Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 147: Danh Lợi Khách (Hạ)



Kẻ làm công kia cũng to gan, một hai yêu cầu phải điều tra rõ. Đã nhiều năm Lục ngũ thái thúc công không trải qua việc như thế nên tự nhiên theo bản năng muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn áp xuống. Đầu tiên ông ta dụ dỗ, rồi uy hiếp nhưng đều vô dụng. Một nhà kia nháo đến huyên náo ồn ào, lại vừa vặn trong nhà có người quản việc thu mua hoa cỏ ở Quang Đức Đường nên chuyện này một hơi truyền tới nơi ấy.

Trường Đình muốn dành thời gian sửa sang lại tâm tư đang hỗn loạn của bản thân, nhưng nàng còn không kịp nghĩ nhiều thì chuyện đã liên tiếp phát sinh.

Vào lúc thỉnh an buổi sáng Trường Đình nắm tay tiểu Trường Ninh vừa đi vừa nói chuyện với Nga Mi, vừa qua cửa bọn họ đã nghe thấy bên ngoài có tiếng người.

“…. Ngũ thái thúc công chưởng quản xưởng đồ gốm đã vài thập niên, hiện giờ nghiêm túc miệt mài theo đuổi thì mới thấy ba năm gần đây đã có mười mạng người. Vậy những năm trước thì sao? Thật sự không dám tra tiếp nữa, nếu còn tra tiếp thì thanh danh của Lục gia còn lại cái gì? Có sĩ tộc đứng đắn nào gánh nổi tội danh giết người chứ?”

Trường Đình dừng bước sau đó cười nói với Nga Mi, “Mấy ngày gần đây Tam phu nhân luôn cần mẫn qua bên này như vậy hả?”

“Lúc thỉnh an buổi sáng nàng có tới một lúc, buổi trưa và buổi tối nàng đều tới hầu hạ Đại trưởng công chúa dùng bữa.” Nga Mi nhỏ giọng báo cáo, “Thái độ của Tam phu nhân rất ân cần, trong lúc ấy cũng thường xuyên chạm mặt Nhị phu nhân. Hai vị phu nhân không quá nhiều lời, sắc mặt cũng không có gì biến hóa, nhưng nô tỳ lại cảm nhận được oán trách bên trong.”

Vạn vật trên thế gian đều vì lợi mà sinh ra, lại vì lợi mà hướng tới.

Theo danh, theo lợi là thiên tính của con người.

Nhị phòng và tam phòng đều muốn một chén canh, tam phòng trong tay có Lục Tân, còn nhị phòng … đại để cũng hy vọng Chân Định nhớ đến huyết mạch máu mủ.

Lúc này Đại trưởng công chúa đã ở phòng trong lên tiếng, “Tra tiếp, bất kể là chuyện này sẽ khiến chúng ta tự hao tổn thế nào thì cũng phải tra. Lục gia lâu rồi không có can qua, hiện tại hưng hay tàn, suy hay mạnh đều phụ thuộc vào một khắc này. Ngũ thái thúc công an nhàn quá rồi, hiện tại không phải lúc ông ta có thể cưỡi trên đầu Quang Đức Đường mà tác oai tác phúc.”

Giọng của lão nhân nhàn nhạt, Trường Đình nhẹ chân bước đi, ngọc bôi rung động theo. Chân Định ngửa đầu nhìn về phía rèm ngọc, giọng nói ôn hòa hỏi, “Là A Kiều mang theo A Ninh tới sao?”

Nga Mi cất giọng thanh thúy báo, “Đại cô nương cùng nhị cô nương tới!”

Lời vừa nói xong thì Trường Ninh đã cười hì hì vén rèm vào nhà. Trường Đình đi theo phía sau, vừa vào đã thấy Tam phu nhân Thôi thị cùng Nhị phu nhân Trần thị đều ở đó. Thôi thị cười gật đầu chào hỏi Trường Đình. Nàng cũng chắp tay đáp lễ, sau đó uốn gối hành lễ với Nhị phu nhân Trần thị rồi lôi kéo Trường Ninh ngồi xuống.

