Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 144: Quay Lại



Trọng đại nãi nãi ấy à…

À, là vợ của Lục Trường Trọng.

Trường Đình chọn Lục Trường Trọng quá kế cho Lục tam thái gia thì đã suy xét rất nhiều. Nàng không có cơ hội ra ngoài quá nhiều nên lúc chọn người chủ yếu dựa trên đánh giá của Bạch tổng quản và Hoàng ẩu. Lục Trường Trọng là con cháu Lục gia, điểm này tuyệt đối không sai. Nhưng huyết thống của hắn cách Trường Đình và Trường Anh rất xa, nếu nghiêm túc tính toán thì chỉ sợ phải tới đời cố cố cố tổ. Nếu theo cách tính của người hiện tại mà nói hai bên là người nhà thì cũng quá miễn cưỡng.

Lục Trường Trọng cũng được người khác gọi một tiếng Lục Thập Thất, bối phận trong tộc đương nhiên đứng thứ 17. Lúc cha hắn còn sống là lang trung, mở một dược phường ở Bình thành. Hắn mới 12, 13 tuổi thì cha hắn qua đời nên hắn được các nhà nuôi lớn nhưng lại hiếm có mà không hư hỏng. Đến năm hắn 15, 16 tuổi có thể kế nghiệp cha thì bắt đầu tiếp quản dược phường, lại nhờ thân tộc dắt mối mà thành thân, tính ra không tới một năm.

Vợ hắn là con gái cả một nhà bình thường ở Bình thành, họ Nhiếp. Nàng này gia phong tốt, tuy xuất thân không cao nhưng người một nhà đều đi đường ngay. Lúc còn ở nhà Nhiếp đại cô nương luôn được xưng là hiền đức, thông minh, biết quản gia lại có bộ dạng không tồi. Đặt ở triều đại nào thì cô nương thế này cũng nổi bật, trong ngoài có không ít nhà tới ngỏ lời, cũng không ít nhà có tiền. Nhưng Nhiếp đại cô nương lại vẫn chọn Lục Thập Thất và nói thẳng là “dựa vào gia phong tốt của Lục thị Bình thành”. Lúc làm mai Lục Thập Thất cái gì cũng không có, chỉ có một tiệm thuốc, thiếu niên nho nhỏ khi ấy còn không biết có thể kiếm đủ tiền nuôi thân hay không. Thế mà nhà họ Nhiếp cũng đồng ý gả con tới, vậy chính là chấp nhận đồng cam cộng khổ rồi.

Lúc trước Trường Đình có mười mấy lựa chọn nhưng nàng liếc mắt một cái đã chọn Lục Thập Thất. Đó chính là vì hắn có một người vợ biết tiến thối, chỉ vì cái này Trường Đình đều nguyện ý dìu dắt hắn.

Nếu hắn có thể đứng dậy được thì xem như may mắn, nếu không thể…

Trường Đình cũng không nghĩ tới hậu quả một khi nàng thất bại.

Không đỡ dậy nổi sao? Hắn có gia thế, cha mẹ đẻ, vợ và nhà vợ đứng đắn. Hắn ăn cơm mọi nhà nhưng không hư hỏng, tự học y thư tiếp quản hiệu thuốc. Điều này chứng tỏ Lục Thập Thất có kiên trì và thông minh. Nhiếp đại cô nương nhìn trúng hắn, lại cũng chịu gả tới chứng tỏ phẩm cách của hắn cũng rất không tồi. Một người tuổi tác vừa đúng, làm việc nghiêm túc và kiên trì, còn thông minh và cưới được một cô vợ hiền huệ thì hẳn chỉ thiếu người nâng đỡ. Trường Đình không ngại trở thành người dìu hắn.

Chân Định nhìn về phía Trường Đình, cũng phải, người của Quang Đức Đường còn chẳng biết Lục Thập Thất là ai thì làm sao có chuyện biết được Trọng đại nãi nãi là ai?

