Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 71: Tâm tình của Phong Linh



Một người nào đó tình cờ dạo chơi quanh đây, ngẫu nhiên nhìn thấy hai kẻ gặp nạn, liền nổi hứng nghĩa hiệp, nhấc tay tương trợ? Tôi lẩm bẩm hỏi.

-có thể là ai chứ?

-ai biết đâu, miễn không phải kẻ địch thì tốt rồi.

Tôi gật gật, nói cũng phải, lúc đó cả hai chúng tôi vẫn còn nằm trong phạm của vụ nổ, nếu không nhờ được kịp thời mang ra đây, hẳn bây giờ đang bị chôn thân dưới đống gạch đổ vỡ.

Lại đưa mắt nhìn khu vực bốc cháy dữ dội, khói đen bốc cao nghi ngút như cháy rừng diện rộng chui qua những ô cửa trấn song thông gió đặt gần trần, từ bên trong vang vọng lại sự sụp đổ .Bệnh viên xây kín mít, giống như những khối hộp xếp chồng nên nhau, thi thoảng có xen lẫn mấy cái lỗ nho nhỏ bằng hai bàn tay người làm nơi gió lưu thông qua lại, như thể nhà tù .

Ừ nhỉ, dĩ nhiên là phải vậy rồi, nó nằm trong khuôn viên nhà tù, hiển nhiên lối kiến trúc cũng phải u ám đơn điệu. Đột nhiên giật mình sực nhớ tới điều gì, tôi vội hỏi.

-Phong Linh, lão Tống Trung đâu, sao cậu không kéo lão ra?

Gã kỳ quái quay sang nhìn, thấy thế tôi giải thích thêm.

-Lão Tống Trung giám đốc nhà tù Bàn Cẩm mà tôi đặt trên xe đẩy ấy?

Phong Linh lắc nhẹ đầu.

-Làm gì có người nào, tôi nhớ Tiểu Đăng trói lão ấy trong phòng nghỉ giành riêng cho lão mà.

-ừ ,đúng là thế, nhưng sau đó chúng ta bỏ đi, có khả năng tên bạch y nhân đã tới lôi lão tới đây cho mục đích trò chơi của gã.

Phong Linh hút một hơi dài, thả ra từng đợt khói vòng tròn tiên tục, hàng lông mày nhíu chặt, đôi mắt nheo lại, nhìn đăm đăm lưng bức tượng trước mặt lại mở miệng nói chuyện với tôi.

-này tôi nói thật, có phải cậu đang lẫn lộn giữa mê và thực? Lúc tôi kéo cậu ra ngoài có va vào chiếc xe đẩy nằm chình ình giữa lối, không có ai trên đó hết...

-ý cậu muốn nói...vì lúc đó thiếu ánh sáng, nên nhìn nhầm, bắn một bịch rác treo lủng lẳng trên cánh quạt trần rơi xuống...và cho rằng mình vừa cứu một người?

-không, ý tôi là cậu vẫn lẫn lộn giữa mơ và thực...những gì cậu cho rằng đó là sự thật, thế nhưng lại là giả...giống như việc, tôi gặp một Tiểu Minh khác...

Nghe câu nói đó của gã, tôi đột nhiên không biết phải nói sao. Phong Linh bất chợt gắng gượng tự đứng lên, lấy khẩu súng sau lưng làm gậy chống xuống đất, khó khăn chật vật đi tới phía trước.

Thấy vậy, tôi cũng vội đứng lên, bước theo sau, không hiểu gã định làm gì. Khi đến gần tới nơi gã nâng khẩu súng lên bằng hai tay, vung mạnh, đập một nhát lên đầu bức tượng tạc hình người bán thân được đặt trên một bệ đá thì dừng lại, nói.

-bức tượng này tạc tên khốn Chu Khang, giám đốc nhà tù Bàn Cẩm đời trước...

Ồ, dù gì lão cũng là quan chức cấp cao nha, mắng là “đồ khốn” còn đập vỡ đầu tượng tạc lão, rõ là có ẩn tình nan giải. Tôi buột miệng hỏi.

-không phải là...có thâm thù đại hận gì chứ?

Gã không ư hử, bắt đầu ra sức đập liên tiếp, tội vội vã lẩn ra khu vực an toàn, chờ cho đến khi cái đầu nát vụn thì gã dừng lại, chống mũi súng, đứng thở dốc. Tôi mới lại gần, những mảnh vụn văng tứ tung trên mặt đất lạnh lẽo, gã đứng yên không nhúc nhích, trên trán lưu lại một vết xước kéo dài, từ đó máu tươi thắm rỉ ra, chảy qua mắt, tràn xuống dưới, cũng chẳng buồn vươn tay lau đi.

