Thiên Huyền Địa Hoàng Tôi thất tha thất thểu bước đi vô định trống rỗng, như thể hiện giờ đầu óc không có bất cứ một ý niệm khái niệm gì tác động kích thích nổi. Không khác một con rối, bị bàn tay vô hình nào đó từ trong bóng đêm xa xôi thăm thẳm giật dây dẫn dắt. Tôi cứ bước vô hồn mà trĩu nặng như thể chân tay mang theo một đám dây xích chục cân trói buộc, cho đến khi trước mặt lấp lánh ánh sáng dụ hoặc mới lấy lại chút tiêu cự. Tôi ngẩn ngơ nhìn một nhóm người quây quần bên đống củi lửa ấm áp nướng thức ăn, vừa ăn vừa vui vẻ nói cười, giống như một gia đình nhỏ hạnh phúc. Mùi vị theo gió lan toả tới cánh mũi lôi kéo nước bọt ứa ra, tiếng bụng réo gọi như cầu cứu khẩn khoản. Ưu Đàm đứng vụt lên trước tiên, cầm bốn xiên cá nướng khổng lồ đung đưa như vẫy tay đón chào. -Bố! Ô Nha chạy ào tới bên tôi, hai tay vất vả đưa một xiên cá đã được cắn nham nhở nhưng bốc mùi nướng thơm phưng phức. -Bố đi đâu mà lâu quá mới về? Cá ăn ngon lắm đó! Mọi ngưới nướng nhiều quá trời trong lúc đợi bố về ăn cùng. Nhưng mà mùi cá nướng lôi cuốn quá thành ra mọi người cầm lòng không được, ăn trước bố có chút xíu thôi hà! Tôi vừa xoa đầu bé vừa máy móc gật gật. -Không sao, mọi người đói thì cứ việc ăn trước, biết chờ người sau đến bao giờ. “Trời đất quỷ thần ơi, Dương Dương, anh như thế nào lại thành ra bộ dáng tả tơi xơ mướp này?” Bạch Ngân hốt hoảng lượn tới vẻ mặt khẩn trương lo lắng. -Không có gì quá nghiêm trọng. Tôi theo thói quen xem nhẹ tình trạng bản thân, cả cơ thể nặng nề như mang vác cả tấn hành lý trên một quãng đường bôn ba vạn dặm, suy kiệt mỏi mệt cả thể chất lẫn tinh thần. Tôi ước gì mình trở về căn nhà xưa cũ, có lão bố bận rộn dọn dẹp nhà cửa đi ngược đi xuôi miệng mồm ca thán tôi lười biếng. Còn tôi cứ việc ngồi ì một chỗ, thảnh thơi vắt chân trên chiếc ghế gỗ Hoàng Hoa Lê bập bênh ngồi đọc sách sưởi nắng. Trước mắt hiện ra một vật chắn tầm nhìn, Ưu Đàm đứng chắn lối tay bưng áo quần. Tôi ngẩn ngơ nhìn hồi lâu mới vươn tay nhận lấy. Ngoại trừ lão bố ra cũng chưa từng có ai chu đáo ân cần quan tâm từng chút một như thế này. -Mau mau thay y phục, Ưu Ưu là sợ bố cảm lạnh đó! Giọng con trẻ của Ô Nha vang lên thúc giục. -Biết! Tôi gật đầu đồng tình với bé, nhìn Ưu Đàm nói một câu chân thành “cảm ơn”. -Sau đó ra sưởi ấm ăn cá, trông cậu nhợt nhạt như kẻ chết dí trên giường bệnh lâu ngày, cá này bạc triệu cũng chẳng có mà mua, là thần dược chốn dương gian, bảo đảm thuốc đến bệnh diệt. Lão thái bà vọng đến. Tôi quay đầu nhìn một lượt, có lẽ gia đình cũng không khác hình ảnh này là mấy. Tôi từng có một gia đình đúng nghĩa dù chỉ có hai người. Nhưng đợi đến khi mất đi rồi mới dằn vặt day dứt, tiếc nuối khôn nguôi. Bây giờ tôi phải tự mò mẫm tìm kiếm cho mình những thành viên thích hợp, những trụ cột nền móng vững chắc để xây dựng một gia đình. Gia đình, nơi bạn có thể hoàn toàn tin tưởng yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau vô điều kiện. Nơi bạn nghĩ đến nhiều nhất khi đi xa, cảm thấy bình yên thanh thản khi ở gần, nghĩ đến đầu tiên khi vui vẻ hay khi đau thương. Tôi cầm lấy áo quần ra sau gốc cây lớn. Tiếng của Bạch Ngân vọng tới. “Dương Dương, thật ra ban nãy xảy ra chuyện gì? Đánh nhau với ai à?” -Thuần Vu Chấp Minh,đứa trẻ tóc trắng lúc trước ở nhà lão Dương thị trưởng, cùng với tên Công Du Giám Binh. “Bọn chúng liên thủ?” -Cũng không hẳn, nhưng cũng xem như vậy, đám Công Du thì Hắc Hồn đối phó, nhóm Thuần Vu thì do tôi tiếp quản... “Sau đó thế nào?” Tôi ngó đầu ra thấy Bạch Ngân đang nghịch thanh Hoả Đàm trong tay, hẳn lúc Ưu Đàm lấy đồ ra đã quên không cho nó vào. -Sau đó...chính là tôi đuổi được bọn chúng đi và quay trở về đây với mọi người. Tôi nhanh chóng thay xong, lúc bước về chỗ thấy Hắc Hồn từ bao giờ cũng đã mang lại ngoại hình đầu to thân mảnh, nhìn lâu thành quen, cũng không quá khó coi hại mắt như lúc đầu. Dù sao hình dáng bình thường ban nãy cũng thật mong đợi. Lúc đó tuy bề ngoài nó còn chưa rõ ràng, hơn nữa tôi cũng chẳng có thời gian tâm trí quan sát kỹ, nhưng cũng mơ hồ nhận ra bộ dáng rất giống một con sói đen khổng lồ. Nó phải to cỡ một con voi trưởng thành, bây giờ mường tượng ra cũng đủ thấy nó oai phong lẫm liệt nhường nào, tựa như ma sói canh giữ cửa địa ngục. Lúc trước tôi cứ nghĩ, dù sau này nó có thực thể chắc cũng sẽ có vẻ ngoài tạp chủng dị dạng khủng bố tới mức làm người ta quay đầu bỏ chạy. Nếu là sói thì...Từng có thuyết viết rằng, Hồn Độn hóa thân giống chó sói, vì cho rằng không có loài nào tham ăn và ác độc như loài này.Nhưng có một điều khó hiểu, để Hồn Độn có được dáng vẻ và sức mạnh hoàn chỉnh cần phải cho hấp thụ 10.000 ma thú hoặc ác linh. Hắc Hồn tự lúc nào đã cắn nuốt từng đó thức ăn? -Bố, ngồi chỗ này ấm ấm! Ô Nha vỗ vỗ tảng đá kê làm ghế ngồi ở bên cạnh nhóc con. Tôi đi qua ngồi xuống. “Nói nghe thật đơn giản...thằng nhóc con đó tuy tôi không rõ nó còn che dấu thực lực tới đâu nhưng để nó tạm buông tha cũng không dễ dàng gì. Sự thâm độc tà ác mà nó sở hữu thì không thể xem nhẹ...cái thứ đó nó có nhiều điểm tương đồng với Hắc Hồn. ” -Sao cơ? Điều Bạch Ngân tiết lộ thật khiến người ta nghi ngại. Tôi đón xiên cá từ tay Ưu Đàm, ngắm phải trái trên dưới mấy vòng. -Ý cô là thế nào khi nói “nó tương đồng với Hắc Hồn?” “Cơ thể của nó...cũng là tập hợp của vô số ác linh...” -Ồ, cái này cô cũng nhìn ra? “Đừng quên tôi cũng là vong linh mà, đưa mắt một cái đơn giản nhìn