“Là Thập Thất ca, cũng chính là Lục Trường Trọng được chọn quá kế dưới gối Lục tam thái gia. Coi như hắn là trưởng tôn của Quảng Đức Đường, chuyên dâng hương cho tam thái gia cũng như kế thừa gia nghiệp.” Trường Đình vừa dùng khăn lau sạch nước mắt vừa vẫy tay ý bảo tiểu nha hoàn mời Nhiếp thị vào. “Thập Thất tẩu mới gả vào chưa đến một năm đã biết thật lòng tới vấn an thương tiếc. Ngũ thái phu nhân có bối phận lớn như vậy lại chỉ biết chọc ngoáy lung tung khiến người ta khổ sở.”

Dù sao đều đã xé rách mặt, ai còn thèm cố kỵ thể diện đẹp hay không nữa!

Ngũ thái phu nhân đã biết miệng lưỡi của Trường Đình lợi hại thế nào nên cũng không muốn dây dưa nhàn thoại với tiểu cô nương. Nhưng Trường Đình muốn dùng lời nói chọc bà ta, hơn nữa nghe nói tới Lục Thập Thất khiến lòng bà ta không hiểu sao bùng lên ngọn lửa. Thời gian trước cả nhà bọn họ bị Lục Trường Đình trêu đùa giống như tùy tùng mà chạy khắp nơi, cuối cùng Quảng Đức Đường lại rơi vào tay một kẻ vô danh tiểu tốt. Bọn họ không duyên cớ làm áo cưới cho kẻ khác mà còn không thể phát tiết nữa kìa!

“Đình đại cô nương muốn cất nhắc người thì tốt xấu cũng chọn kỹ một chút chứ! Trong phòng này kẻ thân phận thấp nhất vốn là đám tôi tớ nhưng hiện tại vợ lão Thập Thất tới thì sợ là thân phận của Nhiếp thị mới là keo kiệt nhất!”

Ngũ thái phu nhân vừa dứt lời thì Nhiếp thị đã cúi đầu đi vào.

Nhìn qua đúng là hiền thê!

Đúng là uyển chuyển, tư thế không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nhiếp thị mắt điếc tai ngơ với lời của Ngũ thái phu nhân mà vén áo hành lễ với Chân Định đại trưởng công chúa, “Tiểu bối Nhiếp thị vấn an Chân Định Đại trưởng công chúa. Đêm qua nghe được tin dữ nên tiểu bối tới chia buồn. Người chết đã qua đời, người sống lại không thể để người chết đi không yên tâm nên mong ngài nén bi thương.”

Lời này là nói với Chân Định và Trần thị.

Chân Định Đại trưởng công chúa lại hỏi Nhiếp thị hai ba câu sau đó ban chỗ ngồi rồi xoay người nhìn về phía Ngũ thái phu nhân và nhắc lại chuyện lúc trước, “Ngũ thái phu nhân thật sự muốn điều tra tràng lửa lớn ở Quảng Đức Đường sao?”

Ngũ thái phu nhân kiêu căng gật đầu.

“Vậy tra đi.” Chân Định đại trưởng công chúa hơi rũ mắt, ngữ khí châm chọc nói, “Nếu không tra thì lão thân cũng không biết ngài còn muốn mân mê ra chuyện xấu xa ghê tởm gì nữa. Nhưng nếu muốn tra thì lão thân không cho phép ngũ phòng nhúng tay vào chuyện này. Ngũ phòng tâm tư quá nặng, lão thân sợ khó lòng phòng bị, cuối cùng cái mạng già này lại rơi vào tay kẻ xấu thì không ổn.”

“Vậy Đại trưởng công chúa hy vọng ai điều tra?”

Con dâu cả Tạ thị của ngũ phòng đè lại tay Ngũ thái phu nhân sau đó uyển chuyển mở miệng, “Quang Đức Đường tốt nhất cũng đừng trộn lẫn trong này, nếu không dù tra xong thì nước miếng của thiên hạ vẫn có thể dìm người chết đuối. Tìm người trung gian kiểm chứng chuyện này thì việc xấu trong nhà sẽ bị lộ ra ngoài, Bình thành Lục thị không chịu nổi mất mặt này đâu.”

Nói đến nói đi cũng chẳng ra được cái gì. Quang Đức Đường không thể nhúng tay, một nhà Ngũ thái thúc công cũng chẳng thể nhúng tay vậy thì ai làm?

