- Bổn tòa đoán đúng mà, việc đã bại lộ, các người còn không lột bao mặt xuống, chả lẽ còn đợi bổn tòa động thủ?
Thiếu Bạch biết không chối chạy được nữa, đành y lời, bọn Vạn Lương thấy vậy cũng làm theo.
Một lão già mắt sâu hoắm, ốm nhách nhác trông thấy diện mạo của Thiếu Bạch, hốt hoảng phóng nhanh ra ngoài xa. Mông diện nữ giận dữ quát :
- Sao thế?
Hắc bào lão giả càng xanh mặt ấp úng :
- Đường chủ thứ tội, lão hủ... Hồ Diên Báo.
- À, bổn tòa có nghe Âm Sơn có Hồ Diên Báo, ngoại hiệu Bích Lân Tiễn, ra là ngươi đấy.
- Bích Lân Tiễn là ngoại hiệu của lão hủ, chút tài mọn chả đáng kể.
- Ngươi tự xưng lão hủ, chắc không phải thuộc hạ Thánh cung?
- Thuộc hạ trót lỡ miệng, dám mong Đường chủ thứ tội.
Chỉ Thiếu Bạch, Mông diện nữ hỏi y :
- Người này là ai, tại sao ngươi phải sợ?
- Đường chủ minh giám, đấy là Tả Thiếu Bạch, Minh chủ Kim Đao môn mới nổi lên trên giang hồ.
Ba chữ Tả Thiếu Bạch vang vang như sét đánh ngang đầu, không riêng bọn người trong điện hãi hùng dạt tránh cả về một bên mà cả Mông diện nữ cũng giật bắn người.
Lặng đi giây lâu, Mông diện nữ mới lên tiếng :
- Tả Thiếu Bạch, có phải ngươi lập phái chống đối Thánh cung?
Thiếu Bạch giật mình, cảm thấy trong giọng nói người đối diện có hơi khác lạ, chỉ khẽ gật đầu im lặng.
Thanh âm Mông diện nữ bỗng trở nên run run :
- Bạch Hạc bảo Chưởng môn nhân Tả Giám Bạch đã mất là gì của ngươi?
- Tiên phụ.
Mông diện thiếu nữ đứng ở cạnh bàn chợt ghé vào tai Mông diện nữ :
- Nên xử trí gấp những người còn lại để đề phòng sinh biến.
- Họ Tả, Thần quân đang tìm ngươi, ngươi tự chui đầu vào rọ thì thật vừa lúc quá.
Quét nhìn bọn người trong điện, y thị tiếp :
- Thần quân ở sau điện chờ triệu kiến các ngươi.
Mông diện thiếu nữ nhanh nhẹn phóng đến cánh cửa ăn thông vào hậu viện, đốc thúc :
- Đi đi, lẹ lên!
Hồ Diên Báo nghe lệnh, bỏ đi ngay, bọn người còn lại cũng lục tục theo lão.
Cánh cửa ăn thông ra sau điện không hiểu từ bao giờ đã có thêm bốn mông diện thiếu nữ, trong tay đều bưng một mâm trà, một người trong bọn nói :
- Hãy uống thuốc giải, không thì đừng mong được gặp Thần quân.
Hồ Diên Báo y lời, cầm lấy một chén uống cạn, đảo mắt nhìn, thấy phía ngoài cửa là một thông đạo, dẫn đến một tòa đại sảnh nữa, ở hai bên lúc ấy sừng sững hai hắc y mông diện kiếm thủ, đành đánh bạo dấn bước.
Khoảnh khắc sau, trong gian phòng còn Tứ Giới ngồi xếp bằng vận công lực mấy chục năm tu vi cố tống độc dược ra khỏi tâm mạch và bọn Thiếu Bạch lặng lẽ đứng bên bảo vệ.
Mông diện nữ nhân ngồi ngạo nghễ tại bàn, y thị không ngừng đảo mắt dớn dác hết nhìn bọn Thiếu Bạch lại nhìn ra phía sau điện, dáng chừng sốt ruột lắm. chờ cho tăng nhân cuối cùng uống trà đi khuất sau cánh cửa, Mông diện nhân mới gặng hỏi :
- Thiếu Bạch, nghe giang hồ đồn đãi hai tuyệt nghệ Thiên kiếm, Tuyệt đao đều có ở nơi ngươi...
