Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 148: Kim Phật



Pho tượng Phật kia ít cũng phải gần mười cân, cao bằng nửa người, khảm hồng ngọc cực kỳ tinh xảo. Bộ dạng Phật Tổ trách trời thương dân đều được tạo hình thượng thừa, thoạt nhìn từ bi lại sinh động như thật. Bức tượng này không phải do lá vàng dán lên mà được đúc bằng vàng thật. Lúc nó được người ta phủ vải đỏ nâng từ Tây Uyển qua hẳn đã chọc vào mắt không ít kẻ.

Trường Đình biết lai lịch của thứ này. Nó là đồ của tiền triều, do Ngô Đạo Tử vẽ phác họa, lại có Ngô Trọng Ngũ đúc kim thân. Nó lần lượt được đưa qua năm Phật tự lớn ở Kiến Khang để các vị đại sư khai quang. Nó là thứ Thôi thị rất thích, lúc trước nó chính là món đứng đầu trong số của hồi môn của nàng ta.

Hồ Ngọc Nương dựa vào tủ đựng mà tấm tắc khen mãi, nàng ấy muốn sờ sờ một chút, lại càng muốn bỏ vào miệng cắn. Có điều trước khi tiến đến pho tượng nàng ấy lại chớp mắt nhìn chằm chằm Trường Đình nói, “… Hiện tại ta mới phát hiện nhà ngươi nhiều tiền thế nào. Lúc trước xem chi phí ăn mặc ta cũng đoán được một hai, nhưng rốt cuộc mấy cái đó không lóa mắt bằng pho tượng Phật này. À, cái lư hương trong phòng ta đều bị rỉ rồi, ngày mai ngươi nhớ bảo Bạch Xuân đổi cho ta một cái.”

Trường Đình nhất thời chán nản, hận sắt không thành thép nói, “Ngươi tránh ra! Sao lại vẫn không biết nhìn hàng như thế! Cái lư hương kia đủ đổi 2 pho tượng Phật này đó!”

Ngọc Nương xoay người tố cáo với A Ninh, tay chỉ chỉ Trường Đình rồi làm khẩu hình. A Ninh đang uống chè cẩu kỷ lập tức phụt ra một ngụm.

Trường Đình không làm được gì hai kẻ này, người của Tây Uyển được Thôi thị lệnh nâng pho tượng Phật tới vẫn chưa đi. Kẻ đi đầu nàng đã gặp, là một vị mụ mụ lợi hại bên người Thôi thị, lúc tặng lễ bà ta cũng nói rất khéo, “… Đại trưởng công chúa tin Phật, nhà chúng ta phải cung phụng một tòa tượng Phật lớn mới phải. Con dâu hiếu kính bà mẫu là điều nên làm, nhưng chỉ sợ đại trưởng công chúa không chịu nhận vì thế chúng ta đành tới cầu Đình đại cô nương hỗ trợ. Để pho tượng này ở đây cung phụng hẳn có thể giúp ngài chắn họa, tiêu tai, cũng coi như hoàn thành một mảnh hiếu tâm của Tam phu nhân chúng ta. Ngài nói có phải không?”

Nói ngắn gọn chút thì bọn họ muốn lấy lòng bà của nàng, nhưng trước hết phải lấy lòng nàng đã.

Đám nịnh thần trên triều hiện giờ đại để cũng ở địa vị của Trường Đình hiện tại. Tam phu nhân rõ ràng muốn cảm tạ buổi chiều nàng quạt gió thêm củi khi nói những lời này ấy, nhưng thế thì phải thể hiện thế nào? Nhất định là nàng ta đang tím cớ tặng đồ cho nàng.

Không sợ ngươi đốt không đúng hương, chỉ sợ ngươi không tìm thấy cửa miếu.

Ánh nến chợt lóe, ánh chiều tà ảm đạm.

Trường Đình nhìn vị lão mụ mụ kia và cười cười, “A ma cũng thấy rồi đó, Nghiên Quang Lâu không có chỗ nào để bày tượng Phật đâu. Nếu không ngươi mang pho tượng này về, A Kiều và tiểu thúc vốn là người một nhà, không cần khách khí. Ai cung phụng ai thỉnh hương đều không cần phân rạch ròi, dù sao nó cũng giúp chắn họa và tiêu tai cho Lục gia ta.”