Quang Đức Đường đại biểu cho thế lực Kiến Khang còn Ngũ thái thúc công đại biểu cho đám thế lực ở nhà cũ. Hai bè phái này tranh cãi còn chưa ra được cái gì thì ai dám ra mặt? Chẳng lẽ Lục gia phải mang cọc kiện tụng này tới chỗ nha môn để mất mặt à?

Trường Đình dựa lưng về sau nhẹ nhấp một ngụm trà xanh, trong lòng nhẹ đếm: Một, hai, ba.

“… Có thể cho tiểu bối nói một câu không?” Nhiếp thị ngồi ở vị trí cuối cùng, trong tay cầm chén trà nói.

Lúc này các vị phu nhân đều nhìn về phía nàng ta nhưng nàng ta lại chẳng hề luống cuống, giọng vẫn trong sáng, lời lẽ đầy chính khí, “Tiểu bối nghe các phu nhân nói đến ngọn lửa đốt Quảng Đức Đường. Nay A Trọng đúng là trưởng tôn được quá kế tới Quảng Đức Đường, hiện giờ hắn cũng đang xử lý mọi việc lớn nhỏ nơi ấy. Nếu trận hỏa hoạn ở đó có điều kỳ quái thì chẳng lẽ mọi người không nên thông báo với A Trọng và tiểu bối biết ư? Nếu theo lời Ngũ thái phu nhân thì tiểu bối quả thực xuất thân thấp kém, nhưng chuyện hôm nay đúng là liên quan tới nhà chúng ta, vậy sao lại có đạo lý không cho chúng ta tham dự? Nếu ngọn lửa ngày ấy có điểm đáng ngờ thì hôm nay tiểu bối sẽ ghi lại cẩn thận sau đó trở về tra kỹ càng, nhất định sẽ khiến kẻ đứng sau màn khó mà chạy thoát!”

Đây mới là đại nghĩa và đạo lý.

Nếu phải một hai đòi lại công bằng cho Lục tam thái gia thì ai là người thích hợp nhất? Đương nhiên là một nhà Lục Trường Trọng vừa quá kế dưới gối Lục tam thái gia rồi!

Ngũ thái thúc công đứng ở lập trường gì mà quản chuyện này? Tông tộc hay tộc trưởng!? Huyết mạch chí thân ư!? Hay chỉ muốn mượn cớ sinh sự?!

Trường Đình giơ tay lên, chỉ một lát sau Bạch Xuân lập tức bưng khay tới đứng một bên chờ, trên đó là giấy mực.

“Vợ chồng son tuổi còn trẻ, lão thân không yên tâm!” Ngũ thái phu nhân liếc Nhiếp thị một cái và nói, “Nếu thật muốn tra chúng ta sẽ cho người tới cùng chứng kiến với Nhiếp thị! Hôm nay liệt kê mọi điểm đáng ngờ ra, có cái đó rồi có thể về chỉnh đốn và chia nhau ra kiểm chứng cho nhanh.”

Bạch Xuân phản ứng cực nhanh, vội bưng khay đưa tới trước mặt Nhiếp thị.

Nhiếp thị chấm mực, vén tay áo chậm rãi chờ Ngũ thái phu nhân nói chuyện.

“Lửa đến tột cùng là bốc lên từ đâu? Hỏa thế tại sao lại bùng lên nhanh như thế? Vì sao lại bốc cháy từ giữa sau đó lửa mới lan ra tứ phương? Vì sao nước hắt vào lại giống như đổ thêm dầu, không chỉ không dập được lửa mà càng khiến lửa cháy mạnh hơn? Trên vật liệu gỗ có từng bị người ta động tay động chân hay không —— đây là điểm đáng ngờ lớn nhất. Kiểm chứng xong rồi lại tinh tế kiểm tra xem đêm đó có những ai ra vào? Có từng nhìn thấy bất kỳ kẻ khả nghi nào không…” Ngũ thái phu nhân tuổi tác đã lớn nhưng trí nhớ vẫn tốt, đạo lý bà ta nói ra quả là rõ ràng.

Bà ta ngẩng đầu lên thấy Nhiếp thị nắm bút nhíu mày giống như đang suy tư cái gì đó thì giọng lập tức nghiêm khắc, “Nhiếp lý chính chẳng lẽ còn không dạy ngươi viết chữ nữa hả?!”