“Khí sắc của bà hôm nay thoạt nhìn không tồi.”

Chân Định nhấp ngụm trà nói, “… Người khác càng khiến ngươi tức thì chúng ta càng phải bình thản.” Nói xong bà ta ngước mắt nhìn Trường Đình, “Vợ của Thập Thất đúng là cơ linh, A Kiều quả là không nhìn lầm người.”

“Cho nên nếu đã là người thông minh thì một cái Quảng Đức Đường không đủ để bọn họ thi triển tài năng đâu. Hiện tại Bình thành sắp thay máu, càng phải cất nhắc đám tiểu bối hơn nữa. Đám người thế hệ trước cả đời sống ở Bình thành đúng là chùn chân bó gối”. Trường Đình đặt tay lên đầu gối, nói những lời trong lòng, “Ngũ thái thúc công đúng là khinh người quá đáng, trong tay nắm xưởng gốm có thể kiếm nhiều tiền như thế nhưng vẫn chỉ muốn tiền chảy vào túi mình, hoàn toàn không muốn tiền từ túi mình chảy ra. Mỗi năm tu sửa lò đốt có gì là khó? Mệnh của chúng ta quý giá còn mệnh của người khác thì không chắc? Lúc cháu và A Ninh lưu lạc bên ngoài đã thấy nhiều người chết đói, những lưu dân ấy cũng đều gặp phải đám gia chủ bất nhân bất nghĩa. Ngũ thái thúc công đã già tới độ không có tinh lực coi chừng cửa hàng và gia nghiệp thì ông ta đừng quản nữa. Việc của mình còn chưa làm xong lại vẫn phóng ánh mắt tham lam tới cửa hàng của kẻ khác, rốt cuộc nhà bọn họ muốn làm gì?”

Hiện tại Trường Đình đang dựa vào cái gì?

Chân Định đại trưởng công chúa, thân phận tôn quý và độ tuổi có thể nói chuyện mà không cần cố kỵ.

Những điều người khác không dám nói nàng đều có thể nói.

Người khác không dám đắc tội ai thì tới phiên nàng chẳng cần nể nang gì.

Cũng không biết là ai đang nhắm mũi thương vào ai đâu.

Nhị phu nhân Trần thị nhìn về phía Trường Đình, môi ngập ngừng nhưng rốt cuộc cũng không nói chuyện.

Chân Định gật gật đầu, “Chuyện điều tra lò gốm giao cho Lục Thập Thất đi. Tra cho tốt việc này thì việc làm ăn cũng thuận thế giao cho bọn họ. Hai vợ chồng trẻ tuổi bối cảnh không dễ dàng, đây cũng coi như để bọn họ dựa vào.”

Nếu vợ của Trọng Đại đã ra mặt thì Trường Đình không có đạo lý không ủng hộ.

Lúc này nàng nói tới việc canh giữ cửa thành, Chân Định trầm ngâm một lát sau đó cũng lên tiếng, “Bố cục phòng thủ của Bình thành hiện tại nên chậm rãi sửa sang. Tu hú chiếm tổ lâu rồi, khó mà không có tâm tư khác —— làm sao mà Ngũ thái phu nhân lại có thể biết được chuyện tiểu Tần tướng quân đã từng ra khỏi cửa thành chứ?”

Trấn thủ cửa thành là việc lớn, cũng là yếu tố quan trọng trong việc bố phòng. Điểm này Chân Định tự nhiên biết, thậm chí hiện tại bà ta khả năng lớn cũng đã biết vì sao một nhà Ngũ thái thúc công biết được chuyện tiểu Tần tướng quân ra khỏi thành.

Chân Định nguyện ý nói cho Trường Đình khiến lòng nàng cảm kích.

Thôi thị nín thở ngưng thần nhìn về phía Chân Định.

