Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 67: Khắp nơi tề động



Từ khi Hoàng Đế khỏi bệnh thương hàn, trở về từ hành cung Ly Sơn cũng đã được một tháng nay. Trong một tháng này, trong triều không hề sóng yên gió lặng như tưởng tượng của nhiều vị đại thần, ngược lại sóng ngầm càng thêm dậy sóng, cuộn trào mãnh liệt hơn nữa.

Đầu tiên là tấu chương của Ngự sử, vạch tội Thái Tử cướp vợ đại thần, hoang dâm vô độ. Tấu chương này đã bị Hoàn Nhan Bất Phá đàn áp xuống, không bị làm lớn ra, chỉ răng dạy Thái Tử một phen, bảo hắn tự mình sắp xếp kiểm điểm.

Muốn lấy, thì trước hết phải cho. Hoàn Nhan Bất Phá muốn phế truất vị trí Thái Tử của Thái Tử, thì trước tiên phải thật nuông chiều buông thả hắn, để hắn càng thêm hoành hành ngang ngược, dẫn đến tiếng xấu lan tràn. Đến khi đó, Thái Tử mang tiếng xấu, lại thêm việc cấu kết với nghịch tắc, phế đi vị trí Thái Tử của hắn chính là việc nước chảy thành sông.

Qủa nhiên mọi chuyện không ngoài dự liệu của Hoàn Nhan Bất Phá, Thái Tử thấy hắn không trách phạt mình, trong lòng lại càng thêm đắc ý, đảo mắt một cái đã vứt chuyện bị vạch tội ra sau đầu, hoàn toàn không thanh minh hay xử lý gì hết, làm những việc khác lại càng không thèm kiêng nể gì ai.

Đến bây giờ, tấu chương buộc tội Thái Tử cứ như bông tuyết ào ào bay đến nằm trên bàn của Hoàn Nhan Bất Phá, chất thành một đống thật cao rồi.

Sau khi nhận được thư mật của nữ nhi từ trong cung đưa ra, Âu Dương Tĩnh Vũ vẫn đang thờ ơ lạnh nhạt đã bắt đầu hành động, dâng một tấu chương thật dày cáo buộc Chiêm sĩ Chiêm Sự Phủ Lưu Văn Thanh bán vợ cầu vinh, không đủ đức hạnh, cũng nói rõ hắn hoàn toàn không đủ năng lực phá được án Tướng Quân Tây Bắc tham ô trăm vạn quân lương, đưa ra nghi ngờ là hắn cấu kết cùng với người trong quân đội, từ đó mưu lợi, che giấu Thánh thính (đại khái là tin tức của nhà vua), thỉnh cầu Hoàng Thượng cách chức điều tra.

Âu Dương Tĩnh Vũ có ánh mắt tinh tường, sau khi biết rõ được thân phận thật sự của Lưu Văn Thanh, thì chỉ liếc mắt một cái đã nhìn rõ được vụ án Tướng Quân Tây Bắc tham ô quân lương là có càn khôn trong đó.

Một tướng quân Tây Bắc nho nhỏ, lấy một trăm vạn quân lương làm gì? Chẳng lẽ hắn ta có thể mưu phản được? Ra là thế! Tướng quân Tây Bắc này e rằng cũng là một trong những tử sĩ của Lưu Văn Thanh mà thôi. Lấy lại được quân lương, Lưu Văn Thanh có được cơ hội ở lại kinh thành, còn tên Tướng Quân Tây Bắc kia hiển nhiên là bị đưa ra chịu chết. Người đã chết, lại càng dễ dàng gánh tội thay người, trăm vạn bông tuyết cùng rơi biết đâu mà tra, thật là giỏi tính toán! Vậy thì xem ra, tên phó tướng Tiếu Diệp bên cạnh Thuận Vương, người đã đề cử hắn tra xét vụ án này chính là vây cánh của nghịch tặc rồi.

Thấy rõ tình trạng hổ sói quanh thân của Thái Tử, trong lòng Âu Dương Tĩnh Vũ nóng như lửa đốt, hận sao không thể lập tức đem nữ nhi của mình từ Dục Khánh Cung ra ngoài.

Tấu chương của ông như giọt nước nhỏ vào chảo dầu sôi, làm triều đình vốn đang sóng ngầm mãnh liệt lập tức bùng nổ, tất cả mâu thuẫn cũng lập tức trồi lên mặt nước. Thái Tử vô cùng kích động bước ra, cật lực bảo vệ cho Lưu Văn Thanh, còn hung hăng phản bác lại Âu Dương Tĩnh Vũ, nói ông lạm dụng chức quyền, bêu xấu đại thần triều đình, không xứng là Thừa tướng của một quốc gia, thậm chí còn kích động bảo ông nên về hưu sớm, nhường lại vị trí Thừa Tướng cho người khác.

