Thiên Huyền Địa Hoàng Mạnh Chương dẫn đầu, chúng tôi líu ríu theo sau, đèn mỏ đều bị rớt xuống đáy đầm cả, cũng may còn lại một cây đèn pin cầm tay dự trữ trong ba lô của Phong Linh, không thì cả lũ lại lọ mọ lần mò trong bóng tối. Tôi nhớ tới cây dao Cung Trường Lĩnh cho mượn làm mất, nói với gã ta một câu xin lỗi. Chúng tôi đi không được nhanh, thứ nhất dù biết phương hướng nhưng trong này hang hốc liên thông, ngã năm ngã bảy còn vô số loạn thạch ngăn đường chắn lối, ánh sáng lại có hạn thành ra chật vật khó nhọc một hồi lâu mới tới nơi. Trong bóng tối dày đặc phía trước bỗng nhiên hiện ra điểm sáng vàng vọt, dìu dịu mà lành lạnh, cảm giác ma quái như những đốm lửa ma trơi chập chờn bay bổng. Càng đến gần điểm sáng càng lan rộng, cũng chẳng đậm lên bao nhiêu, không giống ánh sáng do đom đóm tạo ra. Tựa như chúng có những điểm nổi bật lại kết nối nhu hòa với nhau. Hơn nữa chúng chỉ là là mặt đất, tựa như ánh hào quang vậy, còn thoáng loang loáng lấp lánh. Một tràng âm thanh “Cứu cứu cứu!” dài miên man, da diết mà oán hận đột ngột vang lên giữa khung cảnh tối tăm tịch mịch, khiến tôi thoáng chốc rùng mình kinh sợ. Hệ thống hang đá như một cái míc khổng lồ, chẳng những khuất đại âm thanh thu vào còn làm nó biến dạng sau đó mới lan truyền đi. Âm thanh “Cứu cứu cứu!” không ngừng rít gào, va đập rồi dội lại liên tục, tạo cảm giác cổ quái như có oán vong canh giữ nơi này gầm rú. Dưới ánh sáng đèn pin, một thứ gì đó lặng lẽ vỗ cánh lượn tới, khuôn mặt kỳ lạ của nó làm tôi giật mình sửng sốt không thôi. Một cái đầu người lông lá, ánh nhìn dữ tợn, khuôn mặt trắng như phủ sương giá, tung cánh bay đến làm tôi đứng hình nín thở, thiếu điều hét toáng lên bỏ chạy nếu không phải vây xung quanh tôi là một đống người. Nó đến gần hơn tôi càng kinh sợ hãi hùng. Đây là một con chim, nhưng mà... Khuôn mặt trắng toát, là phủ một lớp lông tơ như tuyết, hốc mắt khá to, mí rõ ràng, con ngươi màu vàng như phát tinh quang với chấm tròn đen, sống mũi cao thẳng tắp với hai cái lỗ hít thở be bé, đặc biệt rùng rợn, miệng là môi chứ không phải mỏ. Tổng thể mà nói, ngũ quan từa tựa con người. Chính là nói phần thân dưới là một con chim to như con đại bàng, lông vàng xen đen hoa văn đẹp mắt, hoàn toàn có cấu tạo bình thường của một con chim thích hợp để bay đêm do thám. Nhưng cái đầu của nó, là vác luôn cái đầu của một con khỉ gắn lên. Một con khỉ hao hao mặt người lại còn là một mặt người trắng bệch âm trầm thoát ra khí tức tử vong. “Cú cú!” nó kêu thêm một tràng ngắn nữa khi đậu lên cánh tay Mạnh Chương, đầu xoay nghiêng một ngóc 90 độ, nhìn lũ chúng tôi. Ra là thú cưng của gã, dọa tôi xém ngất xỉu. -Phía trước chính là nơi xử lý đám trùn cực kỳ tiện lợi, đơn giản mà không tốn tiền, mang lại hiệu quả tức thì, không đau không chảy máu. Mạnh Chương vươn tay vuốt ve vật nuôi, buông lời nhàn nhã giới thiệu. Thiên Hương không nhịn được phát biểu, mấy người còn lại cũng đồng tình. -Mặt khỉ thân chim, nếu nhìn lướt qua, còn tưởng gắn đầu người. Ghê quá đi! “Cứu cứu cứu!” Một tràng phẫn nộ gay gắt vang lên, gương mặt của con khỉ càng trở trên hung tợn, miệng ngoác rộng khoe hàm răng nhọn hoắc của loài