Cô cảm thấy tức tức làm sao đó. Anh lúc nào cũng vậy, thích phớt lờ câu hỏi của cô.
“Đáng ghét… đáng ghét thật mà.” Bỗng cô chợt nhớ là cô có đem theo đồ để trả anh, liền chạy vào phòng làm việc lấy.
Khi cô lấy túi đựng áo đã được giặt bằng tay kĩ lưỡng đựng trong túi giấy hoa văn. Cô vừa bước lại gần ghế salon ở phòng khách nơi hai chú cháu đang ngồi thì nghe Thiên Huy nói với bé Gia Bảo.
“Bảo Bảo. Chú có đồ chơi cho con. Chú ẵm con lên phòng chú lấy nhé?”
"Dạ." Gia Bảo nghe đến đồ chơi là cười tít mắt, gật đầu lia lịa. Thiên Huy ẵm bé lên định đi lên cầu thang thì Trâm Anh vội chạy trước mặt hai chú cháu đưa túi đựng áo cho anh.
“Tôi… tôi trả áo lại cho anh, hai cái áo sơmi... mà tôi đã làm dính... son và áo khoác tôi đã mượn... Tôi đã giặt sạch… trả lại anh… cám ơn.” Cô ngượng nên cứ ấp a ấp úng mới nói được.
“Cô có thể cầm giúp tôi đem lên phòng chứ? Vì tôi bận ẵm Bảo Bảo rồi.” Anh trả lời rất thản nhiên và còn yêu cầu cô nữa chứ.
“Được…” Cô cũng chỉ biết gật đầu.
Trâm Anh bước đi lên cầu thang theo sau Thiên Huy và Gia Bảo lên phòng anh ở lầu hai. Đây là lần đầu tiên cô được biết phòng Thiên Huy. Cô cũng rất tò mò không biết phòng Thiên Huy được trang trí như thế nào nhỉ. Chắc chắn một điều là rất gọn gàng ngăn nắp.
Thiên Huy vừa mở cửa phòng. Hình ảnh căn phòng hiện ra không khác với suy nghĩ của Trâm Anh. Ấn tượng nhất trong phòng anh là kệ sách lớn ngăn cách giữa phòng làm việc và phòng ngủ. Cách bày trí căn phòng rất tiện nghi, đơn giản, tinh tế.
“Bảo Bảo, con ngồi đây. Chú đi lấy đồ chơi cho con nha.” Thiên Huy ẵm bé ngồi xuống ghế salon.
“Dạ.” Gia Bảo gật đầu vừa ngậm cây kẹo mút.
Thiên Huy đi lại kệ sách, kéo ngăn tủ trên kệ để tìm đồ chơi cho bé. Trâm Anh đi lại kế bên anh.
“Đây của anh.” Trâm Anh đưa túi đựng áo lại cho anh.
“Cám ơn.” Thiên Huy nhận túi đồ và quay sang để túi lên bàn làm việc cạnh bên.
Trâm Anh cứ đứng lặng nhìn Thiên Huy, cô muốn hỏi anh rất nhiều câu hỏi nhưng cứ không thốt nên lời.
Thiên Huy liền quay sang nhìn cô nhướng mày như thầm hỏi “có chuyện gì muốn nói sao?”
Cô liền hỏi: “anh đã đọc tin nhắn tôi gởi chưa?” Ánh mắt hơi ngượng khi mỗi lần nhìn vào ánh mắt anh.
“Đã đọc.” Anh trả lời rất nhẹ nhàng thản nhiên và quay đầu lại tủ đồ kiếm đồ chơi.
Trâm Anh cắn môi, nhăn mũi, thầm nghĩ: “đáng ghét, đã đọc, đã đọc… sao không trả lời chứ?”
“Mấy ngày nay anh bận lắm ư?” Tự nhiên cô buột miệng nói ra. Cô không nghĩ mình lại đi hỏi anh câu này. Mặt cô đỏ ửng lên.
“Trâm Anh… cô quan tâm tôi ư?” Anh mỉm cười, nghiêng đầu, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc dành cho cô.
“Không… ai thèm quan tâm anh chứ. Tại tôi không nhìn thấy anh mấy ngày nay… Á… không phải… tại anh không trả lời tin nhắn… không cũng không phải.” Cô khóc thầm trong lòng. Mặt càng ngày càng đỏ ửng hơn. Cô bối rối vô cùng. Không kịp suy nghĩ. Cứ nói những thắc mắc chất chứa trong đầu mấy ngày nay.
“À…” Anh vuốt mũi cười, gật đầu làm ra vẻ đã nghe và hiểu rất rõ.
“Không tôi nói nhầm… ý tôi là anh bận tổ chức lễ kỉ niệm thành lập công ty.” Trâm Anh suy nghĩ lắm mới bào chữa câu hỏi của mình.
“Xin lỗi... vì mấy ngày nay tôi bận nhiều việc.” Anh biết cô sẽ thắc mắc sao anh không trả lời tin nhắn cho cô. Đã mấy lần anh soạn nội dung tin nhắn nhưng anh lại xoá, cứ lưỡng lự về nội dung anh viết để rồi công việc đến liên tục khiến anh không có thời gian rãnh để suy nghĩ câu trả lời tin nhắn.
Trâm Anh mỉm cười vì cô đã nghe lời xin lỗi từ anh rồi. Cô không biết tại sao khi gặp anh và nghe anh nói lý do thì lại cảm thấy tâm trạng vui vẻ không còn cảm giác khó chịu nữa.
Trâm Anh định đưa túi đồ lại cho anh rồi sẽ đi ra ngoài. Nhưng cô lại phát hiện trên kệ sách của anh ngoài những quyển sách ra còn dành một góc riêng để những vật dụng trang trí rất đẹp như huy chương, mô hình con thuyền, mô hình tháp eiffel, mô hình siêu xe…
“Những mô hình này là anh tự ráp sao?” Cô chỉ tay vào mô hình trước mặt.