“Hiện giờ Quang Đức Đường toàn là nữ quyến, ngoại trừ tam thúc.” Trường Đình nhìn thoáng qua Thôi thị, phải xem mồi nhử này làm thế nào? Nàng còn chưa từng nhìn thấy mồi nhử nào hưng phấn tự nguyện như thế. Nàng chẳng qua chỉ tạo ra gợn sóng nhỏ, trong lúc vô ý đẩy thuyền một cái thôi, “A Kiều còn nhỏ, suy nghĩ hẳn cũng không được chu toàn. Việc bố trí phòng vệ bố cục trong ngoài của Bình thành để tam thúc quản tự nhiên là tốt nhất. Nếu việc này giao cho ai khác đều sẽ khó thoát tình cảnh một nhà độc đại.”

Thôi thị ngạc nhiên sửng sốt, lúc sau hoàn hồn nàng ta lập tức mừng như điên, hai mắt tỏa sáng có thần mà nhìn Chân Định đại trưởng công chúa.

Chân Định nhìn Trường Đình một cái rồi nói, “Lúc trước đại phòng không có ở đây thì từng nhà đều quản, gần đây là do tiểu Tần tướng quân nắm ở trong tay. Hiện giờ tiểu Tần tướng quân đi U Châu giải quyết hậu quả vì thế việc này nên chuyển giao.”

Thôi thị lập tức như đứng đống lửa, như ngồi đống than!

Nàng ta đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của bố trí phòng vệ trong thành!

Chỉ có gia chủ… chỉ có gia chủ! Chỉ có gia chủ mới có tư cách này!

Nhị phu nhân nắm chặt tay giấu trong ống tay áo, Lục Trường Đình đến tột cùng là muốn làm cái gì, nàng… đến tột cùng đã biết cái gì? Nói tới huyết mạch thân cận thì chẳng lẽ Trường Bình không phải người gần gũi với nàng nhất ư?!

Trường Đình quay đầu đi nhìn về phía Chân Định, thần sắc nhàn nhạt nói, “Bà, cũng nên chuẩn bị, nếu chúng ta không nắm chắc cơ hội thì kẻ khác sẽ duỗi tay đoạt. Dựa vào dư luận cùng đạo nghĩa ấn một nhà Lục ngũ thái công xuống, rồi sẽ có những kẻ khác nhào lên. Bọn họ đơn giản khinh thường Quang Đức Đường không có nam nhi…”

Trần thị càng nắm chặt tay, ánh mắt Thôi thị lại càng lúc càng sáng.

Chân Định đại trưởng công chúa lần Phật châu, từng viên lướt qua mang theo tiếng lộc cộc trầm trọng. Một chuỗi Phật châu này có 108 viên, mỗi viên đều có mã số. Trong đầu bà ta nghĩ cái gì Trường Đình cũng không biết, nhưng nàng biết hiện tại lời mình có trọng lượng, sự tín nhiệm của hai người với nhau đã vượt xa lúc ban đầu.

“Vậy giao cho lão tam đi.”

Giải quyết dứt khoát.

Chân Định vừa rút tay lại thì cả 108 viên phật châu đều rơi xuống. Hai mắt Thôi thị lúc này sáng lấp lánh, còn Trần thị vẫn mặt không biểu tình, chỉ có khóe môi là mím chặt hơn.

“Để Bạch tham tướng giúp một chút, hiện giờ Lục gia muốn thay máu thì nhất định sẽ động tới gân cốt của vài kẻ, phải kiên cường chút.” Bà ta lại dặn dò vài câu, Thôi thị tự nhiên vội vàng đứng dậy liên tục tán thành. Chân Định thì nhìn Trần thị, ánh mắt sâu thẳm, “A Trần, ngươi xem còn có cái gì muốn nói không?”

Trần thị rũ mắt, nhỏ giọng nói một câu, “Không có…” Giọng vừa dứt nàng ta đã nhanh chóng ngẩng đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn bà ta nói, “Mẹ quyết định đều là tốt, hợp lý, con dâu không giống mẹ, cũng không thể nắm chắc và chu toàn như ngài. Hiện giờ A Kiều cũng đã trưởng thành, bên cạnh ngài đã đủ người thông minh rồi.”