Thiếu Bạch dõng dạc :
- Đao kiếm có cả, Đường chủ có chi chỉ giáo?
- Thánh Cung Thần Quân rất giỏi thuật chỉnh dung, không hiểu ngươi là thật hay giả.
Chỉ cố tìm cách bắt sống đối phương ép lấy thuốc giải, Thiếu Bạch mập mờ :
- Tại hạ cũng không hiểu chính mình nữa.
- Tam, thất kiếm thủ...
Thiếu Bạch nghe nói, còn đang hoang mang, thì đã vi vút hai bóng nhiều nhoáng lên,sáng lóe ánh kiếm đổ ập tới. Giật mình kịp thay ánh lạnh ở mặt phải đã đến sát trong gang tất, chàng lật đật nhảy tránh, tả thủ cùng lúc búng vút một chỉ về kiếm địch ở mé trái.
Chỉ nghe keng một tiếng, tên tam kiếm thủ bên trái chưa kịp biến chiêu đã bị chỉ lực của Thiếu Bạch bắn phải trường kiếm bạt văng.
Ngươi Thiếu Bạch chân khí cũng bị dội mạnh nhất thời tâm khẩu nhói đau, hữu thủ chộp kiếm của tên thất kiếm thủ rơi chậm vào khoảng không, dầu vậy, đối phương cũng một phen tháo mồ hôi hột.
Việc nhanh trong tích tắc, hai tên kiếm thủ lùi tránh lại đồng loạt xông lên vây đánh tới tấp.
Thiếu Bạch không dám vận chân khí, đánh dùng khinh công thân pháp né tránh.
Tứ Giới hốt nhảy tới, trầm giọng :
- Minh chủ mau rút kiếm ứng địch, Vạn lão hộ pháp chuẩn bị mở đường, lão nạp và Minh chủ đi đoạn hậu.
Hoàng Vĩnh, Cao Quang nghe nói nhất tề rút binh khí ra, Vạn Lương bảo :
- Minh chủ lui về giải trừ độc chất mau!
Thất kiếm thủ nghe tiếng, cười khảy, màn kiếm quang tức thời càng dồn dập loang rộng, kiếm nối kiếm buộc Thiếu Bạch phải lạng tránh không kịp thở. Mông diện nữ theo dõi cuộc chiến không chớp mắt cười lạnh :
- Tả Thiếu Bạch, bổn tòa từ lâu đã nghe Thiên kiếm, nếu ngươi không rút ra, có hối cũng chả còn kịp.
Thiếu Bạch ngạo nghễ :
- Đường đường Kim đao Minh chủ, phải rút kiếm đánh với hai tên tiểu tốt, để tuyên truyền khắp giang hồ, người ta sẽ cười cho à?
Tên tam kiếm thủ giận ói máu, quát ra :
- Tiểu bối vô lễ, xem bổn kiếm chủ!
Xông vụt tới, trường kiếm nhoáng ào.
Thiếu Bạch vội trầm khí đơn điền, thò nhanh hữu thủ chụp cổ tay đối phương. Chiêu thức xuất thủ quá thần tốc, tên tam kiếm thủ chỉ thấy đoản mạch tê tái, hểnh tay, trường kiếm đã bị Thiếu Bạch giật phăng.
Suốt một ngày đêm, cái bụng võ học cùng tận không được dịp thi thố, Thiếu Bạch thấy tưng tức mãi. Giờ đây, một chiêu đắc thủ nhẹ nhõm kiếm hoa vòng đâm luôn vào yết hầu tên thất kiếm thủ đứng mé.
Thế công lẹ như chớp, dồn đối phương lùi ngay một bước, vung kiếm đón đỡ. Nhưng Thiếu Bạch đã dạt kiếm đâm về tam kiếm thủ. Tên này cuống quýt nhảy lui liền nửa trượng né, thì trường kiếm Thiếu Bạch đã xoay tròn, nhanh không tưởng phạt ngang vào hông thất kiếm thủ.
