Thiên Hương Tiêu

Chương 5



Lý Mậu đến bên tảng đá xem xét, đột nhiên nghe dưới suối có tiếng ục ục, y nhủ thầm, coi như ngươi có gan, quả nhiên đã đến! Rồi thu người, phóng xuống phía dưới.

Trên những vách đá của Vạn Nguyệt Hiệp, đều có các dòng suối nhỏ ngày đêm tuôn nước, nếu không để ý, thì rất khó nghe được những âm thanh khác.

Lý Mậu để ý nhảy xuống vách núi, nhưng chỉ thấy nước chảy cuồn cuộn, chẳng có một bóng người, không khỏi ngạc nhiên, nhủ thầm, chả lẽ mình đã nghe nhầm.

Y là người đi lại trên giang hồ đã lâu, bước tới một tảng đá, nghĩ thầm, trên núi cũng có người theo dõi, chi bằng mình sẽ nấp sau tảng đá.

Đang suy nghĩ thì người đã đến bên tảng đá ấy, đang định lẻn ra sau, đột nhiên sau lưng có tiếng gió, trong lòng biết có sự lạ, vội vàng vọt về phía trước.

Sự ứng biến của y tuy nhanh, nhưng người ấy thân thủ cao cường, còn nhanh hơn cả y, Lý Mậu hai chân vừa mới chạm đất, không kịp quay đầu lại, đột nhiên huyệt phong phủ ở trên vai tê rần, thì ra đã bị người ta điểm huyệt đạo.

Chỉ cảm thấy cổ áo bị người ấy chụp lại, giở lên, đi thẳng lên tảng đá.

Tảng đá ấy to khoảng hai gian nhà, nhưng tảng đá này cách vách núi vẫn còn ba bốn thước nữa.

Lý Mậu tuy bị điểm huyệt đạo, nhưng đầu óc tỉnh táo, chỉ thấy có hai đạo nhân lưng đeo trường kiếm đang đứng ở đấy, vì bị điểm huyệt đạo nên không kêu lên được, trong lòng lo lắng lắm.

Rồi thấy cổ áo được thả lỏng ra, bị người ta ném xuống đất.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người điểm huyệt đạo của mình là một đạo sĩ trung niên, người mặc hắc bào, râu dài đến ngực, ánh mắt như điện, vừa nhìn đã biết người này có nội công tinh thâm.

Nghe y cười lạnh lùng một tiếng, nói:

"Vạn Hiểu Quang ở trong cốc này ..." rồi đặc biệt nhớ lại huyệt đạo của Lý Mậu bị điểm, không thể mở miệng được, liền nói tiếp:

"Giờ đây ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi, nhưng nếu muốn chạy thoát thì đừng trách bần đạo không nói trước. Nói xong, quả nhiên vỗ vào huyệt đạo của Lý Mậu, người này không biết là không có kinh nghiệm trên giang hồ hay là ỷ võ công của mình cao cường, giải huyệt đạo của Lý Mậu xong thì chậm rãi bước lui ra sau, nói:

"Giờ đây ngươi có thể trả lời ta được".

Lý Mậu nhìn lại, chỉ thấy hai đạo nhân đang đứng lức nãy đã rút ra bảo kiếm, chặn ở lối ra vào, phía trước và phía sau cũng bị người ta chặn lại, thế rồi mới nói:

"Ngươi hỏi ta điều gì?" thừa cư ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy hai bên vách núi dựng đứng cao hàng mấy trượng, khinh công của mình không thể vọt lên được.

Đạo nhân trung niên ấy lạnh lùng nói:

"Ta hỏi ngươi Vạn Hiểu Quang có ở nhà không?".

Lý Mậu thuận miệng nói:

"Ngươi là ai? Sao lại hỏi vô phép thế?" trong lòng thầm tính toán, làm thế nào để thoát thân hoặc gọi người.

Đạo nhân trung niên ấy tức giận nói:

"Ta đang hỏi ngươi, ngươi lại dám hỏi lại ta?".

Lý Mậu nói:

"Nếu như ngươi không nói rõ thân phận, tại hạ không thể nói hành tung của cốc chủ". Trong lời nói cố ý kéo dài thời gian để cho đối phương suy đoán.

Đạo sĩ trung niên ấy ngửa mặt cười lạnh lùng một tiếng, nói:

"Bần đạo là Bạch Dương, đặc biệt đến đây tìm Vạn Hiểu Quang để tính sổ món nợ cũ".

Lý Mậu trầm ngâm một lát, lẩm bẩm:

"Bạch Dương đạo trưởng! Các vị có thể phải là môn hạ của phái Võ Đang không?".

Bạch Dương đạo trưởng võ công tuy cao, nhưng chưa bao giờ bước chân vào giang hồ, do đó người biết đến tên y không nhiều, thế rồi mặt hơi biến sắc, nói:

"Nếu Vạn Hiểu Quang không có ở trong cốc, bần đạo cũng không làm khó ngươi, song ngươi hãy cho y hay, ba ngày sau, bần đạo sẽ lại đến bái phỏng!".

Y thấy Lý Mậu không biết đến tên tuổi của mình, đột nhiên cảm thấy đường đường là một trong tứ lão của phái Võ Đang mà trên giang hồ lại chẳng có tên tuổi gì, trong lúc tức giận, đã thay đổi chủ ý, lách mình né qua một bên.

Lý Mậu mỉm cười nói:

"Phái Võ Đang là một kiếm phái đường đường chính chính trên giang hồ, làm viện phải nên quang minh lỗi lạc, tại hạ nhất định sẽ nghe theo lời căn dặn của đạo trưởng, chuyển lời cho cốc chủ, ba ngày sau sẽ cung hầu đại giá".

Bạch Dương đạo trưởng bị y mỉa mai, chỉ đành lạnh lùng nói:

"Đã là như thế, ba ngày sau bần đạo sẽ đến, lúc ấy mặc cho y có hay không, bần đạo cũng sẽ vào trong Vạn Nguyệt Hiệp của các ngươi, hễ ai ngăn cản sẽ giết sạch!".

Lý Mậu ôm quyền nói:

"Đạo trưởng hãy yên tâm, ba ngày sau, tại hạ sẽ chờ ở bên ngoài".

Bạch Dương đạo trưởng hừ một tiếng, xoay người bước vội.

Hai đạo nhân lưng đeo trường kiếm, thấy Bạch Dương vội vàng bỏ đi cũng lập tức chạy theo.

Lý Mậu thấy mất bóng người khuất xa, vội vàng chạy vào trong cốc, thấy một mình Vạn Hiểu Quang ngồi trong đại sảnh uống trà, thế rồi mới chạy vào quỳ phục xuống đất nói:

"Lý Mậu có chuyện bẩm báo chủ nhân".

Vạn Hiểu Quang xua tay cười nói:

"Ngươi đứng dậy".

Lý Mậu nói:

"Bạch Dương đạo trưởng của phái Võ Đang ...".

Vạn Hiểu Quang nói:

"Ta đã biết, ngươi hãy lập tức thông báo cho mọi người hãy chuẩn bị, tập trung chờ đợi ở bãi cỏ phía trước cửa".

Lý Mậu sững người, đứng dậy chạy ra đại sảnh.

Vạn Hiểu Quang chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài, vẻ mặt lo lắng, đột nhiên nghe tiếng kêu lảnh lót của Vạn Ánh Hà:

"Phụ thân!" từ bên ngoài chạy vào.

Vạn Hiểu Quang làm ra vẻ vui mừng, quay đầu lại cười nói:

"Các con đi đâu?".

Vạn Ánh Hà lo lắng nói:

"Vừa rồi con và sư huynh thấy có mấy đạo nhân mang bội kiếm, không biết có phải là người của phái Võ Đang không?".

Vạn Hiểu Quang nói:

"Các con có động thủ với bọn họ không?".

Vạn Ánh Hà quay đầu lại nhìn Văn Thiên Sinh đang đi theo phía sau, nói:

"Con định đuổi theo hỏi cho rõ ràng, nhưng sư huynh lại ngăn cản, không cho con ra tay, bảo con hãy quay về báo với phụ thân!".

Vạn Hiểu Quang nhìn ái nữ và đệ tử, thần sắc ngưng trọng nói:

"Hai con đến đây!" y bước đến bên chiếc bàn, ngồi xuống chiếc ghế thái sư, hạ giọng nói:

"Cha có mấy lời, phải cho các con hay, không biết các con có nghe không?".

Vạn Ánh Hà ngẩn ra, hai dòng nước mắt chảy dài, nói:

"Có phải phụ thân muốn nữ nhi và sư huynh rời khỏi nơi này để tránh kẻ thù hay không?".

Vạn Hiểu Quang thở dài một tiếng, nói:

"Con rất thông minh, đoán không sai".

Vạn Ánh Hà nói:

"Võ công của cha tuyệt thế, tại sao lại sợ Bạch Dương đạo trưởng?".

Vạn Hiểu Quang nói:

"Phái Võ Đang là một đại kiếm phái trong võ lâm, đệ tử rất nhiều, một chút sức của Vạn Nguyệt Hiệp chúng ta làm sao có thể chống được, cha nay đã lớn tuổi, chuyện sống chết đã không để ở trong lòng, hai tháng nay ngày nào ta cũng lo lắng đến sự an nguy của hai con ...".

Văn Thiên Sinh vội vàng bước về phía trước hai bước, quỳ phục xuống nói:

"Đệ tử đã chịu ơn hai mươi năm nuôi dạy của sư phụ ...".

Vạn Hiểu Quang nghiêm mặt, lạnh lùng nói tiếp:

"Kiếm thuật của phái Võ Đang đứng hàng đầu võ lâm, cả ta mà cũng không có khả năng thắng được, dù các con ở lại đây, cũng chẳng làm gì được, hãy mau chuẩn bị lập tức theo ta ra khỏi cốc".

Vạn Ánh Hà đột nhiên nhoẻn nụ cười nói:

"Phụ thân đi cùng với chúng con?".

Vạn Hiểu Quang hơi tở dài, nói:

"Từ ngày mẫu thân của con qua đời, ta càng yêu thương con hơn, dù cho có chỗ lầm lỗi cũng không trách phạt con ..." nói đến đây, nước mắt tuôn trào.

Vạn Ánh Hà kêu lớn:

"Phụ thân!" rồi chạy vào trong lòng Vạn Hiểu Quang.

Vạn Hiểu Quang vuốt nhẹ mái tóc của ái nữ, buồn bã thở dài, nói tiếp:

"Nếu không phải vì chăm sóc cho con, cha đã sớm đi theo mẹ con xuống dưới chín suối ...".

