Thiên Huyền Địa Hoàng

Quyển 3 - Chương 23: Một con người khác



Tôi đứng thở hồng hộc, mất sức dã con man. Cái thứ kia cũng theo đó lắc lư một chỗ như chờ đợi.

Từ trong hắc ám cây chắn lối lá che cành, một bóng hình quỷ mị xa xa hiện hình rồi chớp mắt đã tới thật gần.

Thân ảnh trường sam đen đặc nho nhỏ của một đứa trẻ 9, 10 tuổi, với mái tóc trắng xoã dài hùa theo gió lộng tung bay phất phơ, chiết xạ ra thứ bạch ngân lung linh huyền ảo như trăng rằm đổ xuống. Đứng từ trên chạc cây kiêu ngạo nhìn xuống, cảm tưởng như thứ xinh đẹp mị hoặc đó thuộc về một tầng lớp quý tộc danh giá không thể bất kính. 

-Thuần Vu Chấp Minh?

Phía sau đứa bé mị nhân là thân ảnh già nua cao lêu nghêu gầy khô quắt queo như một cái cây chết hạn.

-Lão quản gia Thuần Vu!

Lão Thuần Vu cất chất giọng khàn khàn mà không âm điệu.

-Là chúng ta, đã lâu không gặp, khả năng chiến đấu được cải thiện không ít.

-Nhờ phước mấy người kéo phiền hà rắc rối ghé thăm.

Tôi vừa dứt lời hai cái bóng đen thình lình đông tây hai bên đồng kết hợp, nhảy lên không trung rồi hối hả công kích bạo lực. Một kẻ dùng bồ cào một tên dùng xẻng sắt, thế đánh khá nhịp nhàng ngươi trước ta sau ngươi trái ta phải, vũ khí nông cụ sử dụng rất thuận tay. 

Tôi cuống quyết né tránh trong đường tơ kẽ tóc hung hiểm. Được cái phản xạ vẫn đủ nhanh nhạy, so với ngày xưa nâng cao không ít, phản ứng của chân tay và mắt mũi thừa sức đuổi kịp tốc độ ra đòn, cũng không đến nỗi chán chườn thất vọng.

Đối với hai thứ có vẻ ngoài dễ thương đáng yêu như hai nữ sinh mặc đồng phục trung học nhưng mặt lại khoác vẻ lạnh le te, cũng chẳng thể sinh ra tia thiện cảm. Vốn chúng chỉ là những khúc gỗ vô tri vô giác được mài dũa cắt gọt, lắp ghép rồi niêm phong vào một linh hồn tội nghiệp để kẻ làm rối tuỳ ý thao túng.

Nghe nói có những thợ làm rối đầu óc điên cuồng bệnh hoạn tới mức, mong muốn được chế tạo ra con người chân chính mà không phải thứ đồ chơi không có xúc cảm chỉ biết câm lặng ngây ngốc một chỗ. Đó được xem là loại ước nguyện xâm hại đến quyền năng của đấng tối cao, bởi chỉ có thần linh mới có thể ban phát thêm sự sống, sáng tạo ra thế giới.

Tập trung Niệm vào mắt liền đơn giản nhìn thấy, nhược điểm của bọn chúng chính là bụng, thứ gì đó cuộn mình ngọ ngậy nhúc nhích bên trong. Khi quả cầu điện của tôi ném trúng nó liền kích động giãy giụa, như thể một bọc giun nhảy loi nhoi trên chảo nóng, cảm giác cực kỳ kinh tởm.

Hai con rối bằng cách nào đó được điều khiển vô cùng linh hoạt, so với tốc độ của con người hơn không biết bao nhiêu lần. Khi tôi không chắc mình sẽ ném trúng hay bị tránh được ở khoảng cách xa, tôi không thể tuỳ tiện ném cầu điện.

Tôi phải nhẫn nại, dùng một tay để chống đỡ một tay để tích tụ điện năng. Làm hai việc song song cùng lúc khiến người ta dễ phân tâm, khó mà cân bằng chu toàn. 