Tên thất kiếm thủ nhất kiếm rơi không, chưa kịp biến chiêu, kiếm thế đối phương đã nhoáng lại, túng quá, đành lùi một bước khoa kiếm đỡ. Chẳng dè lại hễnh không, trường kiếm trong tay Thiếu Bạch đã đâm vút về tam kiếm thủ.
Chỉ thoáng mắt, Thiếu Bạch đã công liền lúc tám kiếm, dồn hai tên kiếm thủ phải cuống cuồng nhảy tránh. Bát kiếm nhoáng trong ánh chớp, đã trấn áp tất cả những người hiện diện. Ra là Thiếu Bạch, đứng yên vung kiếm loang loáng, thế mà hai tên kiếm thủ phải cuống quý xoay vòng né tránh, thủy chung vẫn không sao thoát khỏi trùng trùng kiếm ảnh, mặc dù người đứng ngoài xem rất rõ Thiếu Bạch chỉ lướt kiếm nhẹ nhàng như bỡn.
Trong điện bấy giờ kể còn sáu bảy chục nhiều, nhưng đều im bặt như tờ. Riêng về phía đối phương cũng có ngót bảy mươi người, tay lăm lăm binh khí, thấy kiếm pháp Thiếu Bạch thần kỳ như thế người nào cũng tròn mắt nhìn sững như tượng, quên cả việc xuất thủ giải cứu đồng bạn.
Mông diện nữ bỗng run giọng :
- Ngừng tay.
Hai tên kiếm thủ sớm đã mất hết tinh thần, được lệnh, mừng húm nhảy luôn ra sau miếu. Nào dè giây phút ấy loáng thấy Thiếu Bạch xoáy lốc trường kiếm, nghe vang liền hai tiếng choang rợn lạnh, hai thanh kiếm trong tay hai kiếm thủ đã vuột bay vù vào quãng không. Mông diện nữ vỗ bàn khen ngợi :
- Kiếm pháp hay tuyệt, có phải là Đại Bi kiếm pháp nức tiếng giang hồ?
Thiếu Bạch nói :
- Đại Bi kiếm pháp đâu phải võ học tầm thường, trừ phi Đường chủ đích thân xuất thủ, tại hạ không dám xuất thủ bừa bãi.
- Ngươi biết ta là ai...
Thiếu Bạch ngắt nhanh :
- Biết chứ, các hạ là Thanh Long đường chủ của Thánh cung.
- Ngươi thử xem xưa kia có khi nào gặp bổn tòa?
Đột ngột y thị cởi bỏ bao mặt. Thiếu Bạch rúng động tâm thần tròn mắt :
- Cô nương...
Thì ra, đấy chỉ là một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, dung nhan diễm lệ, đang nhìn đăm đăm Thiếu Bạch, nước mắt rưng rưng, thấy thế Vạn Lương đâm ngờ :
- Thánh Cung Thần Quân quỷ kế đa đoan, Minh chủ nên dè dặt.
Cao Quang quát hỏi :
- Cô nương là ai?
Thiếu nữ chẳng nói chẳng rằng giơ tay, nhoáng vút ra một luồng sáng vàng vèo về phía Cao Quang.
Vạn Lương biết là ám khí hiểm độc, sợ đồng bạn không tránh kịp, lập tức phóng tới thò hữu thủ chụp lấy. Trong ánh lửa, chỉ thấy ám khí ấy là một ngọn kiếm nhỏ vàng óng, trên có khắc bốn chữ lớn: Cừu hận chi kiếm.
Vạn Lương phá cười :
- Thì ra Cừu hận chi kiếm chấn động giang hồ lại là Thánh cung Thanh Long đường chủ, rõ thật càng già càng gặp nhiều chuyện lạ.
Thiếu Bạch bỗng nghẹn ngào hỏi :
- Tỷ tỷ đấy sao?
Thiếu nữ òa khóc nức nở :
- Đệ đệ...
Lao thẳng về phía Thiếu Bạch.
Thiếu Bạch cũng chồm tới ôm lấy thiếu nữ vào lòng thổn thức.