Trong đại sảnh, không khí trở nên buồn bã, ai nấy đều nước mắt tuôn rơi, Vạn Ánh Hà đã khóc thành tiếng.

Đột nhiên nghe giọng nói vang vọng từ ngoài cửa đại sảnh:

"Có chuyện gì mà khiến cho đại ca đau thương đến thế!".

Vạn Hiểu Quang đẩy con gái ra, lau nước mắt, chỉ thấy một đại hán cao lớn, râu ria đầy mặt và một mỹ nữ tuyệt thế sánh vao bước vào trong cửa đại sảnh.

Người ấy chính là Lãnh diện Diêm La Hồ Bách Linh, lãnh tụ của lục lâm trong thiên hạ và ái thê của y là Cốc Hàn Hương.

Vạn Hiểu Quang vội vàng bước lên, làm ra vẻ vui mừng, ôm quyền nói:

"Không biết phu phụ của hiền đệ đến đây, không kịp nghênh đón, mong hãy thứ lỗi".

Hồ Bách Linh bước vào trong sảnh, cúi người làm lễ, trả lời:

"Sao đại ca lại khách sáo với tiểu đệ như thế?" chàng nhìn lướt qua khuôn mặt Vạn Ánh Hà và Văn Thiên Sinh, lại nói:

"Đại ca đau thương như thế, chắc là có chuyện lo buồn, không biết có thể cho tiểu đệ hay hay không, tiểu đệ có lẽ sẽ giúp cho đại ca một tay".

Vạn Hiểu Quang gượng nở nụ cười:

"Hôm nay là ngày dỗ của đại tẩu, bọn chúng tôi nói đến chuyện này, trong lòng không khỏi đau buồn, khiến cho hiền đệ cười chê".

Hồ Bách Linh mỉm cười, cũng không hỏi nữa, nói sang chuyện khác:

"Trong mấy tháng nay, tiểu đệ bận rộn chuyện nội bộ, không thể đến thăm viếng đại ca ...".

Chàng ngừng một lát, mặt lộ vẻ vui mừng, nói:

"Coi như trong thời gian mấy thàng nay, không uổng phí, Mê Tông Cốc đã được chỉnh lý, trưa ngày hôm sau, tiểu đệ chuẩn bị yến tiệc, cho nên đặc biệt đến mời đại ca ...".

Vạn Hiểu Quang nhíu mày, nói:

"Hiền đệ là người tài ba, có thể trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi mà có được thành tựu như thế, Mê Tông Cốc vốn là nơi ít người đến, thế mà hiền đệ có thể xây dựng thành tổng trại của minh chủ lục lâm, hình thế thiên nhiên ở đó hiểm yếu, lại được hiền đệ sắp xếp, chắc chắn sẽ vững như tường đồng vách sắt ..." y hơi trầm ngâm một lát lại nói:

"Song, mấy ngày gần đây, đang là lúc kỵ thần của đại tẩu, tiểu huynh trong lòng không vui, cho nên không thể đến dự yến được".

Cốc Hàn Hương đang định khuyên lơn, Hồ Bách Linh đã đứng dậy nói:

"Nếu đại ca trong lòng không vui, tiểu đệ cũng không dám ép uổng, tiểu đệ xin cái từ!".

Rồi đứng dậy, vái dài một cái, kéo Cốc Hàn Hương ra ngoài.

Vạn Hiểu Quang chậm bước đưa ra ngoài cổng, cao giọng nói:

"Hiền đệ chậm bước, tiểu huynh không thể đưa tiễn được!".

Hồ Bách Linh quay người lại nói:

"Đại ca trong lòng không yên, nào dám làm phiền đại ca đưa tiễn!".

Vạn Hiểu Quang đứng trong cửa đại sảnh, đợi cho hai người khuất bóng mới chậm rãi quay vào trong, nói:

"Các con hãy lập tức thu xếp hành trang, chúng ta lập tức lên đường".

Vạn Ánh Hà mấp máy môi, lời chưa kịp nói ra thì Vạn Hiểu Quang đột nhiên trầm mặt, nói:

"Nếu con là người có hiếu, thì không nên làm đau lòng cha già ...".

Vạn Ánh Hà sững ra, nói:

"Nữ nhi nào dám ...".

Vạn Hiểu Quang nói:

"Hãy mau thu xếp hành lý!".

Vạn Ánh Hà giơ tay áo, lau nước mắt rồi chậm rãi xoay người, bước ra phía sau.

Vạn Hiểu Quang nhìn Văn Thiên Sinh, thấy chàng vẫn đứng đó, hơi giận nói:

"Con vẫn chưa thu xếp hành lý, đứng đó làm gì?".

Văn Thiên Sinh rơi nước mắt mà nói:

"Sư phụ hãy mang sư muội rời khỏi nơi đây, chuyện trong cốc, hãy để đệ tử ra mặt ...".

Vạn Hiểu Quang cười nhạt một tiếng nói:

"Hay thật! Võ công của con có hơn sư phụ chưa?".

Văn Thiên Sinh quỳ phục xuống đất, nói:

"Đệ tử nào dám có lòng cuồng vọng ...".

Vạn Hiểu Quang nói:

"Vậy thì sao không mau thu xếp đồ đạc, định làm cho ta tức giận, dạy cho con một bài học sao?".

Văn Thiên Sinh vẫn quỳ dưới đất, cúi đầu không nói.

Vạn Hiểu Quang trong lòng đang lúc buồn bực, thấy chàang không nói, lửa giận càng bốc cao, phóng ra một cước đá tới.

Chỉ thấy ấm chén tung bay, Văn Thiên Sinh cũng bị chảy máu, nhưng chàng vẫn cứ quỳ ở đấy không động đậy.

Vạn Hiểu Quang đá trúng Văn Thiên Sinh xong, cảm thấy chàng không vận khí chống lại, trong lòng rất hối hận, nhưng trong nhất thời không thể nào thu thế được, trong lúc vội vàng hít một luồng chân khí, lực đạo tuy thu lại rất nhiều, nhưng đà phóng cước tới vẫn rất mạnh mẽ.

Chỉ thấy Vạn Ánh Hà nước mắt lưng tròng, từng giọt tuôn rơi đứng ở cầu thang.

Té ra nàng nghe tiếng chén bát vỡ, quay người lại.

Vạn Hiểu Quang chậm rãi bước đến bên cạnh Văn Thiên Sinh, phất tay nói với Vạn Ánh Hà:

"Hãy mau thu xếp đồ đạc!' Mười mấy năm qua Vạn Ánh Hà chưa bao giờ thấy phụ thân nỏi giận như thế, nhìn sư huynh rồi xoay người chậm rãi bước lên lầu.

Vạn Hiểu Quang thở dài, nhìn Văn Thiên Sinh nói:

"Bạch Dương đạo trưởng có ý đến tìm ta, nếu như ta không ở trong cốc, sự việc cũng không thể xong được, con tưởng rằng ở trong cốc là có thể thay cho ta, con ơi, lòng con tuy quý, nhưng giang hồ hiểm trá, không giống như con nghĩ!".

Văn Thiên Sinh chậm rãi ngẩng đầu lên đứng dậy, kiên quyết nói:

"Sư nương mất sớm, sư muội lớn lên bên mình sư phụ, phái Võ Đang người đông thế mạnh, nếu như quả thực tìm đến để báo thù, Vạn Nguyệt Hiệp chúng ta không thể chống trả được, sư phụ ở đây cũng đâu khác gì đệ tử ...".

Chàng ngừng một hồi rồi lại nói tiếp:

"Sư muội không hề hiểu biết chuyện giang hồ, đệ tử tuổi hãy còn trẻ, cũng không có kinh nghiệm đối với chuyện trên giang hồ, một khi gặp hung hiểm, đệ tử khó mà bảo vệ sự an toàn cho sư muội, không biết sư phụ có cho rằng lời của đệ tử có lý hay không?".

Vạn Hiểu Quang nghe chàng nói thì sững ra, trầm ngâm một lúc, nói:

"Nói không sai, ý kiến của con còn hạn hẹp lắm, chưa chắc ta đã bị thương trong tay của đạo nhân phái Võ Đang, dù cho ta mất mạng dưới kiếm trận của phái Võ Đang, bọn chúng cũng phải trả giá đắt ..." rồi y đột nhiên buồn bã thở dài, nói:

"Con ơi, ta đã sống đến hơn sáu mươi tuổi, đã sớm hiểu rõ chuyện sống chết, sư muội của con và con đều là người trẻ tuổi, ngày tháng vẫn còn dài, chúng con là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên với nhau, tình cảm của các con ta đã biết hết, ta đưa các con rời khỏi Vạn Nguyệt Hiệp, các con hãy chạy đến chỗ ngoại công của Ánh Hà, nơi ấy non xanh nước biết, phong cảnh tuyệt đẹp, ngoại công và mấy vị cửu phụ của Hà nhi đều là bậu thức giả, sống cùng với họ, sẽ có ích lợi nhiều cho các con, chao ôi! Nếu như các con có thể sống ở nơi non xanh nước biếc ấy, làm một đôi ẩn sĩ ở chốn núi rừng, lúc rãnh rỗi, thì du sơn ngoạn thủy, sống một đời vui sướng, ta dù có chết trong Vạn Nguyệt Hiệp cũng sẽ mỉm cười mà xuống chín suối, hãy mau thu xếp hành trang, lập tức rời khỉ cốc cùng với ta".

Lời nói ấy rõ ràng là đã đem chuyện trả lời của Vạn Ánh Hà gởi cho chàng, Văn Thiên Sinh nghe mà lo lắng, sững ra một lát rồi mới quỳ xuống đất, nói:

"Đệ tử! Đệ tử ...".

trong lòng chàng sớm đã có vị sư muội này, nhưng lại cảm thấy việc bảo vệ an toàn cho sư muội, sức mình không thể làm được, trong lòng mâu thuẫn, khiến cho chàng nói không ra lời.

Vạn Hiểu Quang nói:

"Các con có thoát ra khỏi tay đạo nhân phái Võ Đang hay không vẫn là điều chưa thể biết được, chuyện này một nửa là nhờ trời, một nửa là do người, sau không mau thu xếp đồ đạc, nếu cứ kéo dài nữa, muốn chạy cũng không thoát!".

Văn Thiên Sinh thấy ý sư phụ đã quyết, biết được có nói nữa cũng vô dụng, chỉ đành đứng dậy, xoay người về phòng, thu xếp đồ đạc, mang thao binh khí, ám khí, khi vào trong đại sảnh thì Vạn Ánh Hà đã đứng chờ ở đấy.