Ây, thì ra là tượng đất nung. Đột nhiên bệ tượng di chuyển, lộ ra một hố đen ngòm, từ đó, mùi hôi thối nồng nặc như cống rãnh tỏa lên.

Một tay bịt mũi một tay chỉ chỉ vào hố đen.

-là nó phải không, nối thoát bí mật?

Gã gật nhẹ, châm lửa hút điếu mới, đôi mắt mờ mịt nhìn lên khoảng không trống rỗng.

-...để tôi kể cho cậu nghe chút thông tin, vào năm 1983 lão Chu Khang này ra lệnh hủy hết mọi hồ sơ liên quan đến mấy nghiên cứu mất nhân tính đối với phạm nhân... do trước đó có thông tin mật bị rò rỉ...

Tuy nhiên, một số vẫn bị lộ ra ngoài, trong đó có hơn 20.000 trang ghi lại toàn bộ các quy trình thực nghiệm một cách tỉ mỉ trên trang báo Dân Quyền...Cậu biết không, có thời kỳ nhà tù này đã huy động tổng cộng đến 2.300 phạm nhân để tham gia thí nghiệm vaccin phòng chống vũ khí sinh học.

Sau khi được tiêm loại vaccin này, những người tham gia thí nghiệm đã phải chịu đựng những cơn đau dữ dội kéo dài mấy ngày liền như thể bị ai đó bẻ gãy cột sống, kèm theo là những cơn sốt nóng lạnh bất thường đan xen ngày đêm không ngừng tập kích khiến họ sống không bằng chết...

Bản ghi chép đó cũng nêu rõ, mọi thí nghiệm nghiên cứu trực tiếp trên cơ thể phạm nhân đều được tiến hành ở nhà tù Bàn Cẩm từ những năm 1964 tới năm 1983 do Chu Khang trực tiếp phụ trách, là gã đã dán tiếp khiến vô số phạm nhân thiệt mạng trong thống khổ...

Nực cười là, sau vụ việc bị phanh phui đó, lão chỉ bị cắt chức rồi lặng lẽ biến mất bí ẩn tới mức, đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết tông tích của lão già đáng chết ngàn vạn lần đó đang chui rúc ở xó xỉnh nào.

Cậu hiểu không... thời kỳ đó chỉ mỗi tờ báo Dân Quyền mới dám đăng những thông tin cơ mật tới vậy, bởi vì tin tức đó có sức ảnh hưởng quá lớn, có thể làm lung lay tới chính quyền nước nhà cũng như khiến tâm lý dân chúng trở lên bạo động...

Nhưng báo Dân Quyền vẫn bất chấp phát hành bởi vì nó có sự chống lưng của một gia tộc lâu đời có thế lực nhất định. ...thế mà, chỉ sau một ngày đăng, trụ sở tòa báo nửa đêm bị đánh bom, toàn bộ phóng viên nhà báo 7 người cùng trong đêm đó đều bị sát hại...tất cả thông tin một lần nữa bị đánh cắp lại và biến mất.

Tôi nhìn khu nhà đang trong quá trình tự hủy, những vết nứt rích rắc ngày một kéo dài, rõ ràng như một con đường máu, lớn mãi cho đến khi sụp đổ, “rầm rầm” vỡ vụn thành các mảnh.

Lửa bên trong theo đó lan ra, gió bên ngoài theo đó chạy vào, khiến sắc đỏ càng được dịp trở lên vàng óng ánh, nhiệt lượng khủng khiếp bốc lên trần nhà vốn đã rạn nứt trầm trọng, kéo xuống một vùng đổ vỡ.

Trong âm thanh lửa nóng thiêu đốt, có tiếng khóc nức nở khe khẽ xen vào.

- những tội ác đó...tôi có thể phần nào nghe hiểu ...nghe hiểu, không có nghĩa sẽ vì những thứ xa lạ không quen biết mà dấn thân mạo hiểm...cậu có người thân liên lụy sao?

Chỉ những ai trực tiếp trải nghiệm qua hoặc biết rằng người nhà bị ép buộc tham gia mớ thí nghiệm phi đạo đức trên mới làm ra hành vi đeo đuổi trả thù.

Cũng không hẳn, nói thật đa số phạm nhân, nếu còn sống sót mãn hạn trở ra, không khéo tâm lý đã bị những tháng ngày được vũ nhục trong trại tù ám ảnh nghiêm trọng. Đừng nói là tìm cách quay lại báo thù, có lẽ để trở lại cuộc sống sinh hoạt thường ngày đã là mụch tiêu rất khó khăn.