thấu. Dương Dương, anh cũng có thể mà, thể chất của anh đâu giống người bình thường.” Thể chất không như người bình thường? Tôi nhớ lúc trước có đọc một bài báo viết về một bộ phim với nội dung kể về một cậu bé chào đời với ngoại hình ông lão 80, sau đó theo thời gian đứa bé lớn khôn nhưng càng ngày càng trẻ ra và cuối cùng chết đi trong bộ dạng của trẻ sơ sinh. Lại có bài báo viết một số người trưởng thành mới phát bệnh song vẫn giữ dáng vẻ cũ, nhưng trí khôn và tâm tình lại trở về thời kỳ ấu thơ. Theo như tên Mạnh Chương tiết lộ, tên Thuần Vu Chấp Minh không phải mắc bệnh tật bẩm sinh mà thật sự do biến đổi thể chất vì dính dáng tới kiếm cổ trong một lần đơn thương độc mã xuống Âm Huyệt. Có thể số lượng oán vong quá lớn, tới mức một kẻ chuyên thao túng linh hồn cũng kiểm soát không nổi dẫn tới tình trạng chính bản thân bị phôn phệ. Nhưng quá trình lại bị đảo ngược và tiến trình cũng trở nên chậm chạp, vì thế gã mới có vẻ ngoài của một đứa nhóc. Xiên cá nướng thơm ngoài mong đợi, thú thật lúc trước khẩu vị của tôi dường như có vấn đề nặng. Mũi tôi khá thính nhưng vị giác không biết có phải bị hỏng, việc nêm nếm mặn ngọt trong nấu ăn không ảnh hưởng lắm nhưng khi chân chính thưởng thức lại nuốt không trôi. Tuy nhiên thịt cá Huyết Long như thể đánh thức sửa chữa toàn bộ vị giác sai khác trên đầu lưỡi trở về đúng chức năng bổn phận, món cá dụ hoặc lôi cuốn đến không tưởng, tôi cắn một miếng và có cảm giác mình như tìm ra món ăn khoái khẩu nhất trần đời. -Thế nào? Cực kỳ ngon đúng không? Lão thái bà vừa ăn ngốn ngấu vừa nhồm nhoàm hỏi, trông cuồng bạo dữ dội như dã thú đang đánh chén giành giật con mồi với kẻ nào đó trực chờ ngay bên cạnh, thực sự làm tôi có chút trợn mắt sửng sốt. Ưu Đàm hai tay cùng lúc đưa lên cắn nuốt, cắm cúi mải miết với tốc độ xử lý thức ăn nhanh như thể bị bỏ đói lâu ngày, tuy nhiên trông dáng vẻ lại cực điềm đạm từ tốn, không để một chút thức ăn thừa rơi vãi. Ô Nha bên cạnh cũng híp mắt gật gật phụ hoạ, hai tay bé nâng đồ ăn mồm miệng dính một chút cá vụn, bé đưa tay quệt một cái chúng dính lên mu bàn tay và rơi vung vãi cả xuống áo quần. Cái đám như lang thôn hổ yết này, mặc dù quả thật có ngon tới mức muốn nuốt mất lưỡi, cũng không tới mức cần tranh giành như thể đang tham gia cuộc thi ăn nhanh. -Không phải chỉ ngon thôi đâu. Lão thái bà một tay cầm ăn một tay cầm nướng. -Nó có thể xem là loại thực phẩm thần dược lão thiên ban tặng cho nhân gian, nội ngoại thương dù nặng tới mấy chỉ cần chưa chết đều có thể từ từ chữa khỏi.Tựa như chúng khiến đám tế bào bị ốm đau bệnh tật trở lên khoẻ mạnh và sinh sôi mãnh liệt hơn lúc nào hết. Tôi bình thản gật gật, không quá ấn tượng, đơn giản khả năng