Ngoài cửa điện, tuyết vẫn đang rơi, tuy không lớn nhưng lại có thể lạnh thấu tim gan, làm cho người ta hít thở cũng thấy đau mũi.
Ngoài điện vừa được dọn dẹp sạch sẽ lại đọng một lớp tuyết mỏng, giờ phút này Giang Ánh Nguyệt đang quỳ gối giữa nền đất trắng xoá, máu tươi trên đầu đã ngưng lại, một vệt đỏ tươi bắt mắt từ trán nàng chảy dọc xuống, thấm vào vạt áo, loang dần ra một nửa quần áo nàng, bộ dáng thảm thương nhếch nhác này khiến người ta nhìn thấy mà giật mình đau lòng, không nỡ nhìn nữa.
Tuy rằng dáng vẻ Giang Ánh Nguyệt vô cùng thê thảm, nhưng trên mặt nàng không có biểu tình oán hận hay sợ hãi gì, chỉ cố giữ thẳng lưng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, im lặng quỳ, thái độ bình thản mà ngoan ngoãn nghe theo.
Các cung nhân đi qua đi lại hoặc là chỉ trỏ nàng, hoặc là cúi đầu bước vội qua, nhưng ít nhiều trong lòng đều có chút đồng tình. Nàng không phải nữ quan đã dâng thuốc cứu Hoàng Thượng kia sao? Sao có thể đáng thương như vậy? Một người có công chẳng những không được khen ngợi, mà ngược lại còn bị trừng phạt, thật sự là khiến lòng người rét lạnh.
Giang Ánh Nguyệt thu hết thương hại và hoài nghi của các cung nhân vào trong mắt, vẫn cúi đầu, mím môi mỉm cười. Bằng công lao dâng thuốc của nàng, liệu Âu Dương Tuệ Như có thể phạt nàng thế nào đây? Cùng lắm là quỳ vài canh giờ mà thôi, nàng chịu được.
Nàng sờ sờ miên khố (quần bông) thật dày dưới lớp cung trang, không khỏi cảm thấy may mắn là mình có dự kiến trước.
“Giang nữ quan vẫn khỏe chứ?” Giọng nói quen thuộc vang lên, gọi tinh thần Giang Ánh Nguyệt trở về, nàng ta ngẩng đầu hướng về phía Thái tử phi đứng dưới mái hiên, đang dùng đôi mắt trong trẻo nhìn mình.
“Bẩm Thái Tử Phi, nô tỳ vẫn khỏe. Nô tỳ giúp người xử lý vết thương lại làm đau người, nô tỳ nên bị phạt, ” Giang Ánh Nguyệt khó khăn cúi lưng đã gần như bị đông cứng, vừa dập đầu vừa thành kính nói.
Mấy cung nhân qua lại đều dựng thẳng lỗ tai nghe lén hai người nói chuyện, lúc này trên mặt hơi lộ ra khiếp sợ, không đoán được Thái tử phi chỉ vì chút sai sót nho nhỏ ấy liền ép người trừng trị thành như vậy, chẳng lẽ sự bình dị gần gũi của nàng đều là giả tạo? Nghĩ như thế, trong lòng liền có chút ngỡ ngàng, tầm mắt nhìn về phía Thái tử phi mang theo ba phần e ngại.
Hay cho Giang Ánh Nguyệt nhà ngươi, thời điểm thế này vẫn không quên phủ hình tượng tàn bạo lên cho ta. Âu Dương Tuệ Như nhíu mày, phút chốc đôi mắt trong trẻo tối đi, nhìn Tần ma ma đứng phía sau, dịu giọng dặn dò, “Ma ma, ngươi rửa sạch vết thương cho Giang nữ quan đi, nhớ phải thoa thuốc nữa.”
Tần ma ma nhận lệnh, rất nhanh mang một bình rượu mạnh tới, lau lên chỗ vết thương cho Giang Ánh Nguyệt, cũng dùng kim sang dược tốt nhất.
Dù là kiên cường như Giang Ánh Nguyệt, khi rượu mạnh rót xuống thì sắc mặt vẫn thay đổi, đau đến mặt mũi vặn vẹo, nhe răng trợn mắt, lòng càng thêm chắc chắc rằng Âu Dương Tuệ Như đang cố ý chỉnh nàng. Chính là, vì sao lại chỉ nhắm vào mỗi mình nàng? Nghi vấn như vậy lại nổi lên trong lòng lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy lời giải thích hợp lý.
Nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt đau đớn khó nhịn, Âu Dương Tuệ Như cong môi: đau không? Đau hơn còn đang chờ ở phía sau đấy!
Nghĩ kĩ rồi, nàng mỉm cười, dịu dàng nói, “Giang nữ quan khá hơn chút nào không? Phụ hoàng đang bệnh, tính tình có chút nóng nảy, lại đau lòng vì bản cung, khó tránh khỏi làm việc xúc động, thế nên mới lỡ tay đập vào nữ quan. Nhưng công lao nữ quan, hắn sẽ nhớ ở trong lòng, mong nữ quan đừng sinh lòng oán hận phụ hoàng.”
Hóa ra là do Hoàng Thượng đập. Mọi người giật mình tỉnh ngộ, thấy Thái tử phi làm việc thoả đáng hòa nhã như vậy, còn tự mình đến trấn an, cảm nhận về Thái tử phi lại tốt thêm ba phần, thay vào đó, sự đồng tình với Giang Ánh Nguyệt lại giảm bớt thật nhiều.
Giang Ánh Nguyệt cúi người lại tiếo tục dập đầu, cắn răng rầu rĩ nói, “Không dám.”
“Như thế rất tốt. Phụ hoàng đập ngươi, là phạt ngươi thương tổn đến bản cung, việc nào ra việc ấy, bản cung còn chưa trách phạt ngươi đấy. Giang nữ quan, ngươi có biết ngươi còn phạm vào lỗi gì không?” Âu Dương Tuệ Như sai bảo Tiểu Vũ lấy cho mình một chiếc ghế, ngồi dưới hành lang ung dung hỏi. Xem hành vi cử chỉ của nàng, là chuẩn bị tính sổ đòi nợ đây, thủ đoạn tiên lễ hậu binh (lễ trước binh sau) được nàng vận dụng vô cùng thuần thục.
Trái tim Giang Ánh Nguyệt lộp bộp một cái, cúi đầu hơi nghĩ, bỗng nhiên xanh mặt, thầm nghĩ: không ngờ ngươi bày nhiều đệm lót như thế, chính là vì đợi ta ở chỗ này! Cái gì cũng toàn là giả, chỉ có lệnh cấm nói kia ngươi mới làm thật, chỉ đợi ta tự mình vi phạm lệnh cấm.
Trong lòng biết chính mình dính bẫy, sắc môi Giang Ánh Nguyệt xanh trắng, trên đó hằn dấu răng cắn thật sâu, giọng điệu cứng ngắc mở miệng, “Khởi bẩm Thái Tử Phi, nô tỳ biết. Nô tỳ không nên nói cho Hoàng Thượng biết chuyện người cắt thịt làm thuốc dẫn, nô tỳ phạm vào lệnh cấm nói, phải phạt.”
“Biết là tốt rồi. Lúc trước bản cung đã cảnh báo cho các ngươi thế nào? Giang nữ quan vừa xoay người đi liền quên sạch mệnh lệnh bản cung. Phụ hoàng biết rồi kiên quyết không chịu uống thuốc, có biết bản cung mất bao nhiêu tinh lực mới có thể khuyên nhủ hắn không? Nếu bệnh tình phụ hoàng bị chậm trễ, Giang nữ quan ngươi làm sao ăn nói với bản cung, với các cung nhân và những người khốn đốn ở đây, với người trong thiên hạ, hử?”
Nhớ lại việc phụ hoàng không chịu uống thuốc mà nàng làm ra việc xấu hổ kia kiện, sắc mặt Âu Dương Tuệ Như đen thui, lửa giận trong giọng nói càng đốt càng mãnh liệt, hận không thể đốt Giang Ánh Nguyệt thành tro.
Hóa ra còn có việc này? Hoàng Thượng mới khỏe lên một chút, vậy mà không chịu uống thuốc? Các cung nhân cũng căng thẳng, oán hận đối với Giang Ánh Nguyệt dâng lên càng nhiều.
