Triệu Thanh Viện là bà con họ hàng rẽ bảy tám ngách với Mục Tế Vân, lúc nhỏ gặp mặt nhau không nhiều, mãi đến khi hai người cùng thi vào một trường cấp ba thì mới nhận ra, à thì ra là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chính vì thế mà nhanh chóng trở nên thân thiết.
Lúc ấy, đứa bạn chí cốt của Mục Tế Vân là Đoạn Kiêu vẫn còn đang học cấp hai, anh đã quen đi theo Mục Tế Vân diễu võ dương oai rồi. Sau khi Mục Tế Vân chuyển lên cấp ba, Đoạn Kiêu nhất thời chưa kịp điều chỉnh lại thói quen của bản thân, mất đi vị đại ca che chở mà anh vẫn giữ cái tác phong ăn nói ngang ngược nên thường “được” giáo huấn cho cách làm người.
Chạy thì chạy không nhanh, đánh thì đánh không lại, đã thế cái miệng còn không học được cách mồm mép giảo biện như Mục Tế Vân, chỉ trong già nửa học kỳ sau, Đoạn Kiêu đã học được cách ngoan ngoãn.
Nhưng học được cách ngoan ngoãn không có nghĩa là anh ngoan ngoãn học hành, lại chẳng có ai cùng anh làm loạn, những ngày tháng sau này trở nên ảm đạm đi nhiều.
Thế là anh tìm cách trốn học, chạy đến trường trung học Tây Thần tìm Mục Tế Vân.
Nhưng học sinh cấp ba là Mục Tế Vân cảm thấy bản thân mình với học sinh cấp hai là Đoạn Kiêu đã không còn là người của cùng một thế giới, vậy nên có chút ghét bỏ anh.
Đoạn Kiêu có chết cũng không chịu bỏ cuộc, anh trực tiếp đi đến trước cổng lớn trường trung học Tây Thần đứng, không tin như thế này mà cũng không chặn được Mục Tế Vân.
Sáu giờ chiều tan học, học sinh nườm nượp ùa ra, Đoạn Kiêu liếc mắt một cái là đã nhận ra con hạc giữa bầy gà – Mục Tế Vân. Nhưng đi bên cạnh anh còn có một nữ sinh khác, hai người cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.
Đến gần hơn, Đoạn Kiêu phát hiện ra nữ sinh này còn khá xinh đẹp, đặc biệt là mái tóc đen dày mượt mà, trông rất giống như mấy cô người mẫu quảng cáo dầu gội đầu.
Thôi xong, đây là cảm giác rung động.
*
“Khụ khụ.” Khi Mục Tế Vân và cô gái kia đến gần, Đoạn Kiêu sờ đầu, nói, “Anh có bạn gái rồi à?”
Không đợi Mục Tế Vân trả lời, cô gái kia đã lên tiếng trước: “Cậu muốn chết rồi à?”
Đoạn Kiêu bị dọa sợ, người của trung học Tây Thần đều ngang ngược vậy sao?
Một khoảng thời gian sau, Đoạn Kiêu đặc biệt lượn qua chỗ Mục Tế Vân để nghe ngóng về cô gái kia.
Triệu Thanh Viện, khối Mười trung học Tây Thần, học sinh lớp năng khiếu Nghệ thuật.
Chuyên về múa cổ điển, trong lễ chào đón tân học sinh đã biểu diễn một đoạn múa kiếm làm kinh diễm toàn trường, được mọi người ưu ái gọi với cái danh “Tiểu Ngu Cơ*.”
*Ngu Cơ (虞姬): không rõ năm sinh năm mất, mang họ Ngu, tên thật là Ngu Diệu Dặc (虞妙弋), thường được gọi là Ngu mỹ nhân (虞美人), là một người vợ của Tây Sở Bá Vương – Hạng Vũ – một vị tướng quân phiệt thời kỳ Hán Sở tranh hùng.
Nhưng không đến một tháng, hình tượng nhân vật “Tiểu Ngu Cơ” đã sụp đổ.
Đoạn Kiêu nghe người ta kể lại, vừa khai giảng được hai tháng, Tiểu Ngu Cơ đã trốn học ba lần, đánh nhau với bạn học bốn lần, bị thầy giáo bắt quả tang hút thuốc năm lần, mời phụ huynh lên uống trà sáu lần.
Triệu Thanh Viện, đích thị là một thiếu nữ bất lương.
Nhưng là một thiếu nữ bất lương xinh đẹp.
Trời ạ, học sinh cấp hai và cấp ba đúng thật là không giống nhau, người ta trưởng thành lại xinh đẹp lạnh lùng! Triệu Thanh Viện đứng chỗ nào thì đám em gái cấp hai ở chỗ đó liền biến thành đám nhóc ranh!