phục hồi của tôi cũng khá mạnh, cánh tay bị gãy rời mà trong chốc lát cũng có thể tự nối liền cơ mà. Tôi tuỳ tiện từ tốn cắn miếng thịt cá trắng hồng mềm mịn mỡ màng, từng sợi đậm đà như muốn tan trên đầu lưỡi. Tiếng lão bà nói xen lẫn tiếng nhai nuốt. -Không những thế nếu được ăn thường xuyên còn có thể khiến bản thân tăng thêm tuổi thọ, vạn độc bất xâm vạn tà bất chiếm, sinh cơ bất diệt đột phá tiềm năng. -Ồ! Tôi không ghìm nén được kinh ngạc, tăng thêm tuổi thọ? Vậy Miêu tộc có nó sẽ không tìm tới Ưu Đàm? Tôi cắn miếng cá, hương vị tuyệt hảo quả thật làm người ta không nỡ ngừng lại muốn được ăn mãi. -Bọn Miêu tộc có biết vụ này? “Nếu biết đã không tới lân chúng ta được hưởng phúc.” Ô Nha đột nhiên xen miệng, sau đó lại quay sang nói với Bạch Ngân vẫn chăm chú ngắm nghía thanh đao lại sờ mó sợi dây đỏ cột quanh vỏ bao. “Thật tiếc Bạch Bạch vô phúc không được nếm thử.” -Bạch Ngân, chuyện này không có cách nào giúp cô được sao?” “Cách...” Bạch Ngân ngửa cổ nhìn trời thở dài. “Nếu như có ai đó đồng ý cho tôi nhập xác...” Nói xong câu đó cô ấy quay sang nhìn tôi nhìn Ư u Đàm rồi lắc đầu. “Hai người thể chất không thích hợp...” Nhìn lão thái bà vẫn lắc đầu tiếp cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt non nớt bóng nhẫy mỡ cá của Ô Nha. “Nếu nhóc con này chịu...” -Hé hé, sao Nha Nha phải giúp đỡ chứ? Bé nói dứt lời liền vênh mặt hất cằm về hướng khác, gặm gặm đồ ăn. “Quên rồi sao? Lúc đánh nhau với tên Công Du là Dương Dương ném nhóc cho ta bảo vệ. Không nên vô ơn như vậy chứ? Câu nói nhẹ nhàng của Bạch Ngân làm nhóc con đứng hình một lúc mới chậm rì rì quay đầu lại, rầu rĩ làu bàu. -Vậy...chỉ một lúc thôi nhé! Mắt Bạch Ngân tức thì sáng rực lên lấp lánh, sự háo hức rạo rực khôn cùng thể hiện cô cực mong chờ chuyện này. “Nhóc con, thả lỏng tinh thần một chút, giống như lúc thèm ngủ vậy.” Ô Nha gật gật. -Có đau không? “Sẽ không nếu nhóc tuân theo lời ta chỉ.” Tôi vẫn có chút quan ngại. -Có gây nguy hiểm gì không? Nghe nói bị nhập xác khiến chủ thể hao hụt sức sống? -Không đâu, điều đó chỉ xảy ra nếu là tình trạng cưỡng chế ép buộc. Thứ nhất do trẻ con vía nhẹ, thứ hai nó vốn dĩ là con gái với một nửa dòng máu Miêu tộc, bản thân định sẵn căn cao số nặng càng thích hợp cho chuyện “thông linh”. Dứt lời tôi thấy cô ta nhảy vồ vào Ô Nha, sau đó hình ảnh nhập nhằng chớp nhá mấy giây như thể đang cố điều chỉnh kích thước. Cơ thể Ô Nha giật nảy mấy cái như bị điện chích, tiếp theo bóng hình Bạch Ngân giống như dòng nước thẩm thấu, tắt ngấm, đầu Ô Nha gục xuống cả cơ thể đình chỉ bất động. “Đây là Hống Mao Vĩ?” Giọng bé con cúi gằm phát ra, vẫn trong trẻo quen thuộc lại có gì đó khác lạ. “Hi hi, nếu đúng là vậy