Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 136



Chúng tôi trở lại nhà trọ khi trời cũng đã khuya lơ khuya lắc. Dù đã tối muộn như thế nhưng nhìn Ô Nha bẩn thỉu hôi hám không chịu nổi, phải lôi nó đi tắm rửa thay đồ tử tế cái đã.

Trên đường có ghé qua cửa hàng bán quần áo trẻ con, dùng tiền của Thiên Hương đưa, tuy không nhiều những cũng đủ mua cho Ô Nha mấy vật dụng cần thiết. 

Lúc ở trong toilet cởi đồ cho bé nhìn thấy sợi sây chuyền vàng, mặt hình trái tim phình lên, dài qua ngực, giống vật của người lớn đưa cho trẻ nhỏ đeo. Bé hớn hở khoe.

-Vật này mẹ nói do bố Hách Liên tặng mẹ, bố xem nè, bên trong có ảnh hai người.

Bé mở ra cho tôi nhìn, bên trong, ở mỗi nửa bên hình trái tim là ảnh chân dung một người. Bé đóng nắp lại, vui vẻ nói.

-Mẹ nói bố luôn ở trong tim mẹ, lên không cần đeo, mẹ đưa cho Ô Nha, để Ô Nha bảo quản giữ gìn dùm. 

Tôi lại thấy có một vết thâm tím trên ngực. Vết bầm dập hình tròn, cảm giác như nó được tạo bởi vô số hoa văn đứt gãy uốn lượn thành. 

-Ô Nha, gì thế này? Con ngã hay là bị ai đánh sao?

-Là mẹ làm đó, lâu lắm rồi. Mẹ bảo có nó mới chơi với đám bạn trong khu rừng được.

Xem ra, Hách Liên đã hao tốn khá nhiều tinh lực để tạo ra ấn ký giúp bé tránh thoát khỏi những luồng tà khí xâm hại. Chắc cũng tạo ra kết giới quanh nhà để bảo vệ bản thân khỏi Thiệt Khẩu.

Tôi vừa nhìn xuống dưới liền tá hỏa, chỗ đáng ra có “thằng nhỏ” lại thay bằng “thứ” khác.

-Nhóc, con là con gái sao?

Bé lắc lắc phủ nhận.

-Mẹ nói ai hỏi cũng phải bảo là con trai. Mẹ nói con sinh ra mệnh yểu, không được nhận mình là con gái, nếu không sẽ không sống qua tuổi 14.

Bé nói đến đây, tôi rà lục lại đoạn hội thoại với Hách Liên. Bé vừa trào đời đã mọc đầy răng như cá mập là hiện thân của điềm xui xẻo. Thì ra việc Vân Thải nói hoán đổi thiên mệnh cho bé chính là nhận tôi làm cha đỡ đầu, đặt một cái tên tạm thời xấu xí là Ô Nha và che dấu giới tính thật sự. 

Tôi đưa vòi hoa sen lại gần, xả nước ấm lên người bé, cái miệng nho nhỏ woa woa lên thích thú.

-Được rồi, khi nào sinh nhật con 14 tuổi, ta sẽ trao lại cái tên mà bố mẹ ruột của Ô Nha đặt.

Bé im im một lúc cúi mặt xuống, gật nhẹ, giọng nho nhỏ như muỗi vo ve thốt ra.

-Con muốn gặp lại bố mẹ.

Tôi không nói gì, chỉ chú tâm xả nước ấm lên người Ô Nha, đôi vai bé nhỏ chợt run rẩy. Tôi nhẹ giọng.

-Nhắm mắt lại, để bố gội đầu cho Ô Nha.

Tôi vừa nói xong thì đưa vòi xả ướt tóc bé, lấy chút dầu gội bắt đầu chà xát mớ rễ tre. Lại mềm giọng nói thêm.

-Ừm, có thể Ô Nha lớn thêm chút nữa mẹ sẽ trở về.

-Thật sao ạ?

