Thiên Hậu Của Ông Chủ

Chương 5



Cho đến khi trời sáng, Linh Đạt không thấy Lăng Lăng xuống ăn sáng, trong lòng cảm thấy có chuyện xảy ra, giữa trưa cũng không thấy xuống.

"Đang xảy ra chuyện gì?" Quan Hằng Trạch hoàn toàn không nói, cũng không muốn biết, chỉ biết là Trầm Lăng Lăng rất nghe lời rời đi.

Cô đến nước Mĩ học trung học, sau đó anh cũng tiếp tục việc học, nhưng anh ở bờ Đông, còn cô ở miền Tây, hai người cự ly cách xa vạn dặm, tựa như hai tuyến song song, không còn giao tiếp.

Vào những đêm khuya vắng lặng, anh luôn có cảm giác áy náy, vì sao lúc ấy để tâm cô như vậy, thế nhưng kiên quyết một mực đuổi cô gái nhỏ đi.

Anh làm người khác khó chịu, gây khó khăn cho cô, đuổi cô rời khỏi nhà họ Quan, không ngờ cô rất nghe lời, ngày thứ hai liền bỏ đi, không chịu thua sự kiêu ngạo kia, điểm này khiến anh vài phần kính trọng, cô bé này không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp khí chất, cá tính của cô cũng đã làm cho anh để ý.

Vậy thì sao? Chỉ cần là mẹ thích, anh nhất quyết không tha thứ cho kẻ bất tài, dù thế nào đi nữa, anh tuyệt không để cho mình thích cô...

Nhưng từ đó về sau, "Trầm Lăng Lăng" cái tên này đã khắc sâu trong lòng anh, anh vẫn lén lút chú ý bất cứ tin tức gì liên quan đến cô.

Trầm Lăng Lăng đến nước Mĩ, cô thích âm nhạc, ca hát, bắt đầu chơi nhạc để trút nỗi khổ của mình, dần cảm thấy hứng thú. Bởi vì thích ca hát nên cô thường hát một vài bài, bạn cô phát hiện ra cô có giọng hát rất tốt, rồi hướng cô tới với giới âm nhạc, vì vậy mọi người khuyên cô ghi danh tham gia các cuộc thi, ở đây cô trở nên nổi tiếng, nhanh chóng trở thành nhân vật lớn ở trường, sau đó, cô là đại biểu tham gia cuộc so tài âm nhạc của trường, giành được giải quán quân.

Năm mười lăm tuổi, một nhạc sĩ Đài Loan chú ý tới cô, thử liên lạc cho cô, hỏi cô có muốn về Đài Loan phát triển âm nhạc. "Em có đồng ý tới Đài Loan ca hát không? Giọng hát của em rất hay, không hát cho mọi người nghe thật là đáng tiếc! Hơn nữa em lại trẻ tuổi, tương lai của em sẽ vô cùng thành công!"

Trầm Lăng Lăng không suy nghĩ liền đồng ý, dù sao trẻ tuổi cũng có chỗ tốt, chính là muốn làm cái gì thì làm, đối với tương lai, cô có niềm tin mình sẽ thành công.

"Em sẵn sàng thử một chút! Nhưng em muốn hỏi ý kiến của mẹ!" Mặc dù rời xa quê hương, nhưng cô vẫn không thể quên công ơn nuôi dưỡng của Linh Đạt.

Linh Đạt cũng không phản đối, chỉ hy vọng Lăng Lăng có thể hạnh phúc là tốt rồi. Bà biết cô gái này đã gặp nhiều khó khăn, kiên cường giấu nước mắt đi, gượng cười để sống. Bởi vì con trai mình phản đối, không cho cô được sống trong nhà nữa, bà càng cảm thấy thật có lỗi với Trầm Khuê; bà rất áy náy với Lăng Lăng, cho nên Lăng Lăng muốn làm gì, bà đều sẽ tán thành, bà muốn Lăng Lăng dũng cảm theo đuổi ước mơ, không về sau mới nhớ lại quá khứ lại cảm thấy hối tiếc.

Lo lắng cho cô, Linh Đạt thận trọng nhắc nhở Lăng Lăng nói: "Đây là một con đường rất vất vả, muốn trở thành ca sĩ danh tiếng không dễ dàng như vậy, muốn ca hát được, trừ khi con cố gắng, còn phải có năng lực bẩm sinh, tuổi con vẫn còn nhỏ, còn đang đi học, mẹ không muốn con phải chịu khổ..."

"Con sẽ cố gắng hết sức mình ạ." Lăng Lăng nói nhẹ nhàng.

Không có gì có thể so sánh được với sự cô đơn và đau khổ hơn nữa rồi...

Lăng Lăng còn nhỏ, vì vậy Linh Đạt giúp cô ký hợp đồng với công ty âm nhạc.

Tiếp đó, hai năm huấn luyện kéo dài, tập luyện, lịch trình dày đặc, cuối cùng cô cũng trở thành một ca sĩ.

Năm mười bảy tuổi, đĩa nhạc đầu tiên của Trầm Lăng Lăng bán được số lượng lớn, lập nên một kỷ lục, điều đó đã tạo nên một bước ngoặt trong cuộc đời của cô.

Cô nổi tiếng, thành ca sĩ lớn trên thị trường âm nhạc trong khu vực, sau đó dấn thân vào thị trường quốc tế.

Sau đó, Lăng Lăng tiếp tục việc học còn dang dở, cô không muốn bởi vì tiếng vỗ tay cổ vũ mà đánh mất bản thân mình.

Ở Mĩ mấy năm, Lăng Lăng càng trở nên thoải mái, tự do. Thân thể Linh Đạt không khỏe, nên ít khi tới thăm cô, nhưng hay liên lạc qua điện thoại, mỗi tháng đều gửi tiền tiết kiệm cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.