thì quả là món quà trân bảo tuyệt thế trần gian khó cầu.” Ô Nha xoay đầu nhìn tôi. -Bạch Ngân đó sao? “Là tôi.” Ô Nha nhoẻn miệng cười tươi tắn, giơ cây xiên cá há mỏ ngoạn một miếng lớn. Gật gật như trống tỏi. “Thật sự là thiên hạ đệ nhất tuyệt phẩm. Có thể trong một lúc có lại được vị giác, nếm thử được món ăn cực phẩm khó tìm, có chết cũng thoả mãn.” Tôi cười cười lắc đầu, cô ta vốn chết rồi. Bình phẩm xong cô cũng chẳng thèm để ý hình tượng, hùng hục hùng hục như trâu húc mả lao vào guồng quay cắn nuốt. Tôi ăn tiếp mấy miếng cá, thật sự là hương vị tuyệt vời, khó trách khiến người ta điên cuồng không kìm chế muốn ăn đầy miệng. Tôi rút con dao đá thuỷ tinh núi lửa, lưỡi của nó bị gãy gần hết, chúng hiện giờ đang nằm đâu đó trong lòng hồ giá lạnh. Thanh Hoả Đàm chỉ còn lại vỏ đao và chuôi cùng sợi dây Âu Tử Dạ thắt cho tôi nhằm khiến chúng không bị rơi mất thất lạc. Sợi dây bện rất cầu kỳ, hoa văn đẹp đẽ tinh tế, màu sắc lộng lẫy tới mức làm người ta nín thở không nỡ dời tầm nhìn. Đỏ tươi như nhuộm máu mà rực rỡ tựa dáng chiều, dưới ánh sáng lửa hồng tán sắc lên thần thái diễm lệ đến nhức mắt, óng lánh như phủ bụi kim cương. -Hống Mao Vĩ? Ý cô là gì? Ô Nha nâng tay ăn xiên cá như gặm ngô nướng, nói trong khi miệng nhai một đống thức ăn. “Truyền thuyết cổ đại lưu rằng xưa kia trên vùng biển Đông Hải có một con thú vô cùng uy vũ ngang tàng tên Hống, nó mình ngựa đầu rồng có cánh như đại bàng sải rộng trên 15 trượng (1 trượng khoảng3,33m) lại rất thích chạy ngược xuôi trên bầu trời.” “Toàn thân da lông Hống đỏ như tẩm máu lại bao phủ sắc lửa màu xanh lam nóng bỏng tới mức có khả năng thiêu đốt bất kể thứ gì, tính tình lại dũng mãnh hung bạo nên thường xuyên gây chiến với rồng...thậm chí coi rồng là thực phẩm bổ sung năng lượng.” -Hống? Có thuyết viết rằng nó là chúa tể của Kỳ Lân, là thần thú cai quản và thống trị Kỳ Lân. Ô Nha gật gù lời tôi bổ sung. “Người ta thường cho rằng Rồng là thú vật linh thiêng cao quý, nếu chế ngự và trở thành chủ nhân của Rồng thì sẽ vô cùng hãnh diện tự hào...” Ưu Đàm cầm siêu nước chè cứ thế nâng lên cao ngửa đầu há mỏ hứng nước từ vòi chảy xuống. Tôi đợi nó uống đã đời xong thì rót nước vào nắp ấm, uống. “Nhưng chưa từng có ai thuần phục được Hống, loài vật này quá kiêu ngạo cường đại, lòng tự trọng ngút trời không cho phép nó cúi đầu trước bất kể quyền uy to lớn nào, thà chết còn hơn...” Ô Nha dừng lại, nhìn tôi uống nước. Tôi uống xong cũng rất tâm lý thức thời rót nước vào nắp ấm rồi đưa cho cô. Ô Nha tu một hơi ừng ực, ợ lên một tiếng thoải mái rồi xoa xoa cái bụng nho nhỏ căng lên tròn vo. “Thật thoải mái...Haizz, đến khi nào thì mình lấy lại được thân xác?” Tôi giật mình. -Cô