Hai người thu xếp hành trang, đều rất đơn giản, ngoài mấy bộ y phục, thì chỉ có binh đao và ám khí.

Vạn Ánh Hà bước ra đại sảnh trước, thấy Vạn Hiểu Quang chắp tay sau lưng, trên lưng đeo tay nải màu xanh, đứng trên bậc thềm của đại sảnh, mặt lộ vẻ lo lắng.

Y quay nhì nữ nhi rồi chậm rãi bước về phía trước.

Vạn Ánh Hà thấy vẻ mặt phụ thân như thế, đã biết y không muốn kéo dài nữa, liền đi sát theo sau.

Vạn Hiểu Quang càng bước nhanh hơn. Đi được khoảng trăm trượng, thì đã chạy như bay, Vạn Ánh Hà, Văn Thiên Sinh đành thi triển khinh công đuổi theo, trong chốc lát, đã vượt qua hai ngọn núi.

Vạn Ánh Hà đột nhiên nghĩ đến, lần này rời khỏi Vạn Nguyệt Hiệp, không biết khi nào mới quay lại, cho nên muốn đến mộ phần của mẫu thân bái lạy rồi mới đi, thế rồi mới hạ giọng kêu:

"Phụ thân hãy chậm bước, nữ nhi phải bái lạy mộ phần của mẫu thân".

Vạn Hiểu Quang dừng bước, quay đầu lại nói:

"Lúc này gấp gáp, không bái cũng được!".

Vạn Ánh Hà buồn bã nói:

"Nữ nhi lần này ra đi, không biết năm nào tháng nào mới quay lại Vạn Nguyệt Hiệp, bái lạy mộ phần của mẫu thân ..." hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Vạn Hiểu Quang ngửa mặt nhìn trời, trầm giọng nói:

"Cũng được, nhưng không được ở lâu".

Vạn Ánh Hà nói:

"Nữ nhi bái lạy xong sẽ đi!".

Vạn Hiểu Quang không nói nữa, xiay người bước vào trong hẻm núi hẹp.

Té ra Vạn Hiểu Quang đau lòng vì cái chết của ái thê, không nỡ đem chôn thi thể của nàng, cho nên đã đục một chiếc quan tài đá rất lớn, đặt thi thể của ái thê vào trong quan tài đá ấy, sau đó tưới nước sạch lên để có thể nước kết thành băng, nắp quan tài chính là một phiến đá thủy tinh trong suốt, rồi đặt quan tài ở chỗ lạnh lẽo, không để cho băng trong quan tài tan ra, cho nên chỉ cần đến trước quan tài thì có thể nhìn thấy được ái thê.

Vạn Nguyệt Hiệp này rất lạnh lẽo, vách núi dựng đứng, đến trưa thì mới thấy được mặt trời, nhưng phía dưới là nền đá cứng cáp, xem ra tuy lạnh lẽo nhưng rất khô ráo.

Đi được khoảng năm trượng, địa thế bắt đầu lên cao, vha dẫn đường đi trước.

Hẻm núi này, ngoại trừ Vạn Ánh Hà đã cùng với phụ thân đến hai lần, bình thường thì ít khi được phụ thân cho phép đến đây, Văn Thiên Sinh đã sống trong Vạn Nguyệt Hiệp mười mấy năm, nhưng chưa bao giờ đến đây, lúc còn bé, chàng đã chịu ơn nuôi dưỡng của Vạn phu nhân, trong lòng rất mong nhớ vị sư nương xinh đẹp mà yếu ớt ấy, nhưng không có cách nào đến bái lạy mộ phần của sư nương, chàng cũng đã từng hỏi sư muội, xem thử sư nương được chôn ở đâu, Vạn Ánh Hà cũng không nói với chàng, Văn Thiên Sinh hỏi mấy lần mà không có câu trả lời thì không hỏi nữa.

Địa thế càng lúc càng cao, lên thẳng đến vách núi.

Vạn Hiểu Quang hình như rất cẩn thận, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn.

Đi hết đoạn đường dốc nghiêng ấy, đến một tảng đá nhô ra, ngẩng đầu lên nhìn, vách núi dựng đứng, chẳng còn đường nào đi nữa.

Vạn Hiểu Quang nhìn xung quanh rồi mới quay xuống tảng đá trơn tuột, dùng lực đẩy một cái, chỉ nghe thấy tiếng rào rào, vách đá nứt ra một cánh cửa đá.

Một làn gió lạnh thổi ra khiến cho ai nấy đều lạnh mình.

Đó là một thạch động sâu đến hai trượng, vách đá xung quanh đều trơn như gương, ở nơi vách đá là một cổ quan tài đặt nằm ngang, Vạn Ánh Hà nhìn thấy quan tài, không nén được bi thương, kêu lên:

"Mẫu thân!" rồi quỳ phục xuống đất, khóc òa lên.

Vạn Hiểu Quang đưa tay nhẹ lau nước mắt, chậm rãi bước đến gần cổ quan tài bằng đá, cùi đầu nhìn kỹ, im lặng không nói, một giọt nước mắt rơi xuống.

Văn Thiên Sinh bước đến sau lưng sư phụ, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong cổ quan tài có một lớp băng mỏng, một người đàn bà tuổi trung niên xinh đẹp nằm ngửa, ở khóe miệng của bà hình như vẫn vương vấn nụ cười, vẻ mặt trông rất an nhàn.

Bộ y phục màu xanh vẫn đẹp đẽ sau lớp băng mỏng, những hồi ức tuổi thơ hiện lên trong đầu, chàng nhớ đến sự yêu thương của người phụ nữ ấy đối với chàng, chàng nhớ đến tiếng rên đau khổ khi bà trở mình trên giường bệnh, mỗi khi tỉnh táo, bà vẫn kéo chàng lại hỏi han ...

Chỉ thấy máu nóng trong ngực dâng trào, nước mắt tuôn rơi, rốt cuộc không kiềm chế được nỗi đau khổ, kêu lớn một tiếng rồi quỳ phục xuống trước cổ quan tài bằng đá, khóc òa lên.

Vạn Hiểu Quang buồn bã thở dài, cố nén đau buồn, nói:

"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta hãy lên đường!".

Văn Thiên Sinh thở dài, đứng dậy, lau nước mắt nói:

"Sư phụ, đệ tử ...".

Vạn Hiểu Quang lắc đầu không để chàng nói tiếp, mà bảo:

"Chuyện ta đã quyết định mãi mãi không thay đổi, hãy mau mang hành lý!".

Vạn Ánh Hà khóc xong, trong lòng hình như bình tĩnh hơn nhiều, xách hành lý đứng dậy, bước lùi ra ngoài cửa động.

Vạn Hiểu Quang đóng kín cửa động đá xong, đang định vội vàng xuống núi, đột nhiên thấy có bốn đạo nhân đứng dàn hàng ngang cách cửa cốc mười trượng.

Bốn đạo nhân này tuổi đều đã trên tam tuần, tất cả đều mặc đạo bào màu xanh, mặt đầy râu.

Vạn Hiểu Quang một khi gặp kẻ địch, sẽ rất bình tĩnh, sải bước xuống phía dưới.

Văn Thiên Sinh, Vạn Ánh Hà đuổi theo sau, vừa thấy bóng dáng kẻ địch, ba người đều bình tĩnh, xuống núi càng nhanh.

Trong khoảnh khắc, bọn họ đã đến gần bốn đạo nhân ấy khoảng một trượng.

Vạn Hiểu Quang dừng bước, nhướng mắt nhìn bốn đạo nhân, lạnh lùng hỏi:

"Bốn vị có phải đến từ núi Võ Đang hay không?".

Đạo nhân phía bên trái nói:

"Không sai, các hạ chắc là Vạn đại hiệp?".

Vạn Hiểu Quang nói:

"Không dám, tại hạ là Vạn Hiểu Quang, các vị vào Vạn Nguyệt Hiệp của tại hạ, không biết có gì chỉ giáo?".

Đạo nhân phía bên trái ấy, hình như là đầu lĩnh của mấy người này, chằp tay nói:

"Bọn bần đạo được Bạch Dương sư thúc phái đến đây là để ngăn chặn người của Vạn Nguyệt Hiệp tùy tiện đi nơi khác, còn Bạch Dương sư thúc của tệ phái có lời hẹn gì với Vạn Nguyệt Hiệp, bọn vãn bối không dám hỏi nhiều".

Mấy cau trả lời ấy ấy đắc thể, đã nói ra tâm ý của mình một cách mềm mỏng, ôn hòa.

Vạn Hiểu Quang ngửa mặt cười lớn nói:

"Vạn Nguyệt Hiệp là nơi Vạn mỗ đã phí công khai mở, Vạn mỗ muốn ra thì ra, muốn vào thì vào, các vị muốn ngăn cản chúng tôi, không biết dựa vào cái gì?".

Đạo nhân phía bên trái mỉm cười:

"Đại hiệp danh lừng giang hồ, bần đạo từ lâu đã mến mộ đại danh, làm sao sinh lòng vọng tưởng, nhưng Bạch Dương sư thúc đã có lệnh, bần đạo nào dám không tuân theo, chỉ đành mọng Vạn đại hiệp thứ lỗi, bọn chúng tôi chỉ là phụng lệnh, canh giữ ở nơi bày, đợi cho Bạch Dương sư thúc gặp mặt Vạn đại hiệp, bọn chúng tôi sẽ lập tức rút lui ..." y ngừng một lát rồi nói tiếp:

"Không dáng giấu Vạn đại hiệp, bốn mặt tám hướng của Vạn Nguyệt Hiệp này đều đã có người canh giữ, giữa chúng tôi đều đã có phương pháp thông báo tin tức cho nhau". Nói đến đây, đột nhiên im lặng.

Vạn Hiểu Quang hơi nhíu mày, nhủ thầm, nghe lời của y, phái Võ Đang sớm đã sắp xếp canh giữ xung quanh Vạn Nguyệt Hiệp, hai đứa trẻ này, không hề có kinh nghiệm, không biết giấu hành tùng, dù cho có xông ra, cũng khó mà thóat khỏi sự truy đuổi của người ta ... nghĩ đến đây, đột nhiên nhớ đến Hồ Bách Linh, nếu như nhờ chàng mang hai đứa trẻ này chạy trốn, dù cho phái Võ Đang có sai người đến cướp, cũng không sợ.

