Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 73: Ô Thiên Hà



Gã ta ăn mặc phong phanh như thể giữa trưa hè nóng bức, mái tóc dài ngang cằm xoăn xoăn như những đợt sóng biển, thi thoảng chúng lại khe khẽ lay động, cảm giác vô cùng mềm mại.

-mấy người không phải vì muốn có Thắng Tà mà ngăn cản anh ta sao? Sao lại dùng Thắng Tà làm vật phẩm trong trò đấu với thi quỷ? Nghĩ rằng thi quỷ ngăn cản được anh ta?

- nếu vì muốn Thắng Ta, chúng tôi tùy thời đều có thể dễ dàng lấy đi...chúng tôi là muốn bảo vệ Thắng Tà ở nơi này, nhưng một khi không làm được thì liền để anh ta mang đi cho mục đích khác.

Tôi nghe vậy thấy thật nực cười, Âu Tử Dạ công nhận rất tài giỏi nhưng dù giỏi giang mấy cũng có phải quái thai ba đầu sáu tay. Chỉ mình tên bạch y nhân kia có vẻ đã đấu được ngang cơ, bản lĩnh tên trời rét căm căm mà ăn mặc như chụp cho tạp chí thời trang xuân hè, hẳn cũng chẳng phải loại xoàng xĩnh. Chỉ cần chờ đợi lúc Âu Tử Dạ tập trung đấu với tên kia, kiểu gì mà chẳng lộ ra sơ hở trong thoáng chốc, gã ở đằng sau âm thầm nhúng tay, còn không vờn Âu Tử Dạ ra trò.

-Không bảo vệ được? Theo tôi thấy, hai người mà liên thủ lại ,Âu Tử Dạ trừ phi phân thân.

-nhưng tụi tôi không giỏi đánh phối hợp, rất có thể khéo quá hóa vụng.

Vớ vẩn, rõ ràng không muốn diệt Âu Tử Dạ, này thật lạ, là bọn họ tự ý quyết định hay là cấp trên ra chỉ thị? Hoặc giá trị lợi dụng Âu Tử Dạ còn ở phía sau, bọn họ không cần thiết phải khử, mà là tiếp tục theo dõi, quan sát?

-mấy người cũng biết mụch đích khác của anh ta sao? Là gì vậy?

-Cái này, thật tình chúng tôi cũng đang vất vả tìm hiểu, sao cậu không thử trực tiếp hỏi thẳng?

Tôi cười kinh bỉ trong lòng. Xem ra đây mới là mụch đích chính, cổ kiếm bảo vệ lâu như thế, đùng một cái không thèm quan tâm nữa, cái này còn liên quan tới vận mệnh của ối người nhưng cũng chẳng để vào mắt. Coi bộ việc thu thập kiếm cổ của Âu Tử Dạ nhất định có mối liên hệ ít nhiều với đám bí ẩn này, về sau tất không tránh khỏi bị bu tới xem náo nhiệt.

-nói thì rất dễ nhưng tên đó miệng còn khó cạy hơn vỏ sò, hơn nữa chẳng lẽ cứ đưa ra một câu hỏi rồi sẽ nhận lại được một câu trả lời vừa lòng?

-chính thế đấy, nếu mọi thứ cứ đơn giản chỉ là trao đổi thông tin, thì mọi chuyện đã chẳng kéo dài lâu tới vậy...

Thì đó, tin tức cho và nhận công bằng như 1+1, nếu như nãy giờ chỉ có một bên hỏi một bên trả lời, vậy hiển nhiên ẩn ý còn ở phía sau.

Phong Linh tựa lưng vào bệ tượng, mệt rũ rượi trượt ngồi xuống, bên cạnh một thân cây suy dinh dưỡng, lá rụng sạch sẽ, chỉ còn cành khẳng khiu trơ trọi, như những cánh tay xương xẩu run rẩy trong gió lùa.

Nơi chúng tôi đang dừng chân lại, nằm trong khuôn viên hình vuông, sân trong của khu bệnh viên, ba lối dẫn lên tầng bằng cầu thang sắt dẫn lên ba khu nhà. Cái thứ tư bị hủy do dãy nhà phía đó bị sóng xung kích của vụ nổ làm hỏng. Hiện giờ các bức tường của dãy nhà đã được lửa liếm tới, tạo ra những vết rạn nứt rích rắc, tốc độ lửa lan nhờ gió phụ trợ mà ngày một càn quét không gì cản nổi.

Chỉ độ 4 tiếng nếu không kịp thời dập tắt, cả khu bệnh viên xây liên kết và ăn thông với nhau sẽ thành cái hỏa lò. Nhưng chắc có lẽ không cần tới từng đó thời gian, xem ra can dầu là của tên đeo mặt nạ rồng có trách nhiệm phân phối tới các khu nhà trong này.

Không biết giờ bọn Âu Tử Dạ thế nào rồi? Tôi chẳng hề nghe hay cảm thấy bất cứ dư trấn nào truyền tới. Nhưng vừa nghĩ tới đó, một tiếng nổ lớn ở dãy nhà bên trái vang lên, khói theo đó mù mịt lan tỏa.

Tôi cởi áo khoác đắp lên người Phong Linh, nhìn biểu tình của gã chỉ muốn ngủ một giấc.

-cậu làm gì thế này?

-còn làm gì, anh ngồi đây không lạnh sao? Áo hoàn khổ chủ, tôi không lạnh.

-không lạnh? cái áo như xơ mướp thế kia thì che chắn được bao nhiêu?

