Âu Dương Tuệ Như vốn có bề ngoài xuất chúng, sau lại trang điểm theo kiểu hoa mĩ tráng lệ, xa xỉ, mang theo quá nhiều trang sức, cả người lóng lánh ánh vàng, giống như bóng đèn di động, trong mắt mọi người chỉ thấy ánh sáng ngọc lóa mắt phát ra từ trang sức cùng ngũ quang thập sắc cẩm y hoa phục, làm sao còn chú ý đến diện mạo của nàng?
Hôm nay, Âu Dương Tuệ Như trang điểm thanh lịch, bộc lộ mỹ mạo của nàng, không bỏ sót chút nào, dẫn tới nhóm cung nhân dọc theo đường đi liên tiếp quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện, nguyên lai thái tử phi đẹp như vậy.
Âu Dương Tuệ Như đi trước ra cửa phòng, dọc theo con đường mòn thẳng tắp khoảng hai, ba trăm mét mới phát hiện chính mình không biết đường, đành phảo không dấu viết bước đi chậm lại, đợi Tần ma ma đến gần, giống như lơ đãng hỏi: “Ma ma, thái tử đang ở đâu? Không bằng chúng ta đi thỉnh thái tử cùng đi dùng bữa?”
Tần ma ma thấy nàng thông suốt, biết chủ động quan tâm thái tử, vội vàng vui sướng trả lời, “Thưa tiểu thư, thái tử còn tại thư phòng cùng Lưu đại nhân nghị sự.”
“Kia chúng ta đi thư phòng nhìn xem đi, ngươi đi trước hỏi một chút xem thái tử xong việc chưa.” Âu Dương Tuệ Như chỉ chỉ con đường phía trước, tự nhiên làm Tần ma ma đi trước.
“Vâng,cái này để lão nô đi hỏi.” Vì chủ tử cống hiến sức lực là đương nhiên, Tần ma ma đồng ý, chậm rãi đi hướng thư phòng.
Âu Dương Tuệ Như khóe miệng loan loan, vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, không nhanh không chậm đi theo phía sau bà, trong lòng âm thầm báo cho chính mình, ngày sau cử chỉ nên càng thêm cẩn thận mới được.
Hai người trước sau đến gần thư phòng thái tử, đúng lúc gặp thái tử đẩy cửa phòng đi ra, phía sau đi theo một nam tử trẻ tuổi.
“Nô tỳ gặp qua thái tử, gặp qua Lưu đại nhân.” Tần ma ma vội vàng quỳ gối hành lễ.
“Nô tỳ gặp qua thái tử.”
Nhìn thấy Tần ma ma hành lễ với hai nam tử đi ra từ phòng nghỉ, Âu Dương Tuệ Như vội vàng liếc mắt một cái nam tử mặc hoa phục ra trước, dung mạo tuấn dật, xác định thân phận thái tử của hắn, cũng học theo hành lễ. Về phần Lưu đại nhân gì đó đi sau thái tử, nghĩ đến, với thân phận của hắn không xứng thái tử phi hành lễ, cho nên sau khi đứng dậy, Âu Dương Tuệ Như hướng hắn gật nhẹ đầu coi như chào hỏi.
Nam tử kia gặp Âu Dương Tuệ Như hướng hắn gật đầu, tư thái có chút kiêu căng, trong mắt rất nhanh hiện lên một chút dị sắc,sau cúi mắt tao nhã khom mình hành lễ, dùng tiếng nói thanh lãnh nhuận trả lời: “Văn Thanh gặp qua thái tử phi, thái tử phi mạnh khỏe.”
Văn Thanh? Lưu đại nhân? Lưu Văn Thanh? Tổng kết vài mắt xích này lại, Âu Dương Tuệ Như trong lòng kinh hãi, trên mặt cũng không lộ nửa điểm dị sắc, chỉ âm thầm không dấu vết đánh giá hắn một lần, nhớ kỹ hình dạng hắn trong đầu.
Không nghĩ tới vừa đến đã gặp kẻ thù đứng đầu, nên nói nàng vận khí tốt hay vận rủi nữa?