Giọng bé hớn hở, mở lớn đôi mắt trong veo, màu nâu nhạt tựa như viên ngọc, rất đẹp, nhìn tôi không chớp, mong đợi xác nhận. Tôi vừa cào cào mớ tóc tạo bọt cho bé, nói tiếp.

-Ừ, khi nào cao bằng bố.

Bé đưa mắt đánh giá tôi từ đầu tới chân, từ chân quay lại đầu, bọt dầu gội chẳng may rơi vào mắt khiến Ô Nha đưa tay lau.

-Vậy làm sao để cao bằng bố?

-À, ăn nhiều một chút, ngủ nhiều một chút.

Tôi vừa trả lời vừa lấy khăn mặt lau mắt dùm bé.

-Ăn nhiều là ăn bao nhiêu? Ngủ nhiều là ngủ bao lâu?

-Có thể ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, ngủ được bao nhiêu thì cứ ngủ.

-Thật ,thật sao ạ? Con có thể ăn hai củ khoai, ba củ sắn, bốn con cá? Con có thể ngủ hết đêm mà không sợ gặp ác mộng?

Tôi ra nhìn gương mặt ngây thơ của bé. Có chút đau lòng. Đưa vòi nước ấm lại gần, nhẹ nhàng xả từ đầu tới chân.

-Yên tâm, có bố ở bên, con sẽ ngủ ngon giấc tới sáng.

-Mẹ cũng nói thế, nhưng con vẫn hình thấy rất nhiều máu. Con thấy toàn thân bố Hách Liên toàn là máu đỏ, ròng ròng chảy xuống lênh láng dưới đất, rất đáng sợ.

Tôi hay đồ mới cho Ô Nha, lại lau đầu cẩn thận, rồi sấy tóc cho khô. Dưới ánh đèn, tóc hắt nên màu tím đỏ, như màu tóc của Mạnh Chương. Tôi lấy dụng cụ cắt móng ra, cắt cụt hết mấy cái móng tay và chân bám dính đầy đất bẩn. Mai phải mua thuốc tẩy giun cho nó. 

Xong xuôi thì cũng gần nửa đêm, tôi nửa nằm nửa ngồi ngả lưng vào thành giường, Bông Tuyết nằm giữa, Ô Nhai nằm nghiêng bên cạnh. Tôi đưa tay vỗ về nhẹ nhàng tấm lưng, chỉ một lát sau Ô Nha đã nhắm mắt, hơi thở nho nhỏ đều đặn phát ra. Trong phòng im lặng, ánh đèn ngủ vàng cam dịu dàng soi sáng nhưng tôi không buồn ngủ. Lôi khối cầu trong cặp ra, ngắm nghía một chút rồi bắt đầu xoay trái vặn phải. Được một lúc bí bách, tự dưng mở miệng gợi chuyện.

-Anh ngủ chưa?

Bên ngoài tối đen, gió đêm thỉnh thoảng lao xao lướt qua khung cửa sổ. Mạnh Chương nằm xoay lưng lại phía tôi, hờ hững đáp.

-Sao?

-Kết giới của khu rừng do mấy người giăng để bảo vệ dân làng? 

-Phải?

-Sao không giải quyết cái con Thiệt Khẩu luôn?

-Con đó là oán niệm của Triệu Hồng Mai, chúng tôi không có nghĩa vụ hay trách nhiệm đi dọn dẹp mấy thứ như thế.

Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà. Chẳng lẽ bọn họ định mượn tay Thiệt Khẩu hạ sát Vân Thải?

-Theo như lời Vân Thải, mấy người phải giải khai hết tất cả kiếm cổ của Âu Dã Tử cốt để lấy Ngọc Hồn nhằm triệu hồi ma binh? Phục sinh Xi Vưu? Một lần nữa tái gây chiến với trung nguyên? Vậy sao không hợp tác với Âu Tử Dạ lại chống đối anh ta làm gì khiến cho tình hình thu thập kiếm trở lên khó khăn hơn? Tôi còn được biết, Thuần Vu Chấp Minh lấy được một thanh, sao không nhờ nó?

