117: Nhằm Vào
Cả người Mông Thác ẩn trong bóng đêm.
Trường Đình đứng ngây người tại chỗ một lát, Nga Mi ôm áo khoác tới đón lại thấy nàng đứng ở hành lang không động đậy.
Nàng ta nhìn sương phòng phía trước còn sáng, trong đó chỉ có ba bóng người: đại trưởng công chúa, Lục Phân và Trần thị.
Bóng dáng bọn họ dài ngắn khác nhau, lòng Nga Mi nảy lên.
Từ năm trước nàng ta đã cảm thấy mọi việc không bình thường, đủ loại người và việc khiến người ta hoảng hốt.
Lòng nàng ta mơ hồ có đáp án, nhưng lại bị bản thân mạnh mẽ nén chặt!
Nghĩ nhiều thì sai nhiều, nói nhiều cũng thế.
Mệnh bọn họ như cỏ rác, một khi sai thì mệnh cũng chẳng còn!
Nga Mi cầm chặt áo khoác trong tay, nhẹ nhàng giúp Trường Đình phủ thêm áo rồi gọi: “Cô nương… Cô nương… Nô tỳ cần đưa ngài về phòng…”
“À, ta vừa thấy một con mèo hoang nhảy qua!” Trường Đình hoảng loạn vội vàng giải thích nhưng vừa mở miệng nàng đã phát hiện mình hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Ai nha!
Nàng hoảng loạn cái gì!
Trường Đình cố gắng tự chấn định, sau đó kéo áo choàng bước nhanh qua khom người dắt tay A Ninh.
Vừa ngẩng đầu nàng đã thấy Ngọc Nương ngây ngốc đứng đó nên thấp giọng gọi, “A Ngọc, đi thôi!”
Nga Mi đi theo phía sau.
Mấy vị cô nương ở trong Nghiên Quang lâu tại đông thiên viện, cách Vinh Hi viện của đại trưởng công chúa một khoảng không xa.
Trường Đình vừa gào một cái là Chân Định đại trưởng công chúa có thể lập tức chống quải trượng tới cứu hoả.
Nghiên Quang Lâu lúc này im ắng, hòa khí và bình tĩnh.
Nhưng chính đường lúc này lại giương cung bạt kiếm.
“Mẫu thân muốn nói gì với con?” Mặt Lục Phân tràn đầy tươi cười.
Hắn tự rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu uống cạn sau đó cười khặc khặc mà mân mê chén rượu nói, “Ai nha, con đã quên ca ca vừa qua đời, đó là trọng hiếu nên không được uống rượu.”
Mặt thì xinh đẹp nhưng lời nói lại âm độc.
Lục Phân vừa dứt lời Chân Định đại trưởng công chúa đã vung tay lên nện quải trượng trong tay lên lưng hắn.
Một tiếng “bang” giòn tan!
Long đầu quải trượng làm từ gỗ mun, rất nặng, lần này sợ là đã đập tới xương cốt cũng nên!
Trần thị thấp giọng kinh hô nhưng cũng không dám tiến lên đỡ.
Cả người Lục Phân lảo đảo, luống cuống tay chân đỡ lấy bàn.
Lúc ngẩng đầu miệng hắn có vết máu đỏ thắm, “Mẫu thân đánh đúng lắm, nhưng dù có đánh chết con thì ca ca cũng chẳng sống lại được…”
Hắn lau miệng, hàm răng dính máu đỏ tươi, nụ cười vẫn khuynh thành, “Mẫu thân luôn khôn khéo, nhất định đã tính được tới đây.”
Chân Định đại trưởng công chúa lại trở tay vung quải trượng lên vừa vặn đánh trúng ngực hắn!
Lục Phân lại hừ một tiếng, sau đó càng cười to hơn.
“Lúc ngươi nói với ta thì ta vẫn không dám tin.” Chân Định đại trưởng công chúa hít sâu một hơi, “Tiểu nhi tử của ta… đứa nhỏ ta yêu thương che chở vài thập niên, xưa nay luôn ngoan ngoãn nghe lời… Sẽ không làm ra chuyện như vậy…”
Trần thị bưng kín miệng, trong chớp mắt đã đột nhiên hiểu được kỳ quặc trong đó!
