Mấy ngày này Kiều Na đang vì việc bán ra Hương Cao Thủy Tinh mà làm chuẩn bị, tiền trong tay cô không nhiều lắm, không đủ sản xuất một lượng lớn, trước mắt chỉ có thể làm thủ công một bộ phận nhỏ.
Hiện tại cô chính là làm hộp chính thức, trong một tuần này, cô cũng chỉ làm ra khoảng một trăm hộp, rốt cuộc cô chỉ có một đôi tay.
Chu Thiến Văn nhìn thành phẩm Kiều Na làm, nhíu mày nói: "Không được, đóng gói thế này quá không thể hiện được cấp bậc".
Kiều Na không để bụng, "Đóng gói không quan trọng đi, quan trọng là đồ vật bên trong."
Chu Thiến Văn lắc đầu, "Đây là cô không có kinh nghiệm, một sản phẩm tốt nếu không có đóng gói tốt rất là dễ bị người ta coi thành loại hàng hóa kém chất lượng. Tuy rằng hiện tại cô không phải chính thức sản xuất nhưng đóng gói cũng không thể khó coi quá".
Kiều Na cảm thấy Chu Thiến Văn nói có lý, tuy nhiên trong lúc nhất thời cô cũng nghĩ không ra được đóng gói kiểu nào.
Chu Thiến Văn nói: "Giao cho tôi đi. Tôi quen biết một người bạn làm đóng gói, ít hàng như vậy, cậu ta chỉ cần thời gian nửa ngày là có thể giao hàng".
Kiều Na nghĩ nghĩ, đồng ý.
Chu Thiến Văn lại hỏi: "Đúng rồi, chúng ta định giá bao nhiêu? Đây là sản phẩm chính thức, lúc tôi đưa cho bạn của tôi chắc chắn là phải lấy tiền, cô cảm thấy thu bao nhiêu tiền thì thích hợp?"
Kiều Na đối với cái này không có khái niệm gì, ở cổ đại thân phận của cô tôn quý, mua cái gì cũng không cần cô động thủ, cô căn bản không có định nghĩa tiền tài. Nguyên chủ chỉ dùng một ít mỹ phẩm dưỡng da vô cùng tiện nghi, cũng không rõ ràng giá thị trường lắm.
"Cô cảm thấy bao nhiêu là thích hợp?" Kiều Na hỏi lại.
Chu Thiến Văn nhìn nhìn một đống mỹ phẩm dưỡng da trên bàn của mình, "Sản phẩm này của cô tương đương với mặt nạ, tôi mua một lọ mặt nạ khoảng một ngàn đồng, nhưng hiệu quả không có tốt bằng cái này của cô. Nếu Hương Cao Thủy Tinh hiệu quả tốt như vậy, thấp hơn một ngàn chắc chắn người khác không tin".
Kiều Na tính một chút, một lọ này của mình phí tổn thât sự cũng không đến một trăm đồng, nếu là bán được một ngàn khẳng định là rất có lợi nhuận. Cô chế tác mấy thứ này đã tiêu hết tiền học bổng vừa đến tay của kỳ này, nếu không kiếm thêm một số tiền, lô hàng hóa tiếp theo liền không có tin tức.
"Đây là nhóm hàng hóa đầu tiên, tôi nghĩ không cần định giá quá cao... liền một nửa giá của cô đi, nếu người khác hỏi cô hãy nói bởi vì ưu đãi đặc biệt của nhóm hàng đầu tiên nên mới tiện nghi như vậy", cuối cùng Kiều Na quyết định.
Chu Thiến Văn không có ý kiến gì, cô ta hoàn toàn nghe Kiều Na. Trong ngày hôm đó cô ta liền cầm toàn bộ hàng hóa đi tìm người bạn kia của cô ta.
Lúc buổi chiều Chu Thiến Văn gọi cho cô, "Không được rồi. Đóng gói bên này xuất hiện vấn đề."
Kiều Na: "Làm sao vậy?"
Chu Thiến Văn: "Còn chưa bắt đầu đóng gói đâu, những người bạn đó của tôi nghe nói tôi lấy được hàng, liền cướp sạch... Thật ra cũng không có mấy người, chỉ có mười mấy người tìm được tôi, cầm lấy hàng liền phân hết. Tôi nói với bọn họ hạn sử dụng là một tháng, nhưng bọn họ không nghe, nói là đồ vật tốt như vậy, tặng người cũng tốt, cướp được chính là kiếm được gì đó..."