Lưu Văn Thanh dáng người thon dài, diện mạo cực kỳ tuấn tú, quanh thân tản ra khí chất bình thản thư hoãn, như thế ngoại trích tiên, làm cho người ta gặp thì quên tục, tự nhiên mà buông tâm phòng, muốn thân cận. Nhân vật nhìn như phong cảnh tế nguyệt thần tiên, khó trách có thể dụ thái tử ngũ mê ba đạo, vì hắn mất tính mạng cũng không oán trách.
Thái tử cũng không chú ý tới sự khác thường hôm nay của Âu Dương Tuệ Như, trong mắt hắn chỉ có hình bóng của Lưu Văn Thanh ở phía sau, gặp Âu Dương Tuệ Như chú ý đến Lưu Văn Thanh, trong lòng buồn bực, càng thêm bất mãn với sự xuất hiện của Âu Dương Tuệ Như.
“Sao ngươi lại tới đây? Thư phòng là nơi trọng địa, người tạp vụ không thể tới gần, ngươi không biết sao?” Tiến lên từng bước, che ở trước người Lưu Văn Thanh, cản trở ánh mắt đánh giá của Âu Dương Tuệ Như, thái tử chất vấn không chút khách khí.
Chê cười! Người tạp vụ không thể tới gần, kia vừa rồi nhóm cung nhân đi lại thì tính như thế nào? Là cố ý làm khó dễ đi! Chỉ là nhìn Lưu Văn Thanh thêm vài lần thôi, dục vọng chiếm giữ của Hoàn Nhan Cảnh cũng quá mạnh mẽ đi!
Trong lòng cười nhạo hành vi bảo hộ quá mức của Hoàn Nhan Cảnh, Âu Dương Tuệ Như chậm rãi quỳ gối, kính cẩn nghe theo đáp, “Thưa thái tử, nô tỳ thật không biết thư phòng có nội quy như vậy, thấy nhóm cung nhân đi lại, bộ dáng giống như không cố kỵ, liền tiến đến, người không biết không có tội, xin ngài chớ trách.”
Nhìn cung nhân ngẫu nhiên đi lại quanh thư phòng, Âu Dương Tuệ Như nhợt nhạt cười với thái tử.
Thái tử thoáng nhìn tươi cười ý vị thâm trường của nàng, vừa tức giận vừa xấu hổ, nhất thời bị nghẹn nói không ra lời.
Ngày thường Âu Dương Tuệ Như hay xúc động, dễ nổi giận, làm việc ít dùng đầu óc, Hoàn Nhan Cảnh cũng không cần dùng nhiều tinh lực đối phó với nàng, lừa dối, làm khó dễ, nói lớn, thường là hai ba câu nói liền làm cho Âu Dương Tuệ Như nước mắt lưng tròng, hành động vô thố, lúc nào ở chỗ nàng ăn qua mệt, chịu qua phản kích trong bông có kim như vậy.
Gặp Âu Dương Tuệ Như không mê luyến thái tử như xưa, còn nói lại hắn, Lưu Văn thanh trong mắt nghi hoặc chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh lại bày ra biểu tình ôn nhã, tiến lên nhẹ kéo ống tay áo Hoàn Nhan Cảnh, “Thái tử phi cũng là lần đầu đến thư phòng, không thể tránh được việc không biết quy củ này, thái tử ngài đừng cùng nàng so đo.”
Lời nói của Lưu Văn Thanh lộ ra ý cùng thái tử thân cận khiến cho bất mãn cùng hậm hực của thái tử rất nhanh liền bình phục, liếc nhìn cánh tay đang kéo ống tay áo của mình, thái tử khẽ cười, vãy tay nói: “Thôi, nếu Văn Thanh thay ngươi cầu tình, lần này cho qua. Lần sau nếu tái phạm, cô sẽ không nương tay. Ngươi lui ra đi!”
Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, tạ thái tử thứ tội, lại nhìn Lưu Văn Thanh, vẻ mặt cảm kích hướng hắn cười.