Đây, chính là cảm giác gặp được tình yêu sao?
*
Đoạn Kiêu có ba cái giỏi, giỏi ăn vạ, giỏi ăn vạ, và….. giỏi ăn vạ. --- Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Năm tám tuổi, anh dựa vào khả năng ăn vạ của mình, bắt bố phải mua cho mình toàn bộ phiên bản giới hạn của Transformers trên toàn thế giới.
Năm mười hai tuổi, sau khi bắt nạt bạn học cùng lớp, anh dựa vào tài ăn vạ của mình, thành công “thôi miên” thầy giáo tin tưởng mình.
Sau này, khi trong nhà càng ngày càng nhiều tiền, kỹ năng sống tuyệt vời kia của anh cũng dần mai một đi.
Hai trường học cách nhau khá xa, Đoạn Kiêu vẫn thường vất vả cực khổ trốn tiết để chạy đi tìm Triệu Thanh Viện, lại phát hiện cô càng ngày càng năng trốn học, khiến anh công cốc.
Chiều thứ năm hôm đó, trời trong xanh không một gợn mây, Đoạn Kiêu mặc bộ quần áo mới nhất, dùng keo vuốt tạo dáng tóc tai như một người đàn ông trưởng thành, đến trước cổng trường trung học Tây Thần.
Phòng trường hợp Triệu Thanh Viện trốn học sớm, từ ba giờ chiều anh đã có mặt ở đó.
Cơ mà duyên phận trùng hợp là thế, hôm nay Triệu Thanh Viện không trốn học.
Sáu giờ, trung học Tây Thần tan học.
Từ đằng xa, Đoạn Kiêu đã trông thấy Triệu Thanh Viện bước ra từ cầu thang dãy phòng học, cô không giống những người khác. Người khác thì vác balo trên vai, còn cô không mang theo thứ gì, hai tay đút vào túi, vừa đi vừa ngân nga hát.
Xuôi theo đám học sinh, cô dần dần đi ra đến cổng trường, vừa nhìn thấy Đoạn Kiêu chải chuốt quái dị, cô như vừa nhìn thấy thứ quỷ yêu gì, chân bất giác dịch về hướng ngược lại hai bước, men theo bức tường đi ra ngoài.
Hành động này của cô đã khiến Đoạn Kiêu tổn thương vô cùng.
Vì vậy, năm mười lăm tuổi, Đoạn Kiêu đã quyết định lôi chiếc kỹ năng sống tuyệt diệu kia ra xài lại. --- Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Người đến đón Triệu Thanh Viện là tài xế riêng của bố cô.
Sau khi lên xe, Triệu Thanh Viện đeo tai nghe, nhắm mắt hưởng thụ âm nhạc, nhưng phát hiện xe vẫn chưa đi, liền hỏi: “Chú Lưu, sao vậy ạ?”
Chú Lưu kéo cửa sổ xe xuống, “Cậu nhóc, cháu nằm giữa đường vậy làm gì vậy hả?”
Triệu Thanh Viện: “??”
Cô xuống xe, nhìn thấy Đoạn Kiêu đang nằm thẳng chân thẳng tay ngay bên cạnh bánh trước của xe.
Đoạn Kiêu thấy Triệu Thanh Viện xuống xe liền ngẩng đầu: “Chị à, tôi bị ngã, chị có thể đưa tôi vào bệnh viện được không?”
Triệu Thanh Viện không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh.
Đoạn Kiêu ôm một bên chân, “Ây ya đau quá!!”
Triệu Thanh Viện bật cười, quay đầu nói với tài xế: “Chú Lưu, chú cho xe tiến lên đi! Nghiến cho gãy cái chân của cậu ta!”
“Ấy đừng!” Đoạn Kiêu giật mình bật dậy, hai chân còn chưa kịp đứng vững đã nghe thấy tiếng hô thất thanh từ phía sau: “Tránh ra tránh ra! Mau tránh ra!!”
“Rầm!”, kèm theo đó là mấy âm thanh liểng xiểng, Đoạn Kiêu bị một chiếc xe đạp diệu kỳ từ đâu lao tới tông thẳng chính diện.
Chủ nhân của chiếc xe đạp là một cậu học sinh, cái balo trong giỏ xe đạp văng ra đạp thẳng vào đầu Đoạn Kiêu, làm loạn hết kiểu tóc mà anh cất công tạo hình.
“Đi đứng kiểu gì đấy?!” Đoạn Kiêu nổi điên nhảy dựng lên, nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ của nam sinh kia, bỗng nhiên anh nhớ ra gì đó, không một động tác thừa, nằm lăn ra đường, “Ôi… ôi đau quá!”