Cả người lão mụ mụ càng cúi thấp hơn, thái độ cực kỳ kính cẩn.

Trường Đình nói tiếp, “Nếu tiểu thúc mẫu có nhàn thì ngày mai A Kiều sẽ chuẩn bị trà bánh mời tiểu thúc mẫu lại đây thưởng thức, cũng coi như để kẻ không biết tình thú như A Kiều bồi tội.”

Lòng lão mụ mụ vui sướng, tự nhiên đồng ý ngay. Sau đó bà ta lại cho người bịt kín pho tượng lại và dọn về chỗ cũ.

Trường Ninh ăn từng muỗng chè, xong rồi con bé nhìn mọi người dọn pho tượng Phật kia đi mới mở miệng, “Sao a tỷ không giữ lại? Tiểu thúc mẫu nguyện ý giao hảo với tỷ chẳng lẽ không tốt ư? Dù chúng ta cũng đã nói hết nhẽ nhưng thấy quà đi lại về không biết trong lòng tiểu thúc mẫu sẽ nghĩ thế nào.”

Ngọc Nương cũng bóp cổ tay tiếc nuối, “… Đáng tiếc … Đáng tiếc…”

Trường Đình nhét một miếng bánh gạo nếp vào miệng Ngọc Nương để bịt miệng nàng ấy, cách song cửa nàng nhìn mái hiên đột ngột thiếu một miếng ngói. Nàng sờ sờ bím tóc nhỏ của Trường Ninh, miệng nhẹ hé ra nói, “Sợ đến lúc sau nhìn thấy lại phiền chán.”

Bởi vì có lời quạt gió thêm củi thì thuyền mới lật.

Bởi vì có người châm ngòi thổi gió nên kẻ hiền tài mới biến xấu xa?

Nếu không có nàng tung ra mồi câu và treo lợi ích thật lớn trước mặt mồi nhử thì một nhà tam phòng sẽ không mang hy vọng lớn đến vậy. Bọn họ sẽ càng không nâng dậy tâm tình mà làm những việc vô dụng như hiện nay.

Rốt cuộc là kẻ ác càng ác hay người bình thường bị gợi lên dục vọng tà ác? Kinh Phật không dạy nàng cái này, cha cũng không dạy. Nếu đổi là anh nàng thì nhất định anh ấy sẽ càng làm tốt hơn, đao tuyệt đối sẽ không dính máu, cũng sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh thiện ác bất phân.

Đáng tiếc nàng không chờ được.

Thời gian không đợi người, nếu chờ anh nàng về thì sợ là Lục gia đã động tới gân cốt, khối u ác tính khi ấy đã lan rộng, vĩnh viễn không thể lôi nó ra ngoài ánh sáng mặt trời.

Ác thì ác thôi.

Nếu hổ không có tâm đả thương người thì dù bẫy có sâu, có thông minh thế nào nó cũng sẽ không trúng kế.

Trường Đình trấn an bản thân như thế, hiện tại nàng muốn nghe xem người kia sẽ nói gì với mình. Hắn sẽ tán dương nàng chứ? Liệu hắn có cảm thấy nàng làm việc quá tàn nhẫn không? Không, không, không, hắn chưa bao giờ phản đối nàng, bất kể xuất phát từ động cơ gì hắn cũng chưa từng nói một từ “không” trước mặt nàng.

Trường Ninh cái hiểu cái không mà uống xong một ngụm canh cẩu kỷ còn thừa lại. Sau đó con bé cười hì hì nói, “Tốt nhất đừng đặt đồ của người khác ở chỗ mình, nếu không sẽ chẳng biết rõ là cát hay hung đúng không?”

“Đúng vậy.”

Trường Đình đón lấy cái bát không trong tay tiểu A Ninh sau đó cúi đầu lau mồm cho con bé.

Qua buổi trưa ngày tiếp theo Thôi thị đúng hẹn tới. Vừa vén mành nàng ta đã cười nói với Trường Đình, “Nghiên Quang Lâu đúng là lớn thật, đằng trước có đình viện, phía sau có hồ nước. Trong hồ hình như còn nuôi mấy con uyên ương và mấy con cá hả?”