Chịu đựng không ít đòn chơi trò giáp lá cà nhằm chờ đợi thời cơ chín mùi thích hợp, liền dứt khoát tung đòn là dứt điểm. 

Một con sau khi trúng chiêu thì đứng cúi mình bất động, cam nguyện chịu đựng những tia điện vùng bụng loẹt xoẹt oanh tạc rồi gỗ bắt lửa chạy loạn toàn thân, từ từ bốc cháy trở thành ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Âm thanh của lửa xen lẫn tiếng người mơ hồ, dường như từ trong bụng phát ra tiếng khóc ức chế bất bình, sau nhanh chóng chuyển thành thứ âm lượng rùng rợn chói tai.

“N..ong... nó..ng... qu..á...cu..ư..ứ...uứ..”

Loại được một con, thứ còn lại dường như cố tình công kích bên tay tôi đang âm thầm tạo cầu điện. Điện cứ tụ được một chút rồi bất đắc dĩ bị phá tan loãng đi, hoặc năng lượng không đủ ngược lại càng khiến nó như nổi cơn điên loạn. 

Tôi cũng muốn nổi khùng, mẹ nó, bình thường chỉ cần một tia điện cũng đủ khiến khúc củi bắt lửa bốc cháy. Bây giờ tuy nó chưa đạt mức độ năng lượng cần thiết nhưng cũng không thể nào vô dụng tới mức chẳng thể làm thứ kia tổn thương? Thậm chí, dường như chiêu thức của nó càng dữ dội khủng bố hơn, tôi có chút chống đỡ không xuể.

-Đừng lơ là mất cảnh giác. Không tập trung cao độ là “ăn hành” ngập mõm đấy.

Giọng trong trẻo nhẹ nhàng của đứa trẻ vang lên. Vùng bụng là nơi yếu nhược, lẽ dễ hiểu chúng cũng sẽ bảo vệ nơi đó chặt chẽ hơn.

Tôi nắm chặt hai nắm tay, nếu như điện không mang lại hiệu quả, vậy thì chỉ còn cách cứng đối cứng, tăng thêm khả năng “Ngạnh” cho tay xem thử khúc gỗ ngươi cứng tới cỡ nào, chịu đựng được bao lâu. 

Cách đây năm tháng tôi còn là một kẻ chỉ thích ngồi một chỗ sưởi nắng đọc sách chẳng phải bưng bê mang vác thứ gì nặng quá 1kg. Chẳng biết từ lúc nào thay vì làm vậy tôi mỗi đêm lại ngồi luyện Niệm, đôi chân cứ phải đi hoài đi mãi, đôi tay phải mạnh mẽ dứt khoát hơn mới có thể giành giật lấy sự sống mỏng manh từ đám thần chết ghé thăm thường xuyên.

Sau nhiều lần công kích bẻ gãy được cây bồ cào với một cánh tay của nó, tôi cũng hứng chịu khá khá vết bầm dập lớn nhỏ. 

Tôi vận lực cực đại, dùng nắm đấm của mình một kích phá nát bụng của con rối, ấn nó vào thân cây. Sau đó trong tích tắc vận khởi dòng điện ồ ạt mãnh liệt, một phát đi vào triệt để tiêu duyệt thứ ngọ nguậy cuộn tròn an toàn đằng sau lớp vỏ gỗ rắn chắc. 

Tiếng khóc nức nở rền rĩ vang lên, như nghẹn ngào tố khổ, như oán hận không cam tâm.

Tôi đứng thở hổn hển, cảm thấy bụng dạ trống rỗng nôn nao như thể bị bỏ đói mấy ngày. Trong bụng phát ra tiếng ùng ục sục sôi, chân tay có chút xụi lơ suy kiệt, dường như mất sức hơn tôi tưởng.

-Xem ngươi kìa, mới có bấy nhiêu mà đã mồ hôi đầm đìa thở hổn hà hổn hển, điện năng phát tán như thể ngươi không líu giữ giam cầm được chúng. Ngươi sao vậy?