Chuyện lớn như vậy mà sao giờ nàng ta mới biết?!
“A Phân, ngươi mưu đồ đã bao lâu?” Chân Định đại trưởng công chúa chống quải trượng, vì eo chân không tốt nên bà ta phải cố hết sức mới có thể cong người hỏi, “Mấy năm? Mười mấy năm? Hay vài thập niên?”
Lục Phân bị đánh hai gậy thì ngã ngồi trên ghế, nghiêng đầu cười nói, “Mẫu thân, câu hỏi của ngài thực ngu ngốc.
Con trả lời thì thế nào? Không có ý nghĩa gì cả.
Còn không bằng chúng ta nghĩ xem phải làm sao bưng bít Tần Tương Ung.
Dù sao thì hiện tại con chính là cọng rơm cuối cùng của Lục gia.”
“Cho nên đây là tự tin của ngươi sao?”
Cho nên hắn mới có thể cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi và không chút cố kỵ.
Hắn cho rằng bất kể hắn phạm phải tội lớn thế nào thì Lục gia cũng đều sẽ bảo vệ hắn.
Phải.
Nếu Trường Anh đã chết, hoặc không tìm được, hoặc không tỉnh lại thì… vì Lục gia bà sẽ chọn Lục Phân.
Nhưng hôm nay hết thảy đều đã đảo điên.
Chân Định đại trưởng công chúa hiểu giờ khắc này bà phải lý trí.
Vì sao thông thường nữ nhân sẽ không làm được việc lớn? Bởi vì đôi mắt của nữ nhân thường bị tình cảm chi phối.
Con cái, cháu chắt, đều là máu thịt của bà, vứt ai bà đều đau.
Nhưng từ lập trường của Lục gia mà nhìn thì đương nhiên Lục Trường Anh là lựa chọn thích hợp hơn! Dù tuổi hắn còn nhỏ, dù thế lực của hắn còn chưa đủ lớn, dù thân thể còn gầy yếu nhưng trên người hắn không có tì vết!
Người khác không bắt được nhược điểm!
Chân Định đại trưởng công chúa trấn định nhìn Lục Phân, rồi lại hỏi, “Đây là tự tin của ngươi sao? Ngươi cho rằng bất kể ngươi làm càn thế nào ta và Lục gia đều sẽ bỏ qua chuyện cũ sao?”
Lục Phân ngồi trên ghế hé mắt, cong môi hỏi, “Chẳng lẽ không phải như thế? Nếu như không phải thì sao ngài lại mang theo A Kiều và A Ninh trở về?”
Sau đó là một khoảng yên tĩnh.
Dưới ánh nến người ta không thấy rõ biểu tình của Chân Định đại trưởng công chúa.
Ngực và lưng Lục Phân đau đến độ mắt hoa đi.
Chân Định đại trưởng công chúa hẳn sẽ không có thần sắc nào khác ngoài nhẫn nhục chịu đựng.
Ấy là phỏng đoán trong lòng của Lục Phân.
“Đúng vậy.” Mặt của lão phụ nhân vừa lúc chìm tróng bóng tối, giọng bà như từ trong đầm sâu truyền đến, “Phải rồi.
Đây là tự tin lớn nhất của ngươi.”
“Đủ rồi mẫu thân.” Thần sắc trên mặt Lục Phân dần lộ vui sướng, hắn chậm rãi ngồi thẳng người nói, “Con chó Chu Thông Lệnh chết thì thôi, oán hận của ngài hẳn cũng nên trút hết rồi.
Mọi việc dừng ở đây, nếu còn dây dưa nữa thì đối với ai cũng không có lợi.” Tay hắn chống trên mặt bàn, giống như nhớ tới cái gì đó rồi quay đầu cười hỏi, “Mẫu thân, ngài xem khi nào con dọn tới Quang Đức Đường là thích hợp?”