Âu Dương Tĩnh Vũ bị Thái Tử phản bác mà tức giận muốn ngã ngữa, không thèm quản đến việc Hoàn Nhan Bất Phá vẫn còn ngồi trong triều, lập tức phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn lạnh lùng nói một câu: “Thằng nhãi ranh vô dụng! Biết gì gọi là mưu mô!”

Thái Tử đờ người, triều thần im lặng, còn Hoàn Nhan Bất Phá lại bất ngờ cười to, vỗ tay nói: “Thừa Tướng vẫn nóng tính như thế! Tinh thần sung mãn như vậy, làm Thừa Tướng thêm hai mươi năm nữa là không thành vấn đề! Bãi triều!” Rõ ràng là đã bỏ qua cho việc Thừa Tướng coi thường triều đình, nhục mạ Thái Tử.

Chẳng những Hoàng Thượng không nổi giận hành vi quá khích của Thừa Tướng, mà trước khi đi còn nói thêm là Thừa Tướng sẽ tại vị thêm hai mươi năm nữa, chống lưng đến mức đó không cần nói cũng đã rõ ràng quá rồi. Qủa nhiên, không đến một ngày, chiếu chỉ cắt chức điều tra Lưu Văn Thanh đã được ban xuống.

Sau khi bãi triều, nghe được Thánh chỉ, tâm tư các vị đại thần lập tức lơ lửng không yên, vẫn còn đang băn khoăn về câu nói “Biết gì gọi là mưu mô” của Thừa Tướng, lại nhớ đến nụ cười quỷ dị của Hoàng Thượng, trong lòng lập tức sáng tỏ như gương: vị trí Thái Tử của Thái Tử coi như xong.

Lưu Văn Thanh bị cắt chức điều tra, nhưng không giam vào thiên lao, mà bị giam lỏng ở Kinh thành, không cho phép tùy tiện rời đi. Chỉ cần không rời kinh, thì hắn vẫn có thể tự do hoạt động, cũng không gọi là bị chịu tội tình gì. Còn Thái Tử thì lại rất nóng ruột, cũng rất lo lắng, mỗi ngày đều đơn độc thăm viếng các vị đại thần liên quan, cố gắng giúp hắn nhanh chóng khôi phục chức quan, rửa sạch oan khuất.

Việc Thừa Tướng trở mặt, Thái Tử cũng chẳng để ý bao nhiêu, ngoại trừ hơi lo lắng một chút, nhưng trong lòng lại có thêm một chút cảm giác vui sướng mơ hồ. Hắn cho là, chỉ cần Âu Dương Tuuệ Như còn nằm trong tay hắn, thì thế lực của Thừa Tướng hắn vẫn có thể tùy ý sử dụng.

Thế nhưng, trong quá trình tìm cách cứu vớt Lưu Văn Thanh, hắn mới thật sự nhận ra được, ý nghĩ đó sai lầm đến mức nào. Câu nói “Biết gì gọi là mưu mô” của Âu Dương Tĩnh Vũ chính là tuyên ngôn chính thức triệt để cắt đứt quan hệ với hắn. Từ đó, tất cả những thế lực ủng hộ Thái Tử của Âu Dương Tĩnh Vũ lập tức sụp đổ. Thái Tử chân chính trở thành một “kẻ lẻ loi”, đi đến đâu, chúng đại thần đều lảng tránh đến đó, tin đồn “phế truất Thái Tử” ngày càng xôn xao hơn.

Thái Tử tứ cố vô thân, lần đầu tiên nếm thử cảm giác sợ hãi thật sự, mà việc làm hắn càng sợ hãi hơn là, đối với những lời đồn đãi đó, Phụ Hoàng hoàn toàn không ra lệnh ngăn cấm, lại hoàn toàn không phủ nhận, mà chỉ cười trừ cho qua.

Cũng từ đó về sau, Thái Tử không bôn ba vì Lưu Văn Thanh nữa, bởi vì hắn biết, có bôn ba nữa cũng phí công, bây giờ trong kinh thành này, đã không ai về phe hắn nữa. Hình ảnh Thái Tử Phi vỗ sập cái bàn ngày ngày xuất hiện trong mơ của Thái Tử, có nhiều lần, Thái Tử còn mơ thấy hắn bị Âu Dương Tuệ Như vỗ một cái, tan thành tro bụi.

Hắn giật mình tỉnh lại, lần lượt suy xét, nếu không có Âu Dương gia, thì hắn sẽ thế nào? Đáp án của câu hỏi đó lại làm hắn càng thêm lo lắng và sợ hãi. Cả cha cả con đều ngang ngạnh quyết liệt như thế, cũng không có cách nào bù đắp lại nữa, Thái Tử vô cùng hối hận, thân hình gầy gò xanh xao trông thấy.