Bọn Vạn Lương vỡ lẽ tức khắc, hóa ra từ lâu nay vẫn nghe nói Thiếu Bạch còn có một người chị tên Tả Văn Quyên năm xưa bị cừu nhân giết sạch thân gia họ Tả bắt sống ở bên Sinh Tử kiều đem đi mất biệt. Bây giờ mới hay lại là chủ nhân ngọn Cừu hận chi kiếm chọc trời khuấy nước, ai nấy đều than dài cảm khái. Mấy hắc y thiếu nữ vốn là thị nữ tâm phúc của Văn Quyên lúc ấy đứng bên cũng mũi lòng lặng lẽ cúi đầu khóc.
Tả Văn Quyên tức tưởi khóc :
- Đệ đệ, gia gia và đại ca chết thật thảm thương, chúng ta phải báo thù mới được.
- Tỷ tỷ yên lòng, tiểu đệ...
Nghĩ đến cái chết oan uổng của phụ thân, Thiếu Bạch lại òa khóc thút thít.
Vạn Lương cảm khái, bước lại vòng tay khuyên :
- Minh chủ đừng quá bi ai, giang hồ đang sóng gió, chúng ta nhân dịp này nên tìm cách tiến thủ là hơn.
Văn Quyên phấn chấn tinh thần, lau nước mắt :
- Lão anh hùng nói rất phải.
Nắm cánh tay em, nàng tiếp :
- Đệ đệ, đây là cơ hội tốt cho chúng ta báo thù rửa hận, thiên vạn không nên lỡ phí.
Nhìn sang Vạn Lương nàng dịu giọng :
- Chưa thỉnh giáo quý tánh đại danh lão anh hùng?
Vạn Lương vòng tay :
- Lão hủ Vạn Lương, hiện là Kim đao hộ pháp.
- Ra là Vạn lão anh hùng, xá đệ trẻ dại, nhờ ơn lão anh hùng dìu dắt, Tả Văn Quyên này cảm kích muôn vàn.
- Cô nương khách sáo quá.
Văn Quyên lại nhìn về phía Hoàng Vĩnh, Cao Quang. Hiểu ý, Thiếu Bạch giới thiệu :
- Nhị vị ấy là Hoàng Vĩnh, Cao Quang anh em kết nghĩa của tiểu đệ.
Hoàng Vĩnh, Cao Quang nhất tề nghiêng mình :
- Chúng tôi đều là thuộc hạ Kim Đao môn, cô nương khỏi cần khách khí.
Văn Quyên đáp lễ, rồi lấy ra một bình ngọc, đổ ra năm viên thuốc bảo :
- Chư vị mau uống thuốc giải, xin thứ cho tội bất kính.
Thiếu Bạch nhận thuốc, lấy uống một viên, còn lại chia cho bốn người Vạn Lương. Thấy thuốc này to bằng hạt đậu màu da cam, khác hẳn thứ thuốc bọn Vũ Văn Thanh uống khi nãy, rất lấy làm lạ hỏi :
- Tỷ tỷ, thứ thuốc này lại khác nữa sao?
Văn Quyên sẽ gật :
- Thuộc hạ của Thánh Cung Thần Quân toàn là kẻ thù của Tả gia, ngu tỷ khó khăn lắm mới dụ được bọn họ tới đây, lẽ nào ban cho thuốc giải?
- Thế thì...
- Thứ thuốc ấy không những chả phải thuốc giải độc, lại có tác dụng làm cho chất độc trong cơ thể mau phát tác.
Thấy em biến sắc, nàng tiếp ngay :
- Đệ đệ trách ngu tỷ lòng dạ tàn độc quá phải không?
- Tiểu đệ đâu dám có ý ấy, chẳng qua giết người nhiều quá không phải...
Hốt thấy chị lại òa khóc, chàng bèn nín thinh. Văn Quyên sụt sùi :
- Đệ đệ có biết chuyện Cừu hận chi kiếm?
- Có. Tiểu đệ vẫn nghe giang hồ xuất hiện một bang hội bí mật, chuyên dùng ngọn kim kiếm khắc bốn chữ Cừu hận chi kiếm, là kẻ thù chung Cửu đại phái, Tứ môn, Tam hội và Lưỡng đại bang. Có điều không ngờ tỷ tỷ có dính dáng với bang hội ấy.