Thôi thị nói chuyện bằng giọng cực kỳ dễ nghe, không nhanh không chậm giống như ngâm thơ, rất trong trẻo, “Lần đầu tới Nghiên Quang Lâu nên vốn ta định mang chút đồ trang trí làm quà nhưng nghĩ lại thì hẳn trong phòng đại cô nương chẳng thiếu gì. Vì thế ta chỉ mang một tráp bánh ngó sen tới cho ba tiểu cô nương cùng ăn.”

Bạch Xuân tiến lên đón lấy hộp gỗ, Trường Đình cảm tạ sau đó gọi A Ninh và Ngọc Nương ra hành lễ rồi lại nhờ Ngọc Nương dẫn A Ninh đi ngủ trưa. Trong đại sảnh của Nghiên Quang Lâu lúc này chỉ có Trường Đình và Thôi thị ngồi đối diện, không phân chủ tớ.

Thôi thị vẫn hàn huyên mãi, nói từ sơn thủy của Bình thành tới vật liệu gỗ và núi giả của Quang Đức Đường. Nàng ta tuyệt đối không nhắc tới pho tượng Phật hôm qua mang tới lại mang về. Nói đến nói đi nàng ta thuận thế nói tới chuyện của Lục tam thái gia, “Còn may đại cô nương thức thời, Trọng đại nãi nãi cũng là kẻ thông minh, nếu không tội phóng hỏa sợ là đã bị đổ lên đầu chúng ta. Quang Đức Đường chẳng lẽ bị người ta dội nước bẩn còn không được nói gì sao?”

Trường Đình gật gật đầu tỏ ý mình cũng lòng đầy căm phẫn như nàng ta.

Thôi thị lại chuyển đề tài, “Ngũ thái thúc công cũng chẳng ra gì, vừa keo kiệt lại tham lam. Lục công và Nhị gia đi rồi nhưng nhà chúng ta vẫn còn đó. Tam thúc của cháu xưa nay thật thà chất phác, từ nhỏ cũng lớn lên trước mặt đại trưởng công chúa. Tuy hắn không phải con vợ cả nhưng lão di nương đi sớm, hắn cũng coi như lớn lên dưới mí mắt đại trưởng công chúa, cái này có khác gì con đẻ đâu? Trường Mậu không phải cũng là con vợ lẽ sao? Nhưng lúc Lục công còn sống chẳng phải cũng luôn mang theo đứa con trai này đi gặp người ta ư?”

Nói trật rồi.

Trường Đình rũ mắt cười, lòng bàn tay vuốt ve đế chén trà không nói gì. Thôi thị luôn giỏi xem mặt đoán ý, quả nhiên bà ta lại chuyển đề tài, giọng điệu thân thiết vài phần, “Tam thúc của cháu nghe nói A Kiều tiến cử hắn nên rất vui. Xuôi dòng quá khứ thì vốn đều là người trên ngã xuống người dưới lại lên. Một nhà Cao gia của tiền triều đều là huynh đệ cùng ngồi lên long ỷ, hiện tại chỉ là xem Đại trưởng công chúa cất nhắc ai, A Kiều, cháu nói xem có phải đạo lý này không?”

Trường Đình lại gật gật đầu, nhoẻn miệng cười nói, “Tiểu thúc mẫu đương nhiên không sai.”

Một nhà họ Cao đều không phải người thường, toàn kẻ hỉ nộ thô bạo vô thường. Thôi thị đã không thèm lựa lời mà so Lục gia với Cao gia sao?

Thôi thị sửa lại tà váy rồi mới cười và nhìn Trường Đình nói, “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Ta và tam thúc cháu xưa nay do dự không quyết đoán lại nhẫn nhục chịu đựng, hiện giờ việc ai ngồi lên vị trí đứng đầu trong nhà đang ở vào thế giằng co. Nếu chúng ta ép được tông tộc thân thích thì người của Quang Đức Đường có thể đi lên. Nếu gió đông không thổi át được gió tây thì cả nhà chúng ta sợ là sẽ phải dọn khỏi viện này.” Thôi thị ngừng một chút mới nói tiếp, “Hiện giờ đại trưởng công chúa muốn bắt bè phái của Ngũ thái thúc công, đây là thương gân động cốt tới Lục gia. Vậy một núi này hẳn chỉ có thể có một hổ thôi đúng không?”