chuyên cắn xé da thịt. Cảm tưởng như một tên tâm thần nổi cơn điên loạn, vừa vung dao khí thế muốn chém muốn giết miệng lại la lối “Cứu cứu cứu!” Mạnh Chương vỗ vỗ xoa nhẹ, biểu tình an ủi, miệng nói chân vẫn bước đều. -Nó tên Su-la, rất thông minh, nghe hiểu tiếng người nói, cho nên rất bực mình nếu như ai buông lời chê bai. Mọi người vì bộ dạng kinh khủng không đụng hàng của nó mà có chút ngán ngẩm chẳng muốn thảo luận thêm. Có điều Mạnh Chương vừa dứt lời, đột nhiên cái đầu quay ngoắt 180 độ. “Khéc khéc khéc” một tràng dài rùng rợn như lợn bị chọc tiết hú hét, là một cái đầu cú nghiêm túc không chỉnh sửa với đường diềm hoa văn mặt hình trái tim ấn tượng. Ánh sáng chiếu vào đôi mắt, phản quang lại là một bầu trời đêm lấp lánh tinh tú. Một đôi mắt trời đêm tuyệt đẹp có điều không thấy con ngươi đâu cả? Tôi phải vươn tay áp lên ngực đè nén trái tim đập hỗn loạn. Bà mẹ nó chứ, hù chết người mất! -Nó tên zeus, vì nó bị mù nên cũng rất nhạy cảm, nếu chọc giận Su-la thì nó cũng rất không vui vẻ. Cả lũ cũng chỉ biết mở lớn mắt kinh nghi sững sờ trừng lại. Một con chim có đầu khỉ thì cũng thôi đi, lại chẳng ngờ hai đầu, đầu kia còn là một con cú mù lòa. Qủa là không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn. Được rồi, vùng ánh sáng có chút lung linh mị hoặc kia đã tới rất gần, chúng tôi tạm dẹp hình ảnh con chim quái dị sang bên. Cả đám đứng ngẩn người trước một vùng lân quang lóng lánh dập dìu. Đây cũng là hang có thạch nhũ rủ xuống và măng đá mọc lên, ánh sáng phía dưới hắt lên, chúng bắt sáng và phản lại thứ sắc màu nhợt nhạt ma mịt. Kèm theo đó làm cho hình khối khắc họa tựa như tăng thêm phần kỳ quái. Còn cảm tưởng như có những cái bóng âm thầm bò trườn trên đỉnh đầu. Trong hang là một hồ nước nông, chắc chỉ sâu khoảng 1m, cũng không rộng như đầm lạnh kia, nhỏ bằng 1/4. Đứng từ trên bờ cúi xuống nhìn, có thể thấy nước trong vắt phủ đầy cát sỏi. Trong nước sinh trưởng một loại cỏ thân mềm sọc ngang trắng xen vàng. Theo sóng nước đám cỏ dài chừng 20 cm không ngừng lay động uốn lượn, ánh sáng vàng nhàn nhạt là từ cơ thể chúng tự tỏa ra. -Oa, đây là cỏ gì?Đẹp quá! Thiên Hương không nén được kinh ngạc hỏi. Còn chưa dứt lời Tư Đồ miệng nhanh nhảu chen vào. -Thế ăn cỏ này để tẩy giun à? Mạnh Chương hơi hất cánh tay để Sula vỗ cánh tung bay êm ru không tiếng động, ngoại trừ âm thanh nó "Cú cú cú" vang vọng. Miệng gã thong dong nói. -Ai muốn xuống lấy chúng đầu tiên? -Để tôi! Tư Đồ miệng nói chân động, đã bước vào hồ nước. -Í, nước cũng không lạnh lắm, ngược lại cực dễ chịu. Thông báo xong gã cúi người quơ một cái liền bứt được một cọng cỏ. Sau khi ngọn cỏ ra khỏi nước thì dài hơn một chút, nó uốn éo vặn vẹo, như muốn bắt lấy bàn tay gã. Tư Đồ nhìn chằm chằm nó một hồi mới la làng tố cáo. -Đù, tên kia, đây đâu phải cỏ, là lươn mà? Mạnh Chương cười cười, vẫy vẫy tay ý bảo gã lên bờ. Tư Đồ làu bàu trong miệng. -Ăn lươn nướng cũng được, nhưng bộ dáng quái chiêu thế này chẳng biết có chứa độc tố gì hiểm nguy không? Lên bờ rồi Mạnh Chương mới nói. -Độc thì có độc nhưng không phải lươn đâu. Cứ nhìn sẽ rõ. Mọi người châu đầu nhìn, chỉ thấy cọng cỏ ban nãy uốn cong