- Không những chỉ díng dáng, mà tỷ tỷ còn là nhân vật thủ não.
Nghe nói một tay nàng sáng lập cả một bang hội chấn động giang hồ, bọn Tứ Giới và Thiếu Bạch đều vô cùng khâm phục. Văn Quyên lại hỏi em :
- Đệ đệ có biết hai chữ cừu hận là gì không?
- Chắc là ám chỉ mối huyết hải thâm cừu của Tả gia ta?
- Đệ đệ đoán đúng lắm! Nợ máu trả máu, mấy trăm nhân mạng Bạch Hạc bảo ta phải được báo đền xứng đáng. Vậy mà từ khi Cừu hận chi kiếm ra đời đến nay, giết đâu đã tới trăm mạng để gọi là nhiều quá?
- Tỷ tỷ bớt giận, tiểu đệ trót dại, mong tỷ tỷ chớ trách.
- Nhà họ Tả ta chết sạch cả rồi, chỉ còn mỗi chị em ta, thì dù đệ đệ có lỗi nặng thế nào, tỷ tỷ cũng bỏ qua hết.
Thở dài áo não, nàng tiếp :
- Đệ đệ, lúc gia gia và đại ca mất mạng, tiểu đệ có trông thấy tận mắt không?
- Tiếc là không, vì khi gia gia và đại ca mất mạng, tiểu đệ đã đi sâu vào vùng sương mù trên Sinh Tử kiều rồi.
- Đệ đệ không thấy nhưng tỷ tỷ lại thấy rất rõ, gia gia và đại ca chết dưới tay địch nhân, thi thể nằm sống sượt trong vũng máu, cảnh tượng thê thảm ấy đến nay vẫn còn hiện rành rành trước mắt. Mỗi lần nghĩ tới mối thâm thù chưa rửa, tỷ tỷ cứ muốn chết phứt cho xong...
Thiếu Bạch nghẹn ngào :
- Tỷ tỷ đừng nói nữa.
- Phải nhắc thế cho đệ đệ luôn nhớ đến đạo làm con, dốc sức báo thù.
Bọn Tứ Giới thấy nàng có thái độ quyết liệt, hăng say rửa hận như thế không ai dám đánh tiếng khuyên. Văn Quyên quét mắt nhìn tứ phía, bảo :
- Vị Tả Thiếu Bạch này là em ruột của bổn tòa, các ngươi mau ra mắt đi!
Bọn mấy chục hắc y kiếm thủ đứng vây quanh nhất loạt nghiêng mình :
- Tham kiến Tả đại hiệp.
Tứ Giới sực nhớ đến bọn Nhất Thanh, bèn chắp tay hỏi :
- Tả cô nương, mấy chục người vừa rồi đều đã bị độc phát chết hết?
- Lão thiền sư lo lắng cho bọn họ, không hiểu muốn họ chết hay sống?
Thấy vẻ lạnh băng của chị, sợ làm mất niềm hòa khí, Thiếu Bạch đỡ lời :
- Bọn người đó đều có dính dáng tới việc Thiếu Lâm mất bảo vật, lão thiền sư chỉ sợ nếu họ chết hết, sẽ không còn manh mối truy tầm.
Văn Quyên dịu giọng :
- Hiện chưa chết.
Thiếu Bạch yên tâm hỏi lảng :
- Tỷ tỷ là chủ nhân Cừu hận chi kiếm, sao còn là Đường chủ của Thánh cung Thanh Long đường?
- Đấy chỉ là kế quyền nghi nhất thời của tỷ tỷ, phải mạo nhận thân phận kẻ khác.
Khẽ thở dài, nàng tiếp :
- Vì muốn báo thù, ngu tỷ một mắt cũng có thực lực, một mắt diệt dần đối phương. Trăm phương nghìn kế, mất bao tâm cơ cũng chưa tìm ra nguyên hung là ai, mãi gần đây, mới dò được một bí mật lớn lao.
- Bí mật nào?
