Bên ngoài có khá nhiều nam nhân mặc đồ đồng phục chỉn chu quy củ, quần âu giày đen, áo sơmi bên trong, ghile đen bên ngoài, thắt nơ nơi cổ. Hai nhân viên đứng túc trực trước cửa tầng hầm, có người phóng xe lên trao trả cho khách, có một tên mặt mũi đẹp đẽ đứng ở cửa không to lắm đón tiếp khách ra vào.
Tư Đồ phi thẳng xe xuống tầng hầm là nơi chứa xe, Cung Trường Lĩnh, Mạnh Chương bám theo, lúc xuống thấy xe ô tô bạt ngàn, đèn đuốc sáng trưng quy mô cực rộng. Chúng tôi đi ra chỗ có hai cầu thang máy từ đây đưa khách lên thẳng nơi vui chơi.
Dù chỉ thi thoảng đi thang máy nhưng cảm giác không thoải mái do nó mang lại vẫn khiến tôi cực kỳ bài xích. Ô Nha vui vẻ đập đập tay vào bề mặt kim loại sáng bóng như soi gương, nhe răng soi mặt cười tí tởn.
“Tinh” âm thanh thông báo vang lên, nhanh chóng cửa thang máy mở. Bên trong rộng rãi sáng sủa lấy gam màu ấm cúng làm chủ đạo, xen cùng cây cảnh xanh tươi chia làm hai khu. Một bên là những bộ bàn ghế sofa êm ái màu rượu đỏ có gối ôm vàng nhạt bày cùng, khách lác đác ngồi uống nước tám nhảm đều là những kẻ mặt mũi rạng ngời nam nhân trông bộ dạng có tiền có chức nữ nhân yêu kiều mị hoặc. Bên kia là những bộ bàn ghế gỗ đơn giản nâu đỏ, khách nhân tầm này cũng không còn đông đúc, ăn uống nói cười rôm rả, chén tạc chén thù.
Quanh quẩn không gian là nhạc trữ tình du dương bay bổng, đèn pha lê trên trần lấp lánh tỏa xuống cùng vô số đèn trang trí gắn trên tường.
Ô Nha woa một cái rồi chạy nhảy ra xung quanh sờ đồ này mó vật kia. Tôi chỉ dặn dò bé không được làm hỏng đồ, sau lại đe dọa thêm vì thấy Ô Nha quá hiếu động sợ nhóc đó không cẩn thận. Nghĩ tới cảnh lỡ tay sảy chân làm vỡ bình hoa hoặc tranh ảnh trang trí khiến tim tôi giật thon thót. Tôi nói sẽ gán bé ở lại đây làm trừ nợ vì bố không có đủ tiền đền bù. Ô Nha nghe thấy không được ở bên tôi mới bớt táy máy chân tay, bé nói sẽ chạm rất nhẹ rất nhẹ thôi.
Túc trực bên cửa thang máy là hai nhân viên lịch thiệp hỏi chúng tôi đã đặt bàn chưa. Cung Trường Lĩnh mắt không thèm nhìn, hai tay đút túi quần, lơ đãng nói cần gặp quản lý cao nhất ở đây bàn chuyện làm ăn.
Một tên cung kính hỏi lại danh tính gã rồi chạy đi ngay. Cung Trường Lĩnh bảo tiếp tên còn lại dẫn đường cho mình tới bàn ăn. Tiếp viên nữ từ xa thấy vậy liền nhanh nhẹn chạy vội tới tay kẹp thực đơn bên hông. Cô gái mặc sườn xám nền đỏ với những cánh hoa mai trắng phủ lên, gương mặt được trang điểm kỹ càng cẩn thận càng hiển lộ vẻ xinh đẹp lôi cuốn.
Tôi giở thực đơn, mới nhìn một chút liền có chút không chân thực. Mẹ kiếp, giá bán thế này mà cũng có kẻ nuốt được sao? Kim Ngọc Mãn Đường có giá 60 đồng(hơn200 nghìn)? Tên có cần đặt đẹp vậy không? Minh họa bên cạnh không phải chỉ là đĩa có nguyên liệu rau củ nhiều màu sắc bắt mắt như bắp vàng trộn bí đỏ, cà rốt, dưa leo, trứng gà, bún tàu, đậu hà lan, đậu trắng...bình dân thanh đạm mà cắt cổ vậy?
-Anh làm chủ có cần bí mật vậy không? Ngay đến lão tổng quản đứng đầu ở đây cũng không biết chủ nhân chân chính ngồi ngay kế bên?
-Ài, tại anh không giỏi nói chuyện à ơi với bọn họ, thôi thì cứ để Trường Lĩnh thay mặt chỉ đạo cũng ổn mà.
Tôi gật gật đồng tình. Thầm nghĩ gã đó y hệt tên vua chỉ thích hưởng thụ, còn bao nhiêu việc cần quản lý giám sát thì đều một tay vị thừa tướng phía dưới cúc cung tận tụy. Này cũng chứng tỏ tên vua vừa lười biếng vừa chỉ viết dựa dẫm đặt hết mọi tin tưởng vào thừa tướng. Mà thừa tướng cũng là kẻ ngu trung, có tài nhưng lại cam tâm tình nguyện phục vụ vị vua như thế. Nếu chẳng may gã thừa tướng nảy sinh ý đồ bất chính muốn lật đổ chính quyền thì cũng dễ như trở bàn tay ấy.
Tôi nhìn Cung Trường Lĩnh, không nghĩ anh ta là loại người giả nhân giả nghĩa như vậy, cũng không cho rằng Tư Đồ là kẻ ngu ngốc đần độn tới mức trao lòng tin sai chỗ.
-Hai người xem ra còn tình cảm huynh đệ không khác thủ túc?
