Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 62



Ăn cơm xong, Sở Minh Minh theo thói quen hàng ngày muốn ngủ trưa. Nếu như là trước kia, em chỉ cần trực tiếp đi đánh răng rồi leo lên giường đánh một giấc dài, thì bây giờ em phải nói với người nhà họ Mục một tiếng như lời xin phép, sau đó mới quay sang hỏi Sở Chiêu Chiêu: “Chị ơi, trưa nay chị ngủ cùng em đi, một chút thôi, được không?”

Sở Chiêu Chiêu và Sở Minh Minh cùng nhìn về phía Kỳ Hồng khiến bà nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, may mà ông cụ Kỳ ngồi cạnh đã lên tiếng giải vây: “Đi ngủ đi, chúng ta cũng nên về rồi.”

Nói rồi, hai anh em Mục Tế Trạch và Mục Tế Vân cùng tiễn ông cụ ra về, còn Sở Chiêu Chiêu đi vào phòng ngủ cùng Sở Minh Minh, Kỳ Hồng đứng một mình trong phòng khách rộng lớn, chợt cảm thấy bản thân bà chẳng khác gì một người ngoài xa lạ trong chính căn nhà của mình.

*

Sở Minh Minh nằm trên giường, hướng mắt về đèn chùm trên đỉnh đầu mà thở dài.

“Còn nhỏ tuổi mà đã thở dài à?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.

Sở Minh Minh xoay người, nằm đối mặt với Sở Chiêu Chiêu, em vươn tay chạm vào gương mặt của chị mình, “Chị ơi, em cảm thấy…. thật không chân thực.”

Ngoài cửa sổ gió thổi mạnh, lá cây theo từng cơn gió cuốn mà xào xạc rơi xuống, Sở Minh Minh đưa mắt nhìn: “Em rất nhớ căn phòng của em, những lúc trời nổi gió, khung cửa sổ sẽ kêu lên kẽo cà kẽo kẹt, đan xen tiếng tivi ồn ào mà bố đang xem ngoài phòng khách, còn có cả tiếng mẹ đang nói chuyện, nhưng ở đây trống trải quá, đến cả bước chân của mỗi người cũng không nghe thấy tiếng động.”

Sở Chiêu Chiêu vẫn im lặng, lắng nghe những thì thầm của em: “Em cảm thấy mình giống như một vị khách, mọi người đều đối xử với em khách sáo vô cùng, em không có chút cảm giác nào giống như mình đang được ở nhà. Họ gọi em bằng cái tên Bối Nhi, nhưng em không biết Bối Nhi là ai cả.”

“Minh Minh….” Trong lòng Sở Chiêu Chiêu nghẹn lại, cô muốn nói nhưng Sở Minh Minh lại lên tiếng: “Chị, chị nghe em nói trước.”

Em rũ mí mắt, chậm rãi mở miệng: “Từ lúc em biết được bố mẹ ruột của mình, đến lúc em dọn về đây ở, chỉ mất vỏn vẹn ba ngày, em cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Chị à, em rất sợ gia đình mình nghĩ em vì muốn đi theo người có tiền nên mới vội vã đồng ý rời đi.”

“Không phải đâu!” Sở Chiêu Chiêu trở nên kích động, “Gia đình mình không hề nghĩ như vậy mà!”

Vừa dứt lời, cô chợt phát hiện giọng nói của mình trong căn phòng to lớn trống trải này vang lên thật đột ngột, cô hít sâu một hơi, để tâm tình lắng xuống một chút: “Minh Minh… không phải đâu, gia đình chúng ta đều biết em là đứa trẻ ngoan.”

“Dạ.” Giọng Sở Minh Minh nhẹ dần, “Em biết rồi, vậy là em yên tâm rồi.”

Một lúc sau, em lại nói: “Thật ra, sở dĩ em quyết định rời đi sớm, là bởi vì không muốn bác gái cảm thấy… hmm, nói sao nhỉ, à, là em muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Em biết, vì căn bệnh này của em cả nhà đã phải chịu biết bao khổ cực, vậy nên em mới quyết định rời đi sớm một chút, nhưng… nhưng em lại sợ bố mẹ không nỡ, ngược lại sẽ càng khiến bác gái xem thường bố mẹ hơn, vậy nên em mới…”

“Chị biết, chị hiểu mà.” Sở Chiêu Chiêu vuốt tóc em, không nói thêm lời nào.

