Thiên Kiều Chi Nữ: Thái Tử Phi Đại Giá Đáo

Chương 141: Vương Tử Ngỏ Lời





Sau cuộc nói chuyện với Mạc Cô ở La Vân Uyển, Kỷ Nguyệt mang theo hộp gỗ đi thẳng về Tuyết Điện.
Hôm nay dù sao cũng là ngày đại công chúa hồi cung, tự nhiên bên hướng Diệu Khánh Điện sẽ náo nhiệt hơn mọi ngày.

Các cung nhân cũng theo đó mà làm nhiều việc hơn, phần chính cũng là nghe theo sự chỉ dẫn của cung nhân tổng quản.

Theo lý đó mà trừ buổi sáng sớm thì hiện tại Tuyết Điện của Kỷ Nguyệt cũng thấy vắng vẻ đi nhiều, có thể nói không thấy một bóng người.

Nhưng cũng tốt, ít nhất là yên tĩnh để nàng nghiên cứu thứ bên trong chiếc hộp gỗ này.
Từng bước thận trọng tiến vào bên trong.

Vừa đặt được hai bước chân trong sân viện đôi mày của Kỷ Nguyệt bỗng nhíu lại.

Hình như không giống với mong đợi của nàng rồi.
Trong Tuyết Điện cung nhân đã tản đi hết để làm việc khác, ấy vậy mà nàng lại quên mất cái hoàng cung này vẫn còn đang chứa hai kẻ ngoại quốc vốn không liên quan gì đến đại hỉ chính quốc nàng.


Và hôm nay có lẽ nàng lại khá vinh dự được đón tiếp một trong hai kẻ ngoại quốc đó.
Vương tử Hoan Thành Quốc - Hoàng Thức Tề.
Hắn ung dung ngồi thưởng trà trên chiếc bàn đá được đặt trong sân viện.
"Nhân vắng nhà thì nhân đến, cho hỏi vị khách nhân đây là người của cung nào?" Kỷ Nguyệt đứng lại, nàng nhắm mắt hỏi cũng không quay đầu nhìn người đang ngồi trong sân viện kia.
Ngay từ đầu đã nhận ra hắn, nhưng suy cho cùng không thân không thích, nàng cũng không ưa nên cách chào hỏi xã giao từng gặp thà rằng chẳng dùng vẫn hợp hơn.
Hoàng Thức Tề bỗng chốc khựng lại vì kinh ngạc, hay đúng hơn là hắn chẳng biết nên nói sao cho hợp tình hợp lý.

Rõ ràng là đã từng gặp trên hội yến sắc phong mấy ngày trước, chính nàng cũng nhìn hắn để nhận diện nhưng vì sao bây giờ lại nói ra mấy câu như chưa từng quen biết như vậy? Phải chăng là đang trêu đùa?
Hai bên im lặng khiến không khí xung quanh cũng im ắng lạ thường, cho đến khi Kỷ Nguyệt định nhấc chân đi vào trong điện thì cùng lúc Hoàng Thức Tề cũng lên tiếng: "Nàng không biết ta nhưng ta biết nàng.

Mấy ngày trước chúng ta đã gặp trên hội yến rồi." Khoé môi ẩn sau quạt giấy nhẹ nhàng gợi nhớ lại từng lời.
Bất quá vốn định bỏ mặc hắn ngoài này nhưng bây giờ xem ra phải hàn huyên chuyện phiếm rồi.

Đối với Kỷ Nguyệt những loại chuyện này vẫn hay xảy ra nhưng nó thực sự quá vô vị!
"Trên hội yến có rất nhiều người khiến ta nhớ không hết." Kỷ Nguyệt lúc giọng thấp giọng cao, sắc mặt đủ thất là rất chán nản: "Cũng không nhớ rằng có vị vương công thế tự nào tham dự hay không, mong khách nhân đây thứ lỗi cho sự bất tiện này."
Kỷ Nguyệt mở miệng như vậy cũng chỉ là đang lựa lời xua đuổi hắn.

Kẻ khù khờ thì nàng không nói, nhưng kẻ ngồi ở kia lại là một vương tử tri thức ắt hơn người thường nên cũng mong hắn biết khó mà rút rời khỏi viện tử của nàng càng sớm càng tốt.
Không ngoài dự đoán, Hoàng Thức Tề quả nhiên nghe ra.

