được sự đồng ý, liền quay đầu cười cong mắt với lão Bác sĩ, sau đó cởi ra áo khoác

Thấy cái áo lông dầy bên trong, Lão bác sĩ lấy tay đẩy kính mắt, nói : “ xắn áo lên cao 1 chút.” Nam sinh kia lại quay đầu lại nhìn nam nhân, sau đó vén áo lên, cười cười với lão bác sĩ.

Lão bác sĩ cảm thấy phản ứng của nam sinh này thực cổ quái,sao cởi cái áo mà còn muốn hỏi người khác, nhưng thấy khuôn mặt tươi cười lại cảm thấy : ừ! Đứa nhỏ này thật khiến người ta thích

Kiểm tra 1 lượt, Lão bác sĩ xác định rằng: ít nhất qua những phương thức này không tìm ra vấn đề nào, chậc lưỡi, thấp giọng nói thầm : “ hay là đi xét nghiệm?” Sau đó dùng bút rồng bay phượng múa viết ra

Tuy bệnh viện to như thế này thiết bị rất tiên tiến, được thay thế đúng lúc, những bác sĩ trẻ đã sớm dùng máy tính ghi đơn bệnh, nhưng những chuyên gia già và quyền uy vẫn có thói quen viết tay, hơn nữa thường thì chỉ có người xem đơn và bốc thuốc của bệnh biện mới xem nổi, những người khác hoàn toàn xem không hiểu.

Nam nhân cao lớn cầm lấy đơn bệnh, nhíu mày, sau đó cúi người hỏi vài câu, mang nam sinh kia ra khỏi phòng khám.

.

Cao lớn nam nhân cầm lấy ra nhíu nhíu mày, sau đó cúi người hỏi vài câu, mang theo cái kia nam sinh ra khám bệnh thất.

Hầu hết các bệnh viện đều giống nhau, vì thái độ phụ trách vì người bệnh hay tiền lãi, trong trường hợp phải kiểm tra xét nghiệm, họ thường đề nghị bệnh nhân làm 1 đống.

Hiển nhiên Lãnh Lăng Duệ là con dê vàng ngao ngao đợi làm thịt, ai bảo hắn không thèm để ý cơ. Vậy là hắn lôi tiểu yêu tinh chạy đi chạy lại, làm hầu hết các loại kiểm tra, xét nghiệm.

Cuối cùng thì cũng an tâm ra kết luận : người nào đó khỏe đến không thể nào khỏe hơn.

Ép đi ép lại đến giữa trưa, Lãnh Lăng Duệ lái xe, đưa tiểu yêu tinh đi tìm 1 nhà hàng ăn để giải quyết bữa trưa, ngồi hàn huyên 1 lát, liền định xuất phát đi mua quần áo. Tuy giờ là mùa đông, dù mặc quần áo rộng cũng không quá kì quái, nhưng mặc quần áo không vừa người cũng không thoải mái, vậy nên cũng phải nhanh chóng mà giải quyết vấn đề này.

Đồ lót thì dễ mua rồi, chủ yếu là áo khoác thôi.

Thường thì Lãnh Lăng Duệ toàn mặc đồ công sở, quần áo thường ngày trừ đồ mặc ở nhà ra thì tổng cộng cũng chẳng được vài cái. Vậy nên,khi đứng trước shop thời trang hot style, nhất thời cũng chẳng biết phải chọn cái gì cho Lãnh Kỉ Kỉ.

Nhân viên trong shop dường như phá lệ tích cực. Vài cô nữ sinh xông tới giúp Lãnh Kỉ Kỉ chọn đồ, giảm không ít phiền toái cho Lãnh Lăng Duệ. Tuy các nàng 3 chân bốn cẳng ngẫu nhiên đụng chạm vào mỗ yêu tinh khiến hắn cảm thấy khá khó chịu.

Bất quá, khi Lãnh Kỉ Kỉ cười hì hì đi ra khỏi gian thử đồ, Lãnh Lăng Duệ hoàn toàn khó chịu.

“ Chọn đồ kiểu gì thế này? Cổ mở rộng như vậy để bán thịt hay để thông gió?” Lãnh Lăng Duệ xanh mặt nhìn Lãnh Kỉ Kỉ trước gương, không nhịn được lạnh giọng hỏi.

Mỗ yêu tinh nhìn mình trong gương, cũng hiểu được, ngô.. có vẻ cổ chữ V này khoét sâu quá rồi.Tuy thấy kì quái khi mà Lãnh chủ nhà lại đi phát hỏa chỉ vì thử 1 bộ đồ, nhưng nhìn sắc mặt của hắn, tốt nhất là cứ thay ra đã.

Qua chuyến mua đồ này, mấy cô nhân viên rất là sướng, cảm thán anh đẹp giai vốn khan hiếm, nay lại tới liền 2 người, lại là hai hình tượng khác nhau nữa chứ, đúng là đại phúc đại lợi, thế nhưng nam nhân cao cao thành thục kia dường như rất ghê gớm, toàn phụng phịu, còn không vừa lòng những quần áo mà các cô chọn, giọng điệu cũng rất lạnh, khiến người nghe cảm thấy rét không chịu nổi, các cô rất muốn rơi lệ a ~~~~ (beta: ngừi ta đang ăn dấm chua mờ, ai bảo dòm ngó rùi lại toàn chọn đồ hở hang cho cục cưng của ngừi ta, bất quá ta cũng mún ở đó chọn đồ nga

~~>”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.