THiên Hương cẩn thận đưa bộ đàm lại gần hơn nữa, sát kề bên khối đá thủy tinh lấp lánh ánh vàng, cũng có thể chỉ là thương thạch thông thường, cao cỡ 2m, trong giây lát, tiếng ồn ào đột nhiên bùng lên dữ dội, hệt như có ai đang gào hét thảm thiết. Cô giật mình thất kinh, sợ tới mức suýt nữa buông tay làm rơi nó.
Một loạt tiếng ồn chợt vọt lên mãnh liệt như núi lửa phun trào, với âm lượng cao vút như thế nghe cực kỳ bén nhọn chói tai, giống như tiếng một đám người điên loạn gào thét đến xé họng vậy. Cô vội vàng đành tắt bộ đàm và cất đi. Tôi xém nữa cũng bị dọa sợ vãi đái linh hồn.
Tôi vỗ vỗ an ủi lồng ngực, sợ chết khiếp đi được, thật không ngờ trên đời này lại có thứ âm thanh khiếp đảm kinh hãi đến thế, nếu nghe thêm vài giây nữa, có khi tôi mất trí lao đầu đập bôm bốp chan chát vào đám rễ tự ngược cho đến khi máu me tràn trề tung tóe cũng nên .
Bạch Ngân thì chẳng buồn liếc mắt quan tâm, cô ta bay tới hai khối thạch phía trên lần lượt quan sát tỉ mẩm nửa ngày lại bay xuống dán sát lấy khối đá màu vàng nửa trong suốt như muốn chui vào tận bên trong tham quan. Tôi nhíu mày, vươn tay chạm vào nó. Công nhận viên đá lấp lánh hào quang mĩ lệ, đủ sức quyến rũ khiến bất cứ phàm nhân nào nhìn tới cũng phải động lòng liêu xiêu. Nhưng biểu tình của Bạch Ngân là như phát hiện ra một thứ gì đó khiến cô hiếu kỳ, muốn tò mò nhìn minh bạch cho bằng được.
Tôi híp mắt, cố gắng nhìn xuyên qua lớp hổ phách, có thể thấy lờ mờ một bóng người màu đen. Căng mắt ra tập trung tinh thần lực hết cỡ mới miễn cưỡng phân biệt được đầu với thân. Cái bóng cuộn tròn cả người lại, tư thế nằm giống như thai nhi trong bụng mẹ.
“Không phải Hổ phách đâu, đây là thi kiển, là bào thai hóa thạch đấy.”
Bạch Ngân không quay đầu nhìn ,cứ thế nói cho tôi nghe.
Tôi từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng nhìn thấy thứ gì tương tự nên chỉ biết ngẩn tò te, nói không nên lời. Trên lớp vỏ bào thai hóa thạch có rất nhiều hoa văn uốn lượn mềm mại, tạo hình một cách tự nhiên này như tấm màn lụa che phủ làm cho độ trong của đá bj vẩn đục, không được cao, nên từ bên ngoài rất khó khăn nhìn thấy được cái xác bên trong. Muốn nhìn rõ trừ phi quét bằng tia X-quang hoặc đập vỡ lớp hóa thạch bên ngoài.
Bên trong trừ bỏ cái bóng đen đen ngồi lõa thể cúi đầu ôm gối hao hao dáng người, cũng chẳng còn gì. Nó lơ lửng chính giữa, tựa hồ được bao phủ trong một tầng dịch lỏng lân tinh óng ánh, nhè nhẹ lưu động làm ảnh hưởng tới độ trong, khiến cho người phía ngoài không nhìn ra được thứ gì khác.
Đây chắc chắn là một thi thể, còn là một cơ thể trưởng thành, có điều bề ngoài hình dạng rất quái dị, nhìn thế nào cũng không giống người hiện đại cũng chẳng phải ý ám chỉ mấy người thời tiền sử lông lá như vượn chưa tiến hóa đâu.
Cảm giác cơ thể như chẳng phải tạo nên từ xương thịt, mà là chất thạch mềm dẻo trong trẻo. Đôi lúc nước dịch di động làm khối hình cũng khe khẽ lung lay như tảo biển. Nó như thể loài sứa, trở lên bán trong suốt, gần như hòa lẫn lộn với dung dịch xung quanh.
Bạch Ngân nãy giờ phấn khích như con trẻ được cho quà, vui mừng hớn hở, bay lên lượn xuống, nhìn trái nhìn phải mấy lượt khối đá. Chán chê mê mệt mới dừng lại mở lời giải thích.