Vẻ mặt kia cũng trở nên khó coi, vị quận chúa trước mặt hắn đây tuổi tác cũng chỉ là một tiểu cô nương vậy mà lại khó đối phó tới như vậy.

Một câu thì rõ ràng nói là không biết nhưng ẩn ý thì lại đang ngầm đuổi hắn đi.

Nếu hắn cố chấp gợi chuyện ở lại thì khác nào tự tạo cho bản thân cái da mặt thật dày?
Kỷ Nguyệt hơi liếc nhìn cái bộ mặt đó của Hoàng Thức Tề, khoé môi nàng khẽ cong lên cười.

Xem ra hắn túng thế rồi.
"Ta là tử Hoan Thành Hoàng Thức Tề, ta ở trong cung cũng được vài ngày có lẽ quận chúa nàng phải nghe qua rồi." Tay gấp lại chiếc quạt, Hoàng Thức Tề đến gần nàng nói rõ ràng từng chữ.
Đúng là vài ngày trước có đón một vương tử Hoan Thành, đúng là tin này được truyền đi ngay.


Nếu bây giờ Kỷ Nguyệt nói chưa từng nghe thì đúng là rất nực cười, hội yến nhiều người không nhớ thì cũng thôi, nhưng hắn đã ở trước mặt nàng nói rõ thì không muốn nói chuyện cũng khó.

Chỉ rằng tên này với muội muội hắn Hoàng Di Nhiên quá là mặt dày, đúng là không giống lông thì cũng giống cánh mà.
Không thể tránh Kỷ Nguyệt liền mở miệng: "Vậy khách nhân đây là Tề vương tử đi, ngài đến đây là có việc gì?"
Không đứng quá gần với Hoàng Thức Tề, Kỷ Nguyệt vội đi đến bàn đá ngồi khiến hắn không kịp trở mình.

Nhưng như vậy cũng đã vừa ý hắn, nàng chịu tiếp truyện với hắn rồi.
"Cũng không có gì, bản vương tử chỉ muốn hỏi ý nàng về việc liên minh giữa hai nước." Hoàng Thức Tề có chút hài lòng.
Thì ra lại là cái truyện này, nhưng tức cười thay chuyện quốc gia đại sự thì hắn tới hỏi nàng làm cái quái gì? Thánh thượng là người quyết định cơ mà, hắn không đi hỏi người mà lại đi hỏi nàng đúng là đủ biến thành một vở tuồng đấy.
"Chuyện này liên quan đến quốc gia đại sự, vương tử hỏi ta làm gì?" Vừa nói nàng vừa rót một ly trà rồi đưa lên khoé miệng.
"Đúng là vậy, nhưng ta nghe nói quận chúa đây từ lâu đã được bệ hạ ban hôn cho thái tử, nhưng muội muội ta hôm đó lại xin ngài ban hôn cho thái tử." Hoàng Thức Tề tiếp lời nàng, hắn di chuyển đến bên bàn ngồi đối diện nàng.
"Điều này nói lên gì sao?" Kỷ Nguyệt thản nhiên hỏi.
Không phải nàng không hiểu ý của hắn, nhưng mà ý cuối cùng mà hắn đề ra chắc không chỉ kêu nàng từ bỏ thôi đâu.
"Giả sử nếu hoàng thượng chấp thuận, nàng nói xem dù sao cũng không để muội ấy làm thiếp được.

Theo ta biết mấy năm trước khi thái tử vẫn còn ở chính quốc thì tình cảm của hắn với muội muội ta cũng rất tốt, vậy cô nói xem..." Khoé miệng hắn cong lên, nói ra những lời mờ ám.
"Mời vương tử nói thẳng ra, ta không thích vòng vo." Chán ngấy những lời mờ ám dài dòng mà chướng tai kia, nàng khó chịu gắt giọng.
Hoàng Thức Tề giật nảy, sở dĩ hắn dài dòng lời nói như này chỉ là muốn tấn công thẳng vào tâm tư của Kỷ Nguyệt, muốn nàng nghĩ nhiều nghĩ không thông rồi sẽ từ bỏ.

