Thiên Hồn Đại Lục

Chương 23: Tư thiến thiến và ngọc mị



“ Kể cho ta nghe xem tình trạng của tiểu đệ đệ nào….”

Ừ…...Tư Thiến Thiến mặt đỏ, đầu dựa vào ngực Hàn Phong mà cảm thụ, không biết vì sao người nam nhân này lại cho nàng một cảm giác bất thường, an toàn, yêu thương,....cùng một lúc lẫn lộn với nhau…

“ Chẳng là vào nửa năm trước, lúc đó ta vừa mới trở thành một ca kỹ nổi tiếng nhất đế đô, ngày hôm đó ta đi ra ngoài chơi với đệ đệ của chính mình. Ngày hôm đó bọn ta rất vui vẻ, dành thời gian mà đi chơi với nhau bởi chúng ta chỉ có thể nương tựa lẫn nhau. Một hôm lúc đang dạo phố, ta gặp một đám người mặc một bộ áo đen tím, và kẻ dẫn đầu là một người đeo mặt nạ. Lúc này bọn thuộc hạ đi theo hắn dùng những lời nói chọc ta, đệ đệ ta lập tức ra tay ngăn cản, nhưng bị tên dẫn đầu chưởng ra một chưởng lực màu tím, đánh thẳng vào đệ đệ ta rồi bỏ đi….”

“ Khi bọn họ đi, ta kiểm tra nhưng tất cả đều bình thường, đệ đệ ta vẫn khỏe mạnh như ngày nào nên ta cũng bớt lo. Nhưng ba phát trước giống như là bị hàng chục con gì cắn, nó la lớn bởi vì rất là đau đớn. Ta cho mời tất cả người Luyện Dược Sư nhưng ai ai cũng bó tay, chỉ có thể cầm cự đau đớn cho đệ đệ ta…”

Cứ như thế nữa mấy tháng trôi qua, đệ đệ ta vẫn bị cơn bệnh quái lạ này hành hạ, mỗi ngày thêm môt đau, ta không biết phải làm gì. Lúc đó mới biết là trong ngày hôm nay sẽ có rất nhiều khách quý tới, ta liền muốn mượn cơ hội này tìm một người có quyền lực cao lớn, đưa thân cho hắn để có thể mời về một vị Luyện Dược Sư cao cấp để chữa bệnh….lúc này ta mới nghe được về danh tính của huynh, một vị Luyện Dược Sư Lục Phẩm, còn về mấy việc sau thì ngươi biết hết rồi đó….”

“ Vậy à….vậy tiện nghi cho ta rồi….”

“ Chứ gì nữa….một mỹ nữ đang trong lòng ngươi đó...còn giả bộ thành một lão già, xem chút nữa làm ta hối hận muốn chết…”

“ Nhưng nàng nên nhớ, việc tối nay tuyệt đối không nói cho ai….không thì cho dù nàng có là nữ nhân của ta, ta đều giết….” Hàn Phong lúc này sờ mặt Tư Thiến Thiến mà nói, rồi bỗng nhiên sát khí tràn ra ngoài, hai mắt lạnh lẽo mà nhìn nàng khiến cho Tư Thiến Thiến gật đầu liên tục, Hàn Phong lập tức dịu xuống, tay bắt đầu luồn vào áo nàng, sau đó cười tà….

“ Còn khoảng vài phút nữa….để ta thưởng thức vài cái nào….” nói xong liền cúi người xuống mà bắt đầu ngậm, không cho Tư Thiến Thiến phản đối. Sau đó hắn hẹn nàng ngày mai sẽ quay lại mà chữa trị, lúc này Tư Thiến Thiến bị Hàn Phong đùa cho kiệt sức, mặt đỏ và động tình, chỉ gật đầu rồi thiếp đi. Hắn cười rồi bước ra ngoài, trên mặt đã đeo mặt nạ lên…..

Khi ra ngoài thì Xuất Tấn đã chờ sẵn, Hàn Phong cười nói vài cái rồi leo lên xe, bắt đầu trở về Hoàng Cung.

Sau đó mỗi người về một phòng, Xuất Tấn thì được người khác đỡ về phòng bởi lúc này hắn đã bắt đầu say, Hàn Phong xoay người về phòng. Lúc này Thải Ti Liệt đã chờ sẵn, khi thấy Hàn Phong hắn liền cung kính nói….

“ Thiếu gia, tên hoàng đế muốn bàn một chút về kế hoạch kia….”

“ Được...vậy chúng ta đi thôi…” Hàn Phong gật đầu rồi lập tức thay đồ, sau đó biến mất khỏi căn phòng cùng với Thải Ti Liệt. Xuất Nhân Tông lúc này đang trong thư phòng của mình ngồi duyệt tấu thư, cửa phòng đã được đóng chặt, Hàn Phong và Thải Ti Liệt liền hiện ra trước mặt hắn. Thấy Hàn Phong Xuất Nhân Tông lập tức hai tay chắp lại….

