“ Không biết công tử có thể cho ta biết xuất xứ và lịch sử của bản nhạc này không…..” Xuất Tấn nghe nàng hỏi xong thì giật mình, không biết phải nói sao…
“ Tư cô nương...không phải chỉ cần nói tên ra thôi sao….”
“ Công tử...ngài đã biết tên bản nhạc cổ xưa này, chắc chắn thêm một chút độ khó đâu làm khó công tử được…..trừ phi, ngài có cao nhân chỉ điểm….” Tư Thiến Thiến ánh mắt sắc sảo, một miệng nói, ánh mắt nhìn về Hàn Phong mà cười. Hàn Phong nghe thấy cô nàng hỏi thế thì hứng thú, quả nhiên đầu óc lanh lẹ, hỏi chuẩn và độc như thế….
Lịch sử và xuất xứ của bản nhạc này, chưa tới mười người hiểu được rõ như thế. Hàn Phong biết được qua một lần hắn ngồi nghe sư phụ mình đàn, rồi tò mò mà hỏi, từ đó hắn mới biết bản nhạc này.
“ Nếu ta đoán không lầm, vị cao nhân đó chắc là người ngồi bên cạnh công tử đi….”
“ Cái này….Bạch tiên sinh……”
“ Không cần lo, để ta giúp ngài….” Xuất Tấn nghe Hàn Phong nói thì một bộ mặt cảm kích, sau đó cười khổ mà ngồi xuống. Hàn Phong đứng dậy, một giọng trầm ổn mà cười nói….
“ Cô nương quả nhiên tài trí hơn người, nhưng không phải như thế...công tử nhà ta đương nhiên là biết cả tên lẫn lịch sử của nó, nhưng ngài xưa nay bị một chứng bệnh hay mệt mỏi khi đứng trước đám đông...cho nên ngài ấy không thể phát huy được kiến thức của mình. Nên ta sẽ thay công tử mà trả lời, chắc Tư tiểu thư không ý kiến gì đúng không…..”
Hay….một câu thay đổi cả bàn cuộc, đem hết sự mất thể diện ném qua một căn bệnh, Tư Thiến Thiến cười cười, mà nói….
“ Đương nhiên...không biết cao danh quý tánh của ngài….”
“ Ta họ Bạch…..mọi người gọi là Bạch tiên sinh……” Hàn Phong vừa dứt lời thì hàng trăm người nhìn người, nhớ ra cái tên đã nghe ở đâu...
“ Bạch tiên sinh…..”
“ Nghe quen quen….”
“ Ê ngài ấy không phải là vị lục phẩm luyện dược sư trị được căn bệnh mà không ai chữa được à….”
“ Đúng rồi...là ngài ấy…..”, Tư Thiến Thiến một bên nghe được sự tích của Hàn Phong, thì giật mình, đang suy nghĩ cái gì đó…
“ Hắn là……” Lý Tông một bên đương nhiên là nhận ra Hàn Phong là ai….
“ Vậy ta xin mạn phép trả lời…”
“ Tiên sinh cứ tự nhiên….”
“ Bản nhạc Thiên Cổ Anh Hùng là một bản nhạc được soạn vào một ngàn năm trước khi Nhân tộc bắt đầu phát triển, lúc đó Ma tộc dẫn quân đội mà bắt đầu xâm lược. Lần đó là một cuộc chiến cực kỳ gian khổ cho nhân tộc chúng ta, nhưng liên tục thua hết trận này tới trận khác. Vào cái ngày mà bản nhạc ra đời là ngày mà Nhân tộc chúng ta phòng thủ ở phòng tuyết cuối cùng, bởi chỉ cần Ma tộc vượt qua tiền tuyến này thì Nhân tộc chắn chắn sẽ bị đô hộ. Người người tuyệt vọng, ai ai cũng muốn bỏ cuộc nhưng lúc này có một người lính, hắn đứng ra mà dùng thân cây làm đàn, dùng chỉ để làm dây đàn, dù Hồn Khí để làm âm thanh vang vọng ra……
Hắn bắt đầu tấu lên một bản nhạc, nêu lên nỗi sợ hãi trong lòng người, nêu lên những cái đau, cái xấu khi mà Ma tộc thắng lợi, những lời đàn nhắc nhở người thân của họ sẽ ra sao, bạn bè của họ sẽ bị như thế nào, người họ yêu thương sẽ có số phận gì, và con cháu tương lai sẽ phải đối mặt ra sao. Chính nhưng lời nhạc này mà Nhân tộc lấy lại được tinh thần, họ thà chết cũng bảo vệ Nhân tộc, cuối cùng chúng ta đẩy lùi được cuộc tấn công đó, từ đó bắt đầu chiến thắng liên tiếp. Về sau để tôn vinh bản nhạc và người viết ra đó, họ đặt tên là Thiên Cổ Anh Hùng, tức là “ anh hùng của Nhân tộc mãi mãi lưu truyền thiên cổ “....ta nói thế chắc không sai nhỉ Tư tiểu thư….”