"Có thể từ thời kỳ Tiên Tần, các phương sĩ- người cầu tiên học đạo- đã dùng vật này làm nguyên liệu để luyện đan dược trường sinh.“Thi kiến” có chút giống ngọc, lại có chút tựa hổ phách, bên trong thường bao bọc xác trẻ con, hầu như không có người trưởng thành. Lớn như mấy khối trước mắt chính là lần đầu hiếm hoi biết tới."
"Nghe nói bọn họ đem phụ nữ mang thai thiếu tháng ngâm vào nước thuốc cho đến chết. Tiếp theo cho thai phụ vào một cái vạc rồi chôn xuống đất tròn mười bảy năm mới đào lên. Khi đó thai nhi trong bụng sẽ biến thành thi kiển. Lớp bên ngoài chính là nhau thai hóa thạch, người ta nhìn thấy có màu hổ phách, kỳ thật đó là nước ối bên trong đông lại mà thành. Cũng có người nói, đây là một loại kỹ thuật chống phân hủy, dùng hỗn hợp thuốc đông y và nhựa cây đặc chế bao lấy thi thể, giữ cho xác không bị mất nước. Cho nên nếu nhìn được sẽ thấy xác chết ngàn năm được bảo quản cực kỳ chất lượng, sống động gần như chỉ là đang thiêm thiếp ngủ say."
Phía dưới nó còn một thứ khác bị đè bẹp. Cơ thể giống ngựa nhưng có sừng nai. Bộ da đã bị tàn phá nặng nề nhìn không rõ màu sắc. Cái đầu to lớn mấy lần muốn ngóc lên lại không gượng dậy nổi, bất lực hạ xuống nặng nề trầm trọng thở. Phía dưới Gíac Đoan là vũng dịch nhớp nháp lênh láng với những mảnh tinh thể lấp lánh vẫn đang tiếp tục lan tràn tứ bề.
Xem ra tình huống ban đầu là Hồn Độn đu bám vào khối thi kiển thứ hai, Giác Đoan rơi xuống lại nhảy vào tấn công tiếp Hồn Độn, chẳng ngờ đoạn rễ chắc không chịu nổi sức nặng mới đứt gãy. Trong quá trình rơi Hồn Độn lại túm lấy được Giác Đoan, nên giờ ta có tình trạng trên.
Gíac Đoan không xong rồi nhưng tình trạng Hồn Độn cũng không khá hơn là bao.
Hồn Độn “khanh khách” dựng đứng nửa thân trên khoe sáu cánh tay thì ba trong số đó buông lõng thõng xuống, lủng lẳng tê liệt, với những cái móng như bồ cao lành lặn còn lại vươn ra xoẹt xoẹt mấy đường xuống Giác Đoan như cắt bít tết.
Chống đỡ bằng ba cặp chân như que tăm nhưng thực chất tôi chỉ thấy hai cái run lẩy bẩy gánh vác cái cơ thể béo như con heo quay, những cái còn lại đều nằm gang mặt đất, sõng soài như bị bẻ gãy. Cho nên vài giây thị uy dũng mãnh hùng hổ xong Hồn Độn lại uỳnh cái ngã đè lên Gíac Đoan.
Lần này coi như Giác Đoan xong cmn rồi.
Đột nhiên “khanh khách” một cái, không phải phía Hồn Đồn, mà ở sau lưng. Tôi vừa quay người lại liền thấy trước mắt tối sầm, sau đó cơ thể nhẹ bẫng, được thứ mềm dẻo gì đó ôm lấy, xoay mấy vòng trên không trung khiến đầu óc tạm thời đình công.
Khi tôi còn đang ở trạng thái lộn ngược, một luồng hắc khí khác vọt tới ngay vị trí tôi đứng ban nãy. Toàn thân người đó vẫn hừng hực hắc khí sục sôi, nhưng khói không tan biến đi mà cứ quấn qúyt bao bọc lấy gã ta.
Đối phương ngước đầu nhìn tôi, dung nhan bị che lấp, chỉ cảm thấy người ta đang cuồng nộ, cứ như thể đang tìm kiếm cừu nhân.
-Báo Ca...
Tiếng của Bách Lý Thiên Hương cách tôi một khoảng thốt lên sững sờ kinh hỉ.
-Báo Ca...
Sao cơ? Tôi cũng sửng sốt chẳng kém. Chân nhẹ nhàng chạm đất, mơ hồ hiểu ra một chút, lại cảm thấy như chẳng hiểu gì, trong chớp mắt, đầu loạn như nồi cháo, toàn bộ suy nghĩ đều vón thành một cục.Hắc Hồn vẫn bám dính lấy không chịu buông, tôi cũng chẳng để ý.
Tôi mờ mịt nhìn anh ta lại quay đầu nhìn Thiên Hương, cảm thấy bất khả tư nghi.