Đang lúc lo lắng, bên tai lại vang lên giọng nói của đạo nhân ấy:

"Vạn đại hiệp nổi danh một thời, lại quen biết với chương môn tệ phái, dù cho có điều hiểu nhầm với Bạch Dương sư thúc, cũng không khó giải thích rõ ràng, bọn bần đạo không dám cố ý mạo phạm". Tay trái phất một cái, bốn đạo nhân đều lui ra phía sau.

Vạn Hiểu Quang nghe y nói cũng có lý, nhủ thầm, lời này quả thực không sai, Bạch Dương đạo trưởng điều động nhiều môn hạ như thế, chắc chắn khó giấu được Tử Dương đạo trưởng, chỉ cần Tử Dương đạo trưởng đích thân đến đây, chuyện này sẽ không khó giải quyết trọn vẹn, nếu như để hai đứa trẻ không có kinh nghiệm giang hồ này mạo hiểm đi xa, chi bằng cứ ở trong cốc chờ đợi thay đổi".

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bốn đạo trưởng đã khuất sau hẻm núi.

Vạn Ánh Hà thông minh tuyệt luân, thấy thần sắc chần chừ của phụ thân, biết trong lòng y đang lo lắng cho mình,nàng cũng không muốn vì tránh kẻ thù mà bỏ đi xa, rời khỏi chà già, thế rồi mới nói:

"Sư huynh và con là người không có kinh nghiệm giang hồ, đi xa tránh kẻ thù, chi bằng ở cùng một chỗ với phụ thân ...".

Vạn Hiểu Quang hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi bước về phía trước.

Ra khỏi hrẻm núi, lại thấy tám đạo nhân mang bội kiếm, đứng ở trước vách núi.

Té ra người của phái Võ Đang đã nắm rõ hết các đường ra vào trong Vạn Nguyệt Hiệp này.

Đột nhiên nghe hai tiếng hù dài liên tiếp vang lên, từ trên ngọn núi phía trước mặt, có hai người phóng xuống.

Thân pháp của những người này cực kỳ nhanh nhạy, trong chốc lát đã đến phía trước mặt tám đạo nhân.

Chỉ thấy tám đạo nhân mang bộo kiếm ấy, vội vàng né qua một bên, chừa ra một lối, hai người ấy cũng đồng thời chậm bước, vênh mặt bước tới, rõ ràng rất kiêu ngạo.

Vạn Hiểu Quang hơi nhíu mày, nhủ thầm:

"Hai người này là ở đâu ...".

Rồi hai người ấy lại bước nhanh như bay, trong chớp mắt đã tới phía trước mặt bọn Vạn Hiểu Quang.

Người đi phía trước thì che mặt bằng vải đen, người mặc kình trang, trong eo nổi lên cồm cộm, cũng không biết là mang theo binh khí gì.

Người phía sau, ăn mặc theo kiểu văn sĩ thất thểu, eo có đeo chiếc đồng la, trên vai có cắm thiết bản.

Đến cách Vạn Hiểu Quang ba bốn thước thì đột nhiên dừng lại, người che mặt ấy ôm quyền nói:

"Tại hạ phụng lệnh của minh chủ đến đây, Vạn đại hiệp có việc gì, xin hãy căn dặn".

Vạn Hiểu Quang biết rõ mà vẫn hỏi:

"Tại hạ không quen biết với hai vị, không biết vị minh chủ nào đã phái đến đây?".

Người đi trước vì che mặt, cho nên không thấy được phản ứng của y, văn sĩ phía sau thì hơi biến sắc, rốt cuộc nén không được, ngửa mặt cười ha ha:

"Vạn đại hiệp tuy không quen chúng tôi, nhưng chắc là biết thiên hạ lục lâm minh chủ Hồ Bách Linh ...".

Vạn Hiểu Quang lạnh nhạt nói tiếp:

"Hồ Bách Linh và Vạn mỗ tuy có nghĩa kim lang, nhưng Vạn mỗ không thích người khác xen tay vào chuyện của mình, xin mời hai vị quay về báo với minh chủ rằng Vạn Hiểu Quang này xin lãnh nhận tấm thịnh tình".

Người che mặt đột nhiên xen vào nói:

"Phái Võ Đang sớm đã sắp đặt thiên la địa võng ở bên ngoài Vạn Nguyệt Hiệp, võ công của Vạn đại hiệp tuy cao, nhưng cũng khó địch lại số đông, bọn chúng tôi phụng mệnh đến đây chỉ là nghe sai khiến, chứ quyết không tự tiện ra tay, Vạn đại hiệp hãy suy nghĩ lại!".

Vạn Hiểu Quang phất tay, nói:

"Tấm thịnh tình chỉ đành lãnh nhận, mời hai vị hãy quay về". Nói xong chậm rãi xoay người, bước về phía trước, đầu không ngoái lại, kêu:

"Sinh nhi, Hà nhi, chúng ta đi thôi!".

Người che mặt ấy cười nhạt một tiếng, nói:

"Làm ra vẻ ...".

Văn sĩ trung niên hạ giọng nói:

"Y không muốn chúng ta nhúng tay vào giúp đỡ, đó là chuyện bất đắc dĩ, chúng ta hãy quay về thỉnh mệnh minh chủ, xem ngài xử lý thế nào".

Người che mặt ấy hừ một tiếng, nói:

"Lão già này cuồng ngạo như thế, nếu không phải có nghĩa kim lang với minh chủ, tại hạ đã ra tay dạy cho y một bài học!".

Người ăn mặt theo kiểu văn sĩ mỉm cười, nói:

"Chunh huynh không nên để chuyện này trong lòng, chúng ta nghe lệnh mà đến đây, chỉ có thể hành động theo mệnh lệnh, người này bề ngoài tuy cuồng ngạo, nhưng trong lòng y chắc cũng biết với chút thực lực của Vạn Nguyệt Hiệp, không phải là đối thủ của phái Võ Đang, sở dĩ y xua đuổi chúng ta, chẳng qua là sợ mất đi thân phận hiệp khách của mình mà thôi".

Người che mặt không nói nữa, thở dài nhẹ một tiếng, quay người bước về phía trước.

Lại nói Vạn Hiểu Quang dắt theo đệ tử, ái nữ, chậm bước vào trong cốc, trong lòng y đang nghĩ có nên để cho đệ tử, ái nữ rời khỉo Vạn Nguyệt Hiệp hay không, đang lúc suy nghĩ thì bước vào trong trang viện.

Vạn Ánh Hà mấy lần mấp máy môi, muốn nói chuyện với phụ thân, nhưng thấy y nhíu mày, cho nên đành nén lại.

Cho đến khi tới phía trước trang viện, Vạn Hiểu Quang hình như đã có quyết định, đột nhiên thở dài nói:

"Thôi được, các con bỏ chạy chưa chắc thoát khỏi sự truy đuổi của phái Võ Đang, chi bằng cứ ở lại trong Vạn Nguyệt Hiệp".

Văn Thiên Sinh nghe Vạn Hiểu Quang cho phép chàng và sư muội ở lại, trong lòng như cất được tảng đá.

Vạn Hiểu Quang trong lòng hình như rất nặng nề, quay đầu lại nói với hai người:

"Các con hãy vào nhà trước! Ta phải đi ra ngoài một chốc".

Cũng không đợi hai người trả lời, đặt tay nải trên vai xuống, bước ra ngoài.

Té ra y đã đột nhiên quyết định, muốn một mình một ngựa đi tìm Bạch Dương đạo trưởng, rồi đơn đả độc đấu.

Vạn Ánh Hà nhìn thấy bóng dáng phụ thân, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không may, kêu lớn:

"Phụ thân!" rồi đuổi theo.

Vạn Hiểu Quang đột nhiên gia tăng cước bộ, trong chốc lát đã khuất bóng trong rừng trúc.

Vạn Ánh Hà đuổi tới hàng rào tre, thì đã không thấy bóng dáng phụ thân nữa.

Không biết cớ gì, trong lòng nàng dâng lên cảm giác buồn bã, bất đồ kêu lớn:

"Phụ thân! Phụ thân!" chỉ nghe thấy tiếng vọng lại.

Nàng càng lúc càng đau buồn, gọi thêm mấy tiếng thì đột nhiên khóc òa lên.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có một tiếng thở dài nặng nề mà buồn bã vang lên phía sau lưng:

"Hà sư muội, đừng khóc nữa!".

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Văn Thiên Sinh mặt rầu rĩ lặng lẽ đứng một bên, chàng tuy khuyên sư muội không khóc nữa, nhưng bản thân mình thì nước mắt tuôn rơi.

Vạn Ánh Hà lau nước mắt, nói:

"Đi! Chúng ta tìm phụ thân!".

Văn Thiên Sinh nói:

"Sư phụ không cho chúng ta đi cùng, dù cho có tìm thấy, cũng khiến cho người nổi giận, chi bằng hãy vào nhà trước!".

Vạn Ánh Hà giận dỗi nói:

"Vậy một mình huynh quay về đi! Muội phải tìm phụ thân".

Rồi xoay người chạy vào trong hẻm núi bên trái.

Văn Thiên Sinh chỉ đành chạy theo nàng, qua mấy ngã rẽ, đến một lối ra.

Nhưng lại thấy bốn đạo nhân người mang bội kiếm xếp hàng chặn ở cửa cốc.

Vạn Ánh Hà hơi dừng bước, lao về phía trước.

Bốn đạo nhân ấy đột nhiên tản ra, hai người ở giữa lùi ra sau đến năm bước, rút ra thanh bảo kiếm, hai người phía trước thì chắp tay phía trước ngực, cúi đầu nói:

"Nữ anh hùng hãy dừng bước ngọc".

Vạn Ánh Hà hừ một tiếng, dừng bước lại, nói:

"Phụ thân của ta đã đi đâu?".

Đạo nhân bên trái bị nàng hỏi thì hơi sững ra nói:

"Bọn bần đạo phụng lệnh giữ ở cửa cốc này, cũng đã một ngày, vẫn không thấy lệnh tôn.

Vạn Ánh Hà trong lòng tức giận, nói:

"Ta thấy phụ thân chạy ra đây! Các ngươi tại sao không thấy, hừ đạo sĩ lỗ mũi trâu đã không chịu nói thực".

Bốn đạo nhân bị nàng mắng thì ai nấy đều biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đạo nhân phía bên rìa phải đáp:

"Cô nương không được mắng người khác, bọn bần đạo chưa bao giờ nói dối, quả thực chưa từng thấy lệnh tôn".