Đây là lần đầu tiên Trường Đình nghe thấy Trần thị nói ra lời chói tai thế này. Nàng ngửa đầu lặng lẽ hít sâu một hơi, còn Chân Định thì nhìn về phía Trần thị, khóe miệng rũ xuống. Qua một lúc bà ta mới quay đầu vươn tay với Thôi thị và dặn, “… Trước tiên xử lý cho tốt bố phòng ở cửa thành, cứ làm việc cần làm, không có gì phải sợ…”

Trường Đình thấy ánh mắt Trần thị dần ảm đạm.

Thôi thị lĩnh mệnh thì lập tức vui vẻ cáo từ đi ra ngoài. Trần thị cũng không ngồi bao lâu đã đứng dậy cáo từ, trong nội đường chỉ có Trường Đình cùng Chân Định. Nàng từ tốn uống trà nóng, còn Chân Định thì đập tay lên lưng ghế, Phật châu “Bang” một tiếng đập lên gỗ. Bà ta trước sau luôn bình đạm, giọng điệu chưa từng phập phồng.

“Bên ngoài thì nâng đỡ Lục Thập Thất, còn bên trong thì nâng đỡ lão tam? A Kiều, ngươi muốn làm cái gì?”

Không phải giọng hưng sư vấn tội mà giống như đang thương thảo cùng chỉ dạy.

Trường Đình nhẹ đặt chén trà xuống, tay nhấc lên ôm lấy hai vai của A Ninh lúc này vẫn ngây thơ vô tri. Nàng dặn Bạch Xuân, “Đưa A Ninh tới phòng bên đi, sáng nay con bé không ăn được mấy, chỗ này của bà có chưng bạch ngọc bánh, để con bé ăn nửa khối.”

Bạch Xuân kính cẩn đáp vâng.

Đợi A Ninh qua phòng bên rồi Chân Định lại cười rộ lên, “Ngươi đúng là học cha ngươi, trước khi nói chuyện luôn đuổi người đi, chỉ nói với A Anh. Hắn nói nữ nhi gia phải được chiều chuộng, không cần hiểu quá nhiều những thứ thủ đoạn ma quỷ này.”

Trường Đình cong môi cười, “Thế sự khó liệu, rốt cuộc cháu đã hiểu cho nên càng muốn bảo hộ A Ninh chu toàn. Cháu đã chẳng thể làm một đóa sen trắng thì phải đảm bảo A Ninh khỏe mạnh an khang sống tiếp.” Sau đêm đó khoảng cách giữa Trường Đình và Chân Định vô cớ kéo gần hơn nhiều. Lúc này nàng cũng chuyển đề tài mà nói, “A Kiều chỉ muốn quét sạch Bình thành, tam thúc đã nhân lúc loạn nổi lên dã tâm thì cháu có thể quạt gió thêm củi một phen, nhìn xem có những ai sẽ nhảy ra.”

“Nếu là Trần thị thì sao?”

Chân Định than một tiếng, “Nếu là nhị phòng thì sao? A Kiều, bà đã già rồi, lúc phải quyết đoán sẽ do dự, Trường Bình và Trần thị … rốt cuộc đều vô tội…”

“Nếu bọn họ không nhảy ra thì bọn họ tự nhiên vô tội.” Trường Đình nhìn về phía Chân Định, “Mồi đã quăng ra ngoài, ai cắn chúng ta cũng chẳng biết được. A Kiều chỉ hy vọng lúc ca ca trở về có thể trả lại cho huynh ấy một Bình thành sạch sẽ, một Lục gia an ổn. A Kiều cũng muốn cho bà thấy nhân tính đến tột cùng có bao nhiêu ác độc, nếu không thể dứt khoát cắt đứt thì cả bà, đại phòng cùng A Kiều nhất định đều sẽ gặp tai ương.”

“A Kiều, nhân tính ác độc thế nào cháu không cần phải nhìn thấy đâu.”

Chân Định hiểu ý Trường Đình nên than dài một tiếng.

“Ta đã gặp qua rồi.”

Trường Đình híp mắt nhẹ nói, “A Kiều cũng đã thấy rồi.”

Cùng đêm đó Thôi thị cho người tặng một pho tượng Phật bằng vàng cho nàng, nói là đã được năm vị đại sư của thành Kiến Khang trì chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.