“Chị ơi, chỉ cần gia đình mình vui vẻ, em cũng sẽ vui vẻ.” Em chui vào lòng Sở Chiêu Chiêu, mí mắt khép hờ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu gia đình mình không vui vẻ vậy thì sự tồn tại của em còn có ý nghĩa gì đâu.”

“Em nói linh tinh cái gì vậy?!” Sở Chiêu Chiêu mắng, “Gì mà sự tồn tại còn có ý nghĩa gì đâu chứ? Em sẽ sống thật tốt, có biết không?”

“Dạ.” Cơn buồn ngủ ập đến, Sở Minh Minh nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ.

*

Mãi đến khi Sở Minh Minh đã ngủ say, Kỳ Hồng đứng bất động trước cửa phòng hồi lâu mới chợt hồi thần.

Bà khẽ khàng đóng cửa, mang theo tinh thần đã sa sút trở về phòng khách, vừa hay gặp Mục Tế Vân quay lại.

Mục Tế Vân đánh mắt về phía căn phòng, hỏi: “Ngủ rồi ạ?”

Kỳ Hồng gật đầu.

Mục Tế Vân ngồi xuống cạnh bà, rót cho bà một ly nước ấm, “Có chuyện gì sao mẹ?”

Kỳ Hồng mím chặt môi, trầm mặc thật lâu mới lên tiếng: “Bối Nhi không bằng lòng gọi mẹ là mẹ, mỗi ngày con bé đều khách sáo như khách đến thăm nhà, mẹ làm gì con bé cũng đều nói cảm ơn, còn hay ngồi bên giường ngây ngẩn một mình….”

“Quá vội vàng.” Mục Tế Vân nói, “Mẹ làm thế là quá vội vàng, em ấy mới mười sáu tuổi, làm sao có thể tiếp nhận mẹ nhanh như vậy được, mẹ từ từ thôi.”

“Con thì hiểu cái gì!” Kỳ Hồng gắt gỏng, “Không phải con của con thì sao con biết được!”

Đối mặt với Kỳ Hồng đang nóng nảy, Mục Tế Vân chỉ cười nhẹ, vỗ vai bà, “Mẹ đừng lo lắng quá.”

Anh nhìn đồng hồ trên tay, “Con đi gọi điện thoại.”

Một tiếng sau, Mục Tế Vân gọi điện xong trở lại, Sở Chiêu Chiêu cũng từ phòng đi ra.

Ánh mắt Kỳ Hồng lóe lên, “Dậy rồi?”

“Vâng.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Minh Minh đang đọc sách.”

“Tôi nhớ lần trước ở nhà cô, cô nói buổi trưa con bé thường ngủ đến ba bốn giờ mà, sao gần đây lại dậy sớm vậy?”

Vấn đề này, Kỳ Hồng hẳn là biết rõ nguyên nhân, Sở Chiêu Chiêu cảm thấy bà chỉ đang tự tìm lý do cho bản thân mà thôi, “Chắc em ấy còn lạ giường, quen rồi sẽ bình thường lại thôi.”

“Vậy chúng con về đây.” Mục Tế Vân nắm lấy tay Sở Chiêu Chiêu, dặn bà, “Mẹ, buổi tối nhớ nghỉ ngơi sớm.”

Kỳ Hồng đang định nói gì đó, Sở Minh Minh bỗng từ trong phòng đi ra, “Chị, anh, tạm biệt hai người!”

Mục Tế Vân quay đầu, mỉm cười nhìn cô, “Vài ngày nữa anh chị sẽ dẫn em đi chơi.”

“Được ạ!!” Sở Minh Minh nói, “Vậy em đợi hai anh chị đó nha.”

Gương mặt tươi cười của Sở Minh Minh khi nhìn Mục Tế Vân rơi vào đáy mắt Kỳ Hồng, nụ cười ấy khiến bà ngây ngốc.

Ánh mắt bà chầm chậm di chuyển sang Sở Chiêu Chiêu, rồi chầm chậm, bà đột nhiên hiểu ra…. 

Sở Minh Minh thân thiết với Mục Tế Vân như vậy, chẳng lẽ là vì Sở Chiêu Chiêu?