Vạn Ánh Hà nói:

"Vạn Nguyệt Hiệp này là nơi ở của bọn ta, các ngươi chưa được bọn ta cho phép mà chạy đến đây làm gì?".

Đạo nhân ở rìa bên trái nói:

"Điều này bần đạo cũng khó giải thích, lệnh của sư trưởng, bọn chúng tôi nào dám không tuân theo".

Vạn Ánh Hà lách người, lao ra cửa cốc, miệng quát lên:

"Tránh ra!".

Hai đạo nhân ở phía trước đồng thời lách người đẩy ra một chưởng.

Vạn Ánh Hà chỉ cảm thấy chưởng lực đẩy tới của đối phương mạnh mẽ, bị buộc thối lùi một bước, nói:

"Hay lắm! Các ngươi dám ra tay đánh người!".

Đạo nhân ở rìa bên phải chắp tay nói:

"Bọn chúng tôi phụng lệnh giữ ở cửa cốc này, bất cứ ai cũng không được tự tiện ra vào, chỉ cần cô nương không qua cửa cốc này, bọn bần đạo quyết không ra tay ngăn cản".

Vạn Ánh Hà càng lúc càng tức giận, quát lớn:

"Vạn Nguyệt Hiệp này là nơi ta ở, ta thích đi đâu thì đi, các người sao có thể ngăn cản được? ta cứ qua cửa cốc này thử xem sao!" rồi lật tay rút ra thanh bảo kiếm, xông ra ngoài cốc.

Hai đạo nhân ở phía trước, vừa thấy Vạn Ánh Hà rút kiếm đánh tới, đột nhiên thối lùi ra sau, hai nhưng tay cầm trường kiếm đột nhiên xông về phía trước, một tiến một lùi, nhanh như điện xẹt, hai bên vừa mới lướt qua nhau, hai đạo nhân cầm kiếm đã chặn hai thanh kiếm vào nhau để ngăn cản.

Vạn Ánh Hà rút nhanh thanh trường kiếm, đánh ra một chiêu "dã hỏa thiêu thiên", tay ngọc lật lại, thanh kiếm trong tay từ phía dưới giở lên, gạt thanh bảo kiếm trong tay hao đạo nhân ra, thân người lách qua, mũi kiếm quét ra hai bên trái phải, chia nhau đánh về phía hai đạo nhân. Hai đạo nhân ấy không ngờ nàng vừa mới ra tay mà đã xuất thủ hiểm hóc như thế, thế là mỗi người bị nàng ép lùi đến một bước.

Vạn Ánh Hà vừa ra tay đã chiếm được tiên cơ, thừa thế tấn công tới, tay ngọc máy động, đánh liền ra tám nhát kiếm.

Hai đạo nhân cầm kiếm bị nàng tấn công mạnh mẽ, thối lùi liền đến ba bước.

Khi chân đã vững thì bắt đầu phản công lại, chỉ nghe hai tiếng quát, hai kiếm phân ra đánh từ hai bên trái phải.

Vạn Ánh Hà lần đầu tiên thực sự động thủ với kẻ khác, nóng lòng muốn tìm phụ thân, cho nên muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhuệ khí không thể cản được, kiếm thế suất ra rất hiểm hóc, vừa thấy đối phương cùng đánh tới, đột nhiên tụ khí tại đơn điền, thân người phóng lên, tay phải cầm bảo kiếm điểm xuống đầu của đạo nhân bên trái.

Đột nhiên đạo nhân bên trái hú dài một tiếng, quát:

"Cô nương đã hiếp người quá đáng, sao lại coi thường chúng tôi đến thế?" rồi vung tay vọt lên, suất kiếm ở trên không, một chiêu "xuyên vân xạ nguyệt" cả người lẫn kiếm phóng thẳng về phía Vạn Ánh Hà.

Té ra Vạn Ánh Hà vừa mới suất kiếm, tấn công mấy chiêu đã khiến cho hai đạo nhân nổi giận.

Vạn Ánh Hà vừa thấy hai người suất kiếm xung mãnh như thế, người lách qua một bên, quát lên:

"Các người là kẻ thanh tu, sao lại tìm đến chỗ chúng tôi bức hiếp kẻ khác, nếu không dạy cho các người một bài học, các người sẽ cười Vạn Nguyệt Hiệp chúng tôi không có người".

Đạo nhân bên phải cười ha ha nói:

"Nha đầu, ngươi phải ngoan ngoãn, có lẽ bọn ta sẽ tha cho ngươi, không ngờ ngươi tuổi còn trẻ mà miệng lưỡi hung hăng như thế, lần này ngươi đã tự chuốc khổ, đừng trách đạo gia độc ác ..." nói vừa xong, nháy mắt với đạo nhân bên trái một cái, hai người đồng thời vọt lên, thanh trường kiếm trong tay như hai con thần long phóng thẳng về phía Vạn Ánh Hà.

Vạn Ánh Hà giận dữ, nghiến răng, đang định giở kiếm lên đỡ, đột nhiên có một bóng người lóe lên phía trước, đồng thời một luồng kiếm quang tỏa ra, kiếm thế của hai đạo nhân bị gạt ra. Hai đạo nhân ấy cảm thấy kiếm khí của người ấy như cầu vồng, vội vàng thu lại kiếm thế, nhướng mắt lên nhìn, thì ra người ấy chính là ái đồi Văn Thiên Sinh của Vạn Hiểu Quang.

Văn Thiên Sinh trong lúc hạ người xuống, giơ ngang thanh trường kiếm trước ngực, nghiêng mặt nhìn Vạn Ánh Hà mỉm cười:

"Sư muội là bậc thiên kim, cần gì phải nổi giận với hạng người như thế, để lão huynh đối phó với mấy tên lỗ mũi trâu này là xong".

Đạo nhân cao gầy phía bên trái vừa thấy thiếu niên ấy, dáng vẻ oai phong, trong nhất thời không dám ra tay, nhìn Văn Thiên Sinh rồi hỏi:

"Ngươi là ai? Sao lại ngăn cản bọn ta?".

Văn Thiên Sinh cười sang sảng, cao giọng nói:

"Các ngươi đến đây với ý đồ không tốt, ta cần gì phải nhường các ngươi".

Vạn Ánh Hà nói:

"Sư huynh hãy lui ra, ai cần sư huynh giúp đỡ?" trước mặt bốn đạo nhân, Văn Thiên Sinh bị nàng trách như thế, không khỏi đỏ mặt, không nío ra lời.

Vạn Ánh Hà hình như cảm thấy lời của mình hơi nặng, cười rằng:

"Văn ca ca, huynh hãy đứng một bên xem muội, đợi khi muội đánh không lại, thì hãy lên thế muội".

Bọn họ tuy từ nhỏ đã lớn lên cùng với nhau, là một đôi thanh mai trúc mã, nhưng chưa bao giờ gọi nhau thân mật như thế, đây là lần đầu tiên, Vạn Ánh Hà nói xong thì bất giác đỏ mặt, giơ ngang thanh kiếm đâm về phía đạo nhân phía bên trái.

Văn Thiên Sinh kêu a một tiếng, lùi ra sau moấy bước.

Vạn Ánh Hà đâm kiếm về phía đạo nhân bên trái, tay trái cũng đồng thời phất ra một chưởng về phía đạo nhân bên phải.

Nàng hình như muốn hai người đối phương cùng ra tay, thế là kiếm bên phải, kiếm bên trái đồng thời đánh về phía hai người.

Hai đạo nhân đều tức giận, hai kiếm giở lên, triển khai phản công, phai Võ Đang được người ta gọi là đệ nhất kiếm phái cho nên kiếm thuật của đệ tử dưới trướng đều rất cao cường, hai thanh kiếm triển khai thế công lợi hại tuyệt luân, trong chốc lát hai luồng kiếm quang đã kết thành một màn kiếm, chỉ thấy khí lạnh tỏa ra, trong khoảnh khắc đã nhốt Vạn Ánh Hà vào trong luồng kiếm quang.

Vạn Ánh Hà động thủ với kẻ địch được vài chiêu, tấn công rất sắc biến, nhưng khi kiếm pháp của đối phương triển khai phản công thì mới biết được gặp phải kình địch, thế rồi nghiến răng suất ra toàn lực, giở hết tuyệt học gắng gượng đấu với hai đạo nhân.

Nàng từ nhỏ được Vạn Hiểu Quang chỉ dạy, có thể nói vừa ra đời là bắt đầu luyện võ công, không những có thành tích về mặt kiếm thuật, mà nội công cũng đã có mười mấy năm hỏa hầu, sức bền rất mạnh, bị hai đạo nhân kẹp trong kiếm thế mà vẫn có thể phản công được.

Văn Thiên Sinh thấy sư muội bị luồng kiếm quang của hai đạo nhân vây khốn, trong lòng rất lo lắng, ngầm đề tụ chân khí, lặng lẽ quan sát, chỉ cần phát hiện Vạn Ánh Hà thất thế sẽ lập tức nhảy vọt vào trong.

Hai đệ tử của phái Võ Đang toàn lực tấn công, thế cuộc trong trường lập tức thay đổi, Vạn Ánh Hà không còn ung dung như lúc mới bị màn kiếm vây khốn nữa, chỉ cảm thấy kiếm thế của đối phương như sông dài biển rộng, liên miên không ngớt, chỉ đỡ chiêu thôi cũng đã rất mất sức, không thể nào phản công được, gắng gượng chống được mười hiệp thì lại cảm thấy nguy ngập.

Văn Thiên Sinh càng nhìn càng thấy nguy hiểm, tay phải lấy ngọn roi mềm long đầu ở eo ra, tay trái lật một cái, rút thanh trường kiếm trên vai, quát lớn một tiếng, xông vào.

Chàng cũng sử dụng một ngọn roi long đầu tơ vàng giống như sư phụ Vạn Hiểu Quang, bởi vì Vạn Ánh Hà không thích dùng roi, cho nên dùng kiếm, may mà Vạn Hiểu Quang tinh thông các loại binh khí, cho nên đã thay đổi tiên pháp thành kiếm chiêu, truyền cho Vạn Ánh Hà.

Văn Thiên Sinh thấy sư muội tập kiếm, trong lòng không khỏi vui mừng, cũng đi theo luyện tập, chàng là người thích võ đã lâu, mỗi ngày ngoài luyện roi, còn luyện kiếm pháp, hai loại binh khí này chàng đều rất thành thục.

Học xong kiếm pháp, lại bắt đầu mày mò dùng hỗn hợp với nhau, khi trời tối vắng lặng, thì dậy luyện tập võ nghệ, rốt cuộc đã tìm ra phương pháp dùng roi và kiếm để ứng địch.

