Sừng của Thủy Kỳ Lân tựa như mũi thương, tia điện chạy loằng ngoằng trên đó hồi lâu nhưng dường như mới chỉ tổn thương chút da lông. Ừm, không phá hủy được hay dùng để làm vũ khí hoặc gậy chống thì cũng không tệ?
Vừa nghĩ vậy tay đã rút nó ra khỏi đống nhão nhoét. Thật ra nói cái đống này khô quắt queo như táo tàu sấy cũng không sai, đương nhiên ở đây là tỏa ra thứ mùi thu hút ruồi nhặng.
Âu Tử Dạ lại lao tới, lưỡi đao bao phủ lớp nhiệt khí tím biếc có chút tà ác không vừa. Lớp nhiệt khí này khiến đám thịt trong một thoáng trở thành tro bụi, so với cường độ tàn nhẫn của tia điện mới chỉ làm được chút giằng co dai dẳng, thì rõ là hơn bội phần.
Hai tay tôi cầm lấy mũi sừng, vung một phát muốn đập đối phương, chẳng ngờ anh ta một tay túm lấy được, tay còn lại vung đao chém. Nhưng cũng chính trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, một tay tôi buông ra, ném một quả cầu điện, tay kia bị trọng lực kinh người đè nặng, sừng Thủy Kỳ Lân hạ xuống mặt nước.
Khoảng cách rất gần, hành động lại chớp nhoáng, tin chắc anh ta lãnh đủ đòn. Chỉ là dường như tôi đã đánh giá Âu Tử Dạ hơi thấp thì phải.
Anh ta thế mà vẫn phản xạ đủ tinh nhanh nhạy bén, một phát nhảy lùi ra sau, dùng đao cản lại, đạp nước phóng lên trụ măng đá xa xa. Tia điện chạm hắc thạch tạo ra một tiếng ầm đinh tai như có người thô bạo nện búa xuống miếng tôn, đồng thời vô vàn luồng zích zắc lóa mắt phát tán ra không khí, bốc lên mùi như cao su cháy.
Sau khi ném sừng đi, hai tay tôi đồng thời tạo hai khối cầu lửa, rất nhanh hình thành. Anh ta đang trên đà chém sừng, tôi lập tức ném chúng tới, chắc mẩm lần này thấy Âu Tử Dạ bị đốt cho bốc khói.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, có lẽ một loạt tình huống đối nghịch ban nãy diễn ra chưa đầy nửa phút. Mỗi thứ xoay chuyển chỉ diễn ra trong vài giây chớp mắt. Âu Tử Dạ vừa chém sừng xong, trước mắt liền hiện ra một luồng ánh sáng nóng bỏng chói mắt, gần như cùng lúc một cột lửa phừng phực bao bọc lấy anh ta.
Cả cơ thể anh ta vốn đang lao ra không trung, chỉ có thể đương đầu, không thể lùi bước.
Tôi nghe thấy một loạt tiếng nổ đứt quãng nhưng nối tiếp nhau, thật ra rất giống tiếng sấm sét cọ xát với không khí. Như chớp rạch xé bầu trời tạo ra liên tục hàng loạt vết thương, mà âm thanh ầm ầm tựa tiếng kêu đau đớn.