Lưu Văn Thanh vội vàng khom người hoàn lễ, thái độ khiêm tốn, càng hiển quân tử như ngọc, làm người ta tâm sinh hảo cảm.
Nhìn một loạt hành động của hắn, Âu Dương Tuệ Như trên mặt cảm kích, trong lòng lại cười lạnh liên tục, quay lại giữ chặt Tần ma ma đang muốn nói, rất nhanh lui xuống.
Rõ ràng đối với chính mình có huyết hải thâm cừu không đội trời chung, hận không thể xẻ thịt lột da mình, ăn vào trong bụng, nhưng khi thấy mình lại còn có thể cười ôn nhã thân quen như vậy, có thể thấy được tâm cơ sâu cỡ nào. Lân này đối mặt, kiêng kị với hai tỷ đệ này lại sâu thêm một tầng.
Còn thái tử Hoàn Nhan Cảnh, đã hoàn toàn bị Lưu Văn Thanh mê hoặc, trong mắt căn bản dung không được những người khác. Chỉ sợ ở trong lòng hắn, thái tử vị cùng phú quý quyền thế cũng không quan trọng bằng một Lưu Văn Thanh, bằng không cũng sẽ không vì có được Lưu Văn Thanh mà mạo hiểm mưu nghịch, cũng sẽ không ở lúc biết bộ mặt thật của Lưu Văn Thanh, còn vì bảo hộ hắn mà tự vẫn.
Muốn mượn sức thái tử cùng chính mình thống nhất trên một mặt trận, xem ra là không được. Nếu nàng vạch trần thân phận Lưu Văn Thanh trước mặt thái tử, sẽ bị thái tử cho là nàng ác ý nói xấu, phòng bị chèn ép nàng, nhưng thật ra tiếp theo chỉ sợ thái tử sẽ vì an nguy của Lưu Văn Thanh, ngược lại hạ độc thủ với nàng. Vì bảo toàn Lưu Văn Thanh, đối chính mình đều có thể ngoan quyết tâm, huống chi là đối với thái tử phi hắn chán ghét nhất? Tỷ lệ phát sinh loại tình huống này phi thường cao!
Âu Dương Tuệ Như càng nghĩ càng nhụt chí, đối với Hoàn Nhan Cảnh phỉ nhổ không thôi: khó trách lại trở thành nam thứ, vật hy sinh đứng đầu của kịch bản! Không có mắt nhìn người!
Tần ma ma gặp Âu Dương Tuệ Như sắc mặt lãnh túc, quanh thân hơi thở trầm xuống, có tâm an ủi, lại tìm không ra cớ để giải vây cho thái tử, cũng liền bỏ đi tâm tư khuyên giải, đối với sự vô tình của thái tử dần dần sinh ra một chút bất mãn.
Âu Dương Tuệ Như yên lặng không nói gì đi ra một khoảng cách, trong lòng dần dần thông suốt: nếu thái tử không thể mượn sức, rõ ràng đá hắn đi luôn! Hắn phải làm vật hi sinh, liền kệ hắn thôi. Dù sao trong tay nàng có nội dung kịch bản, tương lai tìm đúng thời cơ cùng hắn phủi sạch quan hệ là được, nếu thật sự không được, nàng liền thay Lưu Văn Thanh, tố giác thái tử mưu nghịch, bảo toàn tính mạng nhà mình. Dù sao Hoàn Nhan Cảnh bất luận là ở trong kịch bản hay là ở trong hiện thực, đều đối Âu Dương Tuệ Như nửa điểm tình nghĩa cũng không, nhìn thấy Âu Dương Tuệ Như, không phải quở trách chính là làm khó dễ, hy sinh hắn bảo toàn chính mình, Âu Dương Tuệ Như quyết định, trong lòng không có chút áy náy.