Trên ngòi bút là mực đen nồng, giọng Ngũ thái phu nhân hơi cao khiến tay Nhiếp thị run lên, giọt mực trên bút cứ vậy rơi thẳng xuống giấy Tuyên Thành trắng tinh.

Nhiếp thị như suy tư gì mà nói, “Lửa đêm đó quả thực lan nhanh… nước không những không diệt được lửa mà còn khiến lửa cháy lớn hơn ….?”

Ngũ thái phu nhân “Hừ” nhẹ một tiếng, “Còn không mau ghi lại! Quang Đức Đường đã tin tưởng ngươi thì cũng nên cho người khác thấy bọn họ tin ngươi vì cái gì chứ!”

Nhiếp thị vẫn không nhúc nhích.

Việc đã đến nước này Trường Đình cũng không biết Nhiếp thị có ý gì, nàng lẳng lặng nhìn nàng kia. Phải, Nhiếp thị là nàng để Mãn Tú gọi tới, Ngũ thái phu nhân bức người quá đáng nên nàng đột nhiên nhanh trí nhớ tới một nhà Lục Trường Trọng. Bọn họ mới là người danh chính ngôn thuận có quyền xử lý chuyện của Quảng Đức Đường. Nàng gọi Nhiếp thị tới chỉ để có đường lui, sau đó diệt uy phong của đối phương.

Nhưng Nhiếp thị lại giống như không nghĩ thế.

Ngũ thái phu nhân liên tục thúc giục nhưng Nhiếp thị chỉ ngây ra một lúc sau đó ngoài dự đoán mà thả bút xuống. Nàng ta ngước mắt lên nhìn về phía Chân Định đại trưởng công chúa và nói, “Nếu đây là điểm nghi ngờ lớn nhất theo lời Ngũ thái phu nhân thì tiểu bối nghĩ mình có thể giải thích được.”

Trường Đình nhướng mày.

Chân Định đại trưởng công chúa vẫn bình tĩnh, tay vung lên ý bảo Nhiếp thị nói tiếp.

“Muốn lửa bùng mạnh thì về cơ bản cần hai thứ, hoặc dầu hoặc rượu phụ trợ hỏa thế. Đêm đó lúc lửa thiêu Quảng Đức Đường không thấy mùi rượu. Theo lý nếu có rượu thì mùi phải rất nồng, khó mà che giấu được, vậy rượu có thể loại trừ. Nếu muốn lửa bốc cao mà nước lại không dập nổi thì chỉ có dùng dầu.”

Nhiếp thị nói rõ ràng có trật tự, Ngũ thái phu nhân không biết nàng ta muốn nói cái gì nên định mở miệng đánh gãy nhưng rốt cuộc vẫn sợ bỏ lỡ cơ hội cắn chặt không buông.

“Mấy ngày gần đây tiểu bối sửa sang lại sổ sách trong ngoài của Quảng Đức Đường và có phát hiện qua tháng giêng người một nhà tam thái gia đã bôi một lớp dầu hạt cải lên toàn bộ vật liệu gỗ trong ngoài trên dưới của Quảng Đức Đường.” Ánh mắt Nhiếp thị xoay chuyển, bút trên tay cũng gác hẳn xuống, giọng điệu lại vẫn bình tĩnh khiến người ta tin tưởng, “Tam thái gia xưa nay luôn phong nhã, vật liệu của Quảng Đức Đường đều bằng gỗ, từ phòng này nối sang phòng kia. Năm nay Bình thành thường xuyên có tuyết rơi, thời tiết ẩm ướt lại lạnh lẽo nên cần phải bôi dầu hạt cải lên vật liệu gỗ mới khiến nó khó bị thấm nước. Là gã sai vặt đốt bếp lò ở chính đường không cẩn thận đánh rơi củi lửa vào đống dầu hạt cải mới khiến lửa đột nhiên bùng lên dữ dội từ giữa. Bởi vì có dầu hạt cải nên đương nhiên lấy nước dội sẽ chỉ càng khiến lửa bùng lên mạnh hơn chứ không dập nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.