“ Không sai...Bạch tiên sinh trả lời hoàn toàn chính xác…..”
Những người khác lúc này mới hiểu được cái lịch sử xâu xa của bản nhạc này, thấy được sự tích thật là vĩ đại, cao to….
“ Vậy mời Bạch tiên sinh lên đây cùng ta hoàn thành bản nhạc này nào…..”
“ Cái này…..”
“ Bạch tiên sinh...ngài lên đi….”
“ Đúng thế….chỉ có Bạch tiên sinh mới xứng với giai thoại….”
Lúc này hầu như ai cũng lên tiếng ủng hộ Hàn Phong lên trên bục, ngay cả Xuất Tấn một bên tự hào, mà thúc đẩy Hàn Phong lên. Hắn thở dài, rồi cũng nhảy xuống sân khấu từ bên trên…….
“ Vậy mong các vị và Tư tiểu thư không chê bai là được…..”
“ Không sao...không biết Bạch tiên sinh đã có đàn chưa...hay muốn dùng của chúng ta….”
“ Không sao..ta có đàn riêng của mình….” Hàn Phong lấy từ trong giới chỉ của mình ra một cây đàn tranh, đã từng là của sư phụ hắn nhưng sau này cũng truyền cho Hàn Phong. Cây đàn này dài khoảng 1 mét, đích rộng rồi từ từ thua hẹp từ đích tới đầu. Thân đàn là một màu bạc, hơn nữa lại có nhiều bông hoa khắp nơi, đủ loại hoa. Đường viền một màu nâu đậm, phát sáng và được khắc lên thêm nhiều loại hoa khác nhau, tô lên được vẻ đẹp của cây đàn này nhiều hơn….
Khi Tư Thiến Thiến nhìn thấy cây đàn này thì cực kỳ ngạc nhiên, không nhịn được la lên:” Đây là….Bách Hoa Cổ Đàn….”
“ Tư tiểu thư quả nhiên hiểu rõ về Cầm….”
“ Quả nhiên Bạch tiên sinh cũng là một cầm sĩ…..”
“ Chơi lúc buồn thôi…….không hơn đâu….vậy chúng ta nên bắt đầu đúng không….” Hàn Phong nói xong lập tức ngồi xuống, qua cái mặt nạ mà hắn nhìn cây đàn, ánh mắt nhớ nhung, lúc nhỏ sư phụ hay đàn cho hắn nghe….
“ Chúng ta bắt đầu….”
Tư Thiến Thiến vừa dứt lời thì lập tức hai âm thanh vang lên cả căn phòng, hai âm thanh, hai cây đàn khác nhau, nhưng chung một bản nhạc, chung một giai điệu và hòa nhịp vào nhau. Đồng thanh, đồng địu, không hề bài xích...giống như hai người này đã song hợp với nhau nhiều lần...không ai tin tưởng đây là lần đầu.
Bản nhạc lúc này không còn một âm thanh buồn bã, hay là êm dịu mà thay vào đó là một một âm thanh hùng dũng, thể hiện được ý chí không ngừng cố gắng, đấu tranh để bảo vệ Nhân tộc. Những người nghe bản nhạc này cảm nhận được mình đang hòa vào trong nó, họ cảm nhận được mình đang ở trên chiến trường 1 ngàn năm trước, cảm nhận được ý chí kiên cường của tổ tiên, cảm nhận được sự đau thương, mất mát mà nhiều người đã đánh đổi nó để giữ hòa bình cho con cháu đời sau…..cứ như thế từng người từng người ở nơi này đều bắt đầu cảm nhận được cái độ chân thật, và vài người đã bắt đầu khóc……
“ Ting….ting...tinggg…….”