Trong lòng gắn cho Hoàn Nhan Cảnh cái mác ‘nhất định là vật hy sinh’, Âu Dương Tuệ Như nhanh chóng vứt bỏ hờn dỗi vừa rồi, quay lại phân phó Tần ma ma nói: “Ma ma, ngươi dẫn ta đi dạo chung quanh Dục Khánh cung đi? Ta hiện tại không đói bụng, không nghĩ dùng bữa.”
Tần ma ma cho là nàng trong lòng buồn khổ, không có khẩu vị, đau lòng không được, liền đáp ứng, sau liền mang theo nàng chậm rãi giải sầu đi chung quanh Dục Khánh cung, dọc theo đường đi còn nói rất nhiều tin đồn thú vị trong cung điều tiết không khí, mong làm cho tâm tình tiểu thư nhà mình nhanh chút tốt lên.
Hành động của Tần ma ma vừa hay lại hợp tâm ý Âu Dương Tuệ Như. Nàng một đường đi, một đường lưu tâm cảnh vật cùng kiến trúc ven đường, cường nhớ vào đầu, lại phân tích tin đồn thú vị, từ đó tìm kiếm tin tức có ích cho mình.
Sau nửa canh giờ, nàng chẳng những thăm dò đươc bố cục Dục Khánh cung, cũng hiểu biết đại khái tình hình trong cung, lại kết hợp với miêu tả trong kịch bản, sẽ không cần lo lắng có người nhìn ra thay đổi của Âu Dương Tuệ Như.
Chỉ có Thừa tướng phụ thân của nàng, tuy rằng là bùa bảo mệnh lớn nhất sau này của nàng, Âu Dương Tuệ Như hiện tại vẫn không dám dễ dàng tiếp xúc.
Âu Dương Tĩnh Vũ là tướng hai triều, cũng không phải người dễ hồ lộng, nàng chỉ có thể chờ thêm một đoạn thời gian nữa, gián tiếp thăm dò ông rồi tính tiếp. Đến lúc đó, cho dù tính cách nàng cùng quá khứ có chút không giống, cũng hoàn toàn có thể đổ cho lý do hàm khuất chịu nhục sau hôn nhân, tính tình đại biến. Có Tần ma ma cùng Tiểu Vũ làm chứng, vết đen này, Hoàn Nhan Cảnh nhất định cõng trên lưng rồi.
Đem các nơi cảnh đẹp của Dục Khánh cung đều đi dạo một lần, mục đích đạt thành, Âu Dương Tuệ Như cảm thấy mỹ mãn trở lại tẩm điện của mình, chuẩn bị dùng bữa.
Nhìn trên bàn bày ra ba mươi tám món mỹ vị, Âu Dương Tuệ Như rốt cục cảm giác được cơn đói, cầm lấy chiếc đũa, chuẩn bị hưởng dụng đại tiệc đầu tiên của mình sau khi trọng sinh.
“Khởi bẩm thái tử phi, Ngô sườn phi ngoài điện cầu kiến.” Thái giám ở ngoài cửa cao giọng nói, đánh gãy động tác dùng cơm của nàng.
Ngô sườn phi? Âu Dương Tuệ Như hí mắt hồi tưởng, trong kịch bản hình như có một nhân vật như vậy, nhưng mà lên diễn không quá năm lần, hai câu lời kịch, không quan trọng, nếu không phảiTần ma ma vài lần nhắc tới, nàng đều nhanh quên mất người này.
Diễn viên phụ trong kịch bản, đến trong hiện thực, tất nhiên sẽ không trở thành nhân vật trọng yếu. Huống chi nàng hiện tại là chính phi của thái tử, quan hệ cùng Ngô thị càng thêm vi diệu, nhân vật như vậy, hay là sớm một chút tham minh chi tiết cho thỏa đáng.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Tuệ Như buông đũa trong tay, nâng tay ôn thanh nói: “Làm cho nàng vào đi.”
Ngô sườn phi chờ ngoài điện nghe tiếng gọi ôn hòa uyển chuyển, trong lòng không kìm được kinh ngạc.