Nhưng hắn khó có thể ngờ nàng lại chẳng thèm để vào tai.
"Mong quận chúa nàng suy xét kĩ, hai người họ vốn là một đôi uyên ương nàng hà cớ gì chia cắt họ? Nếu nàng muốn làm chính thê vậy ta sẽ mượn mối liên hôn này cầu bệ hạ chỉ hôn, ngày sau ta đăng cơ nàng chính là quốc mẫu của Hoan Thành." Hoàng Thức Tề không thể vòng vo đành theo ý nàng mà nói thẳng.
Thì ra là vậy! Hoàng Di Nhiên a Hoàng Di Nhiên, nước cờ này nàng ta xuống nước hơi quá rồi.

Mượn tay huynh trưởng để loại bỏ nàng, một bước nhờ liên hôn tiến thẳng làm chính thê của Dạ Tử Duy.

Nhưng mà cho dù không có nàng, cái vị trí chính thê của Dạ Tử Duy, Hoàng Di Nhiên vĩnh viễn sẽ không thể với tới.

Chỉ rằng câu hắn nói mượn liên hôn để đón nàng về Hoan Thành chắc chắn không phải do Hoàng Di Nhiên muốn hắn làm.
Chỉ có một điều mà Hoàng Thức Tề nói sai rồi.

Kỷ Nguyệt nàng không phải vì vị trí quốc mẫu tương lai mà gả, nếu Dạ Tử Duy là thường dân nàng vẫn sẽ gả cho hắn.


Cùng hắn làm một đôi phu thê bình thường không phải tốt hơn so với việc ở trong thâm cung mà đấu đá gây sao?
"Ồ, vương tử nói nghe hay thật." Kỷ Nguyệt cười mỉa: "Thân làm đế vương, một lời nói ra là nhất ngôn cửu đỉnh càng huống hồ là thánh chỉ? Vậy nên ngài ấy sẽ thu hồi, nếu chấp thuận muội muội ngài thì cũng chỉ là chính thiếp mà thôi."
*Giải thích: chính thiếp là người đứng đầu chúng thiếp tức trắc phi.
"Vậy thì không bằng gả cho ta? Hắn có phi thiếp ắt sẽ khiến nàng chịu thiệt thòi." Hoàng Thức Tề không phục, hắn nắm chặt lấy một tay của nàng áp sát gần mà nói.
Kỷ Nguyệt trừng mắt nhìn Hoàng Thức Tề, cố gạt tay của hắn ra khỏi bản thân.

Xong nàng đứng thẳng dậy, giọng tức giận: "Tề vương tử mong ngài tự trọng." Rồi liền quay người đi.
"Khoan đã." Hoàng Thức Tề gọi lớn.
Kỷ Nguyệt tức tối ngoảnh đầu lại: "Quân vương tam cung lục viện là chuyện bình thường, nam nhân có mấy kẻ trọng tình nghĩa giữ hẹn ước nguyện bạn đầu? Dù là vương tử hay thái tử Dạ Tử Duy, về sau đều là quân vương, thay vì đến Hoan Thành thì sao ta lại không lựa chọn làm quốc mẫu chính quốc?"
Đối với Kỷ Nguyệt, không phải nàng không tin Dạ Tử Duy.

Nhưng hắn sau này là hoàng đế, việc lập tần phi chính là để củng cố vương triều nên nàng đâu dám đòi hỏi?
"Nàng..."
"Đó là câu trả lời của ta, nếu vương tử không còn gì nữa thì mời về cho, ta mệt rồi không thể tiếp đón."
Mặc kệ Hoàng Thức Tề muốn nói thêm gì, Kỷ Nguyệt nhanh chân chạy vào trong phòng Tuyết Điện và đóng cửa lại.
Rầm!
Cánh cửa được đóng ngay trước mắt hắn cũng chẳng thể làm gì được.

Đây là lần đầu tiên có nữ nhân từ chối hắn.

Rõ ràng đã xuống nước tới mức sẽ để nàng làm quốc mẫu rồi vì sao nàng vẫn từ chối? Hắn không hiểu vì sao muội muội hắn hay cả vị quận chúa lại một mực bên cạnh cái tên Dạ Tử Duy kia.

Rốt cuộc hắn có chỗ nào không bằng tên đó chứ?
Kỷ Nguyệt quận chúa! Nữ nhân này hắn không có kẻ khác đừng hòng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.