Hàn Phong và Tư Thiến Thiến dừng lại cùng một lúc cũng là lúc hàng trăm tiếng vỗ tay lập tức vang lên, sau đó là những lời khen ngợi…..
“ Hay….rất hay….”
“ Rất là cảm động...ta giống như vừa thấy được cuộc chiến 1 ngàn năm trước….”
“ Ta cũng thế…”
“ Hic..híc…..ta khóc rồi...quả nhiên là một bản nhạc xứng hai chữ Thiên Cổ….”
“ Bạch tiên sinh….chút nữa ta chờ ngài ở phòng riêng của ta nha….” Tư Thiến Thiến nhìn Hàn Phong hai mắt đưa tình, ghé sát vào lỗ tai hắn mà nói, kèm theo một mùi hương khó tả. Hàn Phong cười khổ lắc đầu, sau chuyện lại càng rắc rối thế này.
“ Cảm ơn các vị đã bỏ ra thời gian tới ngày hôm nay, Tư Thiến Thiến cảm tạ mọi người…”
“ Và theo ước định thì vị Bạch tiên sinh này là ngươi thắng cuộc, ta và hắn sẽ dùng bữa tối với nhau….ta cũng xin cáo lui trước, mong các vị thông cảm…”
“ Không sao….”
“ Đúng...Bạch tiên sinh xứng đáng…..”
“ Đúng thế….” Xuất Tấn một bên mừng rỡ mà la lên, hắn cũng cảm thấy tự hào và rất vui vẻ ngày hôm nay, chỉ có Lý Tông và Bách Duy cảm thấy mất mặt ngày hôm nay, tức giận ra về.
“ Bạch tiên sinh, mời…..”
“ Tư tiểu thư, mời….” Hàn Phong tính mở miệng từ chối, nhưng mỹ nữ ánh mắt long lanh, dịu dàng nhìn hắn mới. Hàn Phong nuốt hết câu tính nói, cười khổ mà đồng ý, còn Tư Thiến Thiến thì chỉ cười, rồi dẫn đường.
Sau đó hai người bước vô một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn sàng, đồ ăn đều đã đặt đầy trên bàn. Hàn Phong bước vào và ngồi xuống, đối diện hắn là nữ thần của mọi thiếu gia đế đô…..
“ Xem ra Bạch tiên sinh không tình nguyện rồi….”
“ Tư tiểu thư nói quá rồi….được ăn chung với một người đẹp như thế...ta mà không tình nguyện thì bị người khác dìm chết bằng nước miếng mất….”
“ Hihi….Bạch tiên sinh quả nhiên hài hước….”
“ Vậy mời tiên sinh dùng bữa…..” Hàn Phong gật đầu, sau đó bắt đầu thưởng thức, hắn vừa cắn nhai một miếng, nhịn không được kêu lên….
“ Rất ngon….”
“ Vậy là tốt rồi…..” Hàn Phong nhìn Tư Thiến Thiến thở dài, có vẻ an tâm thì ngạc nhiên nói…
“ Đừng nói là do cô làm toàn bộ đi…”
“ Bộ tiên sinh nghĩ ta không nấu ăn được à…..”
“ Không phải, ta chỉ giật mình một mỹ nữ Cầm Kỳ Thi Họa đều tài sắc vẹn toàn, hơn nữa lại biết nấu ăn...sợ rằng, những người khác biết chắc chắn đều căm hận ta vạn phần…”
“ Tiên sinh đừng lo, ta biết ngài biết, trời biết, đất biết….còn ai biết được nữa….”
“ Cũng đúng….rồi, chắc Tư tiểu thư nói ra mục đích rồi đó, mời ta vào dùng bữa chắc không chỉ là đơn thuần mời đâu nhỉ….”
