Ở cổ đại, điều kiện y học cũng khá lạc hậu, một đợt cảm cúm cũng có thể làm chết người, hơn nữa cảm cúm còn có tính lây lan cho nên đấy cũng là một trong các loại bệnh nguy hiểm nhất.
Bởi vậy, khi thái tử lên tiếng nói là Thái tử phi bị cảm lạnh, cần phải đóng cửa dưỡng bệnh, tức thì chẳng có mấy ai dám đến Dục Khánh cung, mọi người đều sợ bị lây bệnh. Thế Tông hoàng đế và hoàng thái hậu hay tin liền ban thưởng rất nhiều dược liệu quý báu, đồng thời phái cung nhân đến trước là thăm hỏi, sau là truyền khẩu dụ miễn việc mỗi ngày đến thỉnh an, dặn nàng nhất định phải an tâm tĩnh dưỡng.
Âu Dương Tuệ Như đối với loại tình huống này rất vừa lòng, không cần thỉnh an, vừa vặn tránh khả năng làm lộ chuyện. Âu Dương Tuệ Như lợi dụng khoảng thời gian dưỡng bệnh này, nàng lấy tốc độ nhanh nhất học tập phải quản lý cung vụ thế nào để nhanh chóng thâu tóm Dục Khánh cung trong tay.
Thái tử phi là quốc mẫu tương lai, thân phận không thể xem thường, nếu so với phần đông cung phi trong cung cấm, tuy là tiểu bối nhưng địa vị lại cao hơn hẳn. Thái tử và Thái tử phi tuy sống trong cung nhưng không thuộc về hậu cung của hoàng đế, ngay cả hoàng hậu cũng không có quyền can thiệp quá nhiều. Đúng vậy, nắm chắc Dục Khánh cung, chẳng khác nào nắm được cội rễ, lại thêm một điểm đặt chân an toàn, việc này đối với Âu Dương Tuệ Như mà nói là cực kỳ quan trọng.
Kẻ thù lớn nhất của Âu Dương Tuệ Như đang gần trong gang tấc, chẳng có thời khắc nào không dòm ngó đe doạ đến tính mạng bộ tộc Âu Dương, Âu Dương Tuệ Như cô làm sao có thể lơi là?
May mắn, việc quản lý Dục Khánh cung cũng gần giống với việc quản lý công ty ở kiếp trước của cô, quy mô thôi đừng nhắc tới, đợi cô hiểu thấu cung quy, đọc hiểu hết lịch sử Đại Kim, hiểu biết toàn diện Đại Kim và cả những điểm đặc biệt, lại dần dần thích ứng cuộc sống cổ đại, thì nàng ở Dục Khánh cung như cá gặp nước .
Theo tổ chế, thái tử nên có một chính phi, hai sườn phi, bốn phu nhân và mấy vị thị thiếp, nhưng trong lòng thái tử đã có đối tượng, mà người đó lại là nam nhân, bởi vậy, nữ nhân trong hậu viện của hắn rất ít, trước mắt chỉ có một chính phi, một sườn phi, hai phu nhân, sáu thị thiếp, mà trong những nữ nhân này, ngoại trừ Ngô thị ngẫu nhiên được sủng hạnh vài lần ra thì những nữ nhân khác hầu như chỉ để trang trí.
Âu Dương Tuệ Như mới đến ngày đầu tiên đã thu thập kẻ hay “đâm thọt” Ngô thị, mà các nữ nhân khác địa vị trong Dục Khánh cung vốn thấp kém, bản thân lại không được sủng, thấy thế đều “im hơi lặng tiếng”, thái độ với Thái tử phi cũng cực kỳ cung kính, nên cũng bớt phải lo việc quản lý, đây là điều duy nhất mà Âu Dương Tuệ Như cô cảm thấy vừa lòng đối với thái tử.
Đất nước Đại Kim mới được thành lập không lâu, còn cần chăm lo việc xây dựng đất nước, ổn định vương quyền, trong nước vẫn còn dư nghiệt tiền triều tồn tại lại thường xuyên xúi giục người dân gây loạn khắp nơi, còn nơi biên cương thì bị bộ lạc Mông Cổ cướp bóc, Thế Tông hoàng đế Hoàn Nhan Bất Phá cả ngày bận lo chính trị, so với Hoàn Nhan Cảnh thì càng không quan tâm phụ nữ.
Hậu cung thường gồm có một hậu, năm phi, chín tần, hai mươi bảy thế phụ, tám mươi mốt ngự thê*, thế mà trước mắt chỉ có một Nguyên phi, một Nhu phi, ba tần, hai Tiệp dư tổng cộng chỉ có bảy người, còn một trăm mười sáu chỗ trống chưa có ai, mà trước mắt Thế Tông hết lòng lo lắng đến mất ăn mất ngủ vì việc nước, muốn lấp hết những chỗ trống đấy không biết cần phải đợi đến bao lâu nữa.