mình cuốn lấy cổ tay Tư Đồ, một bên phóng ra ống hút cắm xuống da thịt, nơi vị trí có giun bên dưới. Theo cử động co vào giãn ra của những vòng tròn trên ống hút, con trùn chỉ đơn giản chậm chãi bị kéo đi. Cung Trường Lĩnh gào lên đầu tiên. -A, này có khác gì con thủy quái ở đầm nước lạnh? Phương Vi, anh cảm thấy sao? Tư Đồ nghe hỏi mặt hơi ngô nghê một tí rồi chợt nhoẻn miệng tươi tắn cười. -Qủa thật như Mạnh Chương review. Trường Lĩnh, cũng xuống đó tự bắt lấy một em kiểm chứng! Được con chuột bạch đầu tiên bảo đảm cả lũ thở phào một hơi hăm hở lao xuống đầm nước, túm lấy một chú em. Những con vật đột nhiên bị bắt đi cũng không sinh quá nhiều kháng cự, cảm giác ngoan hiền thật sự giống bắt lươn trong ao nuôi. Nó chỉ hơi cong cơ thể lại, sau đó cảm ứng thấy đồ ăn, một bên phóng ống hút ra bắt lấy trùn chỉ dưới lớp da. Cũng chẳng có tiếng “dzồn dzột” kinh hãi phát ra, không thấy máu chảy, chỉ là thấy rõ con giun kia đang từ tốn bị kéo ra, không cách gì cưỡng lại lực hút. Tôi hỏi Tư Đồ. -Anh có đau không? Gã lắc lắc. -Hơi nhói một tí, cảm giác tựa kiến cắn, rồi rất nhanh biến mất. Con giun bị lấy ra ngoài rồi, Tư Đồ cũng giật con lươn ra. Trên da để lại một chấm đỏ nhỏ xíu là nơi con giun thoát ra và mấy vết hằn là dấu răng vòng tròn xung quanh. Gã lại đưa nó tới vị trí khác, con lươn quen mùi một phát phóng ống hút xuống, bắt đầu lặp lại quá trình nạp dinh dưỡng. -Con này thuộc bộ cá chình, gọi là cá chình phát quang, có tập quán cắm một phần đuôi xuống cát tựa như rong tảo rồi phóng vòi hút khi con mồi bơi qua. Nó thích sống ở vùng nước ấm áp, chỉ khi vào mùa giao phối mới bơi tới đầm lạnh mây mưa với đám huyết chình cái kia. Mạnh Chương vừa dứt lời tôi và Tư Đồ đều hiếu kỳ. Tôi hỏi. -Tuy là cùng bộ cá chình nhưng kích thước quá chênh lệch cách biệt rồi, một con dài 25 cm to cỡ 3 ngón tay và một con dài 1m to cỡ cổ tay, lại là cùng một giống loài? Đám kia cũng đang cho cá chình phát quang ăn giun, tai vô thức vểnh lên hóng hớt. Minh Đăng tò mò. -Thì cũng giống kiểu người lùn giao phối với người khổng lồ ấy mà. Đứa trẻ sinh ra chắc là người bình thường chúng ta? -Tào lao! Thiên Hương liếc xéo cậu chàng. Phong Linh cũng quan tâm. -Không chỉ bề ngoài khác ngay đến tính cách cũng một trời một vực. Cá chình phát quang này rõ ràng hiền lành hơn nhiều. Mạnh Chương đứng lên, vươn tay đón Sula về, nói tiếp. -Cá chính phát quang là giống đực. Tới mùa hè khi nhiệt độ nước đầm lạnh kia bớt khắc nghiệt, chúng dựa vào cơ thể bé nhỏ luồn lách dễ dàng dưới những khe nước ngầm trong lòng đất mà bọn cá huyết chình cái kia bó tay. Tại đó diễn ra một trận giao hoan cuồng vũ, cuối cùng cá đực chết, cá cái sẽ ăn thịt chúng. Thiên Hương nghe tới đó giận dữ dùm lũ cá đực. -Eo, lũ cá huyết chình cái đúng là nhẫn tâm tàn ác, gửi thấy mùi máu là xâu xé cả đồng loại, ngay đến bạn tình cũng không buông tha. Mạnh Chương nhún vai. -Chịu thôi, đấy là tập tính giống loài, không thể thay đổi được. Cá sau khi nở từ trứng phân chia giới tính rõ ràng, con cái ở lại con đực bơi đi. Cứ thế, chu trình sinh trưởng và gieo giống tuần hoàn nối tiếp.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.