“ Nếu tiên sinh đã biết thì thứ cho ta nói thẳng luôn...ta muốn nhờ tiên sinh chữa bệnh dùm một người…”
“ Chắc ta có đủ quyền lợi biết người đó là ai đúng không…” Hàn Phong nghe lời Tư Thiến Thiến nói mà không ngạc nhiên, hơn nữa lại còn bình tĩnh mà hỏi…
“ Là em trai của ta……...nó mắc một căn bệnh quái lạ...ta đã mời rất nhiều người nhưng không ai biết nó bị bệnh gì…..”
“ Vậy chắc cô cũng biết ta không hề làm miễn phí, cô có vật gì có thể khiến ta đồng ý nào…” Hàn Phong gật đầu, một tay gắp đồ ăn, tay còn lại chống cằm suy nghĩ. Lúc này Tư Thiến Thiến nghe Hàn Phong nói vậy thì cười, nàng biết hắn sẽ hỏi thế nên tâm liền quyết, nàng đứng dậy và cởi cái váy sát người từ nàng ra, Hàn Phong lập tức thấy được một cơ thể trắng nõn, cặp ngực to và săn chắc, cái mông thì cong và đủ độ đàn hồi…..
“ Ta sẽ trở thành nữ nhân của ngài, như thế chắc là một món đồ độc đáo và đủ cho ngài hài lòng rồi đúng không….” Tư Thiến Thiến mặt hờ hững mà nói, nàng hai tay ôm chặt cái hồng mà tin tưởng rằng không một ai có thể kháng cự được….
Hàn Phong ngỡ ra một chút, sau đó lau miệng rồi nói….
“ Cô có chắc không, ta là một lão già đó….phục vụ ta, cô không thấy tủi thân sao…”
“ Tủi thân thì có tác dụng gì, ta chỉ muốn cứu sống em trai ta...vì nó, ta có thể làm bất cứ điều gì….Bạch tiên sinh cứ an tâm, ngài là người đầu tiên và duy nhất thấy và chơi cơ thể này của ta…..” Tư Thiến Thiến cười khổ mà nói, tự chế nhiễu bản thân của nàng, sau đó nhìn về Hàn Phong mà kiên định nói.
Hàn Phong đứng dậy mà đi tới trước mặt nàng, tay phải đưa lên mà sờ mặt nàng, Tư Thiến Thiến nhắm chặt hai mắt lại, một lúc sau nghe Hàn Phong cười nói….
“ Thật là một nha đầu ngốc…..mặc quần áo vô đi….”
“ Ngài chê à….” Tư Thiến Thiến ngạc nhiên, sau đó sợ hãi lo lắng hỏi
“ Không phải, thân thể này là của ta…..ta sẽ từ từ hưởng dụng...trước tiên là đem ngươi ra khỏi nơi này trước phải không…” Hàn Phong tay nâng cằm nàng lên, Tư Thiến Thiến nhìn cái mặt nạ quỷ của Hàn Phong sát mặt mình nhưng không hề sợ hãi mà còn hiếu kỳ. Nàng đưa hai tay lên mà tháo xuống, một lúc sau khuôn mặt thật của Hàn Phong lộ ra, Tư Thiến Thiến ngạc nhiên một cái, rồi cười, ném cái mặt nạ xuống dưới mặt đất, hai tay choàng lên cổ….
“ Bạch tiên sinh….ngài hóa ra là một thanh niên đẹp trai và có mùi vị nam nhân như thế…”
“ Bốp….bốp…..” Hàn Phong vỗ mông hai cái thật mạnh khiến nàng giật mình, hai tay che lại mà nhìn hắn, cặp mắt hung dữ…
“ Tiểu yêu tinh, mặc đồ vô đi nào…..chậm vài ngày nữa đi….lúc đó sẽ yên tĩnh hơn nhiều….” Tư Thiến Thiến ngỡ ra, sao đó cười rồi mặc đồ vào. Đây là lần đầu tiên có người có thể kháng cự mãnh liệt như thế, mặc đồ xong thì lập tức bị Hàn Phong kéo lại, đặt nàng lên đùi mình, cúi miệng xuống mà hôn cái môi thơm ngát của nàng. Khoảng 5 phút sau, Hàn Phong ngẩng đầu dậy, nhìn khuôn mặt động tình của Tư Thiến Thiến mà nói….