Kiều Na không có gì để nói, những nữ sinh này cũng quá điên cuồng đi.
Vào lúc ban đêm, Chu Thiến Văn mang theo tiền trở lại, một trăm hộp Hương Cao Thủy Tinh toàn bộ bán hết. Vốn dĩ định bán năm vạn đồng, nhưng chính là những người bạn không có cướp được hàng đó của Chu Thiến Văn đưa cho Chu Thiến Văn tiền đặt cọc, muốn cô nếu có hàng thì đưa đến cho các cô ấy trước tiên, cho nên cuối cùng Chu Thiến Văn cầm về chừng hơn bảy vạn đồng.
Kiều Na muốn chia một phần cho Chu Thiến Văn làm thù lao, bị Chu Thiến Văn cự tuyệt.
"Đã nói không phải hợp tác, tôi chỉ là giúp một việc nhỏ" Chu Thiến Văn nói, "Cô đừng nghĩ kéo tôi xuống nước, tôi đối với gây dựng sự nghiệp gì đó một chút hứng thú đều không có, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với đàn ông có tiền. Nếu cô muốn cảm ơn tôi, về sau có mỹ phẩm dưỡng da gì tốt đều lưu trữ cho tôi, có thể làm cho khuôn mặt này của tôi biến thành xinh đẹp, so với cho tôi bao nhiêu tiền đều làm tôi cao hứng".
Kiều Na nghe cô ta nói như vậy, cũng chỉ có thể thu hồi tiền. Trong lòng âm thầm nhớ kỹ phần ân tình này của Chu Thiến Văn, về sau có cơ hội thì trả lại cho cô ta là được.
Chu Thiến Văn trầm tư nói: "Na Na, sao tôi cảm thấy cô giống như thay đổi thành một người khác".
Kiều Na sửng sốt một chút, cười nói: "Con người dù sao cũng phải có chút thay đổi, sắp tốt nghiệp, nếu tôi không tích cực một chút, về sau làm sao bây giờ đây".
Chu Thiến Văn "Oh" một tiếng.
Kỳ thật trong lòng cô ta không tin, ở cùng Kiều Na hơn ba năm, lấy ánh mắt nhìn người của cô ta, cô ta cảm thấy chính mình vẫn là rất hiểu biết Kiều Na.
Sở dĩ trước kia cô ta khi dễ Kiều Na chính là bởi vì tính cách Kiều Na yếu đuối, cô ta khinh thường lui tới với người như vậy, cũng không sợ đắc tội cô. Nhưng hiện tại không giống nhau, tính cách của Kiều Na bây giờ làm cô ta vô cùng thưởng thức, cũng nguyện ý cùng cô làm bằng hữu.
Hiện tại Kiều Na thông minh, có khả năng, cùng với trước kia hoàn toàn không giống nhau. Có lúc Chu Thiến Văn hoài nghi, có phải buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì hay không, làm cho tính tình Kiều Na biến đổi lớn. Cô ta cũng hỏi qua Triệu Thạc, nhưng Triệu Thạc chết sống không nói.
Điều này càng làm cho Chu Thiến Văn nghi hoặc, rốt cuộc là cái gì làm thay đổi Kiều Na.
Biểu hiện hiện tại của Kiều Na làm Chu Thiến Văn cảm thấy, bạn cùng phòng này của cô ta một ngày nào đó sẽ có một phen thành tựu. Sở dĩ cô ta nguyện ý hỗ trợ chính là muốn để Kiều Na thiếu cô ta một phần nhân tình. Tuy rằng không thể khẳng định về sau có thể dùng đến Kiều Na hay không, nhưng vạn nhất dùng được thì sao? Cho nên cô ta cố ý không cần tiền của Kiều Na, chính là muốn cho Kiều Na nhớ kỹ phần ân tình này của mình.
Nhân tình, thứ này tuy rằng nhìn không tới, sờ không tới, nhưng đôi khi so với tiền thật sự phải quan trọng hơn nhiều.
Ở trong lòng Chu Thiến Văn, cô ta kết bạn quan trọng nhất chính là "Hữu dụng", đối với người như Kiều Na, ở trong lòng cô ta đã thuộc về loại hình "Hữu dụng".
