Nó trong tư thế nhún thân, hai tay nâng cao không đồng đều, bàn tay vươn ra tựa như hất một thứ vô hình, nếu có thêm một quả bóng lớn treo vào, vậy quả thực rất giống tư thế ném chuẩn của một vận động viên bóng rổ.
Ừ, có điều lại tạo cảm giác không thoải mái, vì nó không có lớp da, được tạo hình để hiển lộ rõ ràng từng bó cơ nâu đỏ, những dây thần kinh dây gân, mạch máu ửng hồng xen lẫn, tinh tế có chút kinh dị.
-Đương nhiên không, chúng tôi theo dõi anh ta một đoạn thời gian, trừ bỏ ba người kia là thường xuyên tiếp xúc, ai cũng không thân cận được. Tỉ lệ mua chuộc bọn họ gần như bằng không bởi vì ba con gà chíp hôi sùng bái tên Âu Tử Dạ như thần, thiếu điều mang lên bàn thờ cúng dường.
Nghe thế tôi lại trầm mặc một trận trong lòng, âm thanh tên này tuy có chút trầm khàn nhưng là trầm ấm và khàn nhẹ, giọng điệu không gây cảm giác áp bức nhưng ý tứ thong dong mà tự tin, như một kẻ đã trải qua vô số thăng trầm khiến người nghe bất giác phải lưu tâm.
Gã lại cao ngạo xem thường ba người Phong Linh tới mức xếp họ vào hàng gà nhãi nhép. Được rồi, hẳn là do thực lực vượt trội, gã tài giỏi liền có quyền coi khinh.
-nếu đã thế, tôi lấy đâu ra cơ hội mà nằm vùng?
Mắt tôi thấy gã đang cầm lấy một cái bình lớn, hất chất dịch lên thân những pho tượng, từ đó mùi xăng dầu nhè nhẹ lan tỏa, mà trên lưng, cây ô đã được cho vào cái túi đeo, một loại túi đeo giống đồ chứa kiếm.
Mắt chuyển về nhìn hình nộm được đặt trên một cái ghế đẩu, toàn thân bao phủ đủ loại dây căng ra giam giữ. Dây cột ở cánh tay, ở bắp tay, trái phải hai bên đều có rồi nối với tấm sắt lỗ trên đầu, cố định. Dây cột bên ngực, bên hông, nơi đầu gối rồi cố định lại với cây cột cắm bên cạnh.
- cậu lên coi anh là mụch tiêu mà phấn đấu, vì anh ta mà trả giá một chút, vì khi sự coi trọng tin cậy lấy được rồi, những thông tin chỉ Âu Tử Dạ biết, cậu là tha thiết truy cầu sẽ được báo đáp.
Tôi lại dí sát gần hơn, quan sát tỉ mẩn, thậm chí đưa cả tay lên sờ mó, bởi vì chất liệu giống nhựa lại tựa như không đúng, chẳng qua các chi tiết miêu tả quá sức công phu cầu kỳ khiến tôi không tránh khỏi cảm giác rờn rợn vô cớ.
-những thông tin chỉ anh ta biết, tôi vì sao lại phải tha thiết truy cầu?
Miệng có vẻ tùy ý vấn mắt lại quan sát phần sọ trắng xám còn nổi rõ những đường máu của bức tượng được tách ra một nửa cho phép người ta nhìn thấy nếp nhăn não bộ uốn lượn hoàn hảo cùng mạch máu đỏ thẫm chằng chịt. Từng múi cơ nơi bắp tay, bắp chân, nơi bụng đều được sắp xếp theo tỉ lệ giải phẫu chuẩn xác cùng những mạch máu, dây thần kinh, xen lẫn những nếp thịt hồng nâu, mảng gân trắng ngà chi tiết tỉ mỉ và tinh xảo tới mức khiến cho mẫu tiêu bản như một tác phẩm nghệ thuật đắt giá.
-để tôi nói thẳng ra, nếu như trí nhớ của cậu tốt, cục diện bây giờ sẽ không như vậy, vì thế, hẳn là cậu đã quên sạch sành sanh?
-coi như tôi khuyến mãi chào hàng...Là khí, khí bao bọc lấy cơ thể cậu cùng một dạng với anh ta. Hai người xem như là đồng loại, hẳn là nhận ra chứ?
Tôi, ngay từ đầu đã nhìn thấy hắc khí bao phủ trọn vẹn con người anh ta tựa như cấu tạo nên, khiến trong đầu luôn nảy sinh câu hỏi rốt cuộc Âu Tử Dạ vẫn là con người đấy chứ?
Sau đó, vì liên tiếp phát sinh quá nhiều chuyện quái đản khó chấp nhận cho nên vấn đề về anh ta cũng tự động bị xem nhẹ, lược bỏ. Bây giờ gã này nhắc lại, tựa hồ đó lại là sự tình then chốt.
-anh cũng nhìn thấy?
-thấy chứ, với tôi, mọi thứ lúc nào cũng sắc nét như ban ngày.
-ra thị lực mắt cũng xuất chúng hơn người.
Tôi tỏ vẻ à ra thế, tiếp tục diễn tròn vai anh chàng gà mờ, để tâm tới phần bụng cô ta được mở banh, bắt đầu từ dưới xương ức ngực lộ ra hệ thống tiêu hóa gấp khúc đến hết phần bụng dưới mở rộng sang cả hai bên thân hông cho phép nhìn trọn vẹn bào thai trắng ngà nằm cuộn tròn.