Mạnh Chương im lặng rất lâu, đúng lúc tôi tưởng cuộc đối thoại cứ thế kết thúc thì gã xoay thân nằm ngửa lại, thờ ơ mở miệng.

-Cậu biết Âm Huyệt là nơi thế nào không?

-Âm Huyệt? Nơi sản sinh Ngọc Hồn?

-Phải, cùng với “Huyệt” nơi tập hợp của Oán Nhai thật ra chính là một. Đều là nơi khó vào khó ra. Ban đầu “Huyệt” là nơi của hàng ngàn vong linh không thể siêu thoát, nếu không có kiếm trấn yểm, đám ác vong dần thôn phệ cắn nuốt lẫn nhau để hình thành ra Oán Nhai. Cho nên trước khi bọn chúng trở thành cái thứ khó đối phó đó, kiếm được cắm vào. Nhưng theo năm tháng, hai ngàn năm trôi qua khiến việc hóa giải tà khí, giải khai ấn kiếm trở thành công việc khó khăn nhất. Thuần Vu Chấp Minh là một vong linh sư cấp bạc cao trong Miêu tộc, là người lấy được thanh kiếm đầu tiên ra. Gã ta...đã trả giá đắt bằng việc hao tổn một lượng lớn nguyên khí...dẫn đến việc bản thân ở trong hình hài một đứa trẻ 7, 8 tuổi...chỉ có thể sống thêm vài năm nữa.. 

Mạnh Chương điềm đạm nói tới đây thì lại câm lặng một lúc, tôi cũng không tiện mở miệng xen ngang. Trong khi chờ đợi gã ta tự động bổ sung tiếp, tôi liên tưởng tới thằng nhóc con Thuần Vu Chấp Minh có bộ dáng khả ái mị nhân như hồ ly biến thành. Nếu mà là trong bộ dáng trưởng thành, thì không biết diễm lệ tuyệt sắc cỡ nào. Mịa nó chứ! Nam nhân cơ mà, cần cái bộ da kinh diễm như vậy làm gì? Liệu có phải vì sở hữu dụng mạo tuyệt luân như thế nên bị vị thiên thượng nào đó ngứa mắt, cho gã ta trở về bộ dáng trẻ con, đỡ hại nước hại dân. Rồi đầu óc lại miên man tới tên Công Du Giám Binh, gã đó, ẩn sau chiếc mặt nạ, có gương mặt thế nào? 

-Âu Tử Dạ... tên đó cứ như từ dưới đất đột ngột chui lên, chúng tôi không thể tìm thấy bất cứ thông tin gì về gốc gác anh ta. Chỉ biết anh ta có thể bình an chạm tay vào kiếm cổ, sử dụng song đao cân sức ngang lực đối phó lại xác sống hay yêu ma quỷ quái như chém bùn. Về phần mụch đích cuối cùng, vẫn là nhờ cậu dò la thám thính dùm. Tôi có cảm giác, Âu Tử Dạ nắm giữ một đầu mối cực kỳ mật thiết hệ trọng với đại cục... 

Gã nói xong quay mặt sang nhìn tôi. Tôi có chút không được tự nhiên, cúi đầu xoay xoay vặn vặn khối cầu che đi sự lúng túng. Thầm nghĩ, mặc dù nói bắt tay với gã này nhằm tìm hiểu sâu hơn mớ rối bòng bong như tơ vò. Tiếp cận Âu Tử Dạ để hiểu hơn quá khứ bản thân cũng như anh ta là không sai, nhưng sau đó lại tiết lộ thông tin cung cấp đầu mối cho phía đối thủ thì có cảm giác tựa như phản bội lại Âu Tử Dạ vậy. Ban đầu thì không có cái gì lấn cấn cả, có lẽ lúc đó còn giận dỗi anh ta, bây giờ mới thấy trong lòng bứt dứt không yên. 