Riêng tôi không thuộc hai trường hợp trên, không có ý định trâu trấu đá xe, cũng không cho rằng sau này tương lai sẽ ảm đạm tiêu cực.

Giống như dòng nước, cứ thuận thế trôi đi, vòng vèo lên xuống qua những thác ghềnh, bao lâu cũng được, không ra biển lớn cũng được...Kỳ thật, tôi chỉ là...dường như còn chưa thông não, bản thân đang ở đâu...

Ừ, ở đâu nhỉ? Còn đang trong trạng thái miên man, tiếng Phong Linh lại trầm tĩnh nhẹ vang.

-...hai người mạo hiểm tính mạng đột nhập vào nhà tù mang tài liệu ra... sau vụ việc tòa soạn bị phá hủy, nhân viên bị sát hại...không lâu họ sau cũng mất tích một cách bí mật...mà tới tận bây giờ tôi vẫn chẳng tài tìm thấy chút tông tích ...Họ là cha mẹ tôi...

Ừ, người thân cứ thế bốc hơi lâu như vậy mà vẫn chẳng rõ sống chết, hiển nhiên phận làm con phải truy tìm tới cùng. Hử? Tôi cảm thấy có chỗ không thích hợp, nghiêng cái đầu, thận trọng dò hỏi.

- năm 1983...cậu bao nhiêu tuổi?

Gã di di đầu tàn lên thân tượng, dập tắt lửa rồi móc túi châm tiếp một điếu thuốc khác, lơ đãng trả lời.

-10...

-bây giờ là năm 1015...cậu có phải...hình như có chút không thích hợp?

Phong Linh rít một hơi dài, thả ra làn khói trắng xám uốn lượn, gã khẽ cười, biểu tình lại có chút thờ ơ mà nhả lời.

-ừ, tính ra tôi cũng đã 40...

Tôi chính thức lâm vào tình trạng ngạc nhiên, có thể trưng ra cái biểu tình thành thật như vậy thừa nhận sao? Hơn nữa dù đang trong tình trạng thương tích chật vật đầy người cùng sắc mặt tái nhợt có chút phiền muộn, nhưng dù sao, nhìn thế nào cũng chỉ nhỉnh hơn 20.

-thế nào? Ngưỡng mộ tôi trẻ trung tươi mát, so với đám nhóc đầu 20 đuôi chơi vơi như các cậu còn muốn soái hơn?

Cái này cũng trẻ quá mức cho phép rồi. Không biết là dùng dược liệu quý hiếm gì dưỡng nhan, nếu để một người ưa chuyện bao đồng nào đó biết, sau đó chụp ảnh đăng lên facebook, kiểu gì cũng nổi tiếng xa gần, gái không khéo lại bu càng động.

Chậc chậc ,anh ta rất tự hòa khoe khoang, ừ, đúng là tự tin có chút tự phụ rồi. Có lẽ thấy biểu tình mặt đơ ra như đá lại không biết rằng trong nội tâm tôi đang cảm khái vạn phần. Phong Linh bổ sung thêm.

-Kỳ thật tới tầm này tuổi rồi, không vợ không con, cũng có chút tịch mịch.

Soái ca ,soái ca tài giỏi thế nào mà không cưa đổ nổi một cô? Không không, nhầm rồi, gã này chính là cái dạng chỉ thích yêu đương, không thích cưới hỏi, chỉ ham vui vẻ ,sợ gánh trách nhiệm.

Thấy tôi vẫn tiếp tục lâm vào trạng thái mê man trầm tư, một cậu vặn vẹo cũng lười thốt ra, gã đành hỏi.

-cậu không nghĩ tôi đang nói dối chứ? Hoặc não bộ có vấn đề?

-cái này, nói sao nhỉ, thật ra đều không quan trọng, bởi vì tôi cũng mới ngộ ra bản thân có chút không bình thường...nhưng anh biết mà vẫn đối xử với tôi rất tốt.

Phong Linh nhận được câu hồi đáp như thế, nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, thoải mái, nhẹ nhàng.

-tôi xác định cậu có chút khác thường, không chỉ thể chất biến thái của cậu mà còn cả cái phản ứng lãnh tĩnh cực kỳ không thích hợp...Có điều làm ra loại tư duy khác biệt đó, lại có chút, tựa hồ giống một người nào đó, mà cái người nào đó, tôi lại rất kính trọng cùng ngưỡng mộ, thế cho nên, hiển nhiên là, tôi rất có hứng thú với cậu, Tiểu Minh à!

Tôi còn chưa kịp tiêu hóa xong lời thú nhận độc đáo của Phong Linh, thì một giọng thình lình nói vọng xuống.

- hai người tỉnh rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.