Những lời định nói cũng không thể nói ra được, bà chỉ đành đưa mắt nhìn Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu rời đi, thế rồi nụ cười xinh xắn trên khuôn mặt Sở Minh Minh cũng nhạt dần.

“Bác…. bác gái.” Sở Minh Minh nói, “Vậy cháu đi đọc sách tiếp nhé.”

Kỳ Hồng chần chừ giây lát rồi gật gật đầu.

*

Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu ra khỏi nhà phát hiện sắc trời có vẻ âm u.

Anh ngước mắt lên trời, “Hôm nay sẽ mưa chứ?”

Sở Chiêu Chiêu kéo cổ áo kín lại, “Chắc không đâu, mùa đông rất ít khi mưa.”

Mục Tế Vân kéo cô vào lòng, đi về hướng gara: “Mưa thì mưa thôi.”

Hai người lên xe, Mục Tế Vân lại hỏi: “Về nhà à?”

“Về nhà bố mẹ em đi.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Sau này cuối tuần nào cũng sẽ về đó, ngày trước còn có Minh Minh, bây giờ chắc bố mẹ hiu quạnh lắm.”

“Được.” Trên đường Mục Tế Vân lái xe tới nhà bố mẹ Sở Chiêu Chiêu, bỗng nhiên lại nghĩ ra gì đó mà quay đầu xe, chạy về hướng trung tâm thương mại.

“Sao vậy?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Anh đi đâu à?”

Mục Tế Vân nói: “Anh không thể đến tay không được.”

Ánh mắt Sở Chiêu Chiêu khẽ động, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Mục Tế Vân xách theo túi lớn túi nhỏ chất đầy cốp xe, rồi mới hài lòng mà lái xe về nhà Sở Chiêu Chiêu.

Về đến nhà là đã sáu bảy giờ, Mục Tế Vân hai tay bận xách quà cáp, còn Sở Chiêu Chiêu lục trong túi tìm chìa khóa. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lại phát hiện bên trong vô cùng yên tĩnh.

Bố Sở ngồi ngây người trên sofa, không biết ông đang suy nghĩ điều gì, còn mẹ Sở đang tưới hoa ngoài ban công, nhưng nước trong chậu hoa kia đã sắp tràn cả ra ngoài.

Thấy cảnh này, lồng ngực Sở Chiêu Chiêu chợt chua xót.

“Bố, mẹ.” Sở Chiêu Chiêu nhẹ nhàng gọi. “Con về rồi.”

Bố mẹ Sở nhất loạt quay đầu, cả hai người ngẩn ra, “À… về rồi à, đã ăn gì chưa? Bố mẹ chưa chuẩn bị thức ăn gì cả, đợi một chút, bây giờ mẹ đi mua.”

“Không sao đâu.” Mục Tế Vân lên tiếng, “Ăn đơn giản là được ạ.”

Mẹ Sở hoảng hốt đặt bình nước xuống, tháo tạp dề, hai tay vô thức xoa vào nhau, “Cứ để cô xuống mua thức ăn.”

“Không cần đâu cô ạ.” Mục Tế Vân đặt hết đồ trên tay xuống, “Ngoài trời gió to, lạnh lắm.”

Bố Sở chậm rãi đứng dậy, đang định đi về hướng bọn họ, Sở Chiêu Chiêu đã nhanh chân chạy qua đỡ ông, “Bố ngồi đi.”

Bố Sở gật đầu, ánh mắt vừa lướt qua đống túi lớn túi bé mà Mục Tế Vân xách vào đã vội dời đi.

Mục Tế Vân thoáng chút bối rối, anh nhìn xung quanh một lượt, rồi mới nói: “Cô chú, cháu có mang theo một chút quà.”

Anh xách chúng đặt lên trên bàn trà phòng khách, “Cháu không biết cô chú thích gì, nên mua mỗi thứ một ít.”

Bố mẹ Sở nhìn đống quà cáp chất đống trên bàn, trong lòng thấy thẹn.

Đây mà gọi là mua tạm một ít sao?

Thế giới của người có tiền, họ không hiểu.

“À, hôm nay con đi thăm Minh Minh rồi.”

Nghe thấy Sở Chiêu Chiêu nói, bước chân đang hướng đến phòng bếp của mẹ Sở sững lại, “Con bé sao rồi? Có khỏe không?”

