Thiên Huyền Địa Hoàng Tôi đứng hình một chút, vì khi nhìn kỹ hơn, dưới miếng da người bị rách toạc cùng mảnh vỡ của chiếc tủ nhỏ, đó không phải chỉ là một đoạn xương, mà là một cơ thể người trong tư thế ngồi bó ngối, nhưng không có đầu. Đột nhiên gã Dương Diệp gào rú đau đớn, thân thể không ngừng vặn vẹo uốn éo, tựa như bị sợi dây cước vô hình xung quanh trói buộc, siết chặt lại như đòn bánh Tét. -Cậu rất đặc biệt! Cậu là ai? Tôi giật mình vì một âm thanh gia nua khàn khàn như mắc nghẹn bất thình lình vang lên. Xoay đầu theo hướng tiếng nói, bên cạnh bức tường không được ánh trăng rọi tới, mơ hồ có một cách cửa hé mở, người đứng ngay cạnh đó là lão quản gia Thuần Vu gầy tong teo và khô quắt queo như một cái cây sống lâu năm trong vùng hạn hán. Thì ra trong căn phòng này có cửa bí mật thông với phòng bên cạnh. Tôi có chút khẩn trương phòng bị, cố gắng tĩnh tâm, đáp trả. -Ông cũng rất bất bình thường. Ông là ai? Dương Diệp toàn thân như đều bị bó buộc không khác khúc giò lụa, sau mấy hồi la hét giãy giụa liền mất thăng bằng, ngã xuống. Ở trên nền nhà lạnh toát vẫn tiếp tục không an phận, như con sâu uốn éo vặn vẹo, miệng la lối chửi bới lão quản gia, phản kháng đòi thả ra. Chiếc ghế xoay của bàn trang điểm vèo một cái bất chợt lao tới đập vào sau lưng, tiếp đó rầm một tiếng văng trở lại mặt nền. Chắc bị răng cắn vào lưỡi lên chảy ít máu nơi miệng, phía đầu Dương Diệp qua vài giây thấy máu đỏ lòm túa ra đầm đìa trên nền nhà trắng tinh. Xung quanh phút chốc trở lên câm lặng. Chắc chưa chết đâu nhỉ? -Ồn ào! Lão vừa dứt lời, liền nghe thấy một âm thanh sau lưng, xoay người nhìn, hai cánh cửa đang từ tốn khép lại, giây sau rầm một cái đóng kín. Tôi vội chạy ra giật thử, mới hay không mở được, bị khóa sao? Tim tôi đập nhanh một chút, có chút bất an lo sợ. Lão ta định giết mình? -Ông, điều khiển được vật bằng suy nghĩ? Nghe tôi nói thế gã chợt nhếch khoe môi mỏng tanh, cười nhạt nhẽo. -Siêu năng lực gì đó, tôi không có đâu, chỉ là biết chút ít kỹ năng hơn người lên đánh lừa thế gian thôi. Lão nói xong, một chiếc ghế dài bọc đệm êm lại bất chợt bay tới. Tôi lập tức chạy sang chỗ khác tránh nạn. Rầm một tiếng cực lớn, các mảnh cấu thành văng ra tứ bề, dưới tấm da và vải bọc bị rách, lộ ra một đoạn xương cẳng chân. Tôi thầm sợ hãi, bản thân sẽ không phải ở chốn này mà vĩnh biệt thế gian chứ? -Có thể điều khiển tơ di chuyển một vật nặng mấy chục kg sao? Lão lại cử động ngón tay, tôi tập trung cao độ nơi mắt, phút chốc ngắn ngủi liền nhìn thấy một đoạn dây mỏng mảnh cực kỳ, tựa như tơ tằm, nhưng lấp lánh ngũ sắc từ chiếc ghế bị phế ban nãy, giật một cái, thu về. -Dĩ nhiên là, không phải ai cũng vận dụng được. Hay nói chính xác hơn, nếu cậu hiểu biết một chút về kiểm soát khí, cậu sẽ giải thích được cách thức tôi vận hành. Được rồi, trường năng lượng sinh học gì đó, quả thật lúc trước lão bố có nhắc đến, nhưng lúc đó tôi như vịt nghe sấm. Hình như nhà có sách nói cái lĩnh vực này, để về tìm đọc lại. Tôi hơi đau nhức mắt lên thả lỏng nó ra, lại cố gắng điều hòa hơi thở, để nhịp tim bình ổn một chút. Lão lại cử động ngón tay khác, một cánh tủ giật ra, văng vào mặt bàn tiếp khách, rầm một tiếng. -Ông chính là kẻ chủ mưu? -Không không, tôi chỉ là thấy hay ho thì nhảy vào góp vui. Hai năm trước tôi tình cờ đi qua đây, nhìn vườn hoa Bỉ Ngạn nở rộ vô cùng hút mắt thì dừng chân. Anh em nhà họ Dương trông thấy cháu trai tôi thì yêu