Giọng của lão Thuần Vu khô khan cứng ngắt mà trầm đục cất lên.

Tôi cúi đầu nhìn thân thể điện từ màu vàng cam zích zắc loẹt xoẹt tí tách chuyển sang màu xanh trắng. Tôi không thu chúng lại được, dường như có thứ gì đó cứ không ngừng muốn tuôn trào ra ngoài.

Tôi đưa tay đặt nhẹ lên bụng, một cơn đau nhói khẽ khàng xuất hiện khiến tôi bất an, sau đó chúng lan theo điện năng như kim đâm trích lên da thịt làm ngươi ta muốn nổi giận bạo điên. 

Thuần Vu Chấp Minh đăm chiêu nhìn tôi sau đó khoé miệng nó nhếch lên một cách nham hiểm mà thích thú.

-Trong người ngươi có thứ gì đó bất kham muốn nổi loạn? Để ta giúp nó chui ra giúp ngươi đỡ đau đớn khổ sở.

Dứt lời hàng loạt tia sáng như dây cước lại sắc bén hung hiểm chẳng khác lưỡi đao, từ xung quanh Thuần Vu Chấp Minh điều khiển chúng vun vút lao đi như tiễn rời cung.

Tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình tràn ngập thứ điện năng cuồn cuồn như thác đổ lại không sao kiểm soát nổi. Chúng vừa như muốn lấy lòng, như móng vuốt mèo con cào cào lên da thịt khiến bạn ngứa ngáy, khiến bạn kích thích. Chúng lại tựa như muốn chạy chốn khiến bạn tức giận phật lòng, nôn nóng muốn thu thập bắt lại.

Trong óc dường như mơ hồ còn loáng thoáng vang vọng thứ âm thanh nửa quen thuộc nửa xa lạ, thầm thì nho nhỏ, như dụ dỗ, như ép buộc.

Tôi gầm lên một tiếng giận dữ đồng thời phóng vào đám dây dợ lằng nhằng rối rắm kia, chúng tựa như được dệt từ bóng đêm, lại khoác thêm lớp ánh sáng lấp lánh tựa như những giọt sương buốt giá trượt dài trên đó. 

Đám dây uốn lượn linh hoạt hơn lũ xà thô bạo sắc bén chẳng khác lưỡi đao, tuy nhiên lớp điện cường thân đã vô hiệu hoá toàn bộ, một chút thương tích da lông cũng không có, nếu có chính là quần áo bị chính sự kích động của bản thân mà thiêu đốt xé rách.

Đám dây đó rốt cuộc là gì, theo hiểu biết của tôi lúc trước nó là khí của bản thân biến đổi. Nhưng thứ này tựa như có hình dạng nhất định, khí có thể được nhào nặn trở thành vũ khí có thực thể sao?

Có gì đó không đúng, tôi biết mình đang vô cớ nổi nóng, muốn bản thân bình ổn nhưng tâm tư dường như không sao xoa dịu khống chế nổi. Cơ thể tôi giao đấu, chiêu thức tốc độ phản xạ dường như ở một đẳng cấp khác một trời một vực với nhận định của tôi trong quá khứ. Như thể tôi ngồi một bên chứng kiến kẻ khác khoác cái vỏ bọc của tôi và tuỳ tiện hành động, ngay cả suy nghĩ cũng tách biệt rạch ròi.

Nụ cười của kẻ đó nhếch lên tràn ngập hắc ám tựa như một tên cuồng sát được tham gia vào trò chơi giết chóc hay ho thẳng tay, đặc biệt ánh mắt toàn lòng trắng khiến tôi rùng mình kinh sợ.

Kẻ đó là ai? Ai đang chiếm hữu trong tôi? Là tôi đa nhân cách hay đó mới là con người đích thực? 

-Ngươi vẫn là Mặc Minh?