-Tôi dĩ nhiên sẽ cố gắng hết sức. Về phần Ô Thiên Hà...

-Ô Thiên Hà không được, đã nói rồi nó là bảo vật gia truyền. Cậu Mặc , dường như bị Ô Thiên Hà ám ảnh khá sâu đậm. Tốt nhất không nên có bất cứ ý nghĩ mơ tưởng nào. 

Mạnh Chương có vẻ không để bụng, giọng điệu tùy tiện cắt ngang. Nhưng tôi dám chắc gã ta không tốt tính như vẻ bề ngoài thể hiện. Hừ, trong tâm tôi cũng bất bình. Bằng mọi cách phải lấy lại Ô Thiên Hà. Minh kế không được thì ám kế. Cũng phải tìm hiểu nguyên nhân vì sao nó lại rơi vào tay gia tộc nhà gã ta.

-Quân tử không đụng nhất vợ bạn. Tôi chỉ là nhất thời bị Ô Thiên Hà thu hút, không biết nó được làm từ chất liệu gì thôi.

-Làm từ gỗ Mộc Xà Thụ đấy! Nghe tổ tiên tôi kể lại, Mộc Xà Thụ trên 1 ngàn tuổi, sẽ bị một loại sâu lạ tấn công. Chúng ăn ruột gỗ đến đâu thải phân đến đó. Phân của chúng có ánh lân tinh, càng ở trong bóng tối, càng lấp lánh rạng ngời. Hơn nữa, gỗ ruột bên trong vốn mềm lại nhờ thế trở lên cứng rắn như thép nguội. Gia tộc tôi lúc trước chuyên về cơ quan thuật, đặc biệt là gỗ, từng thiết kế qua vô số cơ quan ám khí...

Mạnh Chương ngồi dậy vươn tay lấy cái ô. Ô đang ở tư thế cụp, phần chóp ô chạm khắc hình đầu chim. Giọng gã ta vẫn đều đều như giáo viên giảng bài tiết cuối, không có nhiều hứng thú. 

-Biết Tật Phương không?

Tôi gật nhẹ trả lời.

-Truyền thuyết viễn cổ kể rằng thời điểm Hoàng Đế tụ tập quỷ thần ở Thái Sơn chuẩn bị cho cuộc chiến với Xi Vưu, cưỡi chiến xa kéo bằng Giao Long, canh giữ hầu hạ bên cạnh chính là Tật Phương. Tật Phương là loài thú sinh ra từ hỏa hoạn, vừa là Hỏa thần mà cũng là Mộc thần, vì nó rất thích ăn lửa đồng thời cũng thích cư ngụ trong đại cổ thụ. Tật Phương có hình dáng giống như hạc nhưng chỉ có một chân...nhìn hình dáng cái ô, thật sự có chút giống. 

Mạnh Chương gật nhẹ đồng tình, miệng bình đạm vừa nói tiếp, tay lắp ghép tháo mở các chốt ô. 

-Không sai, mũi ô chính là đầu Tật Phương, phần mũi có thể phóng ra ám khí, mỗi đợt 10 ngân châm nhỏ như lông trâu. Cán ô là chân, tay cầm có thể tháo dời, bên trong là đoản kiếm. Tán ô là đuôi, có thể phòng thủ chắc chắn như tấm khiên sắt, ngay cả lửa cũng không gây nguy hại. Khi tán ô thu về còn 1/3, phần đầu ô có thể gập như thế này, trông nó chẳng khác gì Tật Phương, nên ban đầu ô làm ra dành cho phu nhân của tộc trưởng, còn gọi là Tán Phương. Nó cũng hơn 2 ngàn tuổi rồi. Về sau do vấn đề hôn nhân không được chú trọng nên chỉ truyền cho tộc trưởng. Tôi thật tò mò, cậu và nó thì có mối liên hệ gì?