Nam sinh kia bị dọa sợ chết khiếp, ngồi xổm xuống hỏi han: “Cậu có sao không?”
Đoạn Kiêu nháy mắt với cậu ta.
“Sao vậy?” Nam sinh kia sốt sắng hỏi, “Tôi đụng trúng mắt cậu rồi à?” --- Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Đoạn Kiêu: “…..”
Hít một hơi thật sâu, Đoạn Kiêu đợi cho tâm trạng bình ổn lại mới nói: “Học sinh thời nay đi học cũng không dễ dàng gì, tôi không trách cậu, cậu về đi.”
Nam sinh: “?”
Đoạn Kiêu đá cậu ta một cái: “Cậu còn không đi ông đây tống tiền cậu đấy!!”
Nam sinh kia chạy trối chết.
Xử lý xong, anh quay đầu nhìn Triệu Thanh Viện: “Chị thấy chưa? Tôi gặp tai nạn giao thông thật, chị có thể đưa tôi đến bệnh viện không?”
*
Trong phòng khám bệnh viện, Mục Tế Vân vội vã chạy đến, từ xa đã nghe thấy tiếng gào khóc vang ra từ phòng điều trị, còn Triệu Thanh Viện thì đứng ngay cửa, trưng ra vẻ mặt vô cảm.
“Xảy ra chuyện gì?” Mục Tế Vân hỏi.
Triệu Thanh Viện lạnh mặt, “Cậu tự xem đi.”
Trong phòng điều trị, vị bác sĩ già đeo kính, cẩn thận kiểm tra tình trạng thương tích của Đoạn Kiêu.
Dựa theo học thức uyên bác cùng tài hoa bao nhiêu năm hành nghề của mình, bác sĩ đưa ra kết luận — thằng nhóc này rảnh rỗi sinh nông nổi.
“AAAAAAAAAA bác sĩ, đầu cháu đau quá!” Đoạn Kiêu gào lên, “Có phải cháu mất trí nhớ rồi không?”
Bác sĩ lắc đầu, “Mất trí nhớ thì không, nhưng mất trí thì có khi là có đấy.”
“Bác sĩ…..” Đoạn Kiêu bán manh nhìn ông.
“Được rồi.” Bác sĩ đứng dậy, tháo ống nghe xuống, “Cậu không có bệnh gì đâu, về nhà tự uống chút thuốc an thần bổ não đi.”
Bác sĩ vừa đi ra, Mục Tế Vân lập tức xông vào, “Cậu lại bày trò gì đấy”
Triệu Thanh Viện hừ lạnh, kéo Mục Tế Vân đi ra ngoài, “Đủ rồi, cậu đừng ở đây dông dài với cậu ta nữa, chúng ta về.”
Mắt thấy hai người sắp đi, Đoạn Kiêu gào lên: “Tôi muốn thi vào trung học Tây Thần!”
Triệu Thanh Viện và Mục Tế Vân cùng lúc quay đầu.
“Dựa vào cậu?”
“Dựa vào cậu?”
“Làm sao?” Đoạn Kiêu ưỡn ngực, “Tôi không thể thi sao?”
Mục Tế Vân: “Tổng điểm tiếng anh và toán của cậu có bao giờ vượt qua một trăm chưa?”
Triệu Thanh Viện: “Cậu có năng khiếu gì không? Ăn vạ?”
“Tôi nói cho hai người biết, hai người đừng có mà khinh thường tôi.” Đoạn Kiêu vỗ ngực, “Tôi nhất định sẽ thi đậu.”
“Không phải nhưng tôi nói này, cậu lại phát điên cái gì vậy?” Mục Tế Vân hỏi, “Cậu cứ làm cho tốt cái danh xưng công tử phú nhị đại không phải là được rồi sao? Thi vào trung học Tây Thần là việc cậu nên làm à?”
“Đúng đấy.” Triệu Thanh Viện nói, “Cậu thi vào rồi làm gì? Kéo điểm trung bình của trường xuống à?”
“Tôi theo đuổi chị!”
…..
Sự trầm mặc năm giây.
Sau năm giây trầm mặc là khoảnh khắc bùng nổ. --- Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
“CẬU BỊ ĐIÊN HẢ?!!!!” Triệu Thanh Viện lập tức mất kiểm soát, chỉ cần liếc qua thôi là đã muốn xông lên rồi, may mà có Mục Tế Vân kịp thời tóm cô lại.
“Cậu thả ra!! Để tôi đánh gãy hết bộ nhai của nó!!!! Gợi ý: Viết hoa chữ cái thứ 1 và thứ 8, có 14 kí tự!!!”