Giọng nghi ngại của Thuần Vu Chấp Minh cất lên.

Chỉ có tiếng cười rúc rích thâm thuý đáp lại, nghe như tiếng côn trùng râm ran kêu rên.

Đột nhiên từ trên thân cây một thứ gì đó không ngừng nhô lên, muốn chui ra. Từ trên lớp vỏ cây sần sùi bỗng dưng đùn lên một khối hình, tựa như có người vô hình đang trong quá trình trực tiếp khắc nổi một con người.

Sau khi cái thứ đó hoàn thành đôi mắt nó bỗng trở lên hữu thần linh hoạt, đôi môi cũng theo đó mấp máy đóng mở. Tôi nhìn có chút muốn hoá tượng theo, thứ đó có vẻ ngoài vô cùng giống tôi, tuy nhiên khí chất thoát ra cực kỳ âm tà, cứ như thể nó là cốt lõi là cội nguồn là căn nguyên của những gì xấu xa tồi tệ và độc ác nhất hình thành. 

Nó nói thứ ngôn ngữ gì đó, có điều tôi chẳng tài nào nghe hiểu. 

Tiếp theo tôi nghe thấy tiếng gầm lớn tức tối giận dữ trong đám cây cối vọng lại, một cái bóng đen to đùng từ trong màn đêm mang theo những tia điện vàng cam lách tách hung hiểm đang kịch chiến với một đám khô cốt.

Hắc hồn đang bị đám thuộc hạ của Công Du Giám Binh quần công. Thậm chí con Thi Tiểu Cốt thế mà cũng tham gia đánh hội đồng. 

Cái lũ tiểu nhân không có cốt khí chết tiệt ỷ đông hiếp ít.

Tôi nhếch khoé môi ẩn dấu sự phẫn nộ, cơ thể như thể được cài đặt chương trình tự động chiến đấu với kẻ thù ở mức cao nhất. Vẫn còn mấy con rối do lão Thuần Vu điều khiển lẫn với vô số sợi dây ngoan độc của Thuần Vu Chấp Minh, cả hai thứ đó đều cùng lúc tương hỗ lẫn nhau vây đánh tôi.

Nhưng tôi chẳng để chúng vào mắt, dường như mấy thứ đó chẳng đáng cân lượng đủ sức làm bận tâm. Tia điện vốn vàng cam dần chuyển thành xanh trắng loá, zích zắc chạy loạn đốt cháy không khí phát ra tiếng lách tách như cảnh cáo, tiếp xúc với bất cứ thứ gì càng mang tính công kích nguy hiểm nó càng phản ứng lại cuồng loạn bạo động.

Đốt cháy hết, phá huỷ sạch bất kể thứ gì ngáng đường chắn lối, tựa như một lôi thần hung bạo cuồng sát, ai cũng không cản nổi. 

Hắc Hồn phía kia thấy chủ nhân mở chế độ đồ sát, nó cũng gào rú một tràng phấn kích hưởng ướng. Như thể có một sợi dây vô hình kết nối với người chủ, cơ thể Hắc Hồn cũng trở lên nóng nảy hung hăng gấp bội. Không những thế cơ thể nó dường như cũng xảy ra biến hoá mang một dáng vẻ như của loài chó. Có điều đây là một con chó đen tuyền to lớn dị thường với vô vàn tia điện xanh lam bao bọc xung quanh, thậm chí có chút tím nhạt phát ra khí thế rừng rực không kém cạnh.

-Ngươi là cái thứ gì?

Tôi nghe Thuần Vu Chấp Minh có chút hoang mang dò hỏi. 

“Ngươi dám gọi ta là “thứ gì?”

Âm thanh trầm trọng sắc lạnh từ miệng kẻ đó khẽ thốt không gian bỗng trở lên trầm mặc sánh lại trong một cảm giác ngột ngạt bức bối.Ngay cả bầu trời trên cao cũng trở nên nặng nề u ám hơn, bốn bề mây xám từ lúc nào che lấp hoàn toàn trăng sao, vòm trời trĩu lại và đen đặc tưởng như muốn sụp đổ. 