“ Chủ Nhân….”

“ Suỵt…..” Hàn Phong bỗng nhiên mặt lạnh lại, hai mắt nhìn qua lại, bỗng nhiên biến mất, khi trở về thì trên tay hắn có thêm một người nữ nhân. Hàn Phong lạnh lùng ném nàng mạnh xuống đất mà không thương hoa tiếc ngọc, đối với hắn chỉ cần là ai biết được bí mật, không phải là người thân thì hắn đều giết hết, ngay cả một đứa trẻ hay người già, hắn đều không nương tay…..

“ Ngọc quý phi…..xem ra cũng có một con chuột lỡ tai nghe ngươi hô ta là chủ nhân rồi….” Hàn Phong ánh mắt lạnh lùng nhìn qua tên Xuất Nhân Tông, tay phải lập tức xuất hiện một thanh kiếm từ trong giới chỉ, nắm chặt mà chuẩn bị chém nàng…..

“ Khoan đã….” Ngọc quý phi biết lần này là một chuyện lớn, nếu không tìm cách nàng chết là cái chắc…

“ Sau, bà có di ngôn gì à….có gì nói mau, xong rồi thì chết. Chỉ có người chết thì mới giữ được bí mật, mãi mãi chôn vùi…..”

“ Bạch tiên sinh, chúng ta làm một cái giao dịch thế nào…..”

“ Không cần...ta không có hứng thú với người chết giao dịch…..” Hàn Phong lạnh lùng thẳng thắn từ chối, một kiếm lập tức chuẩn bị chém xuống, thì lúc này Ngọc quý phi đành phải dùng quân bài cuối cùng của nàng….

“ Ta là một lô đỉnh…….” quả nhiên thanh kiếm dừng lại ngay cổ nàng, chỉ một đốt tay thì thanh kiếm lập tức chém đứt đầu nàng.

“ Ngươi nói ngươi là một lô đỉnh……” Hàn Phong lạnh lùng, nhưng mang vẻ cực kỳ ngạc nhiên nhìn về Ngọc quý phi. Ngọc quý phi nhìn thấy Hàn Phong hứng thú lập tức mừng rỡ, thở phào vì nàng biết tin tức này chính là cọng cỏ cứu mạng nàng…

“ Đúng thế….ta là một lô đỉnh, là một món đồ chơi…..”

“ Của người nào….”

“ Của Đại Cung Phụng, Tống lão…..”

“ Tống lão…..”

“ Đúng thế….tên ta là Ngọc Mị, ta xuất thân là nhà nghèo, nhớ rõ lúc đó ta không hề xinh đẹp như bây giờ, mà chỉ là một cô bé ốm gầy, không hề biết bữa no là gì. Hôm đó có một lão già đi ngang qua, nhìn thấy ta thì hắn bỗng dưng mừng rỡ, hỏi ta rằng có đồng ý làm đồ đệ hắn không, đương nhiên một đứa bé sáu tuổi chỉ cần dụ nó và nói rằng nó sẽ được ăn ngon, ăn no...nên ta lập tức đồng ý, mãi đến hai năm trước ta mới biết được rõ ta là gì, ta chỉ là một món hàng, đợi người ta dùng xong rồi vứt đi…..” Ngọc Mị thê lương mà nói, Hàn Phong nghe xong thì mặt hờ hững, nữ nhân bị dùng làm lô đỉnh nhiều vô số kể, cả cái đại lục này nữ nhân chỉ được xem như một món hàng hóa thôi…

“ Đương nhiên ta vẫn chưa bị sử dụng qua, hắn nói rằng đợi thêm một năm nữa mới đem ta ra hấp thụ, chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng, thân thể và linh hồn của ta, mặc cho ngươi xài, ngươi chơi thế nào cũng được….” Ngọc Mị nhìn Hàn Phong mà hai mắt kiên định mà nói, còn hắn thì vẫn lạnh lùng nhìn nàng như nhìn một cái xác,.....

“ Ngươi không sợ ta đem ngươi luyện hóa xong rồi thì giết à….”

“ Nếu thế thì cũng tốt, lão già kia biết ta không còn là một lô đỉnh thì nhất định cũng sẽ giết ta thôi….” Ngọc Mị cười lắc đầu nói, đối với nàng bây giờ cái chết đã là hai đầu, đường nào cũng sẽ phải chết, nhưng ít ra nàng không chết bởi cái lão già kia. Hàn Phong nghe xong thì bỏ kiếm vào trong giới chỉ, sau đó lạnh lùng nhìn nàng…..