Thái Tử khốn cùng ra sao Giang Ánh Nguyệt thấy rất rõ ràng, cũng đã dự đoán được từ sớm, thế nhưng nàng thật không ngờ là, Âu Dương Tĩnh Vũ đối phó Thái Tử, lại đem đệ đệ của nàng ra khai đao trước, việc này làm nàng không thể nhịn được nữa, càng thêm ra sức bày mưu tính kế, tìm cách đưa Âu Dương Tuệ Như vào chỗ chết. Nàng biết rõ, ván cờ của Hoàn Nhan Bất Phá đã phô bày ra, Thái Tử đang dần dần bị bao vây, chỉ có hủy diệt Âu Dương Tuệ Như, mới làm cho ván cờ này rối loạn được, từ đó Thái Tử mới có thể tìm ra con đường sống.

Uy tín của Thái Tử tuột dốc, Thành Vương và Vệ Vương nhìn thấy thời cơ, cũng bắt đầu lục tục ra tay. Bọn họ bắt đầu bày mưu tính kế, rồi tấu chương “Phế Thái Tử” của vài vị đại thần bắt đầu được dâng lên.

Âu Dương Tĩnh Vũ cũng không đứng ra bảo vệ Thái Tử như ngày xưa nữa, mà còn buộc tội thêm vài viên quan thân cận của Thái Tử, gỡ đi chức vụ của họ tại triều đình, rất có xu hướng bỏ đá xuống giếng với Thái Tử. Hoàn Nhan Bất Phá nhận những tấu chương của các đại thần dâng lên, kiểm tra cẩn thận một lúc lâu, nhưng lại hoàn toàn không phát biểu gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Hoàng Thượng đối với việc phế bỏ Thái Tử vô cùng lạnh nhạt, lộ ra vẻ đã đoán trước được, giữa sự băn khoăn lo lắng ấy, triều đình lại có một sự thay đổi bất ngờ.

Giữa bầu không khí quỷ dị này, nửa tháng qua đi, năm mới lại sắp đến.

Ngày hai mươi sáu tháng Chạp, Hoàn Nhan Bất Phá tuyên bố “Phong bút”, “Phong tỷ”, bãi triều năm ngày để chúc mừng năm mới, mọi việc đợi qua mùng một tháng Giêng tiếp tục định đoạt.

“Phế Thái Tử” là chuyện liên quan đến quốc thể, quả thật Hoàng Thượng cần có thời gian xem xét. Chúng thần cũng dừng những việc đang làm lại, không cáo buộc Thái Tử nữa. Còn Thành Vương và Vệ Vương thì vô cùng vui sướng, chỉ chờ đến qua năm sẽ nhìn thấy Thái Tử bị diệt thôi.

Mặc dù Thuận Vương không có hứng thú với việc tranh đoạt, nhưng vì đáp ứng yêu cầu của Hoàn Nhan Bất Phá, nên cũng ở lại kinh thành mừng năm mới, đợi đến tháng Giêng sẽ tiếp tục về biên cương đóng quân, cũng thuận tiện xem thử ai sẽ là vị Thái Tử tiếp theo.

Thái Tử ngày ngày hoảng sợ, sắc mặt vàng như nến, tinh thần uể oải, thân thể gầy xọp rõ ràng, rất có dáng vẻ của người bệnh tình nguy kịch, Âu Dương Tuệ Như vừa bước ra khỏi cửa cung, muốn đến điện Thái Hòa dự tiệc tối, nhìn thấy hắn thì lập tức hết hồn, thiếu chút nữa là không nhận ra.

“Thái Tử?” nàng tiến lên, ngập ngừng hỏi.

“Thái Tử Phi, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Thái Tử miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói.

“Đạo bất đồng bất tương vi mưu (*), chúng ta mỗi người một ngả vẫn hơn đi.” Âu Dương Tuệ Như cố ý nói với giọng điệu sâu xa, sau đó liếc hắn một cái, tự mình đi trước.

(*) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Nguyên văn “道不同不相为谋:Xuất phát từ Luận Ngữ, nghĩa là “Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được”.

Trong mắt nàng, Thái Tử giờ như con chó bị rơi xuống nước, mà chuyện nàng và phụ thân Âu Dương của nàng cần làm về sau chính là đánh rắn đánh giập đầu, bây giờ, nàng hoàn toàn không cần phải….duy trì vẻ mặt bình thản với Thái Tử nữa.

Thái Tử cắn răng, chăm chú nhìn theo bóng lưng của Âu Dương Tuệ Như, một lúc lâu sau lại chán nãn ủ rũ xuống, một mình đi về hướng điện Thái Hòa.