(Dựa một phần vào wiki – – 1 phần trong lúc tình cờ không nhớ đọc đâu nữa, đại khái là thế này này:
Cửu tần: tam chiêu (chiêu nghi, chiêu dung, chiêu viên); tam tu (tu nghi, tu dung, tu viên) và tam sung (sung nghi, sung dung, sung viên)
Nhị thập thất thế phụ: Tiệp dư Mỹ nhân Tài nhân – mỗi hàm gồm 9 người
Bát thập nhất ngự thê: Bảo lâm Ngự nữ Thải nữ – mỗi hàm gồm 27 người.
Tổng cộng vợ vua gồm 123 người, từ cấp thấp đến cấp cao – tính ra không nhiều như tam cung, lục viện, bảy mươi hai phi tần – 3000 mỹ nữ. Nhưng nghe cũng choáng)
Số lượng phi tần tuy ít như vậy nhưng tất cả đều là những người đã đi theo Thế Tông từ lúc mới đến Trung Nguyên, Thế Tông đối xử bình đẳng, mưa móc ban đều, không tỏ ra đặc biệt sủng ái bất kỳ ai, nói như vậy tức là hắn đối với các nàng chỉ vì trách nhiệm chứ không vì tình nghĩa, bởi thế mà Giang Ánh Nguyệt vừa xuất hiện, với tuổi trẻ và sắc đẹp của cô ta thì chỉ hai ba ba chiêu liền chẳng có ai có thể làm đối thủ của cô ta, một mình hưởng hết sự sủng ái của Thế Tông hơn mười năm không hề suy giảm, hơn nữa còn khiến cho Thế Tông trước khi chết lập con cô ta làm thái tử.
Quan hệ trong hậu cung đơn giản đến như thế, đối Giang Ánh Nguyệt có lợi, đương nhiên cũng có lợi cho Âu Dương Tuệ Như.
Mẹ đẻ của Thái tử, vốn là hoàng hậu Đường Hoạt Thị nhưng đã qua đời từ lúc Thế Tông đăng cơ năm đầu tiên, cho nên Âu Dương Tuệ Như không cần phải chính thức ‘hầu hạ’ mẹ chồng, áp lực vô tình cũng được giảm đi một phần.
Trong hậu cung tuy là có Nguyên phi và Nhu phi cùng quản lý các việc trong cung, nhưng vì Thái Hậu vẫn còn, lão nhân gia bà làm người mạnh mẽ, thủ đoạn cao tay, lại có người con là Thế Tông hoàng đế hiếu thuận, bởi vậy, có thể nói quyền lực chính vẫn do Thái Hậu nắm giữ trong tay, mà Thái Hậu lại có quan hệ ơn nghĩa với Âu Dương Tĩnh Vũ, cho nên lại càng thiên vị Âu Dương Tuệ Như, điều này làm cho thế lực chống lưng của Âu Dương Tuệ Như dựa vào ở trong cung lại mạnh thêm một bậc, cô ấy đi lại trong cung, nói cho khoa trương một chút là ‘tung hoành ngang ngược’, nói cho thật tình một chút là ‘chẳng có gì ràng buộc’.
Trong hoàn cảnh cuộc sống thoải mái tự do nhẹ nhàng như vậy, ‘Thái tử phi kia’ đâu biết có cuộc đày ải đến cùng cực thê thảm đang đợi cô ta, Âu Dương Tuệ Như khẽ cảm thán trong lòng: bị đày ải đến tình trạng đó, cô không làm vật hi sinh thì ai sẽ hi sinh đây?
Cũng may mà hiện giờ Âu Dương Thanh đã thay thế chủ nhân chân chính thân thể này, số phận trong tương lai còn có cơ may xoay chuyển.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Vết thương trên đầu Âu Dương Tuệ Như cũng sắp khỏi hẳn, nhưng vì để tiếp nhận Dục Khánh cung, sớm quen thuộc cuộc sống trong cung mà tránh để lộ chuyện, cô nương theo ý chỉ của Thái hậu lại lấy lý do thân thể không khoẻ mà nghỉ ngơi thêm nửa tháng.
Kỹ xảo biểu diễn Âu Dương Tuệ Như tinh tế cẩn thận, hơi chút là khiến khuôn mặt trắng bệch, lúc thì ho khan, khi thì thở hổn hển không ra hơi, mà lúc ho khan thì ho đến ‘tê tâm liệt phế’, khuôn mặt ửng hồng tràn ngập tình trạng bệnh nặng, diễn một chứng bệnh cảm cúm nặng y như là thật, doạ cho Thái Hậu và Thế Tông lo lắng mắng hai thái y đến mụ cả người .