“A Xước còn chưa được hạ táng…” Chân Định đại trưởng công chúa quay người đi, híp mắt gằn từng câu từng chữ, “Lấy đại cục làm trọng nên ta không thể không chịu đựng ngươi.
Chỉ hy vọng ngươi nể mặt A Kiều và A Ninh là cốt nhục duy nhất của A Xước mà buông tha cho hai đứa nhỏ.
A Kiều đã lớn, qua hiếu kỳ ta sẽ lập tức sắp xếp để gả nàng ra ngoài.
A Ninh còn nhỏ, lại không biết gì cả.”
Lục Phân gật đầu.
“Tần Tương Ung đã gửi thư tới.” Cả khuôn mặt của Chân Định đại trưởng công chúa đều bị bao phủ trong bóng đêm, “Ta đã viết thư hồi đáp, hiện tại thư hẳn đã đi tới Ký Châu.
Chờ nó tới Kiến Khang thì trên đời này sẽ không còn chuyện sổ sách gì nữa.
Mọi tội danh đều sẽ do Chu Thông Lệnh gánh, ngươi không cần phải lo.
Theo ý của Tần Tương Ung thì U Châu và Ký Châu chỉ sợ không giữ được, ngươi phải sớm chuẩn bị…”
Lục Phân lại gật đầu.
Chân Định đại trưởng công chúa nhấc long đầu quải trượng sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa nhấc chân bà ta lại nghe thấy Lục Phân vội vàng lại chần chờ gọi: “Mẫu thân!”
Cả người Chân Định đại trưởng công chúa cứng lại.
Lục Phân dựa vào trên bàn gỗ cười rộ lên.
Trong giọng nói của hắn có bức thiết lại có nóng lòng muốn chứng minh, “Con sẽ xử lý Lục gia thật tốt.” Hắn hơi ngừng một chút sau đó đột nhiên đổi giọng, “Con sẽ làm tốt hơn ca ca! Ngài tin con!”
Chân Định đại trưởng công chúa nhắm mắt, một giọt nước mắt giấu trong bóng tối rơi xuống.
Trường Đình cho rằng nàng sẽ lạ giường, ai ngờ nàng ngủ ngon cực kỳ.
Nghiên Quang Lâu ở góc Đông Bắc của Lục trạch, là đất quý.
Mỗi lần nàng cùng cha về nhà cũ dâng hương tế tổ đều ở chỗ này.
Nhưng khi ấy nàng không nghĩ tới mình sẽ ở lại đây lâu dài, giống như nàng chưa từng nghĩ tới người đầu tiên nàng gặp sau khi trở về là Lục Trường Khánh.
Lục Trường Khánh tới sớm, lúc Mãn Tú vào bẩm báo thì tiểu A Ninh và Hồ Ngọc Nương còn chưa uống xong cháo.
Hồ Ngọc Nương định dẫn A Ninh tránh đi nhưng Trường Đình lại lắc đầu nói, “Không cần thiết, nàng ta tới chẳng qua chỉ để bỏ đá xuống giếng, muốn nhân cơ hội đánh rắn giập đầu.
Là xiếc muỗi của nàng ta thôi, ngươi tránh đi lại càng khiến nàng ta đắc ý.” Sau đó nàng quay người dặn Mãn Tú, “Để nàng ta ngồi tại nội đường chờ một chút.”
Mãn Tú đáp lời rồi rời đi.
Hồ Ngọc Nương thì yên tâm thoải mái uống xong cháo rồi mới mang theo A Ninh đi rửa mặt.
Trường Đình thấy hai người đã xong xuôi đâu đó mới để Mãn Tú dẫn Lục Trường Khánh tới.
“Đã lâu không gặp, tính nết a tỷ vẫn không sửa được.” Lục Trường Khánh là người không chứa được nửa hạt cát trong mắt.
Nàng ta chậm rãi ngồi xuống, nhìn về phía Trường Đình cười một cái và nói, “A Khánh cho rằng tỷ tỷ trải qua nhiều chuyện như thế sẽ học được cách ngoan ngoãn chứ.”
Trường Đình thở dài nói, “Ngươi lại muốn nghe một câu ‘câm miệng’ nữa hả? Có cái gì thì nói, bị người ta đuổi ra khỏi cửa không dễ coi đâu.”