Giang Ánh Nguyệt cảm nhận được ánh mắt oán hận quanh mình, thân mình hơi co rút lại, dường như là đứng ngồi không yên. Sinh tồn ở trong cung, quan trọng nhất là quan hệ giữa người với người. Nàng có thể lăn lộn như cá gặp nước, thăng chức từng chút một, toàn là dựa vào kỹ năng giao tiếp cao siêu của nàng. Những người ở đây, đều là lão nhân hầu hạ ở Càn Thanh điện, căn cơ quá sâu, nhân mạch rất rộng, nếu nàng chọc cho bọn họ tức giận mà xa lánh, vứt bỏ thì cuộc sống sau này ở trong cung chẳng phải là càng thêm khó khăn? Nay Hoàn Nhan Bất Phá không thể dựa vào nữa, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Giang Ánh Nguyệt kinh sợ nghi ngờ, đau khổ suy nghĩ về đường lui trong đầu.
Không đợi nàng nghĩ ra một điểm đầu mối nào, Âu Dương Tuệ Như lại dẫm dẫm lên người nàng, “Giang nữ quan không cần ỷ vào việc ngươi dâng thuốc có công liền quên bổn phận làm nữ quan. Nói cho cùng, công lao này của ngươi cũng là giả tạo. Nếu như ngươi thật sự là người trung thành và tận tâm , không có tư tâm hay băn khoăn thì sớm đã mạo hiểm cho dù có bị đánh chết cũng bước ra dâng thuốc rồi. Nếu sớm có phương thuốc này, phụ hoàng sao đến nỗi phải bệnh nhiều ngày đến thế này? Trong cung sao đến nỗi phải chết rất nhiều người? Đừng nói thuốc dẫn là tà môn, ngươi có điều cố kỵ. Bốn tiền thịt người mà thôi, khỏi rồi để lại vết sẹo không lớn bằng đồng tiền, có thể so với mạng người hay sao? Nói cho cùng, ngươi chính là đang đợi cơ hội để thể hiện tài hoa đúng hay không? Bệnh tình phụ hoàng càng nặng, mới càng có thể làm nổi bật công lao của ngươi, có phải thế không? Ngươi bất trung bất nghĩa, tiểu nhân vì tư lợi cỡ này, thật sự là làm người ta ghê tởm! Ngươi còn hy vọng chút kỹ xảo lén lút này của ngươi mà có thể giấu giếm được bản cung? Hừ, nằm mơ!”
Nàng dịu dàng lúc ban đầu đến nghiêm khắc hiện giờ, từ từ từng chút từng chút dẫm lên Giang Ánh Nguyệt, chỉ đợi đến thời cơ thích hợp, liền một lần đánh nàng ta rớt xuống vực sâu. Trò này của Giang Ánh Nguyệt, nàng chán ngán, thù hận bản thân, tự nàng làm đến cùng. Đều muốn đổ tội cho người khác thì không từ thủ đoạn, huống hồ lời nàng nói cũng không phải vì để đổ tội cho người khác, Giang Ánh Nguyệt lần này dù ngụy biện thế nào cũng khó mà thoát thân. Nàng sớm nên một tay bóp chết nàng ta như vậy mới phải.
Âu Dương Tuệ Như nói chuyện không lưu tình chút nào vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Giang Ánh Nguyệt, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào đáy lòng âm u của nàng ta, một mặt đáng sợ nhất, khiến cho những người nghe thấy cùng kêu ồ lên, thoáng chốc ánh mắt nhìn về phía Giang Ánh Nguyệt đã không giống với lúc trước, trong khoảnh khắc kia một chút oán giận biến thành hận thù như nhìn thấy kẻ thù mình.
Thì ra là thế, hóa ra đây là lý do Âu Dương Tuệ Như nhắm vào nàng? Thật sự là một đôi mắt tốt, nhìn rõ tính toán của nàng như vậy, làm người ta phát lạnh từ đáy lòng! Nàng sao mà quá giống Âu Dương Tĩnh Vũ? Đều là người lợi hại, nói chuyện làm việc không chừa lối thoát! Nghĩ đến Âu Dương Tĩnh Vũ đánh giá Hoàng đệ là ‘Bè lũ xu nịnh’, lại liên tưởng đến tình cảnh nàng hiện tại, Giang Ánh Nguyệt nhắm mắt, lòng mất hết can đảm, lại vẫn như cũ không muốn buông hy vọng ra, cố gắng vì mình mà tranh luận, liên tục hô to oan uổng.