- Bí mật này có liên quan tới thanh danh của Tả gia ta, nói ra dài lắm, để ngày sau thủng thẳng tỷ tỷ sẽ nói cho đệ nghe.
Thấy có người ngoài, Văn Quyên không tiện nói, Thiếu Bạch cũng chẳng tiện hỏi nhiều. Văn Quyên tiếp lời :
- Biết được kẻ nguyên hung thủ họa là Thánh Cung Thần Quân, tỷ tỷ lập tức dò la sào huyết của đối phương. Hai hôm trước đây tình cờ bắt được một tên Hứa Hồng Chữ mới biết có biến cố tạo phản ở Thiếu Lâm.
- Tỷ tỷ, Hứa Hồng Chữ là ai?
- Y là Chưởng môn nhân Thiết Chưởng môn. Nguyên nửa tháng trước, tỷ tỷ đi dọc miền Giang Châu dò thám sào huyệt Thánh cung, tên Hứa Hồng Chữ ấy cũng đang đi dò xét chủ nhân Cừu hận chi kiếm, rồi giữa đường tỷ tỷ gặp y. Động thủ đánh không lại y bị mất mạng dưới kiếm của tỷ tỷ. Giết y xong, tỷ tỷ chôn xác y rất kín đáo, việc này chưa ai hay, kể cả người trong Thiết Chưởng môn, và bẵng đi nửa tháng sau, chẳng dè lại gặp một tên Hứa Hồng Chữ còn sống sờ sờ.
- Tên Thánh Cung Thần Quân rất giỏi thuật dịch dung, chắc đúng là kiệt tác của y rồi.
- Trong lòng kinh dị, tỷ tỷ mới nấp trong bóng tối ngầm theo dõi hành động của tên này thì thấy y hạ lệnh cho đệ tử Thiết Chưởng môn, bảo bao mặt lên đường đi gấp đến Tung Sơn tiếp tay cho tên Nhất Sĩ tẩu thoát.
- Nói thế võ lâm thiên hạ đều trúng phải quỷ kế của Thần quân bị sai khiến chứ không phải ý muốn phò y.
- Chưa hẳn.
- Sao?
- Trong Cửu đại phái, Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang đã có rất nhiều nhân vật quan trọng qui hàng Thánh cung. Chẳng hạn như Thiếu Lâm Nhất Sĩ, Võ Đang Ngộ Chân Tử, Nga Mi Pháp Chính, Không Động Thời Thượng Hưng mười năm về trước đã qui thuận Thánh cung rồi.
- Sao có chuyện lạ thế?
- Việc xảy ra trên Yên Vân phong là do Thần quân đứng trong bóng tối giật dây và bốn người họ động thủ mưu hại các sư tôn. Nói khác đi, bốn người này là gian tế do Thần quân phái ra giúp giật cho họ lấy được địa vị Chưởng môn nhân, tạo thêm thế lực để mưu đồ thống trị võ lâm.
Tứ Giới tái mặt hỏi :
- Cô nương tìm đâu được bí mật ấy?
- Đại sư chưa tin?
- Lão nạp hoàn toàn tin, có điều việc này to tát quá khiến người khó tin ngay được.
Văn Quyên cười nhạt :
- Thế việc Phương trượng Nhất Sĩ của quí tự có tư tâm phản bội Thiếu Lâm chẳng đủ là to tát? Sự thực đã sờ sờ trước mắt, không tin cũng phải tin.
Thiếu Bạch đỡ lời :
- Không hiểu trong các môn phái khác có gian tế của Thánh cung trà trộn?
- Cái đó chưa biết được. Nhưng chỉ xét riêng việc Thần quân tạo ra những Chưởng môn nhân giả hiệu, truyền hiệu lệnh chỉ huy các môn phái cũng lợi hại lắm rồi.
Bỗng nhiên, một giọng băng lạnh truyền vào đại điện :
- Tả Văn Quyên, ngươi biết nhiều bí mật thật!
Thiếu Bạch giật mình, chực phóng ra ngoài điện, thì Văn Quyên đã kịp cản, quát hỏi :
- Ai?
- Người hai chị em ngươi muốn tìm báo thù đây.