Tuy rằng theo mạch tượng không thấy có vấn đề, nhưng thấy Âu Dương Tuệ Như phát bệnh lại không giống giả bộ, thái y không khỏi sinh ra hoài nghi công lực bắt mạch chính mình, lại vì giữ thể diện không thể xem đi xem lại một lần rồi thêm một lần, chỉ phải trăm miệng một lời cùng nói: Thái tử phi cảm lạnh chưa khỏi, cần phải tĩnh dưỡng.
Âu Dương Tuệ Như rất vừa lòng , vô cùng an tâm mà nghỉ ngơi trong Dục Khánh cung, mỗi ngày cô thực hiện việc thay đổi nhân sự trong cung một chút, nhưng không điều chỉnh lớn, chủ yếu là phong kín lại tẩm điện của mình, trừ Tần ma ma và Tiểu Vũ thì người ngoài không thể đi vào, cô cảm thấy làm thế mới có cảm giác an toàn, tiện thể tập trung nghiên cứu về lễ nghi trong cung, cô lấy cớ nghi lễ trong cung mới lạ, nên yêu cầu Tần ma ma huấn luyện lại một lần nữa.
Tần ma ma thấy hiện tại Âu Dương Tuệ Như để tâm đến cuộc sống Thái tử phi như vậy, trước là tâm tính trở nên thành thục, sau lại bắt đầu quản lý chuyện trong cung, cách làm thì lưu loát, hành động quả quyết, không làm xấu thanh danh người có địa vị cao quý nhất trong cung, trong lòng bà thật cao hứng, đương nhiên toàn tâm toàn ý chỉ dạy Âu Dương Tuệ Như, tự thề với lòng là sẽ đào tạo tiểu thư nhà mình thành Thái tử phi hoàn mỹ nhất Đại Kim.
Đối với Âu Dương Tuệ Như thì lễ nghi cũng không quá khó học, đơn giản là vì nghề nghiệp trước kia của Âu Dương Tuệ Như là diễn viên, cô từng diễn qua không ít vai cung nữ, tần phi, hoàng hậu, mà vốn bản thân cô cũng có chút bản lĩnh, lại thấy biểu thị của Tần ma ma, lập tức liền nắm bắt được tinh túy trong đấy, nên bắt chước y chang bà, chỉ động tác nhấc tay nghiêng đầu đã tao nhã lưu loát không thể nói nên lời, nhưng lại cố tình giấu đi vài phần quyến rũ, Tiểu Vũ đang đứng quan sát một bên nhìn loá cả mắt.
Trên thực tế, Âu Dương Tuệ Như vô tình vướng vào bệnh nghề nghiệp chính mình, cô vừa mặc trang phục Thái tử phi xong là nghĩ mình đang ở trường quay. Quay phim, đương nhiên là phải biểu hiện hoàn mỹ trước ống kính, cho dù có bao nhiêu ống kính chỉa vào mình, thì với dù dưới góc độ nào, tư thế nào cũng phải đẹp nhất, không được lộ khuyết điểm. Bản thân cô tự đặt tiêu chuẩn hà khắc như vậy cho mình, học hỏi hay luyện tập cũng nghiêm túc, cho đến khi bản thân cảm thấy hài lòng thoả mãn mới thôi.
Trong quá trình tận tình học hỏi đó, thời gian sáu năm mà cứ như gió thoáng qua. Âu Dương Tuệ Như ngắm nhìn mình, cảm thấy bên ngoài như vậy đã hoàn toàn đủ tư cách Thái tử phi, còn thật tình trong lòng mình, cô cũng không còn bộ dáng bàng hoàng đến thất thố như ngày nào vừa vào thân xác này.
Không có chuyện ‘anh lừa tôi gạt’, cũng không chuyện có lục đục với nhau, mà thái tử cũng không đến gây sự với Âu Dương Tuệ Như cô, cũng không ép buộc cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, chỉ thỉnh thoảng có Ngô thị tới ‘thăm hỏi’, mà cô cũng lấy việc ‘giải trí’ với nàng ấy mà tiêu khiển thể xác và tinh thần, cô tĩnh dưỡng ngày ngày vô cùng an nhàn, thoải mái.
Chỉ là, đây là hậu cung nơi phi tần ở, liệu có thể sống an nhàn được sao? Gần mười ngày gần đây, bỗng có một ngày, Thế Tông ban hạ ý chỉ trong cung: Tây Nam đại hạn, mấy vạn dân chúng gặp tai hoạ, để tiết kiệm quốc khố viện trợ nơi tai ương, tất cả chi phí của các cung đều phải cắt giảm một nữa.