Âu Dương Tuệ Như cũng không đi thẳng về phía Điện Thái Hòa, mà đi vòng đến Từ Ninh cung tháp tùng cùng Thái Hậu.

Ngồi trong Từ Ninh cung tán gẫu một chút, đến sát giờ hai người mới đến điện Thái Hòa, vì vậy mà Âu Dương tuệ Như được sắp xếp ngồi gần Thái Hậu, không phải ngồi cùng Thái Tử, tránh việc nuốt phải tình cảnh thảm thương.

Đương nhiên Hoàn Nhan Bất Phá là người cuối cùng xuất hiện, thấy mọi người đã tề tựu đông đủ, hắn chỉ nói vài lời chúc mừng đơn giản, rồi tuyên bố yến tiệc bắt đầu. Trong bữa tiệc, hắn liên tục bảo An Thuận mang đồ ăn ngon đến bàn Thái Hậu và Thái Tử Phi, vẻ mặt và lời nói đều vô cùng triều mến.

Chúng thần nhìn Thái Tử bị lạnh nhạt, lẻ loi đơn độc ngồi một mình, lại nhìn Thái Tử Phi như cá gặp nước, được Hoàng Thượng yêu chiều tột bật, trong lòng thầm nghĩ nếu Thái Tử bị phế, hẳn là Thái Tử Phi vẫn sẽ tìm được lối ra, ai bảo nàng hai lần có công cứu giá, có địa vị độc nhất vô nhị trong lòng Hoàng Thượng chứ? Đến lúc đó tất nhiên Hoàng Thượng sẽ không bạc đãi nàng rồi. Bảo sao Âu Dương Thừa Tướng không thèm cố kỵ điều gì, gần đây lại luôn tìm cách chèn ép Thái Tử, không chừng người ta đã thấy rõ Thánh ý từ lâu.

Các đại thần thổn thức không thôi, đối với Thái Tử càng thêm kính nhi viễn chi(**), không một ai dám đến cộng ẩm cùng hắn, đối lập hoàn toàn với cảnh tượng náo nhiệt bên bàn Thành Vương và Vệ Vương.

(**) Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.

Thái Tử nắm chặt hai tay, cắn răng nhẫn nại.

Âu Dương Tuệ Như vừa…nhìn thấy đồ ăn ngon là lập tức vùi đầu vào không kiềm chế được, càng không thèm đếm xỉa gì đến Thái Tử nữa, nên cũng không để ý đến từ bao giờ có người đặt một bình rượu mạnh tràn đầy bên phía tay phải của nàng.

“Dạ!” Âu Dương Tuệ Như nghe thấy Thái Hậu nói chuyện với nàng, dừng việc ăn lại, buông đũa bạc xuống, vừa định trả lời, bỗng nhiên tay phải gạt ngã bình rượu, không nhịn được mà hô khẽ một tiếng.

Nắp bình bung ra, chất lỏng lạnh như băng đổ cả lên váy của nàng, thấm ướt một mảng lớn, làn da lập tức cảm thấy lạnh lẽo. Đến khi Tiểu Vũ cầm bình rượu lên, thì chiếc bình đã rỗng tuếch, cả người Âu Dương Tuệ Như tản ra mùi rượu nồng nặc.

Tất cả bình rượu đều đặt bên tay phải, chỉ là bình rượu này đặt quá gần tay, nên Âu Dương Tuệ Như đang sa vào đồ ăn mới không để ý đến, vô tình đụng đổ cả ra. Bởi vậy, nên nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ lấy khăn tay liên tục chấm vào làn váy, lúng túng nhìn về phía Thái Hậu.

“Ngươi đó, cứ đụng vào đồ ăn là cái gì cũng quên hết cả!” Thái Hậu chỉ vào cái mũi của nàng khẽ mắng, rồi nhìn về phía đám cung nhân phía sau, phát hiện không thấy Ngạc Kỳ đâu, nên chỉ vào một cung nữ mà ngày thường bà cũng rất xem trọng, “Bích Lan, lại đây, dẫn Thái Tử Phi đến một điện gần đây thay quần áo.”

Bích Lan tuân mệnh, một mực cung kính dắt Âu Dương Tuệ Như rời đi, Tần mama theo sát phía sau nàng, còn Tiểu Vũ thì vội vàng chạy về Dục Khánh cung lấy lễ phục khác.

Giang Ánh Nguyệt lẳng lặng đứng ở cửa Dục Khánh Cung nhìn Tiểu Vũ vội vàng chạy về, mang theo một bộ lễ phục rồi rời đi, nàng nhìn về phía Điện Thái Hòa, bỗng nhiên nhếch miệng, nở một nụ cười im lặng.

Hết chương 67 – Càfé Sáng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.