“Em ấy rất khỏe, sống rất tốt, bố mẹ không cần lo lắng đâu.” Sở Chiêu Chiêu cười nói, “Mẹ, để con vào phụ mẹ nấu cơm.”

“Không cần không cần, con đi làm mệt mỏi như thế.” Mẹ Sở đẩy Sở Chiêu Chiêu ra ngoài, “Mẹ tự làm được.”

Sở Chiêu Chiêu quay đầu, thấy bố Sở và Mục Tế Vân ngồi trong phòng khách nhìn nhau, mắt lớn nhìn mắt nhỏ, cảnh tượng có hơi buồn cười.

Cũng may mẹ Sở nấu rất nhanh, ngồi vào bàn ăn bầu không khí cũng hòa hợp hơn nhiều.

Nhưng khi thấy bố mẹ theo thói quen vẫn bày bát đũa của Minh Minh ra thì cô vẫn không khỏi thở dài.

Trên bàn có đặt sẵn một chai rượu, bố Sở có thói quen uống một ít rượu vào bữa tối, lúc rót cho mình một ly, ông vô thức nhìn sang Mục Tế Vân: “Cháu…. có muốn uống ít rượu không?”

“Uống ạ.” Mục Tế Vân nói, “Cháu uống cùng chú.”

Sở Chiêu Chiêu đã định cản họ lại nhưng rồi cô bỗng thấy ý cười thấp thoáng trong ánh mắt của bố, nên không nói nữa.

Sau bữa cơm, vấn đề mới thật sự xuất hiện.

Sở Chiêu Chiêu quyết định ở lại qua đêm, vậy nên vấn đề đi hay ở của Mục Tế Vân có hơi nhạy cảm.

Cả nhà ba người nhìn chằm chằm anh, Mục Tế Vân chớp chớp mắt, mặt không đổi sắc: “Cháu lái xe đến.”

Bố Sở lập tức tỏ ra ngượng ngùng: “Ôi chao, vừa rồi chú quên mất, sớm biết vậy đã không bảo cháu uống rượu.”

“Không sao ạ.” Mục Tế Vân nói, “Nên làm mà.”

Sở Chiêu Chiêu nhìn anh, Mục Tế Vân mỉm cười nhìn lại cô: “Không phải à?”

Sở Chiêu Chiêu: “… Ừ nên làm mà.”

Mục Tế Vân hài lòng cười, anh nhìn xung quanh, “Cháu sẽ tìm một khách sạn nào đó gần đây.”

Nhà của Sở Chiêu Chiêu cách trung tâm thành phố khá xa, xuống lầu còn có một đoạn đường nhỏ rất dài mới tới được quảng trường.

Dân cư ở đây thường ngủ sớm, trên đường cũng chẳng còn mấy người.

Mục Tế Vân hỏi: “Em đưa anh đi à?”

Sở Chiêu Chiêu gật đầu, Mục Tế Vân lại hỏi: “Vậy thì không phải lát nữa anh lại phải đưa em về sao?”

Lúc ra khỏi nhà Sở Chiêu Chiêu chưa nghĩ đến vấn đề này, cô sững người, nói: “Lát nữa em tự về được mà, con đường này em quen thuộc lắm rồi.”

Mục Tế Vân không nói gì, nắm tay cô chầm chậm bước đi.

Đoạn đường nhỏ này, đèn đường có cái thì đã cháy, có cái chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt dật dờ, chiếu lên hai người đổ thành hai cái bóng không hoàn chỉnh.

Sở Chiêu Chiêu chợt nhớ đến, có một lần Mục Tế Vân tiễn cô về nhà, cũng giống cảnh tượng lúc này đây.

Chỉ là thời gian một năm, lại có cảm giác đã qua đi hàng thập kỷ.

Con đường phía trước dần rộng hơn, cũng dần thấy được ánh sáng từ các cửa tiệm.

Sở Chiêu Chiêu tìm thấy một khách sạn, nói: “Đây là khách sạn gần nhất, không biết anh ở có quen không.”

“Không sao.” Mục Tế Vân đi đến trước quầy lễ tân, nhân viên lễ tân nhìn Sở Chiêu Chiêu lên tiếng nhắc: “Cảm phiền chị trình chứng minh nhân dân.”

“À… tôi không đặt phòng.” Sở Chiêu Chiêu nói.

Nhân viên “ồ” một tiếng, cũng không xem xét quá kỹ liền đặt một phòng cho Mục Tế Vân.