ý thức được nhục thể của mình còn tồn tại? Ô Nha thoáng khựng lại, nghiêng đầu trầm tư mất mấy giây rồi nhe hàm răng răng cưa nhấp nhô cười trừ. “Haizz, là vô ý thức buột miệng...nếu như tôi chết vì bị ám sát đầu độc gì đó thì thi thể hẳn sớm bị mang đi băm vằm thiêu huỷ...Chẳng lẽ có ai đó “thương thầm” mang đi ướp xác tưởng niệm?” Tôi nhìn nhìn Ô Nha. Bạch Ngân cũng giống tôi, đều quên hết ký ức xưa cũ, nhưng những điều đó giờ lại cực kỳ quan trọng mật thiết. Chẳng biết đến bao giờ mới chạm tới thứ đã bị phong ấn quên lãng, khám phá ra sự thật cố che dấu đi. Bạch Ngân bên trong Ô Nha quay lại bộ mặt đứng đắn nghiêm chỉnh. “Phải rồi, Hống Mao Vĩ chính là nói đến sợi lông đuôi của nó. Một chiếc lông cánh nghe đồn cũng có khả năng cản phá được một đạo lôi kiếp đánh xuống. Còn một sợi lông đuôi của nó lại có tác dụng tăng cường thần thức. “Thần thức” mạnh mẽ mới gíup kẻ tu luyện tránh rơi vào ma kiếp, đột phá cảnh giới thông thuận.” “Cho nên thời cổ đại phàm nhân nghịch thiên tu tiên luôn mong muốn săn lùng Hống, để có được hai món thượng phẩm trân bảo. Có điều tìm ra nơi nó sống đã khó, khống chế được Hống nhu thuận là việc tựa như mơ tưởng hão huyền. Không những nó sở hữu thứ sức mạnh săn giết được rồng mà còn bởi bản chất ngoan cường quyết tuyệt. Nó sẽ chống trả đến chết, nhưng nếu nó chết thì lông của nó sẽ trở thành phế phẩm thấp kém. Được nó tự nguyện trao tặng... “kẻ đó” không biết anh ta dùng cách gì có được, làm thế nào tìm ra, rồi...nghĩ gì mà cho anh? Ô Nha trầm ngâm nói một tràng dài xong thì dừng lại, đăm đăm tĩnh lặng nhìn tôi như dán. -Cô chắc mình không nhầm? -Nhầm? Có một cách thử, rất đơn giản. Dứt lời Ô Nha tháo sợi dây rồi ném nó vào đống lửa. Lửa vàng ươm liếm tới, xung quanh vật phẩm phừng lên ngọn lửa xanh lam ma mị. Bạch Ngân dùng một cành trúc câu nó lên, khi đầu ngọn trúc chạm tới tíc tắc bị đốt cháy đen xì. Bạch Ngân lấy cành trúc ra, hơi dùng lực cắm phần ngọn xuống, nó lập tức hoá vụn tựa như đầu lọc thuốc lá hút rồi. Bạch Ngân quẳng mẩu trúc đi, cầm lấy lưỡi liềm vung một cái hất văng sợi dây ra ngoài. Trên lưỡi liềm để lại một vệt lửa đỏ rực tựa như bị để lâu trên bếp lò. Lửa xanh lam bám dính trên sợi dây mất thêm một lúc mới lụi tàn. Ô Nha lại giơ lưỡi liềm lên cao rồi chặt xuống. Lưỡi liềm tuy không mạnh mẽ như rìu chặt gỗ chém đá hay sắc bén như dao lam cắt gọt dễ dàng, nhưng dùng lực mạnh bạo, đất đá nhỏ xung quanh có thể thấy văng toé ra vỡ vụn. Bạch Ngân nhấc lưỡi liềm lên, sợi dây vẫn vững vàng dẻo dai, một vết xước bé cũng không để lại. “Thật sự là hàng chính hiệu 100% số lượng giới hạn lại miễn phí cho không biếu không?”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.