Tôi ngồi chờ một lúc thì xe bus tới. Lái xe nói sáng trời mù sương lên tới điểm đón trễ hơn mọi khi. Đây là chiếc xe duy nhất có tuyến đường nối từ trường cấp 3 nội thị qua nghĩa trang tới bệnh viện ngoại thành.
Trong khi ngồi không trên xe, tôi mở cuốn bút ký của bố ra, đọc những trang đầu tiên trước. Chữ của ông ấy rất đẹp, không phải nắn nót mà là thanh thoát, tựa như gió lướt qua mây.
Tôi viết cuốn bút ký khi nhóc Dương Dương đến nhà đã qua nửa năm. Khi tôi quyết định đặt tên cũng là đồng ý cho nhóc ta ở lại lâu dài.
Xem ra ngày xưa tôi đã làm phiền ông ấy rất nhiều.Tuy biết bản thân có chút khác thường cũng không ngờ mình lại có bộ dáng như thế. Dù sao trời cao cũng khá thương tình đưa đường chỉ lối cho tôi đến gặp ông ấy. Vì gặp được bố, tôi mới có ngày hôm nay. Đổi lại là người khác, không biết tôi giờ thế nào? Chỉ biết chắc sẽ không tốt đẹp như ở với ông ấy.
Khu nghĩa trang vắng vẻ, dù có người thỉnh thoảng qua lại nhưng tất cả đều chỉ nghị luận nhỏ nhẹ. Tôi chầm chậm bước tới tòa nhà bách linh, nơi người thân gởi tro cốt người quá cố lại đây cho nhân viên hương khói dùm vì không có điều kiện chăm lo thường xuyên.
Tôi đứng trước di ảnh nhìn một hồi lâu rồi thắp cho ông nén nhang sau đó ra bậc thêm ngồi, cách ô thờ cúng của bố không xa.
Bông Tuyết từ trên người tôi leo xuống, chạy vào đám hoa cúc vạn thọ. Tôi ngẩng đầu thất thần nhìn trời xanh mây trắng hồi lâu, sau đó lôi điện thoại ra gọi điện cho Tư Đồ báo cho anh ta một tiếng bản thân đi đâu làm gì.
Nói chuyện với Thiên Hương một chút thì cô chuyển máy cho Phong Linh, thì ra hai người ở gần nhau. Trong lúc trò chuyện còn loáng thoáng nghe thấy giọng Minh Đăng đang trách cứ ai đó vụng về hậu đậu vọng vào. Rồi giọng Thiên Hương can thiệp khuyên giải, giọng Hoa Thiếu Thiên hớn hở phụ họa, có cả giọng chó sửa ầm ĩ góp vui, tóm lại khá huyên náo ồn ào.
Sau đó mọi thứ trở lên yên tĩnh hơn, đoán có lẽ Phong Linh di chuyển ra nơi khác. Anh ta nói giờ đang ăn cơn trưa cùng mọi người, không ăn cùng thì thôi mà hễ tụ tập là bữa cơm nào cũng náo loạn như lễ hội. Lại nói giờ ở công ty vẫn còn nhiều việc cấp bách cần giải quyết cho ổn thỏa, hơn nữa tung tích của Âu Tử Dạ vẫn chưa rõ ràng. Tôi cũng nói chuyện của mình chưa giải quyết xong xuôi, còn phải tới thành phố Thiết Lĩnh.
Tôi là lần đầu nói chuyện qua điện thoại, cảm giác nói mà không nhìn thấy mặt đối phương không thích lắm, cũng không giỏi đưa đẩy nhiều lời, chỉ hỏi qua đáp lại những vấn đề trước mắt, việc sau thì tạm gác qua một bên, rồi nhanh chóng tắt máy.
Tôi lại ngẩng đầu tiếp tục nhìn trời xanh mây trắng hồi lâu cho đến khi Bông Tuyết từ trong đám hoa cúc trắng chạy trở lại, leo lên đầu vai tôi ngồi liếm láp.
Âu Tử Dạ...Anh ta đang che dấu bí mật gì mà không thể tiết lộ? Cả bọn Mạnh Chương nữa, vì sao phải tranh giành với anh ta? Nếu như Âu Tử Dạ tín nhiệm tôi hơn, liệu có vì thế chấp nhận tôi đồng hành cùng? Nếu như tôi tỏ ra có ích hơn, nếu như khiến anh ta tin tưởng hơn, thì có lẽ Âu Tử Dạ sẽ không nói cái kiểu “Chuyện của tôi từ giờ không liên quan tới cậu.” Tôi sẽ không bị vất bỏ phía sau. Sẽ không có chuyện ngồi một mình tự hỏi không biết hiện giờ Âu Tử Dạ đang ở đâu làm gì?