- không sao, anh cũng biết thể trạng tôi không được bình thường, giờ anh cứ ngồi đây nghỉ ngơi, tôi lên đó xem bọn họ thế nào.

Phong Linh mở to cặp mắt một mí trĩu nặng, có vẻ ngoài ý khi nghe tôi nói vậy. Nhìn nhìn một lúc mới vớt vát nói.

-Tiểu Minh, cậu cũng chẳng khá khẩm hơn tôi là bao, đến đó nhỡ đâu lại chỉ làm vướng chân bận tay.

-Phong Linh, tôi cảm thấy mình cần phải đi gặp Âu Tử Dạ...

Phong Linh nghe thế, không dài dòng nữa, nhìn mặt đồng hồ đeo tay bị vỡ, kim đã ngừng quay tự lúc nào, gã ngẩng đầu nhìn trời mới căn dặn.

-đồng hồ chết lúc 4 giờ sáng, tính tới bây giờ cũng trôi qua một lúc lâu rồi, cậu tới đó lôi bọn họ ra, đừng rề rà.

Tôi khẽ cười gật nhẹ đồng ý, hơi cúi xuống vỗ vỗ lên vai anh ta rồi dứt khoát xoay người bước bỏ đi.

-Tiểu Minh.

Giọng Phong Linh rất lớn gọi giật lại, tôi theo phản xạ quay thân, một vật tiếp theo lao tới. Hai tay hơi vươn ra đón lấy, vật đó nhẹ rơi xuống, là khẩu súng lục lúc trước Phong Linh đưa cho tôi sử dụng.

-cẩn thận.

-đa tạ.

Tôi không quay lại ,chỉ đơn giản vung vung khẩu súng lên như một cách chào tạm biệt. Gã đeo mặt nạ chẳng ngờ lại lon ton bám theo, tôi chỉ liếc một cái, không nói gì hết chủ động đi về hướng bên cạnh, nơi dãy nhà im lìm như đã chết.

Gã đó lại một mực lẽo đẽo đi lên cầu thang, rốt cục tôi không nhịn được cũng phải hỏi han.

-anh là đi xem kịch vui?

-không, tôi là tới xem đám dầu hỏa để lại được bọn họ khai thác thế nào?

Trong lòng tôi khinh bỉ, tên này bám theo thu thập tin tức đây mà.

-Anh rốt cuộc có mụch đích gì với chúng tôi ? Đừng đi theo ra vẻ vô hại.

Gã hướng ô về phía tôi, nhẹ xoay tán ô trên đầu, tôi vừa nhìn theo, lại như bị thôi miên, thận trọng sờ vào thân ô, vươn lên lan hoa, chạm nhẹ vào mặt dưới tán ô. Từ dưới ngước lên, tán ô cứ như bầu trời đêm hè, như một giấc mộng, có chút không tưởng ,khiến tôi chẳng muốn tỉnh táo.

-cũng không hẳn, trước hết cậu hãy trả lời câu hỏi này đã, tại sao lại có hứng thú với cái ô của tôi vậy?

-ô của anh?

-Không sai, của tôi...Nó có tên hẳn hoi nha, gọi là ô Thiên Hà, cậu thấy quen mắt sao? Gặp nó ở đâu?

Ô Thiên Hà? Trong đầu bất chợt lóe lên một hình ảnh, như sao băng, sáng chói rồi vụt tắt... Gặp ở đâu? Có thể gặp ở đâu?

- Trong mơ?

-Trong mơ? Mơ như thế nào?

Tôi lắc nhẹ, có chút phiền muộn, bất lực.

-tỉnh lại liền lập tức quên ngay. Ô đó anh mua hay ai tặng? Có thể đặt hàng làm thêm hay không?

-ô này, không mua cũng chẳng ai tặng, bẩm sinh đã thuộc về tôi, vật liệu và người chế tác đã tuyệt chủng, vì thế, hẳn không có cái thứ hai.

Tôi như người mộng du chợt tỉnh giấc, tiến tới cánh cửa khóa ngoài, giơ lên báng súng, buồn bực đập liên hồi, chỉ nửa phút sau, “tách” một tiếng khóa mở.

“bẩm sinh thuộc về” “không có cái thứ hai” Trong đầu tôi vang vọng câu nói đó, có chút hụt hẫng, không chấp nhận.

-Tôi thấy cậu rất chi là tò mò muốn tìm hiểu cái ô này. Bí mật của nó cũng không đơn giản nha, thế cho nên, nếu cậu chịu hợp tác làm ăn với tôi, thông tin riêng tư có thể được tiết lộ, thế nào?

Bởi vì trướng ngại đã bị người đi trước dẹp yên, tôi không cần lo lắng phát sinh thi quỷ xuất hiện, bước chân theo đó cũng nhanh nhẹn hơn.

-anh cần tôi làm tai mắt bên cạnh Âu Tử Dạ ? Nghĩ tôi với anh ta thân thiết lắm sao?

Chân tăng tốc được mấy bước chợt vì nhìn thấy một bóng hình trong tư thế cổ quái trình ình đứng giữa đường mà chậm lại dè chừng. Tôi đứng lại nâng súng lên sẵn sàng nhả đạn, tinh thần nâng cấp cực độ tập trung thành ra mới phát hiện không những mùi dầu hôi bay lượn lăng lăng mà từ đó dõi mắt thấy cả căn phòng đều là hình dáng đứng ngồi không xác định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.