Thiên Kiều Chi Nữ: Thái Tử Phi Đại Giá Đáo

Chương 120: Phụng bồi





"Bách Lý tiểu nghi, người dẫn Minh Nguyệt ra ngự đình kia chơi đi. Ta giải quyết chuyện này rồi sẽ đến" Kỷ Nguyệt tươi cười kêu Bách Lý tiểu nghi tránh mặt.

Bách Lý tiểu nghi thuận theo ý nàng dẫn Minh Nguyệt công chúa đến ngự đình. Còn lại Kỷ Nguyệt cùng Ninh Tuệ Ly tiến đến chỗ đám người oan gia.

Mà nói hai chữ oan gia cho đám là kẻ thù không đội trời chung thì không hợp lắm. Vì oan gia cũng coi là thân thiết, chỉ là cứ hễ gặp nhau lại hay đấu võ miệng mà thôi.

Đến độ cách đám người đó một khoảng mười bước chân Kỷ Nguyệt liền dừng lại. Có vẻ đám người đó chẳng kẻ nào hay biết là nàng đang đứng đó cả.

[...]


"Nha đầu, ngươi được đặc ân bước vào phủ Công Chúa đừng tưởng bản thân là cành vàng lá ngọc."

"Hứ, bản thân cũng chỉ là thứ nữ bị thất sủng, thân mẫu còn chẳng có nữa là..."

Những câu nói ấy đều là do hai tỷ muội Vũ thị phát ngôn.

Nghe đến là kinh tởm, câu nào cũng là hồ ngôn loạn ngữ.

Ngân Tuyền vẫn đứng yên đó nghe bọn chúng nói. Chắc hẳn trong đầu của Ngân Tuyền hiện đang có cả đống câu hỏi liên quan đến lời nói của Vũ thị thiên kim, dẫu sao nha đầu cũng chưa hiểu chuyện đời là gì.

"Không có thân mẫu? Là đang nói bổn Quận Chúa?" Kỷ Nguyệt chướng tai, tiến lại trên môi nở một nụ cười giễu cợt.

Đám người đó vừa nghe thấy liền giật nảy mình. Bọn họ... quên gì rồi sao?

Ngân Tuyền nghe thấy tiếng nàng mà chạy lại. Nha đầu hình như cũng chẳng còn để ý đến mấy lời lẽ không đâu nữa rồi.

"Tỷ tỷ, mọi chuyện xong rồi sao?" Cười thật tươi ôm lấy nàng.

Kỷ Nguyệt xoa đầu Ngân Tuyền, dịu dàng nói: "Ổn thoả cả, đừng lo"


Vũ Phượng Loan hơi hoảng. Hiện tại là trong cung, không giống như ở ngoài. Người trước mặt nàng ta chính là Tinh Thiên Quốc Quận Chúa, vốn phẩm vị cao hơn bản thân ả đến mấy lần. Dù là biểu tỷ muội nhưng bây giờ hồ ngôn loạn ngữ, múa văn chương thô tục như vậy chẳng khác gì tự cắt cái gọi là thân quen.

Tô Lạc Y thì ngược lại, ả không sợ mà chỉ hận. Nhiều năm gặp lại vẫn như xưa, làm kẻ thù với ả chẳng bao giờ dịu được mà thù hận càng tăng.

"Đã lâu không gặp, Quạn Chúa đúng là ngày càng có khí chất hơn người" Dù sao cũng đã là kẻ thù, vậy thì càng sẽ không để yên.

"Lời khen này bổn Quận Chúa không dám nhận. Khí chất hơn người phải là Tô đại tiểu thư đây mới phải." Kỷ Nguyệt đáp trả.

Lời khen từ kẻ thù chẳng phải ý tốt gì. Câu nói đơn giản vậy nhưng thâm sâu lại nói nàng thua kém.

Chậc, đúng là chẳng hay chút nào a! Nàng là người luôn đứng đầu học viện Linh Ân về mọi mặt nhưng trong mọi trận đấu, đối thủ có dùng linh thú thì nàng chỉ dùng vũ khí để đấu lại. Vậy nên chưa từng có ai được nhìn thấy linh thú của nàng cả.

"Quận chúa có ý gì?" Tô Lạc Y nhíu mày không hài lòng lên tiếng.

Nhiều năm qua đi, tuy chẳng thân nổi về mối quan hệ. Nhưng Tô Lạc Y xem chừng đã biết kiềm chế được cảm xúc của bản thân, không tùy hứng dễ nổi giận như trước nữa.

Kỷ Nguyệt mỉm cười giễu cợt: "Tô đại tiểu thư có ý gì thì ta cũng giống như vậy mà thôi."

Tô Lạc Y sững sờ. Hiện ả cũng hết lời rồi, đối phó Kỷ Nguyệt ngày càng khó a. Vị Quận Chúa tùy hứng này chẳng ai có thể đối phó lại cả, và chắc chắn bao gồm cả ả. Lần nào cũng vậy, đều là ả thua mà rút.


Sắc mặt Tô Lạc Y từ sững sờ rồi biến sắc mà tái mét. Tay xiết chặt đến rỉ cả máu.

Kỷ Nguyệt để ý: "Tô đại tiểu thư có vẻ không khoẻ. Có cần gọi thái y không?" Để ý từng trạng thái mà buông lời.

"Không sao hết, Quận Chúa đừng lo" Tô Lạc Y cúi mặt, cả người run vì giận.

Đúng là đáng khen làm sao. Bị nàng chọc tới vậy mà vẫn có thể giữ bình tĩnh, xem ra ả đã mài giũa bản thân rất cẩn thận a!

Kỷ Nguyệt đưa vạt áo dài lên mà chế vẻ dè bỉu của bản thân: "Không sao thì tốt, nếu lỡ có chuyện thật thì bổn Quận Chúa không gánh nổi trách nhiệm đâu. Không còn gì nữa ta liền đi, Tô đại tiểu thư bảo trọng."

Kỷ Nguyệt xoay gót, sải bước mà rời đi. Bảo trọng, tất nhiên là phải bảo trọng để có đủ sức mà đấu với nàng chứ.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.