Tư Đồ cười phá lên, bộc bạch.
-Tôi cũng có hai thằng em cùng cha khác mẹ nhưng vừa nhìn liền muốn gai mắt, với Trường Linh thì muốn khăng khít hơn. Chúng tôi quen nhau từ hồi nhỏ xíu, lúc đó cái mặt phúng phính biểu tình vừa ngốc vừa đáng yêu luôn miệng gọi Vi ca cho đệ theo với. Suốt ngày lẽo đẽo theo sau tôi và Trường Hoa..Au!
Đang kể lể đột nhiên Tư Đồ mặt nhăn lại thân thể hơi quỵ xuống, phát ra âm thanh không hợp lệ dường như là phát đau. Trước đó tôi có nghe thấy âm thanh va chạm dưới gầm bàn, xem ra là bị Cung Trường Lĩnh kín đáo đá vào chân.
-Phương Vi anh có tư cách để than thở chê bai? Là ai ỷ có con nhỏ đổ hết mọi trách nhiệm công việc cho tôi bận bù đầu tối mắt? Bây giờ Linh nhi đi rồi anh có phải hay không cũng nên san se bớt gánh nặng?
-Đây là món canh “Xương sườn” cực kỳ không dễ kiếm, tuy đắt đỏ nhưng lại bán chạy như tôm tươi, hiện tại vừa vặn có hàng. Loại này không thể để đông lạnh lâu, phải càng ăn tươi mới càng hiệu ngiệm. Tôi tuy đã hơn 60 nhưng chính là nhờ 1 tuần ba bữa đều ăn món này mà mỗi tối có thể làm vận động kịch liệt với nữ nhân.
Tôi nhíu mày, cố nhìn thử xem cái thứ đó rốt cục là thịt gì? Một màu tím xanh gần như đen, từng miếng chặt nhỏ nhìn xa xa tựa như da gà ác. Chỉ là càng nhìn càng mơ hồ cảm thấy kết cấu da không, mùi vị nồng nặc bay lên đi vào khoang mũi khiến người ta buồn nôn không thoải mái.
Lão Lư Khâu nói xong, trực tiếp vươn tay cầm lấy muôi múc nước và thịt vào bát, tôi nheo mắt nhìn, quả thật không giống da gà hay da vịt...Bởi vì nó trơn nhẵn, như có mạch máu ẩn hiện...
Đột nhiên một vật tròn tròn từ bên dưới tô canh nổi nên, nó chỉ to cỡ đầu một con mèo. Nó có ngũ quan đã rõ ràng, trán, mắt, mũi, môi, đường nét không khác loài người. Tôi là đang nói, là đầu một trẻ sơ sinh, nổi lềnh bềnh trong tô nước nóng hôi hổi.
Không sai, đây là tô canh bào thai trẻ sơ sinh. Tôi ôm cổ ôm bụng, cố nén cảm giác muốn ói, dịch vị trong dạ dày vô thức cuộn trào nôn nao. Nhưng vẫn trợn mắt há hốc mồm vì không sao tin được trước mặt mình lại là một đầu hài nhi mới mấy tháng tuổi, vậy mà trở thành món ăn bày trên bàn tiệc cho con người nhấm nháp bình phẩm.
-Chúng tôi bán bốn ngàn NDT (gần 15 triệu VNĐ) cho một tô bào thai từ năm đến sáu tháng tuổi, nó là một thứ thuốc kích thích tình dục tốt nhất dù với người lớn tuổi như tôi cho nên rất được đàn ông đánh giá cao, chịu chi trả.
-Lão là Vu Mã mới vào đây làm đầu bếp thì phải? Lão làm món này thế nào?
Lão đầu bếp nghe nhắc tới tên mình ,tiến tới một chút, cung kính thưa, dù không rõ vai vế Cung Trường Lĩnh thế nào nhưng cứ thấy lão đại của mình xun xoe nịnh nọt như vậy cũng đủ biết không phải dạng vừa.
-Canh “xương sườn” là ám ngữ chỉ canh thai nhi, bào thai được sử dụng tối đa từ 7 tháng tuổi trở xuống, đầu tiên rửa bằng rượu cho khỏi tanh mùi máu trước khi bị mỗ, xẻ, chặt, cắt để đem nấu cùng cây ba kích, gừng, thêm xương gà, hầm tám giờ công dụng tráng dương chính là cực phẩm. Các thượng khách gọi đặt hàng trước rất nhiều, chúng tôi lấy bao nhiêu bán hết bấy nhiêu, cực kỳ được các đại gia tin dùng.
Nét mặt Cung Trường Lĩnh khi hay tin doanh thu vì lý do đó mà vụt tăng mạnh như nuốt phải giòi bọ, hỏi lão quản lý.
-Lão lấy hàng như thế nào?
Lão Lư Khấu dường như cũng hơi hơi phát hiện vẻ mặt lão đại như có vấn đề không đúng, nuốt nước bọt một chút, cẩn thận thưa.
-Bào thai thường được tuyển chọn từ các cơ sở phá thai chui, giá cả được dựa trên kích thước của tháng, thai nhi chết do lưu sản hoặc phá thai được bán cho người môi giới khoảng vài trăm tệ, nếu là thai nhi sống đẻ thiếu tháng thì giá khoảng 2000 tệ. Khi thai nhi được giao cho nhà hàng thì đều đã chết, được bảo quản nhanh bằng hộp giữ nhiệt sử dụng trong ngày.
Cung Trường Lĩnh nói với tên nhân viên bên cạnh bảo gọi đội trưởng đội bảo vệ tới lại bảo nữ tiếp viên gọi phó quản lý đến, sau mới ngó ngàng đến lão quản lý.