Nàng biết, sự việc này vừa nói ra, nàng sắp sửa đối mặt là cơn tức giận của đế vương và sự xa lánh trả thù của toàn bộ mọi người trong Càn Thanh điện, tình cảnh tương lai của nàng đâu chỉ là đơn giản nửa bước khó đi như vậy? Có thể tránh thoát tầng tầng lớp lớp ám toán và hãm hại, bình yên sống qua ba tháng hay không là cả vấn đề. Như thế xem ra, nếu nàng có thể sớm đi xuất cung vẫn là một chuyện tốt. Nhưng gả cho đệ đệ ruột của mình, việc này quả thật là vô cùng nhục nhã hai tỷ đệ bọn họ!
Giờ phút này Giang Ánh Nguyệt như rơi xuống vực sâu vạn trượng, lòng đầy tuyệt vọng. Sai lầm lớn nhất của nàng đó là không có sớm phòng bị Âu Dương Tuệ Như, tiếc nuối lớn nhất đó là không trừ bỏ nàng trong vụ ám sát kia. Nếu trừ bỏ nàng rồi, làm sao thì nàng cũng sẽ không rơi vào tình trạng ngày hôm nay này. Giờ Giang Ánh Nguyệt mới nghĩ đến.
Nhưng mặc cho nàng ta có hối hận thế nào thì cũng đã muộn, mà chuyện nàng ta không ngờ tới còn ở phía sau, Âu Dương Tuệ Như đâu chỉ là phạt nàng quỳ đơn giản như vậy. Lần này đã trải qua nhiều gian nguy như vậy, phụ hoàng bị ám hại rồi bệnh nặng, nàng bị bắt cắt thịt, từng món từng món nợ này đều là nợ máu, đương nhiên là phải trả bằng máu.
Âu Dương Tuệ Như đối với tiếng liên tục kêu oan của Giang Ánh Nguyệt như tai điếc, sắc mặt vô cùng lặng lẽ, bình thường là một đôi mắt trong suốt thấy đáy giờ cũng nhiễm sát khí dày đặc, lộ vẻ đen tối. Hôm nay nàng quyết tâm muốn đẩy Giang Ánh Nguyệt vào chỗ chết. Ba tháng dài biết bao nhiêu? Lại sẽ phát sinh bao nhiêu biến cố nữa? Nàng chờ không kịp .
Đừng trách Âu Dương Tuệ Như nổi lên sát tâm với Giang Ánh Nguyệt, có trách chỉ có thể trách nữ hoàng âm độc đã hun đúc bồi dưỡng thiên hậu quá thành công .
Nói mấy câu đâm phá bộ mặt thật của Giang Ánh Nguyệt, Âu Dương Tuệ Như cũng không thừa lời thêm nữa, trực tiếp cho người đi tìm thị vệ đến đây hành hình.
“Giang nữ quan, ngươi dâng phương thuốc cứu một mạng của phụ hoàng là sự thật, bởi vậy, tuy rằng tâm tư của ngươi có xấu xa, làm trễ nãi bệnh tình của phụ hoàng, khiến bản cung khó có thể dễ dàng tha thứ, bản cung cũng có thể miễn tội chết cho ngươi, ngươi liền chịu tám mươi roi của bản cung, nếu hết tám mươi roi mà ngươi vẫn chưa chết, chuyện này cứ như vậy xem như xong, thế nào?”
Âu Dương Tuệ Như hơi hơi giơ hấc cằm dưới, liếc Giang Ánh Nguyệt đột nhiên sắc mặt tái nhợt như quỷ, tà ác nở nụ cười, lạnh lùng nghĩ thầm trong bụng: giả nhân giả nghĩa sao? Chị cũng biết!