Nhưng chàng rất cẩn thận, bởi vì sư phụ không chính thức tryuền cho kiếm pháp, cho nên bình thường không mang theo kiếm, hôm nay cùng với sư muội đi xa, cho nên cũng mang theo bảo kiếm.

Chàng vọt vào trong trường, chuẩn bị giải nguy cho sư muội, hai đạo nhân đứng một bên cũng nhất tề phóng người vào, hai kiếm đánh ra lực "bình thiên nam", chặn lại.

Cts trầm khí ở đơn điền, người hạ xuống đất, ngọn roi mềm trong tay phải phất một cái, điểm sang bên trái, thanh trường kiếm trong tay phải cũng đi theo thân roi đánh ra một chiêu "thần long suất vân" về phía đạo nhân bên phải.

Trong tay chàng cầm hai món binh khí, trong khoảng sát na đồng thời suất kích, chiếm được tiên cơ.

Đạo nhân bên trái lách người một cái, né được ngọn roi long đầu, đạo nhân bên phải thì phất cây trường kiếm trong tay, gạt thanh kiếm của Văn Thiên Sinh ra.

Chỉ nghe hai kiếm giao nhau, Văn Thiên Sinh lập tức thu kiếm thối lui đến sáu bảy thước, hơi dừng lại rồi hua kiếm múa roi phóng lên.

Hai đạo nhân thấy Vạn Ánh Hà động thủ với hai đạo nhân kia, cho nên không dám coi thường Văn Thiên Sinh, vừa động thủ đã lập tức thi triển "bát tiên kiếm pháp", chia ra hai mặt tấn công tới.

Vạn Ánh Hà thông minh lanh lẹ, đánh được năm mươi hiệp, đã cảm thấy thua thiệt, nếu đánh nữa thì sẽ tự chuốc lấy khổ, nhân lúc còn chút dư lực thì phóng ra khỏi vòng vây, dùng ám khí cầu thắng.

Yù nghĩa ấy lướt qua, ngầm vận chân lực, đột nhiên hua kiếm phản công, đâm xoạc xoạc xoạc liên tục ba kiếm, quả nhiên màn kiếm của hai đạo nhân mở ra, thoát ra khỏi vòng vây.

Hai đạo nhân cũng không đuổi theo, đột nhiên nhảy vọt ra hai bên rồi giơ ngang kiếm đứng yên.

Trong khoảnh khắc Vạn Ánh Hà phá được màn kiếm vọt ra phía sau, tay đã cho vào trong người rút ra một ngọn yến vĩ ngân thoa, nhưng thấy hai người giơ ngang kiếm không đuổi nữa thì cũng không phóng ra, sững người rồi nói:

"Nếu hai người hợp lực ra tay, ta sẽ phóng ám khí".

Hai đạo nhân đồng thời nói:

"Mời cô nương cứ ra tay".

Vạn Ánh Hà trầm tư, nhủ thầm, phụ thân kết thù với người với phái Võ Đang, toàn là do Bạch Dương đạo trưởng, chỉ cần đánh bại Bạch Dương đạo trưởng hoặc đả thương y thì sẽ dễ giải quyết, sao mình không tìm Bạch Dương đạo trưởng để đánh một trận, nếu thắng được y, thì cũng giúp cho phụ thân hạ được cái giận".

Vạn Ánh Hà nói:

"Chúng ta phải cá cược mới được".

Đạo nhân bên phải nói:

"Phương pháp cá cược thế nào, mời cô nương hãy nói rõ!".

Vạn Ánh Hà nói:

"Trong vòng ba thủ pháp, nếu không đả thương được các người, sẽ lập tức lui ra cốc này, nếu như đả thương được các người, vậy thì hai vị hãy dắt ta đến gặp Bạch Dương sư thúc của các người".

Hai vị đạo nhân bị nàng nói khích, chưa kịp suy nghĩ đẽ chấp nhận.

Vạn Ánh Hà nói:

"Tốt lắm! Chúng ta chắc một lời nhé". Rồi cho tay vào trong lòng, lấy ra một nắm yến vĩ ngân thoa, nói:

"Chiêu này gọi là thủ pháp "mãn thiên hoa vũ" cổ tay lắc một cái, bảy mũi ngân thoa cùng phóng ra.

Ánh mắt của hai đạo nhân đều cùng để ý lên mũi ngân thoa đang bay tới, ngưng thần giơ ngang kiếm.

Vì bảy mũi ngân thoa ấy không phải bay về phía hai người mà là phóng thẳng lên cao, hai đạo nhân tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng không hề dám sơ ý.

Đến khi hai mũi ngân thoa bay đến đỉnh đầu của hai người, đột nhiên cùng rơi xuống, bốn mũi ngân thoa phóng về phía đạo nhân bên phải, ba mũi thì phóng về phía đạo nhân bên trái.

Thủ pháp ấy thật là hiếm thấy, trong lòng hai đạo nhân đã kinh hãi, giở kiếm múa tròn trên đỉnh đầu, vạch ra một luồng kiếm quang.

Chỉ nghe tiếng kim loại giao nhau, rồi tiếp theo vang lên hai tiếng hự. Màn kiếm quang chợt tắt, hai đạo nhân lọang choạng lui ra phía sau mấy bước.

Vạn Ánh Hà lần đầu tiên thử thủ pháp này có thể đả thương hai người hay không, trong lòng cũng không nắm chắc, định thần nhìn lại, chỉ thấy trên vai trái của hai đạo nhân đều trúng một mũi ngân thoa không khỏi sững ra, nhủ thầm, hai kẻ này đồng thời bị đả thương vai trái, quả thực là chuyện kỳ lạ.

Thì ra hai người này có công lực ngang bằng nhau, vận khí thi kiếm, kiếm thế khi đến vai trái thì kình lực giảm xuống, tốc độ cũng chậm lại rất nhiều, lúc ấy những chiếc ngân thoa rơi xuống trúng vào ai trái của hai người.

Phái Võ Đang là một kiếm phái lớn lãnh tụ của võ lâm, môn quy rất nghiêm ngặt, hai đạo nhân đã hứa, sau khi trúng ngân thoa, quả nhiên không giơ kiếm phản công nữa, mà đồng thời ném vũ khí xuống đất.

Vạn Ánh Hà vốn muốn dùng lời mỉa mai hai đạo nhân mấy câu, nhưng thấy phong độ lỗi lạc của hai người, thì không thể nói được, chậm rãi bước tới, cúi người nhặt mấy mũi "yến vĩ ngân thoa", bỏ vào trong túi, nói:

"Hai vị đã thua, vậy hãy dắt tiểu nữ đi gặp Bạch Dương đạo trưởng!".

Hai đạo nhân ấy nhìn nhau, không nói một lời, xoay người đi về phía trước.

Vạn Ánh Hà thấy trên vai trái hai đạo nhân cắm hai mũi ngân thoa, cũng không thèm rút ra, nhủ thầm, mũi ngân thoa này của mình có râu ngược, nếu hai đạo nhân này không biết, dùng lực rút ra, nhất định sẽ rút ra cả da lẫn thịt. Trong lòng sinh từ bi, cao giọng nói:

"Mũi ngân thoa này của tiểu nữ có râu ngược, nếu như không biết cách rút ra, nhất định sẽ rất đau đớn, hai vị hãy chờ một chốc, tiểu nữ sẽ rút ngân thoa ra cho hai vị, rồi sẽ đi tìm Bạch Dương sư thúc của các người".

Hai đạo nhân đồng thời ngừng bước, xoay người lại, người bên trái lạnh lùng nói:

"Đừng nói một mũi ngân thoa bé nhỏ, dù cho có chặt đi cánh tay cũng chẳng hề gì. Tấm thịnh tình của cô nương, bọn chúng tôi quả thực khó nhận".

Vạn Ánh Hà mắng thầm, hừ! Lão đại sĩ không biết tốt xấu, không chịu khổ một chút cũng không biết sự lợi hại của mũi ngân thoa này của ta.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Văn Thiên Sinh và hai đạo nhân đánh nhau đến kó giải, trong lòng nảy ra một ý, nhủ thầm, mấy đạo nhân này ai nấy võ công đều cao cường, nếu dựa vào bản lĩnh thực sự, sẽ không đấu lại bọn họ, nếu như mình đi tìm Bạch Dương đạo trưởng, để một mình sư huynh ở đây, chống không lại hai người kia, thì sẽ không ai cứu.

Nhất thời chần chừ không bước, bất đồ đứng ngây ra tại chỗ.

Hai đạo nhân ấy hình như có lòng đánh nhanh thắng nhanh, thi triển "bát tiên kiếm", "bát tiên kiếm" này nếu như đơn đả độc đấu, rõ ràng chẳng có điều gì kỳ diệu, nhưng nếu có người liên thủ hô ứng, thì có thêm một người sẽ tăng thêm uy lực của một người, nếu tám người cùng ra tay, căn cứ vào phương vị của bát quái, phân bố thành kiếm trận thì uy lực sẽ như sấm sét, đó vốn là tuyệt học của phái Võ Đang, rất ít khi sử dụng.

Hôm nay hai đạo nhân này thi triển "bát tiên kiếm", may mà chỉ có hai người phối hợp, uy lực của "bát tiên kiếm" chưa hoàn toàn phát huy, Văn Thiên Sinh một mình đấu với hai người, trong nhất thời vẫn chưa đến nỗi bại.

Hai thanh trường kiếm của đại sĩ phái Võ Đang thế như du long, phối hợp kín kẽ, đan thành một màn kiếm lớn, vây Văn Thiên Sinh ở trong.

Văn Thiên Sinh vốn lần đầu tiên ra tay, tay phải thì cầm ngọn roi long đầu tơ vàng, tay trái thì cầm trường kiếm, trái đỡ phải chặn, đánh trước né sau, một roi một kiếm rất thành thục, giống như hai người liên thủ với nhau.

Trong chớp mắt đã hơn ba mươi chiêu, đại sĩ phái Võ Đang thấy đấu cả một lúc lâu mà không hạ được một kẻ hậu sinh chưa bước ra giang hồ, dù cho môn quy không trách nhưng một khi đồn ra ngoài, thì sẽ tổn thương đến thanh danh của phái Võ Đang.

Hai người này ghé mắt với nhau, tay trái cũng ngầm đưa ra ám hiệu, đạo nhân lớn tuổi phía bên trái rút mạnh thanh trường kiếm, lui ra sau hai bước.

