Lão bà không tiếng động cười ngoác rộng mang tai, sau đó phát ra âm cười sung sướng khó nén, xoay lưng nhanh nhẹ đi trước chỉ lối dẫn đường.
-Tôi nói cậu nghe, nhìn đồng cỏ mọc hoang bạt ngàn thế này thực tế là do người dân phá sạch rừng để trồng thảo quả.
-Thảo quả? Có phải là một loại thảo dược nhờ đặc tính vừa thơm vừa ngọt lại cay nên được coi là "nữ hoàng"các loại gia vị? Còn được sử dụng làm phụ gia trong đồ uống như trà vì nó có hương vị độc đáo và thơm ngon.
-Muốn trồng thảo quả phải phá sạch cây nhỏ nhưng lại để lại những cây lớn làm tán che nắng. Giống thảo quả này nghịch lý ở chỗ tiết ra một loại dịch nóng và độc vào lòng đất khiến những cây đại thụ cũng không sống nổi. Thành ra thu hoạch được vài mùa đất dần bạc màu cằn cỗi, cây cối đều chết dần chết mòn.
Khi cây bóng mát không còn ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, thảo quả cũng chết theo và người ta lại mở rộng diện tích khai phá, tìm tới những khu rừng khác chặt cây để lấy đất trồng.
Những khu vực rộng mênh mông bát ngát này trước đây chính là rừng già biến thành đồng cỏ. Giết rừng để trồng thảo quả hay là để dùng cho bất cứ thứ gì việc gì đi chăng nữa cũng là hành động tàn nhẫn.
Con dâu hạ sinh một cặp nhi tử trắng trắng hồng hồng. Nhi nữ Trương Thiên Dương tuy qua đôi mươi vẫn chưa có ý định thành gia lập thất nhưng luận dung mạo đức độ tài năng, nhất định sau này cũng sẽ kiếm được một tấm chồng như ý nguyện. An tâm nghĩ vậy nên bà Trương quyết định lui về từ đường tận sâu nơi hậu viện hẻo lánh ít người lui tới, hằng ngày tụng kinh niệm Phật cầu phước lành cầu bình an cho gia tộc, thỉnh thoảng chạy sang viện tử của con trai chơi đùa với đám cháu chắt, không hỏi gia sự, không màng thị phi.
Mọi chuyện êm ấm yên bình cho tới ngày Trương Thiên Dương mang về một nam nhân.
Bà không biết gì hết, mãi tới ngày viện tử của con trai bốc cháy, lửa hung hãn thiêu đốt như muốn diệt sạch mọi vật cản. Nhìn thấy xác con trai và con dâu nằm trong vũng máu lênh láng kinh tâm. Nghe tin dữ con gái bà hết mực kỳ vọng tin tưởng lại là hung thủ hạ sát, đã bỏ trốn vào ngọn Diệp Đấu Phong.
Bà nghe đám người làm nói trước khi xảy ra sự kiện trên con gái tự nhốt trong dược phòng nhiều ngày đêm liên tiếp, ai cũng không tiếp cận nghe ngóng tình hình, bên ngoài được kẻ tên A Càn túc trực canh gác.
Không ai biết là nghiên cứu phối chế dược liệu gì, không ai biết đến tột cùng mục đích của Trương Thiên Dương là gì. Nhưng bọn họ biết gã A Càn chắc chắn có dính líu ít nhiều, cam đoan chính là kẻ đứng đằng sau giật dây khiến Trương Thiên Dương nổi cơn điên hiếu sát.
Đến lúc mọi người chú ý tới tung tích gã A Càn thì lại có kẻ phát hiện cho hay, nhìn thấy gã ta đã bắt cóc cặp sinh đôi Trương Thiên Khánh và Trương Thiên Vũ chạy theo Trương Thiên Dương.
Lão thái bà dùng một cành khô gẩy gẩy đám củi trong đống lửa, âm thanh tanh tách thiêu đốt nhẹ vang, tựa như là tiếng động duy nhất lúc này trong hang động.