Lên phòng, Mục Tế Vân nói: “Anh hơi chóng mặt, đi tắm trước đã.”

Sở Chiêu Chiêu: “Vậy em về nhé.”

“Đợi đã.” Mục Tế Vân giữ cổ tay cô, “Chiêu Chiêu, hôm nay anh…”

Đợi Sở Chiêu Chiêu quay đầu nhìn mình, anh mới nói tiếp: “Hôm nay anh… là anh chính thức ra mắt bố mẹ em.”

Sở Chiêu Chiêu vẫn còn ngơ ngác nhìn anh.

“Em hiểu ý anh không?”

Sở Chiêu Chiêu khẽ “ồ” một tiếng.

“Ồ gì mà ồ?” Mục Tế Vân nói, “Nhìn anh mà trả lời xem nào.”

“Em biết rồi.” 

Cánh tay Mục Tế Vân thu lại, kéo cô vào trong lòng, ở gian phòng bé tẹo này, hơi thở thấm men rượu của anh cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Dường như quay về khoảng thời gian cô còn làm ở Vân Yên Phủ Đệ, mỗi lần đối mặt, khói thuốc cùng hương rượu trên người anh luôn khiến cô thấp thỏm không yên, thần kinh căng thẳng.

Mà lúc này cũng giống vậy, Sở Chiêu Chiêu có chút thấp thỏm, cũng có cả chút căng thẳng.

“Chiêu Chiêu, đây là lần đầu của anh đấy.” Mục Tế Vân nói, “Nếu có chỗ nào anh làm chưa tốt, em có thể nói với anh.”

“Em biết rồi mà!” Sở Chiêu Chiêu nghĩ bố mẹ còn đang đợi mình ở nhà thì vội giãy ra, nhỏ giọng nói, “Có gì ngày mai nói tiếp.”

Mục Tế Vân cúi đầu cười, “Được, ngày mai nói tiếp.”

Sở Chiêu Chiêu đang định đi, Mục Tế Vân lại nói: “Em đợi anh một chút đi, còn sớm vậy, anh cũng không ngủ được, đợi chút nữa anh đưa em về.”

Sở Chiêu Chiêu đành ngồi xuống giường, nhàm chán xem tivi.

Bỗng nhiên điện thoại Mục Tế Vân kêu lên, Sở Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn, tin nhắn của Vân Yên Phủ Đệ gửi đến.

Vừa đúng lúc Mục Tế Vân bước ra, anh mới gội đầu, nước trên tóc vẫn còn đang nhỏ giọt, vài giọt rơi xuống vai làm ướt một mảng áo.

“Anh sấy khô tóc đi.” Sở Chiêu Chiêu đưa máy sấy tóc cho anh, “Phải rồi, vừa nãy em thấy có một tin nhắn gửi cho anh, anh vẫn đến Vân Yên Phủ Đệ uống rượu à?”

Mục Tế Vân cầm điện thoại lên nhìn một cái, “Là thông báo hóa đơn.”

Anh nhìn kỹ lại, bỗng nhớ đến chuyện gì, “Đây không tính là anh cống góp công góp sức cho Minh Minh à?”

Nhắc đến vấn đề này, Sở Chiêu Chiêu bất giác cảm thấy chua xót, cô không đáp, cầm lấy máy sấy giúp anh sấy tóc.

Một lúc sau, tóc của Mục Tế Vân đã khô.

Anh trực tiếp nằm lên giường, chiếc giường một mét năm chớp mắt trông có chút chật chội, “Nằm với anh một lát.”

Sở Chiêu Chiêu chậm chạp nằm xuống, nhích từng ít một về phía anh.

Nhưng có thể là do động tác của cô quá chậm, anh lại không được kiên nhẫn như thế, đành tự thân vận động ôm cô vào lòng.

“Chiêu Chiêu.” Anh thấp giọng gọi, “Trước giờ anh chưa từng ngủ sớm vậy đâu.”

Sở Chiêu Chiêu mơ hồ khó hiểu “ờ” một cái.

“Chúng ta làm chuyện gì khác đi.”

Nói rồi cũng không để Sở Chiêu Chiêu có thời gian phản ứng lại, Mục Tế Vân đã lật người đè cô dưới thân.