“Có phải ngươi muốn chết?”

Thuần Vu Chấp Minh kinh hãi tức khắc nhảy ra xa.

Khoảng không đặc quánh bục vỡ bởi câu nói nhẹ tênh mà hàn âm lãnh ngạo.Khắp nơi gió cuồng liệt tràn về như thể có một cái lõi hút đang hoạt động hết công suất, lá cây lao xao run rẩy tán cành nghiêng ngả bất an.

Trên người kẻ ấy phủ một lớp sát khí vô hình mà tự nhiên, như sớm được tôi luyện thuần túy từ máu huyết của bản thân cùng vô số mạng sống kẻ thù đúc kết thành.

Đây không phải là câu nói uy hiếp đe doạ thông thường, nó như thể toát ra từ cốt tuỷ tôn nghiêm tối cao, được tích tụ từ phong thái quyền lực to lớn của kẻ đã ngồi lâu trên vương vị thâu tóm sinh sát.

Khi kẻ đó di động tôi thậm chí không nhìn ra hình ảnh bắt đầu từ lúc nào. Chỉ thấy chớp mắt một cái, khoảng cách 20m đã bị thu hẹp, cánh tay nó đưa ra đã tóm lấy cổ họng của lão Thuần Vu, phía sau Thuần Vu Chấp Minh kinh sợ trắng mặt.

-Ngươi rốt cuộc là ai?

“Ta rốt cuộc là ai...không đến lân ngươi có quyền lên tiếng vấn."

Dứt lời cánh tay từ từ nâng cao như người ta nhấc một thứ búp bê nho nhỏ vô dụng đưa lên khỏi mặt đất, khớp ngón tay dùng lực nghe rõ âm thanh răng rắc nứt vỡ vô vùng kinh tâm vọng ra.Từ chỗ vết thương tia điện theo đó chui vào chẳng mấy chốc lan toả khắp cơ lão, oanh tạc phá hoại.

Linh hồn cư trú trong bụng nhanh chóng tựa như tờ giấy trắng bắt lửa bùng lên thiêu đốt, âm thanh đau đớn kịch liệt thoát ra giãy giụa tuyệt vọng bất tuân.

Cơ thể kẻ đó càng toả ra những luồng điện dữ dội ác liệt hơn, chúng lao đi bốn bề va chạm với không khí va chạm với cây cối, như những sợi roi của lôi thần vung lên, quất lên vạn vật quất lên đất đá, cảnh tượng như thể một cơn giông bão dừng lại càn quét nơi đây, đất trời muốn vứt vỡ sụp đổ, khung cảnh hỗn độn ngổn ngang.

Tôi nghe loáng thoáng tiếng hoảng hốt khẩn trương của Công Du Giám Binh xa xôi vọng tới gọi tên Thuần Vu Chấp Minh đi.

Tôi nhìn thấy Thuần Vu Chấp Minh sau giây phút bàng hoàng trấn động lại ùa về sát khí căm hận cuồng dã.

Nó đứng đó hung ác trừng lại nhưng sau vẫn quyết định xoay người rút lui.

-Chúng ta sẽ sớm thôi tái chiến.

Nó hằn học câu cuối.

“Tôi” cũng không buồn truy theo, chỉ đứng lặng lại nhếch môi cười cười, lạnh lẽo tàn khốc.

Thứ hình thù khắc nổi trên thân cây, bàn tay nó tách ra nâng lên, ngón tay chỉ về phía tôi, chất giọng xa xôi cách trở với thứ ngôn ngữ như cách biệt một thời không, âm u kéo về.

“Ngày nào ngươi còn chưa nhớ ra tên của ta...ngày đó ngươi và ta còn bị trói buộc vào nhau...ngươi sẽ mãi mãi vĩnh viễn cũng không thoát nổi sự rành buộc này, không chạy thoát khỏi ta đâu...” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.