Văn Thiên Sinh đang cầm cây roi chống cự với kiếm thế của đạo nhân bên kia, thấy đạo nhân bên trái đột nhiên vọt ra sau, trong lòng đang lo y thừa cơ phóng ám khí, nào để cho y thối lui, xoay người một cái, thân đã lách sang bên trái hai thước, thanh trường kiếm phóng ra, đâm thẳng về phía đạo nhân lớn tuổi.

Đạo nhân lớn tuổi được chọn đến đây, đương nhiên không phải là tay kém cõi, đồng thời y đã tính toán sẵn, thấy Văn Thiên Sinh phóng kiếm tới thì không giơ kiếm lên đỡ mà lạnh lùng cười một cái, hai vai hơi lắc, người đã vọt lên cao, Văn Thiên Sinh thấy đại sĩ lớn tuổi vọt lên cao, bất đồ cảnh giác, chân trái vốn bước xéo ra một bước, rồi lộn người, sau đó hạ người xuống, đồng thời cây roi trong tay phải múa thành một vòng roi, cuốn lên phía trên.

Trong lúc Văn Thiên Sinh hạ người xuống, thu roi lại và phất roi ra, đạo nhân trung niên đã quát lớn một tiếng, cây trường kiếm đánh ra một chiêu "bạt thảo tầm xà", đâm thẳng xuống hạ bàn của Văn Thiên Sinh.

Văn Thiên Sinh đang chống trả với kẻ địch, lúc này người cúi xuống, muốn né tránh cũng không thể nào được, đồng thời, kiếm thế của đại sĩ lớn tuổi từ trên cao ép xuống, cứ như thế trên dưới đều gặp địch, muốn hóa giải cũng không dễ dàng, vả lại kinh nghiệm ứng địch lại ít, trong nhất thời, không khỏi lung túng.

Trong lúc thanh trường kiếm sắp đâm vào chân Văn Thiên Sinh, đột nhiên có một ánh bạc lóe lên nhanh nhẹn vô cùng, tiếp theo là có tiếng khụy xuống, đồng thời vang lên tiếng quát:

"Đồ vô sỉ, hai người đánh một người, mà còn dùng lối đánh ác độc như thế, không biết phái Võ Đang sao có thể đứng chân võ lâm được".

Người ấy chính là Vạn Ánh Hà.

Té ra Vạn Ánh Hà đứng yên chưa thể quyết định rằng nên đi hay không, nhưng mắt vẫn nhìn sự thay đổi trong trường, lại thấy sư huynh đồng thời đánh ra roi và kiếm, mà lại vận dụng rất linh hoạt, trong nhất thời tánh trẻ con nổi lên, cảm thấy lối đánh này của sư huynh rất vui, cho nên đứng yên một bên mà nhìn.

Cho đến khi hai đạo nhân đột nhiên tách ra, phân ra trên dưới để tấn công Văn Thiên Sinh, nàng đã thấy sư huynh gặp nguy cấp, nếu muốn nghĩ cách giúp đỡ thì đã không kịp, đồng thời hai đạo nhân này một trên một dưới, thế như sấm vỗ, không ai có thể cứu được, trong lúc nguy cấp, nàng chỉ lách tay một cái, phóng ra một mũi "yến vĩ ngân thoa", đánh bạt kiếm thế tấn công phần hạ bàn của Văn Thiên Sinh.

Mũi ngân thoa bay trúng thanh trường kiếm của đạo nhân trung niên, thanh trường kiếm lệch ra, cảm thấy hổ khẩu chấn động, kiếm thế đã lệch ra đến bảy tám thốn, giật mình quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nói:

"Tiểu cô nương, lực tay của cô nương rất giỏi".

Nói xong thì chậm rãi bước về phía Vạn Ánh Hà.

Khi Vạn Ánh Hà đánh bạt thanh trường kiếm của đạo nhân ấy ra, đạo nhân lớn tuổi cũng đã hạ xuống đất, giơ ngang kiếm trước ngực, đề phòng Văn Thiên Sinh tấn công tới, miệng nói:

"Tiểu cô nương, cô đã nhục mạ thanh danh của Võ Đang chúng tôi, nếu không phải cô tuổi nhỏ vô tri, chắc chắn ...".

Đạo nhân ấy nói chưa dứt lời, Vạn Ánh Hà đã trợn mắt, phì một tiếng nói:

"Các người đừng huênh hoang thanh cao, bọn lỗ mũi trâu của các người đến đây xâm phạm Vạn Nguyệt Hiệp của chúng tôi, ai biết các người có lòng gì? Theo ta thấy hừ, các ngươi tự cho mình là thanh cao, thực ra hành vi của các ngươi, cả bọn hắc đạo cũng không bằng ...".

Vạn Nguyệt Hiệp vốn là một mảnh lạc thổ, thế mà nay bọn họ đến tìm kẻ thù, khiến cho mây buồn sương thảm, thậm chí cốt nục phân ly, Vạn Ánh Hà đương nhiên tức giận muôn phần, càng mắng càng tức, mắng một hồi thì giận quá không mắng được nữa, tay cầm thanh trường kiếm giận dữ nói:

"Bọn lỗ mũi trâu các ngươi, không được hiếp người như thế, hôm nay bổn cô nương sẽ cho các ngưoi biết tay. Rồi lộn người lao tới phía trước.

Đại sĩ trung niên vốn đang tức giận Vạn Ánh Hà đã phóng thoa giải vây cho Văn Thiên Sinh, thấy nàng phóng tới, lập tức hua kiếm lên chặn lại.

Hướng người trong lòng đều tức giận, cho nên không thèm nói thêm một lời, kiếm quang đã lóe lên.

Văn Thiên Sinh vừa thấy sư muội ra tay, đương nhiên không rũ tay áo đứng nhìn, tay phải cuộn ngọn roi long đầu tơ vàng vào trong eo, cầm lấy thanh kiếm, mỉm cười với đạo nhân ấy, nói:

"Phái Võ Đang nổi tiếng thiên hạ nhờ kiếm, và lãnh tụ của võ lâm, hôm nay ta phải dùng kiếm để lãnh giáo mấy chiêu tuyệt học của phái Võ Đang". Nói rồi chân hơi di chuyển, tay trái giở lên, thanh kiếm đâm thẳng về phía đạo nhân ấy.

Hai người giao thủ với nhau, đều suất ra tuyệt học của mình, chỉ thấy kiếm phủ thành màn, kiếm thế liên miên.

Vạn Ánh Hà tức giận, lại thêm lúc nãy mới đấu với hai đạo nhân, cho nên giao thủ được hai mươi chiêu thì khí huyết nhộn nhạo, không đủ lực nữa, nhủ thầm, mình cần gì phải liều mạng với y, sao không dùng "yến vĩ ngân thoa" để hạ y!

Trong lòng đang suy nghĩ, tay đã chậm lại, khi nàng lấy ra được ngân thoa thì đạo nhân ấy quát lớn một tiếng, trường kiếm đâm thẳng tới.

Vạn Ánh Hà vừa chậm tay thì tiên cơ đã mất, muốn phản công lại cũng không dễ, chỉ đành lách tay một cái, phóng ra hai mũi "yến vĩ ngân thoa", nhưng thế kiếm lợi hại cũng đã đánh tới.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát lớn vang lên:

"Hà nhi đừng làm bậy ..." rồi một luồng nội kình cường mãnh phóng tới, chỉ nghe hự một tiếng, đạo nhân ấy bị chấn động, loạng choạng lùi ra sau đến hơn một trượng.

Định thần nhìn lại, chỉ thấy ở cách xa bảy tám thước, Vạn Hiểu Quang đang đứng sừng sững ở đấy.

Vạn Ánh Hà vừa thấy phụ thân, lập tức kêu lên:

"Phụ thân!" rồi lao tới.

Vạn Hiểu Quang nhìn con gái rồi đưa tay phải ra kéo Vạn Ánh Hà qua một bên, vẫn im lặng không nói.

Lúc này, cuộc đấu trong toàn trường đều dừng lại. Đạo nhân bị Vạn Hiểu Quang từ xa phóng tới một chưởng, bị thương không nhẹ, khóe miệng tóe máu, nhưng vẫn trợn tròn hai mắt, nằm yên dưới đất, không phát ra tiếng rên nào cả.

Vạn Ánh Hà phát giác sắc mặt phụ thân kỳ lạ, trong lòng lo lắng, muốn nói trăm vạn lời nhưng không thể nào thốt ra được.

Văn Thiên Sinh giở ngọn roi long đầu tơ vàng, châm bước lùi sang bên cạnh sư phụ, cả hai bên hình thành cục diện đối địch.

Vạn Hiểu Quang trong mắt lộ sát cơ, chậm rãi giở tay lên, nhưng lại đặt xuống mấy lần.

Đột nhiên đạo nhân bị Vạn Hiểu Quang dùng chưởng lực đả thương kêu lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu, hai chân duỗi một cái, nhắm mắt rồi tắt thở.

Vạn Ánh Hà chưa bao giờ gặp chuyện này trong đời, hoảng sợ đến nỗi kêu ối chao một tiếng.

Nhìn kỹ lại, chỉ thấy trong vũng máu, có những cục máu nhỏ, té ra đạo nhân ấy đã bị chưởng lực đánh từ xuống của Vạn Hiểu Quang làm chấn động đến nỗi vỡ cả nội tạng.

Ba đạo nhân còn lại nước mắt từ từ tuôn rơi, nhưng không ai đến đỡ thi thể đang nằm trên mặt đất.

Sắc mặt Vạn Hiểu Quang trở lại bình thường, hạ giọng nói với Văn Thiên Sinh và Vạn Ánh Hà:

"Chúng ta đi thôi!" rồi xoay mình chậm rãi bước đi.

Vạn Ánh Hà, Văn Thiên Sinh đi theo sau Vạn Hiểu Quang, đi khoảng năm sáu trượng, đột nhiên ở phía trước có mười mấy đạo nhân xông ra, ai nấy đều cầm trường kiếm dàn hàng ngang.

Vạn Hiểu Quang lạnh lùng hừ một tiếng, dừng bước, chỉ thấy một luồng hắc khí hiện lên mặt, trong khoảnh khắc, mặt xanh lè, hai mắt mở to, ở chân mày đã lộ sát cơ.

Vạn Ánh Hà chưa bao giờ thấy phụ thân có sắc mặt như thế, trong lòng kinh hãi, thì thầm gọi:

"Phụ thân, người sao thế ...".

Văn Thiên Sinh kéo nhẹ tà áo Vạn Ánh Hà, nói:

"Sư phụ đã vận thần công, chuẩn bị ứng địch, muội đừng làm phân tâm người".