Ý chỉ Thế Tông, không có ai dám cãi lời, hoàng thái hậu là người đầu tiên hưởng ứng, bà chọn ra phần lớn những cung nữ đã được 25 tuổi liền cho về quê, việc này làm cho hậu cung trong thoáng chốc tiết kiệm được một khoản lớn.
Có hoàng thái hậu là người đầu tiên, chủ tử các cung đều noi theo, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, ăn mặc các quý nhân trong cung khi ra ngoài đều trở nên mộc mạc đi rất nhiều, trâm ngọc, trâm vàng được đổi loại thành các loại sang sức bạc đơn giản, áo gấm lụa là cũng được đổi thành loại vải chất lượng thông thường, son phấn cũng cắt giảm hơn một nửa.
Âu Dương Tuệ Như nhận được thánh chỉ, cô nhìn chằm chằm mấy chữ ‘Đại hạn ở Tây nam’ rồi lâm vào trầm tư. Nạn hạn hán lần này là do các thế lực phía sau Giang Ánh Nguyệt giở trò, bước tiếp theo chính là tăng địa vị trong cung thêm một bậc. Chỉ là, đó là ở trong kịch bản, còn thực tế nàng ta đã làm như thế nào?
Âu Dương Tuệ Như nửa ngồi nửa dựa vào chiếc ghế quý phi với chất gỗ xa hoa, tay phải siết chặt tờ thánh chỉ, tay trái gõ gõ, cô nhắm mắt, nhớ lại đây chính là đoạn mang kịch tính đầu tiên trong kịch bản, trong đầu lại tự động sắp xếp đoạn kịch bản này như lúc thường luyện tập trước lúc quay phim. Một lúc lâu sau, cô mở đôi mắt lấp lánh ánh sáng, môi cong nở nụ cười tuyệt đẹp nhưng lại lộ ra hàm xúc kiên định, trong lòng thầm nghĩ: xem ra, đã đến lúc cô phải vào cung rồi.
Có lần Âu Dương Tuệ Như không tham dự buổi tiệc tối Trung thu, mà Giang Ánh Nguyệt thì đã có âm mưu từ sớm việc bộc lộ tài hoa và xinh đẹp bản thân, bước đầu hoàn mỹ cho việc nàng ta từ cung nữ trở thành nữ hoàng, rồi bước thứ hai, bước thứ ba, cứ sau mỗi lần nàng ta lại càng tiến đến gần đĩnh cao nhất của quyền lực, Âu Dương Tuệ Như cô sẽ không để nàng ta thực hiện được.
Cũng giống như việc cướp vai diễn vậy, không từ thủ đoạn cướp đi cơ hội xuất hiện trước ống kính của đối phương, mà đã không thể liên tục xuất hiện trước ống kính, nhà ngươi còn muốn trở thành nhân vật chính sao? Câu trả lời hiển nhiên là không thể.
Mà ở kiếp trước, Âu Dương Tuệ Như từng được mệnh danh là ‘Thiên hậu xấu xa’ ở ảnh thị, cướp vai diễn, cướp lời thoại, cướp nhân vật… Đối cô mà nói, những cái kia đều là kỹ năng chuẩn bị cho sự nghiệp, con đường từ ‘thường dân’ trở thành ‘Thiên hậu’, cô đã sớm vận dụng thành thục những kỹ năng này.
Tương lai vật hi sinh Thái tử phi nhìn thì đáng sợ, tràn ngập kẻ thù âm thầm rình rập với sát khí lạnh lẽo phát ra làm người ta chùn bước. Nhưng nếu xem đó là như một bộ kịch để diễn, cố gắng để mình trở thành nhân vật chính trong bộ kịch đó, bản thân mình thì nắm chắc quá trình diễn tiến của bộ kịch, nắm trong tay toàn cục, việc này đối với Âu Dương Tuệ Như đời trước mà nói thì đó là việc làm vô cùng dễ dàng, không có gì trở ngại.
Âu Dương Tuệ Như chuyển đổi phương thức tư duy, dùng ánh mắt hoàn toàn mới chờ đợi tương lai, Âu Dương Tuệ Như tràn đầy tin tưởng, không chút nào sợ hãi, nhất thời cả người tản mát ra thần thái loá mắt.
Giang Ánh Nguyệt, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt ! Cô, những ngày tiếp theo chỉ có thể làm theo kịch bản của tôi mà thôi!
Âu Dương Tuệ Như cuộn thánh chỉ lại, bỏ vào hộp gấm, trong đôi mắt cô mang ý cười nhợt nhạt nhưng tràn đầy ý chí chiến đấu.