“Đúng vậy.” Anh vừa trả lời cô vừa đi lại đưa xe đồ chơi cho Gia Bảo.
“Anh thật kiên nhẫn. Có thể ráp từng chi tiết nhỏ để có một mô hình đẹp như vậy. Thật khâm phục.” Cô quay người lại phía salon nơi hai chú cháu đang ngồi, nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Đó là sở thích của tôi từ nhỏ cho đến bây giờ.” Anh nghe cô khen thì mặt hơi đỏ. Vì lần đầu được nghe cô khen anh mà.
“Ơ…” Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy mô hình thuyền trong chai bị che đi, để phía sau các mô hình. Cô liền lấy ra và cầm chai lên xem.
“Ơ… có chữ ghi trên chai nữa.”
Khi cô đọc xong dòng chữ ghi trên chai. Khuôn mặt cô trở nên rất buồn, tâm trí quay cuồng rối bời, tim như ai bóp chặt, nước mắt tuôn rơi như suối. Cô mím chặt môi, gạt nước mắt. Cô không thể kiềm chế cảm xúc hiện giờ được khi nhìn hàng chữ ghi trên chai:
“Mãi mãi một tình yêu. Thiên Huy yêu Anh Thuý.”
Thiên Huy thấy ngạc nhiên khi Trâm Anh cứ cúi đầu đứng yên, bờ vai cứ run lên, động tác tay liên tục đưa lên mặt. Anh liền đứng dậy đi lại: “Trâm Anh…”
Cô hoảng hốt khi nghe anh gọi, nước mắt không ngừng rơi, Trâm Anh vội gạt nước mắt, nghẹn lời nói: “Không có gì… tôi có việc… tôi xin phép về trước… anh giữ bé Gia Bảo dùm tôi.” Cô cúi đầu tránh mặt anh, bước thật nhanh để rời khỏi phòng. Nhưng Thiên Huy đã thấy những giọt nước mắt trên gương mặt cô.
“Trâm Anh có chuyện gì vậy? Sao cô lại khóc? Nói tôi biết được không?” Anh liền bắt lấy cổ tay cô nắm níu lại.
“Không có gì hết. Tôi xin phép.” Cô lắc đầu, liền gạt tay anh ra khỏi cổ tay cô. Cô chạy thật nhanh ra khỏi phòng anh. Cô không muốn anh hiểu lầm và hỏi lý do cô khóc.
Thiên Huy nhíu mài suy nghĩ “sao cô ấy lại khóc”. Anh đi lại phía kệ sách. Anh nhìn thấy mô hình thuyền trong chai. Anh cầm lên liếc nhìn sơ qua dòng chữ trên chai. Anh lắc đầu, đăm chiêu suy nghĩ.
“Chú Thiên Huy… chú lại chơi đồ chơi tiếp với cháu nha.” Gia Bảo đi lại nắm lấy vạt áo chú kéo kéo.
“Được… Chúng ta chơi tiếp thôi.” Thiên Huy khuỵu gối ngồi xuống, gượng cười nói với bé.
“Dạ chịu ạ.” Gia Bảo gật đầu cười.
Trâm Anh chạy xe rời khỏi nhà Thiên Huy với tâm trạng đau buồn. Cô cứ mãi chạy xe loanh quanh các con đường quận 7, trong đầu cô luôn suy nghĩ tới Thiên Huy.
Cô chạy xe vào công viên nhỏ trên con đường. Cô đi lại ngồi xuống một băng ghế đá. Với tâm trạng rối bời, cô chỉ muốn tâm sự với cô bạn thân. Cô gọi điện thoại cho Gia Hân. Khi Gia Hân vừa bắt điện thoại lên chưa kịp hỏi là cô đã khóc thút thít kể hết cho Gia Hân.
"Tại sao khi biết anh ta đã có bạn gái rồi. Tim mình đau đến như vậy? Mình không kiềm được nước mắt. Có phải mình đã thích anh ta nên mình mới đau như vậy?” Trâm Anh khóc, tim đau nhói.
Gia Hân khi nghe cô kể xong. Gia Hân rất lo lắng: "Trâm Anh. Cậu bình tĩnh đừng khóc nữa. Tôi biết cậu rất hoang mang về tình cảm dành cho anh ta. Chuyện gì cũng từ từ giải quyết. Nhưng nghe tôi nói nè. Giờ cậu đang ở đâu?"
Trâm Anh đưa tay gạt nước mắt và nhìn xung quanh "Tôi đang ở công viên."
"Trâm Anh hãy nghe lời tôi nha. Bây giờ cậu phải thật bình tĩnh. Đừng khóc và suy nghĩ nhiều nữa. Ngoan ngoãn đứng dậy đi về nhà ngay lập tức. Cậu không được ở một mình trong công viên như vậy hiểu không?" Gia Hân không muốn những điều xấu có thể đến với bạn mình nên hết sức khuyên.
Trâm Anh nghe cũng cảm thấy sợ khi xung quanh rất ít người trong công viên. Cô liền đứng dậy: "Được. Tôi sẽ đi về liền."
"Uh. Cậu chạy xe cẩn thận nha. Về tới nhà. Phải gọi liền cho tôi. Nhớ chưa."
"Uh. Cám ơn cậu."
Trâm Anh rời khỏi công viên. Cô chạy xe vòng quanh các con đường gần nhà đến khi nào nước mắt ngừng rơi và tâm trạng cô đỡ hơn thì cô mới về nhà. Vì cô không muốn Mẹ phải lo lắng khi thấy cô khóc.