Dù sao không cần cô ta trả giá cái gì đại giới, cô ta cũng vui lòng hỗ trợ.
Kiều Na lại không biết Chu Thiến Văn trong lòng xoay nhiều chủ ý như vậy, Hương Cao Thủy Tinh của cô đã không còn, lấy tình huống hiện tại tới xem, cô hẳn là có thể bán đi càng nhiều.
Chỉ dựa vào Chu Thiến Văn bán cho bạn của cô ta hiển nhiên là không đủ, bạn bè của Chu Thiến Văn tuy nhiều, nhưng cũng có hạn. Kiều Na đương nhiên sẽ không chỉ thỏa mãn với điểm nhỏ này, cô muốn đem Hương Cao Thủy Tinh mở rộng ra, để càng nhiều người biết.
Nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất bày ra trước mắt của cô là: Nguồn cung cấp.
Chỉ dựa vào một đôi tay của cô tới sản xuất hiển nhiên là không đủ, một tuần cô làm ra sản phẩm còn chưa đủ để bạn bè của Chu Thiến Văn sử dụng. Hơn nữa những sản phẩm thủ công này cũng chỉ có thể lén lút bán giữa bạn bè một chút, chân chính bán được trên thị trường phải yêu cầu các loại thủ tục, các loại kiểm tra chất lượng.
Cho nên yêu cầu hiện tại của Kiều Na, là một cái nhà máy sản xuất chính quy.
Nhưng hiện tại có một vấn đề: Nếu cô đem sản phẩm giao cho nhà máy sản xuất tới sản xuất, bí phương (phương pháp, công thức bí mật) của cô sẽ bị lộ, nói như vậy rất có thể bị người trộm đi, tự hành sản xuất. Một khi sản phẩm đồng loại tăng lên thì Kiều Na không có lợi nhuận đáng nói.
Cô chưa làm qua chuyện như vậy, cũng không có bất cứ kinh nghiệm gì, nhất thời không biết phải làm sao bây giờ.
Đối với vấn đề này, Chu Thiến Văn cũng là thương mà không giúp gì được, cô ta đối phương diện này một chút cũng không biết, hơn nữa trong bạn bè của cô ta cũng không có người hiểu những thứ này.
Tuy nhiên Diệp Thanh lại đề ra cho cô một kiến nghị: "Không phải cậu quen Phàm ca sao? Anh ấy có khả năng hiểu biết về phương diện này".
Kiều Na không tin, "Giang Phàm? Anh ta là minh tinh, sự tình trong giới giải trí anh ta có thể hiểu biết, nhưng chuyện này anh ta không hiểu đi..."
Diệp Thanh lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, "Ai nói? Phàm ca nhà chúng ta hiểu biết nhiều lắm. Anh ấy trừ bỏ đóng phim còn làm tốt rất nhiều việc, ví dụ như chính anh ấy sáng tạo một nhãn hiệu trang phục, còn mở một vài cửa hàng mỹ thực gì đó, làm cũng không tồi".
Kiều Na ngẫm lại, vẫn là không muốn đi phiền toái Giang Phàm. Gần đây anh ta bận kịch bản mới, muốn kéo tài trợ, chọn địa điểm, tuyển diễn viên gì đó, một đống lớn chuyện phải làm, công việc biên kịch sắp kết thúc, công việc tiếp theo càng phức tạp, hơn nữa bản thân Giang Phàm còn có các loại thông cáo cần tham gia, hiện tại anh ta một ngày ngủ nhiều nhất bốn tiếng, cả người đều tiều tụy một vòng.
Nếu lúc này còn muốn để Giang Phàm giúp cô liên hệ loại sự tình này, vậy sẽ gia tăng thêm gánh nặng vào công việc của Giang Phàm. Kiều Na cảm thấy, vẫn là tự mình lên trang web tra một chút đi, nhìn xem có phương pháp tốt hay không.
Ngày hôm sau Kiều Na cứ theo lẽ thường đi làm, cùng ở trong phòng hội nghị với cô chỉ còn lại có ba vị biên kịch, những người khác đã viết xong kịch bản của mình, kết thúc công việc chạy lấy người.
Kiều Na vẫn luôn ở cùng, hiện tại công việc của cô cũng không nhiều, công việc của các biên kịch đã tiến vào giai đoạn kết thúc, trên cơ bản cũng không có vấn đề gì hỏi cô.
