Thiên Hồng Ma Đạo

Chương 5: Sứ Mạng





"Ngao~"
Thiết Giáp long tám chân ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống giận dữ, giữa lỗ mũi mãnh liệt phun ra một ngọn lửa dài đến ba thước, tám chân đồng thời đi lại, Thiết Giáp long đứng lên tốc độ cũng không chậm, đảo mắt liền muốn tới trước mặt Lâm Phong.
Thú dữ cũng có tôn nghiêm của thú dữ, Lâm Phong nhảy lên trên lưng nó chẳng khác nào chà đạp tôn nghiêm của nó, cho dù nó đối với Lâm Phong có điều kiêng kị, Thiết Giáp long cũng sẽ không tiếp tục thờ ơ mặc cho Lâm Phong tiến hành công kích.
Lâm Phong thả người nhảy lên cao, lúc Thiết Giáp long đến vị trí vừa rồi của Lâm Phong, hắn đã nhảy đến chỗ khác. Luận tốc độ, Thiết Giáp long so với Lâm Phong còn kém rất nhiều.
Xoay người, lần thứ hai đánh sâu vào, Thiết Giáp long lại hướng phía Lâm Phong xông tới.
Lâm Phong nhảy lên cao, chuyển hướng về phía khác đồng thời rất nhanh chạy lên.
Liên tục hai lần cũng chưa đụng tới Lâm Phong, cơn tức của Thiết Giáp long cũng mãnh liệt nổi lên, hai cái lỗ mũi to thô không ngừng bốc lên ngọn lửa, ở xung quanh lan can điên cuồng truy đuổi Lâm Phong.
Một người một thú, rất nhanh tại giữa cái đài không ngừng biến hóa vị trí, bên trong cái đài cũng càng ngày càng nóng, Thiết Giáp long phun lửa tung toé càng ngày càng nhiều, hơn nữa tốc độ cũng gia tăng.
"Nha~"
Giữa cái đài truyền ra một tiếng trẻ em non nớt, đây là âm thanh của Lâm Phong. Vừa rồi không cẩn thận thân thể của Lâm Phong bị ngọn lửa của Thiết Giáp long quét qua, trong khoảnh khắc tóc đã bị đốt mất một nửa.
Nắm tay của Lâm Thành đột nhiên nắm chặt, để đứa nhỏ như Lâm Phong đánh nhau cùng thú dữ Thiết Giáp long tám chân đang nổi giận nếu không cẩn thận đều có thể xuất hiện sai lầm làm hắn vĩnh viễn hối hận.
"A a a~"

Lâm Phong đột nhiên dừng lại, không chạy trốn xung quanh ngược lại quay về phía Thiết Giáp long đánh tới, thiết côn nắm chắc trên tay, hình dáng dường như rất phẫn nộ.
"Bồng!"
Lâm Phong bay ngược ngã thật mạnh xuống trên mặt đất, cùng Thiết Giáp long so khí lực, Lâm Phong thua rất thảm.
"Ngao~"
Thấy công kích rốt cục có tác dụng, Thiết Giáp long có vẻ thực hưng phấn, ngửa mặt lên trời phun ngọn lửa lớn tiếng gào to, tám chân lớn một hồi lay động, đạp từng bước lớn hướng tới chỗ Lâm Phong chạy tới.
"Sát!"
Giọng nói non nớt lạnh như băng, trong mắt Lâm Phong hiện lên nét lạnh lùng, thiết côn nắm chặt trên tay đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt. Thân thể gầy gò bé nhỏ của Lâm Phong ngã xuống mặt đất. Trong ánh mắt khó tin của Lâm Thành, liền như vậy dán xuống mặt đất nhanh chóng xuyên qua chân của Thiết Giáp long.
"Ngao ngao~"
Thiết Giáp long tám chân đột nhiên gào to vài tiếng thống khổ, phía dưới bụng nó nhanh chóng bao phủ trong máu, đồng thời còn có nội tạng hỗn hợp cùng chảy ra.
Lâm Phong, chống thiết côn chậm rãi đứng lên, cũng không thèm liếc mắt nhìn con thú dữ đang đau đớn giãy dụa trên mặt đất chỉ chăm chú nhìn Lâm Thành trên đài cao.
Lúc này, Lâm Thành trong lòng cũng cực không bình tĩnh.
Hôm nay, Lâm Phong làm cho hắn kinh ngạc rất nhiều, đặc biệt là chiêu tuyệt sát cuối cùng khi thân mình của Lâm Phong dán trên mặt đất bay ra. Lâm Thành thề, hắn chưa bao giờ thấy qua Lâm Phong làm như vậy.
Không đến một tháng huấn luyện trong rừng rậm, mỗi thời điểm Lâm Phong săn thú Lâm Thành đều đi theo hắn ở phía sau. Lâm Thành thật sự nghĩ không ra Lâm Phong ở thời điểm nào len lén luyện ra mấy chiêu này.