- Thánh Cung Thần Quân?
- Chính bổn tòa.
- Thánh Cung Thần Quân đã giá lâm, sao chưa hiện thân?
- Bổn tòa bận việc bên mình, tạm tha cho chị em ngươi, hãy cố mà luyện tập võ công, chờ ngày tương kiến!
Thiếu Bạch bốc sôi máu hận, cố vùng vẫy thoát khỏi tay chị, nhưng vô hiệu. Giọng băng lạnh kia lại tiếp :
- Võ công ngươi khá lắm, nhưng chưa phải là đối thủ của bổn tòa, đừng nóng, sau ta còn có ngày gặp lại.
Tiếng nói một lúc một nhỏ dần, cho đến khi dứt câu, chỉ còn là những âm vang vật vờ tan trong gió lộng.
Thiếu Bạch giận run, nước mắt chan hòa tuôn chảy. Thấy vậy, Văn Quyên sẽ an ủi em :
- Người này công lực hơn chị em ta xa.
- Dẫu không địch nổi, cũng không thể để y thoát dễ dàng.
- Đệ đệ nên nhẫn nại, chúng ta sẽ tìm y báo thù sau.
Ngoảnh nhìn hắc y thiếu nữ đứng sau, nàng tiếp :
- Đi vào hậu điện, xem tên Vũ Văn Thanh còn ở đấy không?
Hắc y thiếu nữ vâng dạ, lẳng lặng bỏ đi. Thoáng chốc, tất tả chạy ra bảo :
- Khải bẩm tiểu thư, bọn họ chết cả rồi.
Văn Quyên lạnh lùng nói :
- Không có lý độc phát chết. Chắc là Thần quân gấp quá không giải cứu lại chẳng chịu để bọn họ lọt vào tay ta nên mới hạ thủ giết sạch.
Tứ Giới tức giận :
- A di đà Phật, giết liền lúc chừng ấy mạng, thì người này thật chẳng thể dung tha.
Chờ cho mọi người bớt giao động, Văn Quyên mới hỏi Vạn Lương :
- Thánh Cung Thần Quân nói có việc bên mình, lão anh hùng có biết ấy là việc gì chăng?
- Theo lão hủ đoán, có lẽ là việc Nhất Sĩ.
- Tôi cũng có ý nghĩ ấy, chắc chắn Thần quân chưa lấy được bảo vật Thiếu Lâm.
Rồi với thái độ quả quyết, nàng quay sang em, tiếp :
- Đệ đệ, khi xưa trong số kẻ thù vây giết Tả gia có cả tăng nhân Thiếu Lâm, đệ đệ nhớ chứ?
- Ấy là tội lỗi của Nhất Sĩ, chúng ta không thể vì một tên phản đồ kia mà oán hận lây cả hơn ngàn tăng lữ.
- Thế thì đương nhiên chúng ta có quyền đuổi bắt y thâu đoạt bảo vật.
Thiếu Bạch chỉ khẽ thở dài, gật đầu. Văn Quyên lập tức hạ lệnh phân đội tề tập ở dưới chân núi Tung Sơn. Mấy chục hắc y kiếm sĩ nghe lệnh, chia làm bảy đội kéo rốc khách miếu lên đường đi ngay.
Khi ấy, trời đã bừng sáng, Văn Quyên cũng dẫn bốn thị tỳ cùng với bọn Thiếu Bạch nối gót lần ra quan đạo đi thẳng về phương Bắc.
Dọc đường, Văn Quyên hỏi em về bao nhiêu năm lưu lạc. Thiếu Bạch lần lượt kể từ đầu chí cuối câu chuyện bái kiến Cơ Đồng, Hướng Ngao, học được Thiên kiếm, Tuyệt đao cho đến khi gặp chị em Tuyết Quân thế nào cho chị nghe. Văn Quyên khẽ thở dài cảm khái :
- Tỷ tỷ và chị em cô Tuyết Quân có duyên gặp gỡ một lần, nhị nữ tài huệ hơn người, đáng tiếc thiên sinh tàn khuyết.