Anh nhẹ nhàng lướt trên hai cánh môi cô, rồi từ từ thâm nhập, đến khi hương thuốc lá trong hơi thở anh dần dần cũng thoang thoảng giữa môi mềm.

Đêm nay, anh vô cùng dịu dàng, tựa như cánh môi ấy là trân bảo quý giá, phải tinh tế cẩn thận mà thường thức.

Sở Chiêu Chiêu cũng nghĩ rằng sẽ chỉ dừng lại ở mức đấy, nhưng khi đôi bàn tay của anh tiến vào lớp áo sau lưng, cô mới giật mình giữ chặt tay anh lại.

“Thầy Mục…”

“Anh sẽ thật chậm.” Mục Tế Vân ngậm vành tai cô, “Và thật nhẹ.”

Sở Chiêu Chiêu: “…..”

Tay anh tiến thêm một chút, cô lại căng thẳng thêm một chút, lại chống ngực anh lần nữa, “Nhưng… nhưng mà… không có cái đó.”

Mục Tế Vân mơ hồ nói: “Trong ví anh có.”

Sở Chiêu Chiêu nghe không rõ: “Cái gì?”

Mục Tế Vân dứt khoát đứng dậy, cầm áo khoác, lấy ví tiền ra, “Anh nói, trong ví của anh có.”

Mất một lúc Sở Chiêu Chiêu mới kịp phản ứng lại, “Sao trong ví mà anh cũng chuẩn bị cái này?”

Mục Tế Vân thong thả lấy ra, “Em xem, em lại ép anh phải nói thẳng.”

“Được rồi, anh không cần nói nữa.”

Tối nay, Mục Tế Vân quán triệt chính sách dịu dàng lên hàng đầu.

Thật chậm, thật nhẹ.

*

Mười giờ đêm, Sở Chiêu Chiêu phải về nhà.

Mục Tế Vân mặc quần áo đàng hoàng đưa cô về. Đến nhà, bố mẹ Sở đều đã đi ngủ, Mục Tế Vân đứng trước cửa đặt lên trán cô một cái hôn.

“Ngủ ngon.”

*

Sáng hôm sau, khi Sở Chiêu Chiêu thức dậy, mẹ Sở đã ra khỏi nhà đi làm.

Bố Sở không có thói quen ngủ nướng từ bao năm nay, cứ sớm sớm lại ra phòng khách ngồi xem tivi.

“Dậy rồi à?”

“Dạ.” Sở Chiêu Chiêu mặc áo khoác, nói, “Con đi tìm thầy Mục.”

Bố Sở gật gật đầu, “Đưa cậu ấy đi ăn bún nhà cô Trương đi, chỗ đấy ngon lắm.”

“Dạ.”

Lúc Sở Chiêu Chiêu đến khách sạn, Mục Tế Vân cũng vừa thức dậy, đang vệ sinh cá nhân.

Sở Chiêu Chiêu đi vào, đứng cạnh bồn rửa mặt đang mở nước chảy ào ào, nói: “Lần sau anh đừng uống rượu nữa.”

“Ừ, không uống nữa.” Mục Tế Vân khom người hứng nước trong tay rửa mặt, “Thật ra anh ít khi uống rượu lắm.”

Anh lấy khăn lông lau mặt, ngẩng đầu nói tiếp: “Nhưng tối nay anh vẫn phải uống rượu, hơn nữa em phải đi cùng anh.”

“Gì cơ?”

“Đoạn Kiêu.” Mục Tế Vân nói, “Em cũng nên chính thức gặp mặt bọn họ một lần.”

Nếu là người khác, Sở Chiêu Chiêu nhất định sẽ đồng ý ngay.

Nhưng người đó là Đoạn Kiêu, Sở Chiêu Chiêu vẫn có chút mâu thuẫn. Vì anh ta cũng giống Mục Tế Vân, đã từng nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ nhất của cô khi còn làm ở Vân Yên Phủ Đệ. Nhưng anh ta và Mục Tế Vân cũng không giống nhau, anh ta chỉ là một khán giả.

“Em đừng lo.” Mục Tế Vân nói, “Anh với cậu ta cùng nhau lớn lên, anh hiểu rất rõ cậu ta.”

Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh thong thả đánh răng, phát âm cũng không tròn vành rõ chữ: “Còn nếu cậu ta khiến em không vui thì cứ thẳng tay đấm vài cái là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.