Tôi im lặng một chút. Đang lưỡng lự không biết có nên cho gã ta xem thanh đoản đao của bản thân. Thôi được rồi, thông tin cần được lưu thông, cứ giữ khư khư cho bản thân thì mình sẽ không thể biết nhiều hơn nữa. 

Tôi lôi thanh đao bạc, rút vỏ ra, cầm lấy ngón tay gã để chạm vào kí hiệu khắc trên lưỡi. Sau đó lại đưa ngón tay vào vị trí tay cầm của Tán Phương, nói.

-Anh xem, đây là chữ mang hàm ý gì? Có giống ấn ký cùng với Tán Phương là một? Là biểu tượng gia tộc nhà anh? 

Mạnh Chương đưa tay chạm lần lượt vào hai ký hiệu ngầm so sánh, trầm ngâm nói. 

-Đây không phải biểu tượng gia tộc. Ưu Đàm - Tước Hỏa. Trước tôi cũng hỏi trưởng bối, nhưng họ cũng không rõ. Chỉ biết vật này cứ thế được truyền lại qua các thế hệ chứ không hề thấy ghi lại trong bất cứ cuốn thư tịch nào. Chỉ có thể phỏng đoán. Có lẽ Ưu Đàm là thợ làm ô, còn Tước Hỏa rất có thể là người hưởng thụ. Tước Hỏa? Tộc trưởng thứ 6, truyền nhân của Âu Dã Tử? Cái này cũng chưa có căn cứ nào xác nhận, là một người hay chỉ là trùng tên?

Tôi đưa thanh đao lên, lưỡi đao sáng bóng như soi gương, dưới ánh sáng đèn vàng ấm áp như ru ngủ, nó không hề toát lên bất cứ cảm giác xấu, mà ngược lại, thân thuộc như thể đã sử dụng qua hàng trăm lần. Lại cứ như một con dao bình thường mới tinh, còn trong vỏ bọc nằm trên kệ cửa hàng. Nó không chứa sát khí, một thứ vốn hiện hữu ở những loại vũ khí lạnh.

-Hoặc là ngược lại. Người rèn là Tước Hỏa. Người thụ hưởng là Ưu Đàm.

Tôi lầm bầm, trái tim trong lồng ngực vô thức đập loạn nhịp. Định tra vỏ đao vào, Mặc Minh lại ngăn cản hỏi tôi mượn xem. Sau một hồi đưa tay vuốt lên vuốt xuống khắp bề mặt kim loại lạnh lẽo gã trả lại, nói.

-Cậu biết thứ khắc trên vỏ đao là gì không? Truyền thuyết xa xưa viết rằng, cứ mỗi 3.000 năm qua đi, có một loài hoa bé nhỏ trắng muốt như những bông tuyết trên trời cao giáng xuống nở trên những gốc cây đại cổ thụ ngàn năm tuổi. Loài hoa kỳ lạ này vì lẽ đó trở lên vô cùng linh thiêng, nó là đại diện điềm cát lành cho thời đại. Thứ trên vỏ chính là miêu tả diện mạo loài hoa bí ẩn đó. Hoa Ưu Đàm. Người kia, đặt tên là Ưu Đàm, xem ra cũng không phải nhân vật tầm thường.

Khi nghe gã giảng giải như vậy, tôi cảm giác đầu óc cứ lâng lâng như lạc vào vùng sương mù. Cảm giác đáp án là đám lá cây ẩn hiện ngay kế bên lại không ngừng nhờ gió lay động mà phát ra âm thanh hừ hừ như có người vô hình nói chuyện. Tiếc là nó kể bằng ngôn ngữ chỉ mình nó tinh thông, thành ra dù tôi có muốn cố gắng tiếp thu lưu giữ cỡ nào lại vô phương thấu hiểu. 

-Làm sao cậu có nó?

-Ừm, vì tôi bị mất trí nhớ nên cũng không rõ. Bố nói từ lúc tôi tới ở nhà ông thì đã thấy nó ở bên rồi. Vậy vật này liệu có phải cũng do gia tộc anh rèn ra không?