thích không dời mắt. Tôi thấy thế liền tố khổ một chút, lúc đó bọn họ mới 14, 16 tuổi, dễ dàng tin tưởng ,chấp nhận cho tôi vào làm kiếm tiền nuôi đứa cháu bé bỏng sống qua ngày. -Khoan, cháu trai của ông là ai? Phải rồi đám rối gỗ đánh hội đồng chúng tôi là tác phẩm của ông? Tôi vô thức liên tưởng tới đứa nhỏ tóc trắng. Thấy ngón tay của lão cử động, mắt tôi lại nhìn thấy được một sợi dây lấp lánh vung ra, chạm vào tấm da và vải bọc ghế, vút một tiếng, giật một cái, tấm da theo đó bay lên, vất sang một bên, lộ ra một bộ xương hoàn chỉnh có hơi nứt vỡ nhưng mất đầu. - Rối gỗ tôi không làm được. Nó là đồ chơi của cháu trai tôi. Chính là đứa nhỏ tóc trắng cậu đang tò mò. Để kể cho cậu nghe câu chuyện khiến tôi muốn nán lại đây dây dưa hai năm. Ban đầu chỉ định ở mấy ngày sau đó khám phá một bí mật nho nhỏ. Dương Diệp này bề ngoài đích thực có thể dùng danh từ hoa mỹ thanh thuần tuấn nhã để hình dung. Nhưng tâm sinh lý bên trong lại khiến người ta kinh hoảng lắc đầu. Tôi cúi đầu nhìn tên Dương Diệp vẫn mê man bất tỉnh. Tiền nhân có câu, “Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm" (Vẽ cọp vẽ da, vẽ xương khó vẽ. Biết người biết mặt khó biết lòng.) Hắn đã gây ra tội nghiệt gì? -Dương Tiểu Kiều rất yêu thích hoa Bỉ Ngạn, lúc đó cũng vào mùa đông, cô bé chống cằm nhìn khu vườn héo úa, thở dài ảo não, nói.“ Diệp ca, nghe lão Thuần Vu nói máu thịt của con người có thể khiến hoa Bỉ Ngạn nở quanh năm”. Gã đối với em gái, phải nói là hết mực yêu thương cưng chiều, vừa nghe nói thế liền nghĩ ngay tới đám hầu nữ. Bọn họ không chỉ đơn giản là người giúp việc trong nhà, còn là công cụ giúp gã giải tỏa nhu cầu sinh lý. Lão vươn lưỡi liếm liếm đôi môi nứt nẻ khô rang, nói tiếp. -Tôi ở nơi này vốn cũng có ý muốn kiếm chút “tài liệu” liền vui vẻ giúp Dương thiếu gia một tay. Hầu nữ bị giết bằng thuốc ngủ, sau đó chặt đầu, mổ bụng lôi hết mỡ thịt, máu và nội tạng cho vào cái xô rồi nửa đêm mang ra vườn chôn dưới đám cây Bỉ Ngạn sắp chết vì rét lạnh. Còn lại da và xương ngâm vào chất bảo quản. Sau đó xương thì giấu vào bên trong giường, tủ, ghế, da tẩy trắng rồi bọc phía ngoài đồ dùng. Lão cứ thong thả trầm ổn nhả lời như giáo sư đứng trên bục giảng đường, vô cảm đọc cái giáo trình được soạn thảo sẵn, coi như đã đại khai nhãn giới cho đám sinh viên phía dưới. -Công việc kinh tởm ghê rợn đó, đối với người bình thường như Dương thiếu gia ban đầu có chút khó khăn sợ hãi, nhưng rồi giết nhiều quen tay. Hơn nữa mấy thứ oán linh ác vong gì đó đều được tôi thu phục, cũng không gây ra rắc rối phiền hà về sau, nên công việc cứ thế thường xuyên suôn sẻ diễn ra. Dù sau đó vườn hoa Bỉ Ngạn như được tiêm thuốc kích thích sinh trưởng, nở rộ rực rỡ, vô hạn ma mị yêu diễm. Nhưng giết người cơ hồ có thể gây nghiện, Dương thiếu gia đó vẫn làm tình với đám hầu nữ xong lại lạnh lùng nhẫn tâm giết bỏ. Lão dừng nói, hai tay vung lên, một loạt tranh treo trên tường lần lượt bay tới. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, Hắc Hồn cười một tràng khoái trá, lập tức phóng tới, dùng cái đuôi nhanh như cắt đập cho chúng bay trở về phía lão. Lão Thuần Vu như một con khỉ, cực kỳ linh hoạt nhảy tránh. Đám tranh rầm rầm va chạm khắp nơi. -Không thể trông mặt mà bắt hình dong, bề ngoài của Dương Diệp nho nhã lễ độ cộng thêm khuôn mặt thanh tao tú lệ, chẳng ngờ lại là kẻ máu lạnh tuyệt tình, sự ác độc ngủ sâu bao năm tựa như mầm non thức giấc, một khi tay đã nhúng máu, lại tiếp tục đem cả trái tim nhuộm thành màu đen hắc ám. Một kẻ bị sợi dây tội ác quấn chặt thế nhưng riêng đối với em gái lại vô hạn chiều chuộng quan tâm. Bởi vì người ngoài tinh ý dễ dàng nhận ra, thứ tình cảm cấm luyến mãnh liệt đó, càng kiềm chế càng khó che dấu. Lão vừa nói, hai ngón tay vẫn tiếp tục vung vẩy, cái tủ bị lấy mất cánh tiếp tục bị chia nhỏ ra làm mấy mảnh. Bốn tấm lại lần lượt lao tới. Hắc Hồn phóng đến, dùng đuôi dùng đầu hất trả lại cho lão. -Nhận ra rồi, cậu là kẻ đã khiến cho tên Công Du Giám Binh bỏ chạy? Nghe tên đó than thở lúc đó cậu toàn thân sục sôi sát khí, tựa như núi lửa phun trào dung nham, vô cùng khủng bố tinh thần. Lão Thuần Vu vừa lách mình nghiêng thân tránh né vừa nhận xét. Câu nói của lão khiến tôi như bị kim chích. -Ông là đồng bọn với tên đó? Đột nhiên phía ngoài có tiếng người mơ hồ gọi tên tôi. Tiếng bước chân dồn dập dần rõ ràng hơn, là giọng của Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh, bọn họ đang chạy lại đây. Trong này, lão Thuần Vu chợt cười một tràng lớn tiếng. -Tên đó nhớ lâu thù dai, cậu nếu chỉ đơn thuần thế này, căn bản không phải đối thủ của hắn. Được rồi, không đùa nữa! Chơi đủ, chúng ta cũng phải đi thôi! Trở về nhà. Lão vừa nói vừa quay sang hơi cúi đầu nhìn. Bấy giờ tôi mới phát hiện ra, có người từ trong căn phòng tối om om như hũ nút kia xuất hiện. Mặc dù thiếu ánh sáng trầm trọng nhưng mái tóc trắng như cước lại tựa như ngân quang, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, soi tỏ gương mặt trẻ thơ non nớt, chỉ khoảng 7, 8 tuổi, mặc một thân trường sam thuần đen. Tôi đứng hình nhìn có chút há hốc mồm trợn mắt, căn bản đứa nhỏ quá đẹp ,đẹp tới mức như thể một tiểu hồ ly tinh hóa ra để mê hoặc chúng sinh. Đứa bé khẽ cười, gương mặt liền bừng sáng như dạ minh châu khiến người ta mê muội đắm đuối. Bàn tay bé nhỏ khẽ nâng lên, trên đặt một viên đá đen nhánh to như quả trứng chim tỏa mùi hương ngọt ngào. Lập tức tôi nhăn mũi nhíu mày. -Tôi là Thuần Vu Chấp Minh, chuyển lời lại cho tên Hắc Báo, 1 trong 8 thanh kiếm cổ của Âu Dã Tử đang nằm trong tay tôi, hắn đừng mong có ngày tập hợp đủ chúng. Nói xong, cậu bé xoay người bỏ đi, lão Thuần Vu chỉ vào mảnh rèm giường, nói. -Nó, mới chính là thứ khiến Dương tiểu thư chết! Tôi nhìn theo, chưa xác định được lão là ám chỉ cái gì. -Cậu tuy là chủ nhân của Hắc Hồn nhưng dường như tâm trí cùng năng lực kiểm soát đều chưa được khai mở hết. Nếu chỉ dừng ở mức độ này, sao lúc đó lại có thể khiến cho cái tên bá đạo hiếu thắng cuồng đồ sát Giám Binh kiêng kỵ dè chừng? Ngoài cửa tiếng đập phá rầm rầm mãnh liệt cùng tiếng gọi cấp bách của Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh. -Tôi nhìn cậu cũng xem như thuận mắt. Khuyên cậu hãy tới một ngôi làng yên ổn thanh bình, lấy vợ sinh con, trải qua cuộc sống củi gạo muối dầu bình thường, cứ như vậy đơn thuần đến hết đời. Còn nếu tiếp tục qua lại với tên Hắc Báo, cậu có 9 cái mạng cũng không đương đầu nổi đâu. Dứt lời lão mới xoay lưng bỏ đi. Cánh cửa đóng lại, tôi lao tới. Phía sau rầm một tiếng rốt cuộc cũng phá mở, hai tên hộc tốc chạy vào. Tôi sờ loạn bức tường một hồi cũng không sao tìm ra chốt mở. Chợt nhớ tới thứ lão ấy chỉ liền quay trở lại phía giường, căng mắt nhìn một hồi mới phát hiện ra một con búp bê bằng gỗ, nhỏ xíu, treo trên dây pha lê.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.