-mấy người không phải vì muốn có Thắng Tà mà ngăn cản anh ta sao? Sao lại dùng Thắng Tà làm vật phẩm trong trò đấu với thi quỷ? Nghĩ rằng thi quỷ ngăn cản được anh ta?
- nếu vì muốn Thắng Ta, chúng tôi tùy thời đều có thể dễ dàng lấy đi...chúng tôi là muốn bảo vệ Thắng Tà ở nơi này, nhưng một khi không làm được thì liền để anh ta mang đi cho mục đích khác.
Tôi nghe vậy thấy thật nực cười, Âu Tử Dạ công nhận rất tài giỏi nhưng dù giỏi giang mấy cũng có phải quái thai ba đầu sáu tay. Chỉ mình tên bạch y nhân kia có vẻ đã đấu được ngang cơ, bản lĩnh tên trời rét căm căm mà ăn mặc như chụp cho tạp chí thời trang xuân hè, hẳn cũng chẳng phải loại xoàng xĩnh. Chỉ cần chờ đợi lúc Âu Tử Dạ tập trung đấu với tên kia, kiểu gì mà chẳng lộ ra sơ hở trong thoáng chốc, gã ở đằng sau âm thầm nhúng tay, còn không vờn Âu Tử Dạ ra trò.
-Không bảo vệ được? Theo tôi thấy, hai người mà liên thủ lại ,Âu Tử Dạ trừ phi phân thân.
Thì đó, tin tức cho và nhận công bằng như 1+1, nếu như nãy giờ chỉ có một bên hỏi một bên trả lời, vậy hiển nhiên ẩn ý còn ở phía sau.
Nơi chúng tôi đang dừng chân lại, nằm trong khuôn viên hình vuông, sân trong của khu bệnh viên, ba lối dẫn lên tầng bằng cầu thang sắt dẫn lên ba khu nhà. Cái thứ tư bị hủy do dãy nhà phía đó bị sóng xung kích của vụ nổ làm hỏng. Hiện giờ các bức tường của dãy nhà đã được lửa liếm tới, tạo ra những vết rạn nứt rích rắc, tốc độ lửa lan nhờ gió phụ trợ mà ngày một càn quét không gì cản nổi.
Chỉ độ 4 tiếng nếu không kịp thời dập tắt, cả khu bệnh viên xây liên kết và ăn thông với nhau sẽ thành cái hỏa lò. Nhưng chắc có lẽ không cần tới từng đó thời gian, xem ra can dầu là của tên đeo mặt nạ rồng có trách nhiệm phân phối tới các khu nhà trong này.
Không biết giờ bọn Âu Tử Dạ thế nào rồi? Tôi chẳng hề nghe hay cảm thấy bất cứ dư trấn nào truyền tới. Nhưng vừa nghĩ tới đó, một tiếng nổ lớn ở dãy nhà bên trái vang lên, khói theo đó mù mịt lan tỏa.
Tôi khẽ cười gật nhẹ đồng ý, hơi cúi xuống vỗ vỗ lên vai anh ta rồi dứt khoát xoay người bước bỏ đi.
-Tiểu Minh.
Giọng Phong Linh rất lớn gọi giật lại, tôi theo phản xạ quay thân, một vật tiếp theo lao tới. Hai tay hơi vươn ra đón lấy, vật đó nhẹ rơi xuống, là khẩu súng lục lúc trước Phong Linh đưa cho tôi sử dụng.
-cẩn thận.
-đa tạ.
Tôi không quay lại ,chỉ đơn giản vung vung khẩu súng lên như một cách chào tạm biệt. Gã đeo mặt nạ chẳng ngờ lại lon ton bám theo, tôi chỉ liếc một cái, không nói gì hết chủ động đi về hướng bên cạnh, nơi dãy nhà im lìm như đã chết.
Gã đó lại một mực lẽo đẽo đi lên cầu thang, rốt cục tôi không nhịn được cũng phải hỏi han.