Chẳng qua, trong lòng Lâm Thành càng cao hứng và kích động, Lâm Phong biểu hiện càng mạnh, như vậy hắn khả năng thành công vượt qua khảo nghiệm cơ hội lại càng lớn, hoặc là nói Lâm Phong khả năng thành công đi vào Bắc Đại lục, trở thành thượng tiên một cao thủ trong võ lâm cơ hội cũng lại càng lớn.
"Tiểu phong, chúc mừng ngươi!"
Lâm Thành thật lâu không có lộ ra nụ cười rốt cục ở trước mặt Lâm Phong mỉm cười chân thành, chính là biểu tình của Lâm Phong không có gì biến hóa.
“Ta có thể thấy hắn chứ?"
Lâm Phong ánh mắt lạnh lùng, lời nói lạnh như băng không mang theo một chút tình cảm lại làm trái tim Lâm Thành đau đớn.
“Tiểu phong, rất nhiều sự tình cũng không giống như ngươi tưởng tượng, ngươi phải tin tưởng ta cùng gia chủ đều là vì ngươi!"
Lâm Thành khẽ thở dài, nhịn không được giải thích với Lâm Phong. Chính trong lòng Lâm Thành cũng không chú ý tới, hắn lúc này phi thường khát vọng Lâm Phong có thể lý giải được lời hắn.
“Làm cho ta đến nơi hắn đang ở!"
Hình dáng của Lâm Phong không có gì biến hóa, thậm chí không ngẩng đầu nhìn Lâm Thành, ánh mắt trống rỗng ngay cả Lâm Phong cũng không biết mình đang nhìn cái gì.
***
Ở cửa miếu, Lâm Phong nhìn thấy người hắn muốn gặp, ngày hôm nay cũng đúng là sinh nhật mười tuổi của hắn.
"Tại sao?"

Lâm Phong đứng ở trước mặt cha ước chừng một canh giờ, rốt cục hỏi ra câu đầu tiên.
Lâm Chính Vân đang ngồi xếp bằng chậm rãi đứng lên, ánh mắt mở ra, vô cùng dịu dàng từ trong mắt Lâm Chính Vân toả ra. Lâm Phong hơi sửng sốt, lập tức lại khôi phục hình dạng lạnh như băng.
“Phong nhi, ta thực sự rất cao hứng, ta nghe A Thành nói, ngươi lần huấn luyện cuối cùng hoàn thành phi thường xuất sắc, thậm chí có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung!"
Lâm Chính Vân chậm rãi đi đến trước người Lâm Phong, vỗ nhẹ nhẹ chụp bả vai còn nhỏ của hắn, nhu tình trong mắt không có thay đổi.
" Phong nhi, ngươi có thể nhớ rõ ta lần trước trong mật thất nói gì với ngươi?"
Thấy Lâm Phong không có phản ứng, Lâm Chính Vân khẽ thở dài, chậm rãi đứng dậy nhẹ nhàng hỏi.
“Nhớ rõ, ngươi nói qua muốn ta trở thành thượng tiên, trở thành rất lợi hại thượng tiên!"
Nét mặt của Lâm Phong rốt cục buông lỏng một ít, chính là cuộc sống một tháng hắn đã ghi lòng tạc dạ, làm hắn đối với phụ thân, đối với Lâm Thành đều có một tầng ngăn cách thật lớn ở trong lòng. Nếu bọn họ không thể cho Lâm Phong một sự giải thích hợp lí chỉ sợ sự ngăn cách này trở thành vĩnh viễn ngăn cách.
“Lâm gia ta sừng sững ở Thiên Hồng đại lục hơn mười vạn năm, bất kể triều đại thay đổi nhưng chưa bao giờ thay đổi địa vị của Lâm gia, bất kể người nào đương quyền đều liều mạng muốn đem công chúa hoàng gia gả cho Lâm gia ta, Phong nhi, ngươi cũng biết là vì sao?"
Lâm Chính Vân đột nhiên lớn tiếng nói, giọng điệu cũng có chút kích động.
“Đây đều là bởi vì, Lâm gia ta còn có mặt khác tam đại thế gia, ở bên kia tồn tại lão tổ tông của chúng ta luôn luôn bảo vệ che chở cho chúng ta. Lão tổ tông tuy không thường xuyên trở về nhưng là bởi vì có bọn họ tồn tại, cho tới bây giờ không ai dám chú ý đến chúng ta, cho tới bây giờ không ai dám đối với chúng ta có một tia bất kính!"
Lâm Chính Vân giơ ngón tay lên chỉ về hướng phương bắc, biểu lộ vô cùng tự hào, cả Lâm Thành cũng là quỳ lễ nhìn về phía phương bắc.
“Phong nhi, gia quy của Lâm gia mỗi một thế hệ trong hàng đệ tử phải có một đệ tử nhận khảo nghiệm của tổ tông. Nếu đệ tử nhận khảo nghiệm thành công sẽ được tổ tông trực tiếp mang về Bắc Đại lục, tu luyện thành thượng tiên. Mà ngươi là một đệ tử cần nhận khảo nghiệm của thế hệ"
Lâm Chính Vân chậm rãi đi đến cửa miếu, giọng nói đột nhiên thầm xuống, “Phong nhi, không nên trách cha tàn nhẫn, Lâm gia ta sau này có huy hoàng chúng ta cũng có nỗi khổ. Khảo nghiệm của chúng ta so với khảo nghiệm của tam đại thế gia không giống nhau, bọn họ mười lần khảo nghiệm có thể có chín lần thông qua, mà chúng ta mười lần thậm chí không có một người thông qua khảo nghiệm!"
“Hai mươi năm trước, thúc thúc Lâm Chính của ngươi nhận khảo nghiệm thất bại, bốn mươi lăm năm trước thúc gia gia của ngươi cũng là khảo nghiệm thất bại. Từ trước đến nay Lâm gia chúng ta đã suốt mười đời không có một đệ tử thông qua khảo nghiệm!"