Mạnh Chương ngẫm nghĩ một chút cuối cùng lắc đầu không nói gì. Dường như anh ta đang trong tình huống quẫn bách khó xử. Tán Phương không có ấn kí của gia tộc anh ta xác nhận thế nhưng cứ vậy coi là bảo vật truyền thừa qua các đời. Nếu không có thanh đao bạc của tôi xuất hiện, có lẽ anh ta cũng chẳng muốn bận tâm đến.

Tôi cất bảo bối vào túi xách, lại thấy tiểu bạch thử cuộn tròn thật chẳng khác cục bông tuyết, nhìn cưng không chịu nổi, dù biết nó là tai mắt của Mạnh Chương vẫn không ngăn được sự yêu thích. 

-Đã có Bông Tuyết theo bên giám sát 24/24, anh còn phải đích thân tới trông chừng?

Mạnh Chương ngả người xuống giường, hai tay vắt sau đầu, tùy tiện nói.

-À, giờ đang rảnh rỗi tiện đường thì theo bảo hộ cậu.

Tôi tiếp tục thử thách bản thân với khối cầu hiểm hóc.

-Khỏi thứ gì? Phải rồi, Công Du Giám Binh thế nào rồi?

Mạnh Chương lại nhỏm dậy, nhìn tôi nghịch ngợm với khối cầu, trả lời.

-Gã đó vào quan tài tịnh dưỡng rồi!

Tôi có chút giật mình, quay sang nhìn gã rồi quay trở lại với công việc. Hay là xử dụng cái Nhân Quan của gia tộc Chuyên Tôn?

-Thật đấy à? 

-Gã đó kiếm được một cái Nhân Quan, dùng để phục hồi sức khỏe gia tăng khí lực cho người sống rất thích hợp...Gã nói sau đó sẽ tìm cậu trả thù. Tên đó làm việc hiệu quả nhưng tùy hứng, đôi lúc bất tuân mệnh lệnh nên dù cậu hiện giờ đang hợp tác với tôi, gã đó cũng không vuốt mặt nể mũi.

Hừ, cái tên bụng dạ tiểu nhân, nhớ lâu thù dai.

-Ý anh sẽ không để gã làm hại tôi?

-Bây giờ tôi vẫn chưa rõ thực lực của cậu thế nào, nhưng Hắc Hồn thì đúng là không thể xem thường. Nhưng chắc cậu sẽ không để Hắc Hồn làm bia hứng đạn mãi chứ?

-Có cách nào giúp tôi mạnh hơn sao?

-Cậu sử dụng khí tựa như là bản năng nên không có sự ổn định về sức mạnh mà hầu như do cảm xúc lên xuống nắm giữ. Giờ tôi dạy cậu cách kiểm soát nó, như thế mới giúp cậu hiểu biết rõ hơn về sức mạnh bản thân.

Tôi giật mình, trong tim đánh “thịch” một cái mạnh mẽ. Ngay ngắn ngồi lại. Tôi không muốn nhờ vả Hắc Hồn quá nhiều, muốn tự thân vận động. Tôi không thích bị Âu Tử Dạ xem thường.

-Thật ,thật sao?

Mạnh Chương cũng ngồi dậy, xếp bằng ngay ngắn, chưa đợi lệnh tôi đã dăm dắp làm theo, nhưng cách xếp chân của gã quá khó, tôi làm không được.

-Nghe giọng cậu rất vui vẻ. Gọi một tiếng sư phụ xem.

-Sư phụ!

Tôi không chút đắn đo kêu một tiếng. Khóe môi Mạnh Chương cũng nhếch lên mấy phần có vẻ hứng thú.

-Xem ra, không truyền dạy tử tế cho cậu không được. 

-Thật ra hồi đó lão bố có dụ dỗ tôi theo học Pháp Luân Công, nhưng tôi không có hứng thú mấy, hơn nữa đầu óc cũng khó tiếp thu mấy thứ đòi hỏi phải vận dụng trí não.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.