Lục Trường Khánh hé miệng nhỏ, dưới cảnh xuân tướng mạo nàng ta quả là xinh đẹp.
Miệng anh đào, lông mày lá liễu, da trắng như tuyết, mắt hạnh má đào, quả là mỹ nhân.
Lục Trường Khánh đặt tay trước bụng, mắt vừa động đã đi thẳng vào vấn đề, “A Khánh thích Nghiên Quang Lâu.”
Trường Đình nhướng mày nói, “Ta cũng thích.”
Lục Trường Khánh nghèn nghẹt nói: “Ta thích cái bình phong ở đây, là cái thêu phù dung, làm bằng lụa Tương.”
“Còn thích cái gì nữa?”
“Còn thích cái bàn trang điểm màu đen trong phòng của tỷ, cái có khắc hoa sơn trà bên trên.
A Khánh thích nhất là sơn trà…”
“Hử?”
“Còn có bình sứ cổ …”
“Ừ, còn gì nữa?”
Lục Trường Khánh lại lục tục nói ra một loạt những thứ trong phòng, trong nhà kho còn chưa kịp gỡ xuống.
Nàng ta hiểu biết rành mạch, liệt kê nhiều vô số đến gần 20 món đồ.
Nàng ta vừa nói Trường Đình vừa gật đầu.
Nói đến cuối cùng nàng ta còn chưa đã thèm mà nghiêng đầu, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Trường Đình và dùng ngữ điệu khiêu khích khiến người ta không thoải mái nói, “Đây đều là những thứ A Khánh thích.
Nếu đặt trong phòng của ta thì hẳn sẽ rất đẹp.” Nàng ta hé miệng cười nói, “Dù sao thì không bao lâu nữa những thứ ấy đều sẽ được dọn về Nghiên Quang Lâu.”
Một câu này đúng là ý vị thâm sâu.
Nỗi lòng của tiểu cô nương đúng như một câu đầu tiên nàng ta nói thích “Nghiên Quang Lâu”.
Nhà ở không đổi được vậy dọn chút đồ hẳn là được đúng không?
Trường Đình cảm thấy nàng ta bị người ta đè ép lâu rồi, khó khăn lắm mới được phát tiết một lần thế mà đêm qua lại vẫn không được vào Quan Đức Đường ở.
Vì thế sáng sớm nay nàng ta đã hưng phấn tới đây nhưng Trường Đình lại không thể để nàng ta hưng phấn rời đi được.
“Nếu còn phải dọn về thì hà tất phải làm chuyện vô dụng? Đồ vật ở đâu thì để chỗ đó đi, không dọn đi đâu hết.” Nàng bình tĩnh nói, “Ngươi thích là chuyện của ngươi, nhưng ngươi đâu phải mẫu thân của ta, sao ta phải nghe ngươi?”
Lục Trường Khánh biến sắc quát, “Lục Trường Đình!”
“Hử?”
“Ngươi chờ mà xem!”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lục tiểu mỹ nhân gào lên sau ngần ấy năm.
Con người nàng ta có một tính xấu đó là thiếu kiên nhẫn.
Nếu àng ta muốn vào Nghiên Quang Lâu ở, lại chắc chắn mình có thể vào thì chỉ cần chờ tới ngày đó là được.
Nhưng nàng ta lại cố tình muốn tranh một chút thời gian sớm hơn này.
Đây đúng là gấp không chờ nổi mà.
Trường Đình ngước mắt nhìn nàng ta nói, “Ngươi cũng chờ đó.”
Lục Trường Khánh liếc mắt một cái, miệng mím chặt đi ra ngoài.
Nàng ta vừa đi Trường Đình đã gọi một tiểu nha đầu của Nghiên Quang Lâu tới, móc cây kim hôm qua lấy được chỗ ghế đẹm bọc trong khăn lụa rồi đưa cho nàng ta dặn, “Đưa cái này qua cho Nhị gia.”
Đưa cây kim dưới đêm… cho Lục Phân xem ư?