Triệu Thanh Viện bị Mục Tế Vân ôm ngang hông xách ra ngoài, tay chân đấm đá, trông hung dữ như một con sư tử mẹ.
“Nó lấy đâu ra cái tự tin đấy?!! Lại còn dám theo đuổi bà đây?!”
*
Nhưng vạn lần Triệu Thanh Viện cũng không ngờ, đầu tháng chín, Đoạn Kiêu thật sự xuất hiện trên sân trường trung học Tây Thần.
Triệu Thanh Viện lại một lần nữa nhìn thấy anh như nhìn thấy quỷ, “Cậu ta trà trộn vào đây bằng cách nào?”
Mục Tế Vân: “Cậu đi hỏi đi.”
Đoạn Kiêu đứng trước mặt cô, vô cùng kiêu ngạo mà chỉnh lại cổ áo đồng phục.
“Khoảng thời gian này, tôi đã thật sự rất nỗ lực.”
Tên nhóc này nhìn có vẻ IQ không cao, không ngờ lại rất biết bỏ công bỏ sức, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà lại có thể thi vào Tây Thần.
Nhưng Đoạn Kiêu lại chỉ tay về tòa nhà đang thi công ngay bên cạnh, “Nhìn thấy gì chưa?”
“Tôi phải mất mấy tháng trời mới có thể thuyết phục bố tôi đồng ý tu sửa lại toàn bộ tòa nhà tổng hợp cho Tây Thần đấy.”
Triệu Thanh Viện: “…..”
*
Buổi tiệc chào đón tân học sinh luôn là hoạt động được mong chờ nhất.
Lần này, “Tiểu Ngu Cơ” lại là người đẩy bầu không khí lên cao trào.
Ở cấp ba, có hai kiểu con gái được săn đón nhất. Một kiểu là tiểu khả ái ngoan ngoãn thanh thuần, kiểu còn lại là thiếu nữ bất lương phóng khoáng không câu nệ.
Dù là kiểu nào thì cũng có một điểm chung, đó là phải thật xinh đẹp.
Mà Triệu Thanh Viện đương nhiên thuộc về kiểu sau.
Vậy nên sau khi màn biểu diễn của cô kết thúc, đám nam sinh dưới khán đài vỗ tay như điên, tiếng hoan hô kéo dài không ngớt.
Khó khăn lắm mới ổn định lại được, đột nhiên giữa khán phòng vang lên một âm thanh vang dội.
“Triệu Thanh Viện! Tôi thích chị!!!!!!!!”
Giáo viên học sinh toàn trường mở to mắt nhìn chằm chằm cô gái vừa biểu diễn xong tiết mục múa kiếm, đang cầm theo thanh kiếm của mình xông vào giữa khán phòng.
Sức dời núi, khí trùm trời*!
*Lực bạt sơn hề khí cái thế (力拔山兮气盖世): câu thơ mở đầu cho bài thơ “Cai Hạ ca” của Hạng Vũ.
Bản tiếng Trung:
力拔山兮氣蓋世,
時不利兮騅不逝。
騅不逝兮可奈何,
虞兮虞兮奈若何
Phiên âm:
Lực bạt sơn hề, khí cái thế,
Thời bất lợi hề, Truy bất thệ
Truy bất thệ hề khả nại hà,
Ngu hề, Ngu hề nại nhược hà.
Dịch nghĩa:
Sức dời núi, khí trùm trời,
Ô Truy chùn bước bởi thời không may!
Ngựa sao chùn bước thế này?
Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?
*
Đoạn Kiêu bị xách lên phòng giáo vụ giáo huấn cả một buổi chiều rồi mới cho về nhà.
Ngày hôm sau, anh không đi học.
Ngày hôm sau nữa, anh vẫn không xuất hiện.
Ngày hôm sau nữa nữa…. Ngày hôm sau nữa nữa nữa…..
Triệu Thanh Viện nghĩ, lần này chắc Đoạn Kiêu đã bị đuổi học rồi.
Không ngờ một tuần sau, Đoạn Kiêu lại xuất hiện trước mặt Triệu Thanh Viện.
“Sao cậu còn chưa bị đuổi học?” Triệu Thanh Viện khó hiểu.
“Hehe.” Đoạn Kiêu cười, “Tôi nghiêm túc nhận sai với nhà trường rồi.”
“Nhận sai là xong chuyện?”
“Đúng thế.”
Nhưng ba ngày sau, Triệu Thanh Viện phát hiện, toàn bộ bảng đen của trường đều được đổi thành loại bảng tân tiến nhất.