Ngày xưa nàng cầu kiến, không phải bị thái tử phi ác ngữ mắng lại là bị thái tử phi đuổi ra khỏi phòng, nàng khúm núm, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, làm thái tử càng thêm coi trọng ôn nhu hiền thục của nàng, càng thêm chán ghét thái tử phi kiêu ngạo ương ngạnh. Bởi vậy, chẳng sợ mỗi lần đều bị thái tử phi châm chọc khiêu khích nhăn mặt, nàng cũng vui vẻ mỗi ngày tới cửa thỉnh an. Ai kêu thái tử phi không có đầu óc, trừ bỏ nói công kích ở ngoài, căn bản không biết đùa giỡn tâm cơ, dùng thủ đoạn.
Chính là, hôm nay, lần đầu được nghe thái tử phi ôn ngôn mềm giọng, nàng đã có chút dự cảm điềm xấu.
“Tỳ thiếp gặp qua thái tử phi, thái tử phi mạnh khỏe.” Thướt tha yểu điệu tiến vào điện, Ngô thị vâng lời quỳ gối hành lễ.
“Đứng lên đi.” Âu Dương Tuệ Như hưng trí đem Ngô thị từ đầu tới đuôi cẩn thận đánh giá một lần, sau một lúc lâu mới vẫy tay kêu nàng đứng dậy.
Vừa thấy Ngô thị, Âu Dương Tuệ Như liền hiểu được, vì sao Hoàn Nhan Cảnh lại đối nàng đặc biệt như vậy.
Ngô thị lớn lên thanh lệ vô song, mặt mày cùng Lưu Văn Thanh có bảy phần tương tự, Hoàn Nhan Cảnh đánh giá đem nàng làm thế thân cho Lưu Văn Thanh.
Lưu Văn Thanh người được bồi dường từ bé với tiêu chuẩn là hoàng đế tương lai, tuy rằng vì phục hồi Đại Chu, có rắp tâm khác thân cận Hoàn Nhan Cảnh, không thể chối từ tình ý của Hoàn Nhan Cảnh, nhưng bằng nội tâm ngông nghênh huyết mạch hoàng thất, hắn tuyệt sẽ không làm Hoàn Nhan Cảnh trên thân , chỉ có thể dục cự còn nghênh theo hắn.
Cầu mà không đươc, Hoàn Nhan Cảnh vì giảm bớt vọng niệm trong lòng, tìm một thế thân làm bạn là chuyện thực tự nhiên, chính là, đáng thương Ngô thị bị người lợi dụng, ôm ấp một phần hư tình giả ý lại còn đắc ý, mỗi ngày bày ra tâm tư tranh thủ tình cảm, thật buồn cười!
Còn có Giang Ánh Nguyệt kia, làm tỷ ruột của Lưu Văn Thanh, tự nhiên cùng Lưu Văn Thanh lớn lên giống nhau, cũng bởi vì vậy mà ở trên yến tiệc trung thu được thái tử để ý, càng thêm thừa nhận nàng.
Nhưng Âu Dương Tuệ Như trước kia không biết nền tảng, hiểu lầm hành động của thái tử, ăn một hồi dấm chua sau bị mất tính mạng của chính mình, thế nào lại xảy ra việc đưa kẻ cường gỉa như Âu Dương Thanh đến. Biến cố ngoài ý muốn này, không biết là ai may mắn, ai vận rủi.
Âu Dương Tuệ Như trong lòng hốt hoảng suy nghĩ nhiều như vậy, bề ngoài lại chỉ qua một cái chớp mắt. Nhìn chằm chằm Ngô thị nhìn như khiêm tốn, thoáng nhìn đáy mắt nàng chợt lóe rồi biến mất khiêu khích cùng tính kế, Âu Dương Tuệ Như câu môi, trên mặt hơi trào phúng, trong lòng âm thầm khinh thường: Ngô thị, ngươi muốn tranh thủ tình cảm, muốn cung đấu, bản thân làm ầm ĩ thì mặc ngươi, tỷ đây nhưng là muốn xử lý nữ hoàng,là người duy hộ đại kim hoàng quyền chính thống, với ngươi hoàn toàn không cùng tiếng nói.