Hồ Ngọc Nương đột nhiên thấy mê mang mà hỏi Trường Đình lại thấy nàng cười đáp, “… Việc gắn kim dưới đệm rõ ràng là cách hành xử của nữ nhân, ghế của A Ninh cũng không có, vậy ngươi cảm thấy đây là việc Lục Phân sẽ làm sao? Hắn là người tự phụ, nhưng tự phụ không có nghĩa ngu ngốc.”
Cách hành xử của nữ nhân… chị em họ bất hòa… chỉ tính kế Trường Đình… À…
Hồ Ngọc Nương đã hiểu.
Là Lục Trường Khánh làm.
Lão tử nhà nàng ta còn chưa xuống tay thì một tiểu nha đầu như nàng ta đã thiếu kiên nhẫn giấu Lục Phân giở trò quỷ.
Con cháu còn nhanh hơn trưởng bối, lại tự cho là đúng, việc này Lục Phân sợ là sẽ không tha cho nàng ta.
Quả nhiên đến lúc dùng cơm tối thì có tin Lục Trường Khánh bị cấm túc chép kinh Phật.
Người khác hẳn đều tưởng đây là phạt nàng ta sáng sớm đã tới gây hấn với Trường Đình, chỉ có vài người biết rõ nguyên do.
“Ai nha, cuộc sống thật là gian nan…” Ngọc Nương lăn lộn trên giường nói, “Rõ ràng Lục trạch đang há miệng muốn ăn thịt người mà chúng ta còn chui đầu vào.
Còn vừa lúc chui vào địa bàn của thúc phụ ngươi… Ngươi nói xem có phải đầu óc chúng ta điên rồi không?”
Trường Đình ha ha cười.
Bình thành là địa bàn của Lục Phân ư?
Ha hả.
Chỉ sợ cũng chỉ có Lục Phân mới cho là như thế..
Hồ Ngọc Nương lại lăn một vòng, miệng la hét, “Ai da! Ai da!”
Thời gian này Hồ Ngọc Nương mập lên, theo như lời nàng ấy nói thì, “Cực khổ làm người ta ăn nhiều, ăn nhiều lại khiến người ta béo nhanh, cái này gọi là tích mỡ chống căng thẳng.”
Cho nên bộ dáng Hồ Ngọc Nương chỉ mặc áo trong lăn lộn trên giường lúc này… giống một cái bánh chưng màu trắng, còn là cái loại dính đường…
Béo béo, mềm mềm, vừa chọc sẽ kêu oai oái…
Trường Đình dựa trên ghế cười tủm tỉm nhìn nàng ấy nói, “Ngươi ở Lục gia ta cũng không quá yên tâm. Ta đã để người đi tìm Hồ gia chú thím, bọn họ ở cách Bình thành không xa. Ta đã mua trăm mẫu đất ở thành nam để bọn họ đều qua đó ở. Ngươi là nữ nhân nên không thể sở hữu ruộng đất vì vậy ta để tên thúc thúc của ngươi. Chờ hôn sự của ngươi được định ra thì toàn bộ chỗ đất đai đó đều là của hồi môn của ngươi. Ta đã cho người cảnh cáo bọn họ rồi mới đưa ngươi qua đó, như vậy mới không sợ bị bắt nạt.”
Ngọc Nương không thể ở mãi Lục gia được.
Trường Đình chịu nhưng Hồ Ngọc Nương lại không chịu. Nàng ấy ngừng lăn, vội bò dậy, mắt sáng ngời nói, “Tìm được rồi sao!? Gia gia chỉ nói ở Dự Châu, nhưng Dự Châu lớn như vậy sao ngươi tìm được?! Lúc này mới 2-3 ngày thôi mà!? Bọn họ nói sao!? Có hỏi gia gia không?” Sau đó nàng ấy lại nghĩ nghĩ, “Chờ việc nhà các ngươi giải quyết xong rồi ta trở về cũng được, nếu không trong lòng ta không yên, cũng không ở chung với chú thím cho tốt được.”