Trường Đình nhìn Thôi thị dần vểnh cái đuôi vô hình lên, giọng càng lúc càng nhanh. Giọng nói được người người nói là dễ nghe kia giờ phút này cũng mang theo vài phần bức thiết.

Thôi thị cho rằng bọn họ đã nắm chắc thắng lợi ư?

Trường Đình không ngại nhắc nhở nàng ta, “… Việc bố trí phòng vệ của Bình thành bà đã buông tay, sau đó tự nhiên sẽ càng ngày càng tốt hơn. Hiện tại Trường Bình vừa mới qua 10 tuổi, lại thêm 10 năm nữa hắn sẽ có thể đương gia. Đến lúc này Tam thúc thành công lui thân cũng coi như công thần của Lục gia.”

Ai muốn làm công thần chứ? Nếu có thể ngồi lên vị trí kia thì còn ai nguyện ý làm áo cưới cho kẻ khác!?

Chớ nói Thôi thị, dù là kẻ cao thượng tới mấy sợ là cũng không chịu!

Sắc mặt Thôi thị biến đổi, lập tức hô nhỏ một tiếng, “Hiện tại Trường Bình mới 10 tuổi! Cho dù là trên triều cũng không thể yên tâm để một đứa nhỏ lên ngồi ngôi cao. Hiện tại thời thế loạn lạc, làm gì có ai dám giao gia sản cho một đưa trẻ đây?! Không sợ gia quốc lật úp, Lục gia cũng khó mà toàn thân ư?!”

Trường Đình nhìn nàng ta, giọng điệu bình thản, “Cho nên tam thúc hẳn nên dùng cả tay và chân mà nắm cho chắc. A Kiều nói câu khó nghe, Tam thúc và Trường Bình ai thân thiết với bà hơn?”

Những lời này Thôi thị vừa nghe đã hiểu. Nhưng nàng ta muốn nghe lời này thốt ra từ miệng Trường Đình.

Tự nhiên là Trường Bình thân với Đại trưởng công chúa hơn, dù sao cũng là bà cháu huyết mạch nối liền… Thôi thị nhìn Trường Đình một cái, thần sắc mang theo ý tứ không rõ, “Thật sự nói thì Trường Bình và A Kiều càng thân thiết hơn đó?”

“Phải.” Trường Đình ừ một tiếng sau đó lại vén tay áo giúp Thôi thị rót một chén trà đầy, mắt cũng không nâng chỉ nói, “Đáng tiếc nhị phòng lại có một Lục Trường Khánh, tiểu thúc mẫu hiện tại không có nữ nhi nên tự nhiên có thể thương A Kiều và A Ninh như con đẻ của mình.”

Cho nên hiện tại Lục Trường Khánh còn đang ở Trù Sơn!

Đầu óc Thôi thị tức thì nghĩ tới điểm này!

Tâm tư của khuê nữ có bao nhiêu khó đoán nàng ta là người rõ ràng! Chớ nói chị em cách một tầng, ngay cả anh em ruột thịt cùng cha mẹ cũng phải phân cao thấp!

Điều này cũng hoàn toàn giải thích lý do vì sao Lục Trường Đình của đại phòng lại muốn đẩy Lục Tân của tam phòng lên!

Nước trà rót đầy, Trường Đình nhẹ đưa chén trà qua sau đó dịu dàng nói, “Cho nên mong tam thúc không cần sợ, hiện giờ chính là lúc đua xem ai có thể nắm chặt chuyện này trên tay, bà tự nhiên sẽ nhìn thấy. Cho dù bà không nhìn thấy thì còn có A Kiều nói rõ ràng với lão nhân gia.”

Một tay Thôi thị đón lấy chén trà nhấp một ngụm, đột nhiên thấy thần thanh khí sảng.

Ngày bọn họ làm đương gia đã sắp tới, nếu đã tới thì bất kể sử dụng thủ đoạn nào bọn họ cũng phải giữ lại ngày lành này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.