Tôi ôm Ô Nha trong lòng, chống cằm thờ ơ lơ đãng nhàm chán nghe bà ta lảm nhảm đi viền viền bên lề. Tôi che tay cố ý ngáp to phát ra âm uể oải, nhìn hình thái biến ảo của lửa không ngừng nhảy múa có chút thất thần.
-Bà vẫn chưa nói tới vấn đề cốt lõi chính yếu. Nơi bí ẩn không ai biết tới là ở đâu? Kim ngân châu báu hậu lễ lại là như thế nào có?
-Cậu chắc cũng nghe một vài tin đồn thất thiệt trong trấn?
Tôi gật gật, chờ bà ta tự nói thêm.
-Trương gia ngoài nghề bốc thuốc chữa bệnh, thỉnh thoảng lập một đội ngũ vào rừng tìm kiếm kỳ hoa dị thảo, thực chất là kiếm “Thiên hoa kim mạch”.
-Thiên hoa kim mạch là gì?
-Chính là dò tìm mạch ngọc. So với đào mộ lấy bảo vật cũng huyền bí phiêu lưu không kém cạnh. Để tôi kể cho cậu nghe câu chuyện truyền thuyết dân gian cổ xưa.
Vùng núi Sơn Tây có rất nhiều hang động liên thông chằng chịt, hình thành vốn là do nước ngầm chảy len lỏi cùng cát xâm thực, kết cấu phức tạp chẳng khác mạch máu, thâm sâu khó dò còn hơn mê cung. Thường muốn vào động thăm dò kim mạch đều phải tế tổ sơn thần tức là đọc “Khai sơn động thổ chú”.
Loại cổ chú này được truyền từ đời này sang đời khác trong Trương gia, thường chỉ truyền cho người nối dõi chức vị trưởng tộc.
Vốn nữ nhân bị cấm vào núi tìm kim mạch bởi vì linh hồn của họ dễ bị Sơn Thần lung lay mê hoặc.
Lúc đầu định truyền cho Trương Thiên Vinh nhưng tới ngày cử hành, trưởng nam đó lại vô tung vô ảnh biến mất, về sau trở lại chính là dắt theo đứa con dâu tương lai. Cho nên khi ấy là bất đắc dĩ truyền cho Trương Thiên Dương bởi không thể huỷ bỏ buổi lễ, điều đó càng là cấm kỵ nghiêm trọng.
Sơn Tây có vô số hang động thần kỳ bí hiểm, vì quanh năm chìm trong bóng tối âm u ẩm ướt, cho nên càng nhuốm màu ma quái kinh dị. Mỗi khi gió núi thổi qua, giống như có thể nghe thấy tiếng Sơn Thần da diết kêu gọi từ cõi u minh. Nếu như có một cô gái nghe thấy tiếng Sơn Thần nỉ non câu dẫn, họ sẽ rơi vào trạng thái si mê ngây dại, luôn miệng hát một giai điệu kỳ kỳ quái quái mà người ngoài không sao nghe hiểu. Họ như vậy là minh chứng cho việc bị Sơn Thần chọn trúng, tương lai trở thành cô dâu, bị Sơn Thần bắt về.
Trong thời gian chờ ngày bị Sơn Thần đón đi, sắc mặt cô dâu luôn tươi sáng vui vẻ như hoa mai hoa đào, ánh mắt lấp lánh ngân quang lóng lánh như trăng sao in đáy nước, giọng hát lại nhu thuận ôn hoà dễ nghe như sáo ngọc du dương, trên cơ thể còn phát ra một mùi hương thoang thoảng dụ hoặc, chính là mùi vị chỉ đường đưa lối cho Sơn Thần tìm tới đón cô dâu của mình.
Lần đầu Trương Thiên Dương dẫn đội chính là được Sơn Thần nhìn trúng, bắt mất linh hồn. Một khi như thế cô gái đó trong vòng vài ngày kiểu gì cũng sẽ tự động trở lại, tìm thấy lối xuống lòng đất, tiến vào thế giới của Sơn Thần, một đi không trở lại nhân gian.