Một câu hỏi cuối cùng của nàng ấy … Trường Đình không biết phải đáp thế nào. Hộ gia đình kia quả thực có hỏi nhưng là hỏi Hồ gia gia có để lại tiền tài đất cát gì không…
Trường Đình không biết trả lời thế nào nên chỉ cười nói, “Ngươi nói Bình thành là địa bàn của Lục Phân sao? Vậy ta làm sao mà tìm được nhà chú thím ngươi đây? Hồ thúc thúc làm nghề săn bắn ở biên giới U Châu và Dự Châu. Ta phái người đi tìm đến ngày thứ hai đã tìm được. Sau đó ta mua đất, sang tên, làm vô số chuyện xong xuôi trong mấy ngày. Lục Phân…” Trường Đình nhẹ giọng cười nhạo, “Cánh tay của hắn còn chưa đủ dài, chưa đủ lớn đến thế đâu. Hắn cho rằng Dự Châu là của hắn sao? Vậy thì ta sẽ rửa mắt chờ mong.”
Chuyện của Lục Phân còn chưa giải quyết xong thì đã có chuyện khó khăn khác tìm tới.
Đối với lễ tang của Lục Xước, người làm em như Lục Phân cực kỳ tích cực. Từ bố trí linh đường, mời cao tăng, làm điếu văn, lại chuẩn bị quan tài, vật chôn cùng, khảo sát nghĩa địa của Lục thị tìm chỗ đào huyệt…mọi việc đều được Lục Phân sắp xếp chỉnh tề trong ba ngày.
Trường Đình nghĩ hẳn Lục Phân đã sớm chuẩn bị đầy đủ rồi.
Ngày đưa tang định vào 23 tháng 2, từ Quang Đức Đường nâng quan tới nghĩa trang của Lục thị ở phía bắc Bình thành. Nghĩa trang đa phần ở ngoại ô, đường đi khá xa, đi một chuyến này phải mất một ngày, cả đi cả về cũng tầm ba ngày.
Người đưa tang, làm lễ là con trai cả của Lục Phân, tức Lục Trường Bình.
Tập tục xa xưa của bắc địa là con trai hoặc cháu trai trưởng sẽ quăng ngã bồn, lại ôm bài vị của người chết. Nhưng nếu người chết không có con trai hoặc cháu trai thì lấy lang quân thuộc hàng tiểu bối của một chi thân cận sẽ đảm nhiệm. Mà người được lựa chọn sẽ được thừa nhận là người kế thừa gia tài của người đã khuất.
Lục Phân im bặt không nhắc tới việc để bản thân gánh vác chuyện này mà ngược lại đẩy con trai cả của mình ra. Lúc đầu Trường Đình cho rằng Lục Phân sợ gặp báo ứng nhưng một kẻ như hắn sao có thể sợ hãi thứ hư ảo như báo ứng chứ. Chỉ có điều mọi việc cần chú ý một chữ danh chính ngôn thuận, việc con kế nghiệp cha mới là lẽ thường. Lục Trường Bình muốn kế thừa mọi thứ của Lục Xước nhưng cha hắn còn chưa qua đời vì thế những gì hắn được thừa kế sẽ do cha hắn nhận thay. Thế mới nói một động tác này của Lục Phân chẳng qua là đi vòng một chút.
Buồn cười thật, đúng là lừa mình dối người.
Để con của Lục Phân ôm bài vị của cha nàng ư? Chỉ nghĩ tới đã khiến Trường Đình tức giận đến tim đau đớn.
Trường Đình hận vô cùng, Chân Định đại trưởng công chúa tự nhiên cũng hiểu. Bà ta tự tay rót một chén trà cho nàng, sau đó chỉ nói một câu, “Việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn.”
Phải.
Hành động này của Lục Phân khó tránh mang theo chút thử, nàng và Chân Định đại trưởng công chúa nhịn không nổi thì chỉ có thể đón Trường Anh về Bình thành sớm. Nhưng thân thể anh nàng hiện tại gầy yếu, nếu trở về thì không khác gì dê vào miệng cọp. Nếu bọn họ nhịn, không hề có dị nghị gì về việc này…
“A Phân sẽ càng tin tưởng ta.”