Chỉ thấy mười hai đạo nhân cầm kiếm đều dừng bước, ai nấy mặt mũi trang nghiêm.

Vạn Hiểu Quang biết những người này đang sắp xếp kiếm trận, tay phải giở lên ngang ngực rồi đẩy lên một chưởng.

Một luồng ám kình mạnh mẽ tuyệt luân phóng tới, đạo nhân khoảng hơn ba mươi tuổi đứng ở rìa bên trái xông ra, kêu hự một tiếng, thân người bay lên, rơi ra cách đó khoảng bảy tám thước, miệng ói ra một ngụm máu, tay vẫn cầm kiếm, người đã tắt thở.

Mười một đạo nhân còn lại đều đồng thời biến sắc, nhưng chỉ nhìn đạo nhân đã chết một lần, vẫn đứng yên tại chỗ.

Vạn Hiểu Quang tay phải phất ra liên tục, chưởng lực xuất ra liên miên, chỉ nghe mấy tiếng hự vang lên, trong chớp mắt, đã có năm người bị y đả thương, mỗi người đều bay xa đến bảy tám thước, miệng phun máu mà chết.

Điều kỳ lạ là những đạo nhân còn sống vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay vẫn cầm kiếm, không hề có ý suất thủ.

Vạn Hiểu Quang giật mình, nhủ thầm, chuyện sống chết của một đời người trọng đại như thế, nhưng mười mấy đạo nhân này hình như coi thường sự sống chết, dù cho có cái hào khí coi cái chết như quay về, cũng không thể trói tay chịu chết như thế.

Y chậm rãi hạ chưởng thế xuống, trong lòng lo lắng, không biết những đạo nhân này muốn gì.

Chỉ thấy bảy đạo nhân còn lại vẫn cầm kiếm đứng yên.

Hào khí coi thường sự sống chết ấy không những khiến cho Văn Thiên Sinh, Vạn Ánh Hà lạnh mình, mà Vạn Hiểu Quang vốn đã từng trải giang hồ, cũng thầm sinh lòng kính ngưỡng, thế rồi nhắm mắt đứng, nhả phong lực ra, đang định mở miệng hỏi thì đột nhiên thấy trong sơn cốc lại có bốn đạo đồng trẻ tuổi mắt thanh mày tú bước ra.

Bốn người này tóc búi lên cao, người mặc đạo bào màu xanh, lưng cắm thanh bảo kiếm, trên tay cầm phất trần, tuổi khoảng mười tám mười chín.

Vạn Hiểu Quang thấy bốn đạo đồng này mặt mũi rất quen thuộc, nhưng trong nhất thời không nhớ là đã gặp ở đâu.

Bốn đạo đồng này vừa thấy năm thi thể thì trên khuôn mặt hiện lên tia sát cơ.

Đạo đồng đi đầu tiên nhìn Vạn Hiểu Quang, lạnh lùng hỏi:

"Năm vị sư huynh này của ta, có phải là do Vạn đại hiệp giết chết không?".

Vạn Hiểu Quang nghe thanh âm của đạo đồng ấy, đột nhiên nhớ lại bốn đạo đồng này chính là kẻ theo hầu Tử Dương đạo trưởng, không khỏi thất kinh, nhủ thầm, chả lẽ Tử Dương đạo trưởng cũng đến đây, rồi chậm rãi gật đầu, nói:

"Không sai, năm người bọn họ đã chết trong tay ta".

Đạo đồng đi đầu tiên lạnh lùng cười một tiếng, nói:

"Vạn đại hiệp ra tay ác độc như thế, chả trách nào được người ta tôn xưng là Thần Tiên Phi Thoa ...

Vạn Hiểu Quang nói:

"Bọn họ tuy chết trong tay ta, nhưng ta không hề có lòng muốn làm tổn thương họ, đây là chuyện hiểu lầm, trong nhất thời thu tay lại không kịp".

Đạo đồng ấy lại cười nhạt một tiếng, nói:

"Liên tục đả thương năm người, ai nấy đều bị đánh vỡ cả nội phủ, thế mà lại còn bảo là hiểu nhầm, nếu như Vạn đại hiệp có lòng giết người, chỉ e mười hai vị sư huynh này của ta đã chết sạch trong tay của Vạn đại hiệp rồi!".

Năm thi thể nằm đấy bằng chứng to như núi, Vạn Hiểu Quang dù cho có tài của Tô Tần cũng không cách nào nói rõ được.

Đang lúc trầm ngâm, đột nhiên nghe một tiếng cười lớn:

"Vạn đại hiệp vẫn mạnh giỏi chứ, có còn nhận ra bần đạo là Tử Dương hay không?".

Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đạo nhân râu năm chòm dài ngang ngực, người mặt đạo bào màu xanh, xuất hiện ở ngoài cửa cốc.

Người này tiên phong đạo cốt, trông giống như bậc thần tiên.

Vạn Hiểu Quang ôm quyền nói:

"Không biết hạc giá của đạo trưởng quang lâm, Vạn mỗ không thể nghênh đón từ xa".

Tử Dương đạo trưởng nhìn lướt lên năm thi thể nằm ở mặt đất, nói:

"Bần đạo vì có chuyện đến noi khác, sư đệ là Bạch Dương đã tự tiện truyền lệnh sai khiến đệ tử mạo phạm Vạn Nguyệt Hiệp, sau khi bẩn đạo trở về núi, biết được tin này, đang đêm chạy đến đây ..." y thở dài một tiếng, nhìn năm thi thể nằm dưới đất, đột nhiên im lặng không nói nữa.

Vị đại tôn sư danh lừng võ lâm này, tuy tận mắt thấy cái chết thê thảm của năm đệ tử, nhưng vẫn giữ được thần thái bình tĩnh.

Vạn Hiểu Quang đột nhiên bước về phía trước hai bước, ôm quyền nói:

"Đạo trưởng đến trễ một bước, Vạn mỗ đã gây ra điều sai trái, liên tục đánh bị thương sáu đệ tử của quý phái".

Tử Dương đạo trưởng đưa tay ngang ngực trả lễ, cười:

"không biết Vạn đại hiệp dùng võ công gì mà trong khoảnh khắc có thể đả thương năm đệ tử của bổn phái".

Vạn Hiểu Quang trầm ngâm một lúc, nói:

"Vạn mỗ thi triển võ công không đúng chỗ, đả thương sáu đệ tử của quý phái, mong được đạo trưởng phán xử".

Tử Dương đạo trưởng mỉm cười, vẫn chưa trả lời, đột nhiên ở phía sau có giọng nói lạnh lùng:

"Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, nợ máu trả máu, vạn đại hiệp đả thương sáu đệ tử của phái Võ Đang chúng tôi, phải đền lại ba mạng, chắc không phải là quá đáng!".

Vạn Ánh Hà nhìn lên, chỉ thấy hai đạo nhân trung niên người mang thanh bảo kiếm, sánh vai bước đến, đứng ở phía sau Tử Dương đạo trưởng bốn năm thước.

Vạn Hiểu Quang cung tay cười nói:

"Thanh Dưng đạo huynh nói không sai, Vạn mỗ đã giết người, tự biết phải thường mạng, song các vị vô duyên vô cớ mà xâm nhập Vạn Nguyệt Hiệp của ta, chỉ e rằng cũng không phải là công đạo võ lâm".

Đạo nhân vừa mới nói lúc nãy, xoay mặt sang đạo nhân bên cạnh nói:

"Sư đệ, chương môn sư huynh đã đích thân đến đây, đệ cần gì phải giấu giếm nữa, hãy mau kể rõ hết sự tình để chương môn định đoạt".

Tử Dương đạo trưởng đột nhiên quay lại, lạnh lùng nói:

"Hai vị sư đệ, hãy tới đây, ngu huynh có điều muốn hỏi các người".

Thì ra hai đạo nhân ấy đều là sư đệ của tác dụng đạo trưởng, cùng với Tử Dương đạo trưởng được người ta gọi là "Võ Đang Tứ Dương", gồm Thanh Dương, Bạch Dương, còn có một người nữa là Kim Dương đạo trưởng, vì luyện tập nội công thượng thừa cho nên đã bế quan mười năm, thời hạn chưa hết vì thế không đến cùng.

Thanh Dương, Bạch Dương vội vàng đến phía trước sư huynh, cúi người nói:

"Sư huynh có gì dạy bảo".

Tử Dương đạo trưởng lạnh lùng nói:

"Ai đã tự tiện truyền lệnh, sai đệ tử trong phái đến đây?".

Bạch Dương đạo trưởng vội vàng nói:

"Tiểu đệ tự tiện làm chủ, sai phái đệ tử, nguyện chịu sự trừng phạt của môn quy".

Thanh Dương đạo trưởng chen vào:

"Sư huynh mắt thần như điện, sao có thể để cho sư đệ chịu bức hiếp ...".

Y quay đầu nhìn năm thi thể đang nằm trên mặt đất, nói tiếp:

"Bạch Dương sư đệ có lòng chịu tội thay cho đệ, thực ra chuyện tự tiện truyền lệnh, sai đệ tử đến đây toàn là do tiểu đệ cả".

Tử Dương đạo trưởng lạnh lùng cười một tiếng, nói:

"Các người có còn nhớ những điều cấm kỵ trong phái hay không?".

Thanh Dương nói:

"Tiểu đệ còn nhớ, mong được trách phạt".

Tử Dương nói:

"Vậy rất tốt, hai người tuy nặng nhẹ khác nhau, nhưng đã phạm môn quy giới luật của bổn môn, tuy là thân phận tôn trưởng, nhưng cũng chịu trừng phạt như nhau ...".

Y ngừng một lát, đột nhiên quát lên:

"Bắt lại cho ta".

Bốn đạo đồng mắt thanh mày tú lập tức xông tới, lấy hai sợi dây vàng trong người ra, trói hai người ấy lại, đẩy sang một bên.

Vạn Hiểu Quang đỏ mặt, thối lui ra sau năm bước.

Tử Dương đạo trưởng cao giọng nói:

"Mời Vạn đại hiệp hãy nói ra thủ pháp võ công đã đánh trọng thương đệ tử bổn phái, bần đạo cũng có cách cứu giải".

Vạn Hiểu Quang thở dài một tiếng, nói:

"Đạo trưởng tuy có linh đơn diệu dược, chỉ e không còn cách cứu tính mạng của những người này, bọn họ đã bị "hắc sát chưởng lực" cực kỳ độc đánh vỡ nội tạng".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.