Sau khi cạn chén rồi cùng một hơi uống hết, bấy giờ tôi mới mở miệng hỏi thăm. Tư Đồ lại tự mình rót cho bản thân thêm rượu, uống nửa chén đặt xuống mới ê a kể lể.
-Lúc đó đang ngồi trong phòng xem ảnh tiểu bảo bối, đột ngột một đám hầu nữ không tiếng động, chẳng biết từ đâu bất thình lình chui ra, tay cầm chổi tay cầm xẻng, mặt lạnh như đồ tể, không nói không rằng trực tiếp lao vào dùng hành động nói ra mụch đích. Cũng may tôi nhạy bén linh cảm tốt mới tránh thoát lưỡi xẻng tử thần từ sau lưng đánh lén. Rõ ràng cửa khóa bên trong, lại hoang mang không hiểu đột nhập vào bằng cách nào. Giằng co một hồi với bọn họ mới phát hiện sự tình không đúng, đánh đấm ác liệt như thế mà méo thấy có giọt máu chảy ra.
Cung Trường Lĩnh có điện thoại, đứng lên ra ngoài nghe. Tư Đồ nắm tay lại, đám nhẫn kim loại bản to nổi u lên như một món vũ khí mà khi đấm vào mặt đối phương bảo đảm kẻ đó máu mồm máu mũi chảy lênh láng đầm đìa. Gã tường thuật tiếp.
-Tôi liền tháo kính ra, nhưng lại không phát hiện cái gì bất thường. Cảm thấy quái lạ song vẫn rút cây súng Tiễn Linh, không ngờ vừa dùng liền thấy hiệu quả tức thì nên nhanh chóng giải quyết được 5 cô nàng. Sau khi hạ ngục xong, mới phát hiện trên cơ thể họ xảy ra biến hóa, giống rối gỗ vô cùng. Đồng thời trong lúc va chạm lại tình cờ phát hiện trên tường có cánh cửa bí mật. Liền đoán chắc bọn ám sát lẻn vào từ đó.
Tư Đồ dừng lại, rót rượu cho cả hai, lại cạn chén mới kể thêm. Tôi sẽ thay mặt gã viết lại như sau.
Bên kia thì ra là phòng làm việc của lão thị trưởng, Tư Đồ tìm loạn một vòng cuối cùng cũng thấy giấy tờ sở hữu nhà đất của tôi. Trong lúc lục kiếm nhìn thấy khung ảnh, chụp một đôi trai gái, còn rất trẻ, không phải hình anh em nhà Dương gia, nhưng cô gái có nét tựa như Dương tiểu thư vô cùng. Còn chàng trai gầy gò có phần hiền lành chân thật bên cạnh lại hao hao giống lão thị trưởng. Nghĩ sao lại muốn nhấc khung ảnh, Tư Đồ động vào, thì ra là cơ quan mở cửa bí mật.
Con đường là bậc thang chật hẹp đi xuống, hai bên là vách tường, ánh sáng hư ảo từ ngọn đèn vàng vọt khiến người ta hoang mang lo lắng. Nhưng gã vẫn đặt chân vào, cố gắng đi rất khẽ khàng, âm thanh của tiếng giày thể thao va chạm vào mặt nền lát đá, rất nhỏ, khiến Tư Đồ an tâm hơn. Cuối đường hầm, lại có thêm một cánh cửa, thử mở thì thấy rất nặng, ban đầu tưởng bị khóa, nhưng dùng thêm lực lại nặng nề mở ra được. Lập tức hơi lạnh phả vào mặt kèm theo mùi hôi thối thoang thoảng, tựa như mùi cá khô bọc chưa kín cất trong ngăn đá khi bạn mở tủ lạnh ra.
Tư Đồ hơi nhăn mặt một tí rồi đặt chân vào căn phòng, sau lưng cửa tự động đóng lại ngay. Bốn bề tầng hầm kín kẽ như một khối hộp, cũng vô cùng lạnh lẽo, do xung quanh đặt rất nhiều tảng băng khô cực lớn, chẳng khác nào một tủ làm đông. Chính giữa đặt một lồng sắt khổng lồ, tựa như chuồng nuôi nhốt chim, cửa lồng mở, bên trong có một người tay xách đèn LED, đứng bên cạnh một người đang ngồi trên ghế.
“Liên Liên, hai đứa con của chúng ta, cả hai đều rất giống em, lớn lên thật xinh đẹp, và chúng gắn bó yêu quý nhau vô cùng, điều đó thật hoàn hảo. Anh không chấp nhận nổi khi nghĩ tới việc một người xa lạ nào đó xen vào mối quan hệ tốt đẹp của hai đứa con chúng ta. Thật kinh khủng!”
