Trong lúc ngẩng đầu lên, Lục Khinh Lan hận mình không biết ẩn thân chi thuật!
Cái người đang nghiêng mình tựa vào cửa xe kia, mặc kệ là đang đứng tư thế lười biếng kiểu gì, vẫn toát lên cốt cách quý tộc, không phải là Diệp Đình Thâm thì là ai?
“Chú ấy không thấy mình đâu! Không thấy đâu, không thấy mình đâu…”
Có chút oan ức, vểnh môi lên, Lục Khinh Lan không ngừng lẩm bẩm, lặng lẽ bước tới hướng bên cạnh. Cô nghĩ, nếu như có thể, cô rất muốn phi vèo cái đi mất.
Hiển nhiên là lão thiên gần đây chắc đang rất bận rộn, nên đã quên việc chiếu cố cô rồi.
“Khinh Lan, mới sáng ra em định đi đâu vậy?”
Đột nhiên một cái bóng đen xuất hiện chắn ngang tầm nhìn, Lục Khinh Lan sửng sốt, giật nảy mình tựa như một tên trộm, dưới chân lại cứng đơ giống như bị dính phải keo khiến cô không cử động được.
“Chú… Diệp Đình Thâm… cháu… cháu muốn về lại thành phố A để công tác…”
Lục Khinh Lan lẩm bẩm, nhìn qua chỗ khác.
Anh biết, nha đầu này kiểu gì cũng sẽ tung chiêu này mà.
Nghĩ đến đây, lông mày Diệp Đình Thâm giãn ra, khoé miệng không tự chủ, cười một cái:
“Lục Khinh Lan, em đã cuốn gói đào tẩu thất bại một lần rồi, không biết nên nói là em ngu ngốc hay là đáng yêu nữa?”
Nghe vậy, khoé miệng Lục Khinh Lan giật giật, hiển nhiên là đang nghĩ tới tình huống ngày đó.
“Hừ…” Lục Khinh Lan nặng nề hừ một tiếng xem như đáp trả.
Diệp Đình Thâm cười cười, không nói nhiều.
Anh biết nha đầu này đang nghỉ phép năm, mà ngày kia anh phải trở lại thành phố A để nhận chức, nếu không nắm bắt cơ hội, không biết đến bao giờ mới có bước tiếp theo.