Đang nhàm chán mà ngồi phát ngốc, Kiều Na nhìn thấy Giang Phàm đi đến. Cô đã vài ngày chưa thấy được Giang Phàm, định lễ phép mà đứng dậy chào hỏi tốt.
"Em cùng tôi lại đây" Giang Phàm hướng Kiều Na vẫy tay.
Kiều Na cùng Giang Phàm đi ra ngoài phòng họp, bỗng nhiên Giang Phàm đứng yên, quay đầu không nói một lời mà nhìn Kiều Na.
Kiều Na bị anh nhìn đến trong lòng dựng lông, "Như thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?"
Bỗng nhiên Giang Phàm làm ra vẻ mặt một bộ mười phần ủy khuất, "Na Na không đem tôi làm bạn bè... Không vui".
Kiều Na hoàn toàn không biết đã xảy ra tình huống như thế nào, không hiểu ra sao, "Cái gì thế? Sao em lại không đem anh thành bạn bè?"
Giang Phàm hít hít cái mũi, bộ dáng giống như muốn khóc, "Na Na có mặt nạ tốt cũng không nói cho tôi. Hừ".
Kiều Na: "..."
Gia hỏa này tin tức thật đúng là linh thông.
Cô còn không kịp nói cái gì, liền nghe Giang Phàm náo loạn lên giống như một đứa trẻ, "Tôi mặc kệ tôi mặc kệ. Tôi muốn mặt nạ. Tôi muốn thật nhiều thật nhiều mặt nạ".
Kiều Na không biết nói gì, gia hỏa này là đang... Làm nũng sao?
"Được rồi được rồi," Kiều Na dùng ngữ dụ dỗ trẻ con nói, "Em biết rồi, quay đầu lại em sẽ đưa mặt nạ cho anh, về sau có thứ tốt đều đưa cho anh, không tức giận nữa được không?"
Giang Phàm cười ha ha, "Là em nói, nói không giữ lời là con chó nhỏ".
Kiều Na: "..."
Gia hỏa này tốt xấu là thần tượng quốc dân, có thể chú ý hình tượng của mình một chút được không.
Giang Phàm lại nói, "Tôi nghe nói em muốn sản xuất mặt nạ của chính mình, tự mình gây dựng sự nghiệp là chuyện tốt, tôi có thể hỗ trợ cái gì cứ việc nói, tôi là một người bạn rất biết giảng nghĩa khí".
Kiều Na nhìn Giang Phàm, hôm nay anh trang điểm, nhưng vẫn như cũ, không che dấu được quầng thâm nơi đáy mắt, cùng so với lúc trước, màu da của anh cũng ảm đạm không ít. Mấy ngày này anh bận trước bận sau đã rất vất vả, chuyện nhỏ này của mình thật không muốn lại làm cho anh lo lắng.
"Không có gì, một chút việc nhỏ, em có thể tự mình giải quyết."
Giang Phàm bất mãn nói: "Vừa rồi còn nói là bạn tốt, lúc này lại không đem tôi thành bạn bè. Tôi biết em muốn sản xuất mặt nạ, nhưng không biết nên bắt tay từ đâu, đúng hay không?"
Kiều Na ngẩn ra một chút, không nghĩ tới gia hỏa này còn biết rất nhiều.
"Cũng không có gì, chỉ là trong lúc nhất thời không biết bắt tay vào như thế nào, tuy nhiên em cũng không sốt ruột, từ từ tới thì tốt rồi."
Giang Phàm: "Kỳ thật tôi cũng không giúp được em cái gì, liền cùng em nói một chút sự tình trước kia tôi tự mở cửa hàng đi. Mấy năm trước tôi từ chỗ người khác mua một bí phương trà sữa, uống vô cùng ngon. Tôi liền muốn dùng bí phương này mở một cửa hàng trà sữa, nhưng tôi lại không có khả năng tự mình xử lý, nếu nói mướn người tới làm, một khi giao cho người khác, liền có nguy hiểm bị tiết lộ, như vậy tôi tiêu tiền mua bí phương liền không dùng được, đúng hay không?"
Kiều Na gật đầu, thực nghiêm túc mà nghe, cái này cùng với tình huống cô gặp được vô cùng giống nhau.