Người đó đang thì thầm nói chuyện, chợt dừng lại quay ra nhìn, là lão Dương thị trưởng. Gã bước tới gần hơn, phát hiện người đang im lặng ngồi yên nghe là một thi thể đen đúa chẳng khác khúc cây chết cháy, còn bị xích nơi cổ. Đến gần hơn nữa lại phát hiện đây là một thi thể nữ nhân, tóc đen xơ xác xõa dài, đầu hơi cúi xuống che dấu đi khuôn mặt nhăn nheo đáng sợ, mặc một chiếc váy trắng rách nát ố vàng.
“Anh xin lỗi, Liên Liên! Nhưng anh là vì quá yêu em nên mới phải giết bọn họ. Bọn họ dù là phụ mẫu của em nhưng lại cấm đoán chúng ta. Vậy thì để bọn họ chết đi. Chồng của em ngăn cản chúng ta. Vậy phải giết thôi. Chỉ có như thế chúng ta mới có thể được ở bên nhau.”
Hiện giờ toàn thân lão thị trưởng chẳng khác gì con nhím vậy, vô số đinh từ trong cơ thể mọc xuyên ra, máu tươi cùng mỡ thịt từ từ bị đùn đẩy ra ngoài, thịt tươi rơi xuống lộp bộp hòa cùng tiếng máu nhỏ tong tong.
“Em đừng trách anh, anh chỉ là muốn được ở bên em, không muốn bị ai làm phiền quấy rầy. Em đừng nhìn anh như vậy. Anh không sai, anh không có lỗi. Liên Liên, em phải hiểu cho anh. Ngay đến em cũng quay lưng lại với anh sao?”
Trên đầu, trên mặt lão cũng chi chít đinh từ bên trong cơ thể chui lên, máu thịt không ngừng rơi xuống lênh láng thành vũng dưới chân. Trông lão không khác một cây xương rồng gai góc di động. Cuối cùng, lão thị trưởng cũng không thể nói hay khóc lóc rõ ràng được nữa. Chỉ phát ra âm thanh méo mó vặn vẹo nghe chẳng khác gì tiếng quỷ hồn rên riết bi thương thảm thiết dưới dòng sông Tam Đồ.
Khi Tư Đồ kể xong, chỗ rượu cũng hết, Cung Trường Lĩnh trở vào, nói cho chúng tôi biết thêm tiểu sử của lão Dương. Nguồn tin là lấy cắp từ mạng lưới cơ quan cảnh sát Bàn Cẩm, sự tình như sau.
Chỉ biết lão Dương sống trong cô nhi viện được người nhà Dương gia phú khả một vùng nhận nuôi lúc 4 tuổi. Vợ chồng nhà Dương gia lấy nhau đã lâu nhưng hiếm muộn đường con cái, nhận con nuôi và đặt tên Dương Khuyên Tử cốt để tích phước “lấy khước”, không ngờ năm sau thật sự hạ sinh một bé gái, đặt tên Dương Thanh Liên.
Năm 1994, Dương Thanh Liên lấy chồng, là một chàng trai trong họ tộc. Năm sau, tại bữa tiệc đầy tháng đứa con trai đầu lòng của Dương đại tiểu thư, phu thê lão Dương gia bị chết vì ngộ độc thực phẩm, những người ngồi chung bàn thì nhẹ hơn. Cảnh sát điều tra, là do đầu bếp làm món gỏi cá nóc không cẩn thận.
Năm 1997, Dương Thanh Liên sinh con lần hai, lần này là một bé gái, đặt tên Dương Tiểu Kiều. 23/4/1997 Dương Hải, chồng của Dương Thanh Liên bị chết khi đang giám sát công trình xây dựng tòa cao ốc. Ba ngày sau, Dương Khuyên Tử báo án mất tích, nạn nhân là Dương Thanh Liên. Theo lời của người giúp việc trong nhà, thì tối đó biểu hiện của Dương đại tiểu thư vẫn bình thường, chính là không nói không cười, ngoan ngoãn vâng lời tựa như một con rối, lên giường đắp chăn đi ngủ sau khi được tiêm một liều thuốc an thần.
Sáng hôm sau người giúp việc mở cửa, thì phát hiện trong phòng không có ai. Chính là cứ thế mất tích trong phòng kín, không có dấu hiệu bất thường như cạy mở đập phá. Về sau Dương Khuyên Tử nhận hai đứa trẻ làm con nuôi, không kết hôn.
-Không thích sao? Vậy gọi Dương Dương? Lúc trước bố anh vẫn gọi như thế đấy!
Tôi ngẩn ra một chút khi được cô ta tiết lộ.
-Lúc đó anh không nói tên mình, lên ông ấy tự đặt tên cho anh. Về sau anh nhớ tên của mình rồi, lên ông ấy không gọi anh là Dương Dương nữa.