Ai có thể chịu được tám mươi roi mà còn chưa chết? Âu Dương Tuệ Như, ngươi đang giỡn với ta sao? Bộ mặt giả từ bi của ngươi càng khiến người ta ghê tởm thêm! Bị đẩy vào đường cùng, rốt cuộc Giang Ánh Nguyệt khó nhịn nổi cừu hận thấu xương trong lòng, ngừng việc kêu oan lại, lạnh lùng liết nàng một cái, hung hăng phun một cái về phía nàng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt biểu lộ chân thật ra như vậy, Âu Dương Tuệ Như cảm thấy thú vị, cuối cùng khóe môi cong lên, cười chói lọi, các cung nhân vây xem lại chấn kinh rồi. Hóa ra, Giang nữ quan ngày thường ôn nhu hiền lành không ngờ là một con sói khoác áo da người nha! Đánh chết cũng đáng!
Trước điện đang náo nhiệt, An Thuận nhận được tin tức Thái tử phi muốn dùng hình phạt roi với Giang Ánh Nguyệt, nghĩ đến kế hoạch âm thầm điều tra của Hoàng Thượng, không dám chậm trễ, vội vàng lay hắn tỉnh lại, cẩn thận bẩm báo tình huống.
“Ha ha! Nha đầu quả là quyết đoán! Đây mới là hoàng hậu của trẫm!” Hoàn Nhan Bất Phá nghe xong cười sảng khoái một tiếng, tâm tình cực kỳ vui sướng, “Cứ mặc nàng đánh, nàng bị ép buộc phải cắt bốn tiền thịt, trong lòng cũng nghẹn lắm rồi! Mới vừa rồi còn tức giận với trẫm nữa. Tìm cách trút hết ra cũng tốt. Nha đầu kia là muốn đẩy Giang Ánh Nguyệt vào chỗ chết đấy, thủ đoạn không tệ, xem như trẫm lo lắng cho nàng là vô ích.”
Hoàn Nhan Bất Phá cười vui sướng, từng câu từng tiếng đều bị lộ ra yêu chiều nồng đậm. Nha đầu không phải đóa hoa mảnh mai, điểm này hắn đã sớm biết, nhưng mà nàng có thể một mình chu toàn đến bước này với Giang Ánh Nguyệt, hắn vẫn thật cảm thấy vui mừng, trái tim cũng thoáng thả ra.
An Thuận lại một lần nữa lĩnh hội sâu sắc trình độ bưu hãn của Thái tử phi. Có thể ép nữ nhân có thủ đoạn tâm tính đều tàn nhẫn đến cực điểm như Giang Ánh Nguyệt đến tuyệt cảnh cỡ này, tính ra Thái tử phi cao hơn nàng ta đâu chỉ một hai bậc đâu? Cũng chỉ có nữ nhân cường hãn như vậy, mới xứng làm hoàng hậu Đại Kim bọn họ.
Nghĩ đến đây, An Thuận cảm thấy vui sướng, đợi cho suy nghĩ sâu hơn, lại nhíu mày, chần chờ mở miệng, “Nếu Giang Ánh Nguyệt bị Thái tử phi giết chết, vậy chẳng phải là chặt đứt một manh mối quan trọng của Hoàng Thượng người rồi ư? Rất có thể Giang Ánh Nguyệt này còn có đồng đảng ở trong cung, không nhổ sạch hoàn toàn chính là một tai họa lớn.”
“Hừ, đâu chỉ là trong cung, trẫm hoài nghi trên triều cũng đã bị người của bọn họ thâm nhập vào. Tên Giang Ánh Nguyệt này tâm cơ sâu xa biết bao? Sao có thể có thể chỉ vừa mắt ở hậu cung trẫm? Chỉ có chiếm cứ hậu cung trẫm, lại cấu kết triều đình, bọn họ mới có thể thu lấy được quyền thế và lợi ích lớn nhất, mới có thể đạt được trình độ thực hiện mưu đồ bọn họ nhất. Tên Giang Ánh Nguyệt này hiện tại tuyệt không thể chết được. Ngươi đi, đổi thị vệ hành hình thành ám vệ của trẫm. Bọn họ đều có thủ đoạn tra tấn, biết làm sao để đánh một người có thể không chết, mà lại sống không bằng chết.”
An Thuận gật đầu, nghiêm mặt lĩnh mệnh mà đi. Bắt đầu từ một ngày này, đau khổ Giang Ánh Nguyệt mới tính là bắt đầu.