“Phong nhi, trong bốn anh em các ngươi thiên phú của ngươi là tốt nhất, khảo nghiệm của Lâm gia chúng ta khi càng nhỏ thì thành công càng cao. Nhưng là dựa theo phía trước của ngươi, đến nhận khảo nghiệm cũng chỉ có một đường thất bại, chẳng qua bây giờ không giống lúc trước, cha thực xem trọng ngươi, cha tin tưởng rằng lần này ngươi nhất định có thể thành công!"
Lâm Chính Vân trong mắt lại hiện lên nét nóng bỏng, không ai biết, bản thân là gia chủ hắn phải nhận rất nhiều áp lực. Trong gia tộc đã suốt mười đời là hơn hai trăm năm không có ai đưa đến Bắc Đại lục, vì thế lão tổ tông ở Bắc Đại lục đã truyền tin trở lại rất bất mãn đối với biểu hiện của con cháu Lâm gia ở Thiên Hồng đại lục.
“Bởi vì .... điều này sao? Bởi vì điều này làm ta đi nhận khảo nghiệm, liền bức ta đi giết thú mà ta không muốn giết, bắt ta đối mặt với sự việc mà ta không muốn?"
Đột nhiên, Lâm Phong kêu lớn lên, thần sắc cũng có chút kích động, Lâm Phong trong lòng cũng không muốn tin tưởng rằng cha cùng người quan tâm đến hắn nhất là Thành bá, vì khảo nghiệm của gia tộc khiến cho hắn ăn lớn như vậy đau khổ, sống một cuộc sống mà từ trước không chút suy nghĩ đến.
“Phong nhi, ta biết ngươi oán hận cha, cũng không để ý tới cha, chẳng qua mấy cái này đều không phải, ngươi chỉ cần nhớ kỹ cha là vì ngươi tốt là được!"
Lâm Phong phát hiện, cha hắn lại có thể cười, đối với chất vấn của hắn không chỉ có không trả lời, ngược lại cười, điều này làm cho Lâm Phong trong lòng càng thêm phẫn nộ.
“Thời gian không sai biệt lắm, Phong nhi, ngươi là người của Lâm gia, nhận khảo nghiệm là sứ mạng ngươi không thể trốn tránh. Tin tưởng cha, sau khi khảo nghiệm chấm dứt cha nhất định cho ngươi một câu trả lời vừa lòng!"
Lâm Chính Vân đột nhiên đi đến trước mặt Lâm Phong, sự dịu dàng trong mắt càng thêm nồng hậu, đồng thời còn có một tia thương tiếc ở bên trong.
“Phong nhi, hãy đi đi, nhớ kỹ sau khi khảo nghiệm chấm dứt cha nhất định cho ngýõi một câu trả lời vừa lòng!"
Lâm Chính Vân đột nhiên đem Lâm Phong ôm ở trong lòng, tại bên tai lại nói một câu như vậy, sau đó mới nhẹ nhàng đem Lâm Phong thả xuống.
Lâm Phong thật sâu nhìn thoáng qua phụ thân, đi nhanh vào bên trong sơn miếu, đi tới cửa đột nhiên ngừng lại.
“Ta đi nhận khảo nghiệm, chỉ là bởi vì ta là người của Lâm gia, đây là sứ mạng của ta!"
Nói xong, cũng không quay đầu lại, Lâm Phong trực tiếp đi vào trong miếu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.