“ Được...lần này ta tha cho ngươi một cái mạng, đổi lại ta sẽ lấy mọi thứ mà ngươi sở hữu….bao gồm cả cái quyền sở hữu cơ thể ngươi….”

“ Ngươi biết rõ thực lực của lão già Tống lão là mạnh bao nhiêu không…”

“ Một tháng trước, hắn nói với ta là Thiên Hoàng Lục Giai….”

“ Là một Thiên Hoàng Lục Giai à….Ti Liệt, ngươi nắm chắc bao nhiêu…”

“ Mười phần thiếu gia….”

“ Ngươi có biết hắn thường thường đi đâu, đi tới chỗ nào vắng vẻ không…”

“ Hắn thường thường chỉ cắm đầu trong Bảo Khố Hoàng Gia mà tu luyện, nếu có nói ra ngoài thì ngày mai, hắn sẽ đi tới vùng núi lân cận của Phong Nhất thành, nghe nói là đột phá cảnh giới gì gì đó….” Ngọc Mị đã biết Bạch tiên sinh này tính làm gì, nàng cũng thành thật mà trả lời, vì nàng biết có thể, chỉ có thể thôi, nàng vẫn còn giữ được mạng sống…..

“ Ti Liệt...ngay mai, ta muốn cái xác của hắn ở trước mặt ta….”

“ Thiếu gia an tâm, thuộc hạ sẽ không phụ lòng mong đợi của ngài…”

“ Cầm lấy đi...Đây là Hoàn Thương Đan, uống vào thì sẽ hồi phục toàn bộ sức lực, không được cho hắn bất kỳ cơ hội nào….hơn nữa phải cẩn thận, không để một ai biết”

“ Vâng….” Ti Liệt nói xong lui ra ngoài, hắn cũng muốn chuẩn bị vài thứ, còn Xuất Nhân Tông hiểu ý, cung kính mà nói…

“ Chủ Nhân, bên cạnh thư phòng có một phòng nghỉ, nếu không có gì ta xin cáo lui….”

“ Ừ…” Sau khi Xuất Nhân Tông cáo lui thì cả căn phòng này chỉ có mình hắn và Ngọc Mị, lính canh xung quanh khu này đều bị Hàn Phong chuyển đổi thành Ác Quỷ dưới thanh kiếm Trảm Hoàng, cho nên hắn không cần lo bị người khác phá đám.

“ Ngươi nói xem ta nên làm gì ngươi đây….”

“ Chủ nhân, ta tất cả đều là của ngài…..” Ngọc Mị cười một cái mang một sức hút cực kỳ quyến rũ, sau đó nàng bắt đầu cởi toàn bộ y phục trên người xuống. Hàn Phong phải thầm khen, đúng là hoàng tộc, ai ai cũng da vẻ mịn màng, không một vết trầy, hoàn mỹ và cân chắc như thế. Trên dưới đều là cực phẩm….

“ Quả nhiên là một quý phi…...nếu ngươi là lô đỉnh của lão già đó, thì ngươi hoàn toàn trong trắng nhỉ….”

“ Đúng thế...đây là lần đầu của ta...mong chủ nhân nhẹ tay…..”

“ Gọi thiếu gia là được….”

Theo lời Hàn Phong vừa dứt thì toàn bộ đồ trên người hắn cũng biến mất, cậu chủ nhỏ Hàn Phong cũng dựng lên, khiến cho Ngọc Mị vừa sợ, vừa hứng thú vừa ham muốn…..hắn bê Ngọc Mị lên và ném nàng lên giường, rồi hắn lập tức nằm lên trên mà nhìn xuống bên dưới đang rụt rè, miệng lẩm bẩm từng câu nói nhẹ nhàng….

“ Thiếu...gia….làm...ơn….nhẹ...nhàng…….thôi…...nha…….”

“ Ta sẽ cố hết sức….nên bây giờ hãy rên lên thật to đi nhé…..”

Hàn Phong hai tay bắt đầu du tẩu trên người nàng một cách tự nhiên, hắn cảm nhận được một bộ lông mềm mại, một dòng suối mát lạnh và mượt mà. Phần đồi núi thì cứng mềm đều có, độ đàn hồi không phải chê, hơn nữa đỉnh lại cứng, Hàn Phong cực kỳ thích thú. Phía dưới thì là một thảo nguyên, nhưng thưa thớt….

“ Chuẩn bị tốt chưa….”

“ Vâng...rồi ạ….”

“ Vậy thì….hai, ba….vô….”

“ ư….Ư...ưu……..ư……….hà...hờ……” Những tiếng thở dốc liên tục vang lên từ bên trong căn phòng, nhưng không một ai hay, một ai biết, bởi vì cả hoàng cung này, bắt đầu từ hôm nay rời vào trong tay Hàn Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.