Rồi nét mặt rầu rầu, nàng cũng kể lại cho em suốt bao năm trôi nổi của mình. Ra là, nàng có bảy tên kiếm chủ chịu dốc sức không từ gian hiểm, gầy dựng cho nàng một thực lực hùng mạnh như bây giờ cũng chỉ vì một lời hứa là người nào có công lao to tát nhất sẽ được lấy nàng làm vợ.
Hai chị em còn đang giọt ngắn, giọt dài, kể lể cho nhau nghe cảnh tình gian khổ từ buổi chia tay, mỗi người đi một nẻo độ nào thì bỗng có một tên hắc y kiếm sĩ chạy như giông gió đến trước mặt. Văn Quyên cau mày :
- Ngũ kiếm thủ có việc gì bẩm báo?
Tên ngũ kiếm thủ trông độ tứ tuần nhanh nhẹn vòng tay đáp :
- Thuộc hạ vừa được thám tử phi báo, tên hòa thượng phản đồ Thiếu Lâm được cứu viện đánh phá trùng vây chạy về hướng Đông.
- Thế có phát hiện thấy tung tích Nhất Sĩ?
- Chưa thấy đâu cả.
- Cho truyền lệnh đeo bao mặt vào, có việc lạ phải báo gấp.
Ngũ kiếm thủ sẽ dạ, lẳng lặng bỏ đi.
Văn Quyên bảo mọi người :
- Chúng ta lên Tung Sơn trước, Thánh Cung Thần Quân chắc chắc cũng chưa tìm được tên Nhất Sĩ, bằng không y đã lấy bảo vật và thung dung đối phó với bọn ta, khỏi phải vội vã cuống cuồng như thế.
Tứ Giới ngạc nhiên :
- Ý cô nương rõ ràng nói Nhất Sĩ chưa rời khỏi Tung Sơn, nhưng căn cứ vào đâu cô nương lại quyết chắc điều đó?
Chân vẫn đi như lướt gió, Văn Quyên buồn buồn bảo em :
- Tả gia chỉ còn mỗi đệ đệ là con trai, tỷ tỷ sẽ cho hết thủ hạ quy thuận vào Kim Đao môn tạo một lực lượng mạnh, giúp đệ đệ diệt trừ Thánh Cung Thần Quân dương dang giang hồ.
Thiếu Bạch chỉ cúi đầu im lặng, giây lâu bỗng hỏi :
- Tỷ tỷ suy đoán, tên Nhất Sĩ vẫn còn quanh quẩn ở Tung Sơn?
- Kẻ trí nghĩ ngàn cái cũng có cái sai, tỷ tỷ chỉ phỏng đoán thế thôi, vì chưa biết chừng y cuỗm được bảo vật tẩu thoát sẽ sinh lòng phản bội phản cả Thánh Cung Thần Quân.
Tứ Giới chen lời :
- Nếu thế y sẽ là công địch của thiên hạ, trời đất tuy bao la nhưng ý khó mong tìm được đất dung thân.
- Chưa hẳn, nếu tôi là Nhất Sĩ, sẽ tìm ngay một chỗ vắng ẩn cư, khổ kuyện tuyệt nghệ năm ba năm xong xuôi sẽ trở lại Tung Sơn thâu phục cửu trưởng lão đoạt lấy chức vị Chưởng môn, tranh hùng với Thánh cung cũng chẳng phải là việc khó.
Thiếu Bạch đỡ lời cho Tứ Giới :
- Tiểu đệ có động thủ với cửu trưởng lão rồi, chín vị cao tăng ấy đều có tuyệt nghệ kinh nhân, Nhất Sĩ khó mong đánh bại nổi liền lúc chín đại trưởng lão.
- Thế đệ đệ đấu với chín trưởng lão thắng bại ra sao?
- Cửu trưởng lão chưa dốc hết sức, Tứ Giới đại sư lại nhân nhượng, thành thử tiểu đệ thoát được chỉ kể là may.
Văn Quyên hơi chột dạ, quay hỏi Tứ Giới :
- Tên Nhất Sĩ đánh cắp những cuốn bí kíp võ công ấy đều là võ học cao thâm?
- Đúng thế, toàn là tinh hoa của bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm.